Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phép thuật cơ bản

Phiên bản Dịch · 2824 chữ

Mãi một lúc sau mọi người ở sở quản lý mới giật mình nhận ra là họ vừa đi dạo một vòng qua cửa địa ngục. Nếu trận pháp của Chu Yếm hoàn thành thì tất cả mọi người ở đây sẽ không một ai có thể sống sót cả. Ban nãy trận pháp thất bại mà còn có thể tạo ra một cuộc nổ mạnh như vậy, nếu thành công thì không biết hậu quả sẽ còn kinh khủng cỡ nào nữa.

Sở Dư sợ tới mức vẩy cá cũng toát cả ra, nghe được Trang Khanh nói chuyện với mình mà mãi một hồi mới bắt được nhịp. “Lão đại, anh vừa nói gì?”

“Dẫn cậu ta đi làm thủ tục để nhận tiền trợ cấp.” Trang Khanh tuy rằng cảm thấy ánh mắt của Phù Ly có chút mạo phạm mình, nhưng nếu hồi nãy Phù Ly không đúng lúc phát hiện hành vi của Chu Yếm thì có lẽ anh đã không thể đảm bảo tính mạng cho mọi người trong tòa nhà này. Trang Khanh tự nhận mình là một người ân oán rất rõ ràng, chỉ một lát sau, anh đã đem chút bất mãn này ép xuống đáy lòng.

“Ân nhân,” giờ phút này nhìn thấy Phù Ly mà Sở Dư cảm thấy như mình đang nhìn một đấng toàn năng, đừng nói chỉ là dẫn đường, cho dù là cõng Phù Ly đi anh cũng vô cùng cam tâm tình nguyện, “Mời ngài đi theo tôi.”

“Anh đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Phù Ly là được.” Phù Ly có chút tiếc nuối thu hồi tầm mắt khỏi người Trang Khanh rồi quay sang nói với Sở Dư, “Phiền anh dẫn đường.”

“Vâng vâng, mời ngài đi lối này.” Sở Dư dẫn Phù Ly ra ngoài, lúc đi ngang qua một căn phòng nhỏ, Phù Ly đột nhiên dừng bước.

“Ân nhân, có chuyện gì vậy?” Thấy Phù Ly ngừng lại, Sở Dư tò mò đưa mắt nhìn vào trong gian phòng. Căn phòng này nhìn qua rất nhỏ, trên thực tế lại có sử dụng phép thuật không gian, bên trong giam giữ một số tiểu yêu tinh làm việc trái pháp luật, rối loạn kỉ cương. Chỉ cần họ ngoan ngoãn ăn năn hối hận, ngắn thì nửa năm, dài nhất là mười năm thì sẽ được thả ra.

Phù Ly nhìn xuyên thấu qua khung cửa thấy một con chó nhà đang lạch cà lạch cạch đạp máy may, “Không có gì, chỉ là bắt gặp một người quen mà thôi.”

Sở Dư nhìn theo tầm mắt của Phù Ly, hỏi: “Ngài nói người quen là Tôn Thất sao?"

Phù Ly gật đầu đáp: “Lúc trước chính ông Tôn đã giới thiệu tôi vào thành, chẳng qua lúc tôi tới thì ông ấy đã bị bắt rồi.”

“May mắn là lúc ngài đến ông ta đã bị bắt đấy, Tôn Thất là một người dối trá, thường xuyên lừa gạt những tiểu yêu tinh vừa mới vào thành.” Sở Dư lắc đầu, “Người ta thường nói loài chó đều rất trung hậu lại thật thà, tôi xem Tôn Thất kia cũng chỉ có mỗi gương mặt là trông có vẻ thành thật mà thôi. Ông ta ra vào chỗ này vài lần rồi, là khách quen ở đây luôn đó.”

Thấy động tác của ông ta rất thuần thục Phù Ly liền biết ngay Tôn Thất gia nhất định là thường xuyên vào nơi này để lao động cải tạo.

“Lần này lỗi mà ông ta vi phạm khá nghiêm trọng, ông ấy giúp một con hồ ly tinh làm giả giấy tờ để trở thành người nổi tiếng trên mạng, con hồ ly đó bán mặt nạ giả bị người ta báo cáo, cảnh sát điều tra ra hộ khẩu và văn bằng của hồ yêu đều là giả, việc này huyên náo ầm ĩ lắm đó, ồn ào đến mức làm um sùm trên mạng suốt hai ngày luôn cơ. Ông Tôn giúp loại yêu tinh nhập cư trái phép này làm giấy tờ giả thì không nhốt ba đến năm năm là không được thả ra đâu.”

Phù Ly: “...”

Hóa ra lúc trước Tôn Thất gia nói với cậu là ông ta có rất nhiều mối quan hệ tại nhân gian, có biệt thự cao cấp, có siêu xe đều là lừa gạt cả hay sao?

Phù Ly là một con yêu quái nông thôn chưa thấy qua cảnh đời, cậu cảm thấy yêu quái bây giờ càng ngày càng hư vinh. Trước kia yêu quái cùng lắm cũng chỉ chém gió tu vi mình cao cỡ nào, thuộc hạ có bao nhiêu tiểu yêu quái, bây giờ cả nhà cũng phải lấy ra khoe khoang mới chịu được. Đúng là tinh thần tích cực hướng về phía trước và giỏi về phát minh sáng tạo của loài người thì không chịu học, bản lĩnh khoác loác thì học được mười phần mười.

Con chó nhà quay đầu lại, thấy Phù Ly và Sở Dư đứng chung một chỗ bèn đi tới cửa nói chuyện qua kết giới: “Tiểu Phù, cậu cũng bị bắt vào đây hả?”

Phù Ly: “...”

“Ôi.” Con chó nhà nói tiếng người, “Tôi đã sớm nói với cậu rồi, thế giới bên ngoài không dễ lăn lộn đâu, cậu chỉ xem tin tức vài ngày đã muốn chạy ra bên ngoài, bây giờ bị bắt rồi thấy chưa? Nói tôi nghe thử xem, cậu làm chuyện gì mà bị bắt? Ăn trộm đồ? Gạt người? Hay là dùng phép thuật khiến cho con người hoảng sợ?”

Thấy Phù Ly vẫn không nói gì Tôn Thất liền nghĩ rằng Phù Ly nhát gan, hẳn đã bị dọa sợ rồi nên lấy lòng mỉm cười với Sở Dư: “Sở đại tiên, đây là hậu bối của tôi ở nông thôn, trước kia chưa thấy qua cảnh đời cũng không biết quy củ và pháp luật của loài người. Hay là ngài đem hắn nhốt vào cùng một phòng với tôi để tôi nói rõ ràng pháp luật ở nhân gian cho nó, nó là một con yêu quái thành thật, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa đâu.”

“Cái đồ mặt dày nhà ông còn muốn dạy người khác không phạm tội, cũng không tự tính thử xem ông đã vào lần thứ mấy rồi?” Sở Dư là một con cá, trời sinh vốn đã không thích chó mèo gì rồi, anh nhíu nhíu mí mắt, “Yên tâm đi, Phù tiên sinh là khách quý của sở chúng tôi, ông cùng với ngài ấy không thể nào ở cùng một nơi được đâu.”

“Khách quý ư?” Hai mắt Tôn Thất tỏa ánh sáng, ông nhìn Phù Ly như là đang nhìn một cậu bé bằng vàng vậy, “Tiểu Phù, cậu thật có tiền đồ, thế nhưng lại có chiêu số để vào sở quản lí nữa?”

Sở quản lí của giới tu hành là nơi quản lí toàn bộ người tu hành ở nhân gian, không cần biết là người hay yêu quái, chỉ cần lăn lộn trong giới tu hành mà thấy người ở sở quản lý đều phải cúi đầu. Nghĩ như vậy, Tôn Thất nói nhỏ với Phù Ly, “Tiểu Phù, không thôi cậu nói với người của sở quản lí bảo bọn họ giảm hình phạt của tôi xuống một chút, chờ Tôn Thất gia đi ra ngoài nhất định sẽ khiến cậu nổi tiếng, ăn ngon uống tốt cả đời.”

“Thất gia, phần lớn mấy người hay nói như vậy trong phim truyền hình đều có kết quả không quá tốt đâu.” Gần đây Phù Ly thường xem tivi trong phòng nghỉ của bảo vệ nên đã tự đúc kết ra được một số kinh nghiệm, ví dụ như những người hay hứa hẹn hoàn mỹ như vậy thường thường đều sẽ gặp xui xẻo.

Tôn Thất gia: “...”

Một con yêu quái nông thôn chưa mấy trải đời cũng biết theo dõi phim truyền hình?

“Bây giờ là xã hội pháp trị, ông phạm tội thì nên bị trừng phạt như thế nào thì cứ trừng phạt như vậy đi.” Phù Ly lại bổ sung một câu, “Nhưng mà ông yên tâm, lần sau tôi sẽ đến thăm ông.”

“Thôi thôi.” Tôn Thất gia cũng lạc quan, thấy chiêu số chỗ Phù Ly đi không được đành lui lại để đặt điều kiện tiếp theo, “Lần sau đến gặp tôi nhớ mang theo nhiều chân giò một chút, xương đùi heo gặm là ngon nhất.”

“Được.” Phù Ly thấy Tôn Thất gia duy trì nguyên hình ngồi trở về cạnh máy may bèn quay đầu hỏi Sở Dư: “Tại sao bọn họ phải may quần áo vậy?”

“Cải tạo lao động đó. Trong lao giam nhiều người như vậy thì ai cũng phải ăn cơm mặc quần áo mà, sở quản lí của chúng tôi cũng đâu giàu có để nuôi không bọn họ được.” Sở Dư cười tủm tỉm giải thích, “Chúng tôi học điều này theo nhân loại đấy, biện pháp này đúng là rất hay ha.”

“Anh nói đúng, lao động là vinh quang.” Phù Ly gật đầu, đồng ý với cách nói của Sở Dư.

Sở Dư thấy Phù Ly không mở miệng cầu tình cho Tôn Thất nên cũng không nhắc lại chuyện này nữa mà mang Phù Ly đi vào phòng làm việc, điền đơn xong, anh lấy một cái bình đan dược từ ngăn kéo ra: “Ân nhân, ngài cầm lấy bình Tụ linh đan này mà dùng nhé.”

Ơn cứu mạng suốt đời này khó quên, những đồ vật khác không có tác dụng gì, bây giờ linh khí rất loãng, chẳng thà đưa tặng Tụ linh đan có lẽ sẽ giúp được cho ân nhân trong việc tu hành.

Phù Ly nhận bình đan dược mà thấy vô cùng băn khoăn, người ở sở quản lí bọn họ đều có thói quen tặng đan dược cho người khác sao? Đưa cái loại đan dược không có tác dụng quá lớn này chẳng thà đưa cho cậu mấy quyển sách tham khảo để thi tốt nghiệp còn hơn.

Phù Ly điền xong đơn xin trợ cấp, Sở Dư đứng bên cạnh thấy vậy nhịn không được hỏi: “Ân nhân, ngài có mang giấy báo danh tới không?”

“Giấy báo danh gì?” Phù Ly khó hiểu hỏi.

“Chính là giấy báo danh ứng tuyển của sở quản lí đó, năm nay người tu hành báo danh khá ít, tổng cộng chỉ có hơn một ngàn phiếu thôi, nếu như ngài ra tay thì nhất định sẽ chắc chắn một suất luôn.” Sở Dư lấy một tờ giấy báo danh ra đưa cho Phù Ly, “Không cần biết ngài có bằng lòng đi làm ở đây hay không, cứ coi như là tham gia một cuộc thi đi, làm quen với bầu không khí thi cử để sắp tới thi tốt nghiệp cũng tốt mà.”

Nghe thấy có thể gia tăng kinh nghiệm dự thi Phù Ly liền cầm bút điền vèo vèo vào bảng đăng ký. Điền xong cậu thuận miệng hỏi: “Mấy người thu hơn một ngàn đơn ứng tuyển lận à, vậy có khoảng bao nhiêu danh ngạch thế?”

“Năm nay tuyển nhiều người hơn gấp đôi so với năm ngoái đấy.”

Phù Ly: “Năm ngoái tuyển bao nhiêu người?”

“…Một người.”

Phù Ly: “...”

Hóa ra bọn họ gọi cậu tới để góp cho đủ số sao?

Mọi giấy tờ điền xong xuôi thì cũng đã trễ, Sở Dư kiên trì muốn đưa Phù Ly về, Phù Ly không từ chối được bèn đồng ý. Lúc đi ngang qua một tiệm sách, Phù Ly thấy cửa hàng sắp xếp rất bắt mắt nên nảy hứng muốn đi vào lựa mấy quyển sách tham khảo.

Sở Dư nhìn lướt qua tựa đề vài cuốn, cái gì mà toàn “Tập hợp đề thi tốt nghiệp của bảy năm gần nhất”, “Tuyển tập đề thi tốt nghiệp”, “Hướng dẫn giải bài thi” linh tinh, nhìn xem thôi là đã thấy nhức cả đầu rồi. Hèn gì nhân loại phát triển nhanh như vậy, bọn họ không chỉ đối xử ác độc với bản thân mà còn ác với con cái của mình nữa. Rõ ràng mỗi người chỉ sống được có một trăm năm mà lại đem phần lớn thời gian dùng cho học tập và làm việc. Để cho đời sau có thể tích lũy nhiều kiến thức hơn, họ có thể sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn, hành vi thể hiện sự cực độ khao khát tri thức này ngoại trừ con người ra thì không còn có chủng tộc nào làm ra được.

Chẳng qua…

Sở Dư len lén nhìn Phù Ly đang ôm đống sách lên xe, nghĩ thầm rằng có gan tham gia thi tốt nghiệp với nhân loại cũng là một trường hợp đặc biệt của giới yêu quái. Anh nhớ là mấy môn phái tu chân cũng có hậu bối đi học nhưng thành tích bọn họ đều tệ vô cùng, ai mà có đồ đệ có thể thi đậu vào đại học khoa chính quy đều vui mừng hận không thể làm tiệc mười ngày để chiêu cáo cho toàn bộ giới tu chân biết đến ấy chứ.

…..

Đêm khuya, rất nhiều người đều đã chìm vào mộng đẹp. Bên bờ biển, thủy triều như nuốt chửng bờ cát, mặt biển nhìn sâu không thấy đáy tưởng chừng có thể cắn nuốt tất cả. Cái hồ lô trong tay Trang Khanh đung đưa kịch liệt cứ như có cái gì muốn phá tan hồ lô mà chui ra vậy.

Tóc của Trang Khanh bị gió biển thổi rối tung. Sóng triều nổi lên, bỗng có một con rồng vàng cực lớn xuất hiện trên mặt biển, sau đó mặt biển yên lặng trở lại, chỉ còn một con rồng nhỏ đang kiên trì di chuyển về hướng biển.

Rồng vàng bơi dần vào trong nước, tốc độ trở nên nhanh như thiểm điện, nó nhanh chóng chui vào khe vực sâu nhất dưới đáy biển. Nơi này tối đen không có một chút ánh sáng nào, ánh sáng duy nhất đang tản ra ở đây chính là vầng sáng công đức trên người kim long. Có mấy sinh vật hình thù kì dị dưới biển sâu hình như không thích ứng được với ánh sáng nên chúng lắc lắc cái đuôi rồi bỏ chạy cả.

Trang Khanh hóa thành hình người rồi đem Chu Yếm đang ở trong hồ lô đổ ra, sau đó đem hắn phong ấn trong một trận pháp ở trung tâm đáy biển.

Chu Yếm là thú dữ trên cạn, vào trong nước hắn còn không có sức để tránh thoát phong ấn chứ đừng nói là làm loạn. Hắn gào thét, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hận không thể nuốt anh ta vào bụng.

“Chu Yếm.” Trong tay Trang Khanh xuất hiện một khối ngọc giác đang tản ra ánh sáng màu tím và vàng nhè nhẹ, “Tuổi thọ của ngươi là hai vạn ba nghìn một trăm hai mươi mốt năm. Ngươi đã giết hại vô số yêu quái, ăn qua hàng trăm vạn người, gây ra họa chiến tranh đồ sát gần trăm tòa thành, nay ta giam cầm ngươi dưới đáy biển, khi nào phong ấn tiêu tán thì ngươi mới có thể rời khỏi đây.”

Ánh mắt của Chu Yếm nhìn về phía cái ngọc giản trong tay Trang Khanh, nét mặt hắn để lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.

Cái này là…Sách công đức thiên cơ?

Không biết cái con rồng này tu mấy trăm kiếp công đức rồi mà dám dùng sách công đức thiên cơ. Thậm chí còn dám dùng hai ngàn năm tu vi ngắn ngủi để đem một mãnh thú thượng cổ như hắn áp chế đến mức không còn sức phản kháng như thế này.

Tu vi của mọi người trong giới tu hành bây giờ đều không dựa theo định luật cơ bản để tính nữa sao?

Chu Yếm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, hắn sẽ phải ngồi tù dưới đáy biển đến chết thật à?

“Ngươi có sách công đức thiên cơ thì sao chứ? Ta chính là mãnh thú thời thượng cổ được thiên đạo thừa nhận, cho dù ta đã ăn trăm vạn người thì thế nào? Ngươi cũng chỉ có thể cầm tù ta chứ không dám giết ta.”

Nghĩ đến việc ngàn năm vạn năm sau mình đều phải ở lại đáy biển này, nỗi sợ hãi của Chu Yếm hoàn toàn biến thành phẫn nộ rồi.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 12/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.