Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Gia Chính Là Ma Quỷ (1)

Phiên bản Dịch · 1066 chữ

"Toàn...toàn bộ đọc thuộc lòng?"

Tiểu đồng tử trợn mắt há mồm.

Lão gia người...nghiêm túc chứ?

Hắn nhìn Ngọc Đỉnh ánh mắt dò xét.

Ngọc Đỉnh mỉm cười.

Lão gia cười thì chắc là đùa rồi...Thanh Vân nhếch mép cũng muốn cười theo, bỗng nụ cười trên gương mặt dập tắt.

Ngọc Đỉnh khẳng định với hài tử bằng một cái gật đầu.

Đợi tiểu từ này gần thuộc, chắc hắn cũng thuộc nhiều rồi, tới lúc thuộc rồi thì hắn lấy ngọc giản đối chiếu từng chữ một...

Ngọc Đỉnh ngẫm nghĩ trong lòng, nói thật, hắn cũng không còn cách nào khác mới dùng cách này.

Sau một lúc ngây ra, sau khi u oán nhìn Ngọc Đỉnh, Thanh Vân dường như cuối cùng cũng chấp nhận số phận cầm lấy ngọc sách, từng bước đi ra khỏi động, bước chân nặng tựa ngàn cân.

Ngọc Đỉnh ho khan một tiếng, nhịn cười, thản nhiên nói: "Đồng nhi ngươi đi đâu?"

"Thanh Vân sợ học ở đây sẽ làm phiền lão gia nghỉ ngơi, vì vậy ra ngoài kia học."

Yo, còn là một đứa con nít hiểu chuyện...

Ngọc Đỉnh trong lòng thảo mãn gật đầu: "Đâu cũng không được, học tại đây đi!"

Tiểu tử ngươi mà đi, đại kế xóa nạn mù của ta sao được?

Thanh Vân: "......"(mếu)

Học thuộc lòng còn bị nhìn chằm chằm, lão gia người là ma quỷ sao?

Có chút bất lực, nhưng Ngọc Đỉnh phân phó, Thanh Vân đồng nhi cũng chỉ có làm theo.

"Bắt đầu ngộ Chân tiên mà nhận thức đại đạo, lần biết thời điểm mà đạt thiên cơ...nhưng mà siêu phàm nhập thánh chi nguyên, thoát khỏi cầm cố Thăng Tiên chi đạo, vốn tại Luyện khí mà hướng nguyên..."

Chốc lát, cả động phủ bắt đầu vang lên âm thanh lanh lảnh.

Ngọc Đỉnh nằm trên giường mây lưng xoay lại về phía Thanh Vân, rất nhanh âm thầm đọc thuộc thư pháp.

"Nhưng mà siêu phàm nhập thánh chi nguyên, thoát khỏi..."

Thanh Vân đồng tử khép lại ngọc sách nhớ lại đọc thuộc lòng nhưng rất nhanh bị mắc lại bởi một câu.

"Thoát khỏi cầm cố Thăng Tiên chi đạo!"

Lúc này âm thanh bên cạnh truyền tới.

"Đúng đúng đúng, thoát khỏi cầm cố Thăng Tiên chi đạo..."

Được nhắc, Thanh Vân liền nhìn lên, nhắc nhở hắn đương nhiên là ...lưng của Ngọc Đỉnh rồi.

Hóa ra những thứ này lão gia thuộc cả rồi...

Thanh Vân nhìn bóng lưng của Ngọc Đỉnh, trong lòng sợ hãi.

Cũng đúng, lão gia nổi tiếng trong Tam giới thần tiên, há lại rảnh rỗi không có gì làm đi trêu một tiểu đồng tử như hắn?

Lão gia cho hắn thuộc bộ pháp quyết này, đương nhiên có đạo lý uyên thâm của lão gia, chắc chắn là không phải là vô vị rảnh rỗi.

Vậy nếu hắn không thuộc, há nào để lão gia thất vọng, phụ tâm ý của lão gia?

Nghĩ tới đó, Thanh Vân cảm thấy hổ thẹn,càng tập trung tinh thần nỗ lực hơn học thuộc pháp quyết.

Hắn lại không hề biết thần sắc trên mặt Ngọc Đỉnh từ từ quái đản.

Chỉ đọc qua hai ba lần, vốn Thập phần phiền phức khẩu quyết không thuận miệng, cớ sao lại giống in trong não hắn luôn vậy.

Chẳng nhẽ đây là truyền thuyết đã xem qua, không đúng, là nghe qua thì không quên...

Nghĩ tới đây Ngọc Đỉnh ra lệnh: "Thanh Vân đọc ba lần nửa trang dưới trên tay ngươi một chữ cũng không được sót."

"....Dạ!"

Thanh Vân tuy thấy khó hiểu, nhưng lão gia ra lệnh, đương nhiên phải nhanh mà làm theo.

Đọc xong 3 lần, Thanh Vân nhìn lên giường mây.

Ngọc Đỉnh nằm ở trên, có có bất kỳ phản ứng gì.

Bỗng nhiên, Ngọc Đỉnh ngồi phắt dậy, nét mặt vài phần kinh ngạc.

Không sai, vừa rồi sau khi hắn nghe Thanh vân đọc 3 lần pháp môn, hắn thuộc hoàn toàn.

Quả đúng là "đã qua tai thì không quên"... Ngọc Đỉnh cười vui sướng: "Đọc tiếp nửa còn lại 3 lần cho ta."

"Vâng!" Thanh Vân tuân lệnh đọc 3 lần.

"Ngươi thuộc chưa?" Ngọc Đỉnh hỏi.

Thanh Vân mù tịt lắc đầu.

Từ đầu đáng ra hắn thuộc rồi, nhưng sau khi bị làm xáo trộn vậy thì đầu óc hắn càng loạn.

Nhưng ta đã thuộc rồi...Ngọc Đỉnh cười thầm trong lòng, đưa tay nói: "Đưa sách cho ta!"

Thanh Vân nhanh chóng dâng lên.

Ngọc Đỉnh lật nhanh cuốn sách, bắt đầu đối chiếu từng chữ một đã học thuộc, tự xóa mù chữ cho mình.

Nhưng rất nhanh gương mặt Ngọc Đỉnh trầm xuống, phát hiện có gì đó sai sai.

Đối chiếu thì có hơn hơn 500 chữ không giống.

Thế là tỉ mị đối chiếu, lúc lâu Ngọc Đỉnh thở dài một hơi, hắn phát hiện Pháp môn này được chia làm 3 phần là thượng, trung, hạ.

"Thanh Vân!"

"Dạ có con!"

"Đọc phần trung phần 3 lần cho ta!"

"Há?"

"Lão gia ta phát hiện ra cách ghi nhớ 3 lần, thiên tài 3 lần sẽ thuộc, người thông minh 6 lần sẽ thuộc, lão gia muốn thử xem 3 lần thì người có thuộc không."

"Vậy...nếu 3 lần không thuộc thì sao ạ?"

"Đương nhiên là đồ ngốc rồi!" Ngọc Đỉnh ánh mắt thâm sâu nhìn Thanh Vân: "Ngươi phải không?"

"Con đương nhiên là không." Thanh Vân nhanh đáp, rồi đọc trung phần 3 lần.

Ngọc Đỉnh nhìn hắn: "Thuộc chưa?"

Thanh Vân thử đọc lại.

Thế nhưng 7-8 câu đã ra ngoài rồi. Chỉ có thể đưa vẻ mặt buồn rượi nói: "Con không phải..."

"Ngỗng ngỗng ngỗng..."

"Lão gia, người cười ta?"

Không có, lão gia từng được huấn luyện chuyên nghiệp đấy, cười chút có thể nói là điểm tương đối cao, bình thường sẽ không cười, trừ khi không nhịn được, ngỗng, ngỗng, ngỗng...."

Thanh Vân: "TT"(mếu)

Ngọc Đỉnh chỉ vào giá sách bên giường mây, nói: "Từ giá sách con lấy một cuốn tùy ý, trước khi trời tối đọc thuộc cho ta nghe."

Mặc dù mình đọc ba lần là thuộc rồi, thế nhưng Thanh Vân đồng nhi bây giờ chính là đệ nhất cao thủ của núi Ngọc Tuyền.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.