Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu hoàng của chúng ta sẽ trở về

Phiên bản Dịch · 2399 chữ

Mấy vụ ồn ào trên Internet còn kém xa công việc trên công trường mà các ông đầu mục phải làm. Rất nhiều đầu mục sẽ mang theo một đám anh em dưới cấp mình, cũng có chút quan hệ với bên chủ kiến trúc, thỉnh thoảng nhận việc mới phải mời rượu mời cơm là bình thường.

Triệu Tam Tường rất biết cách cư xử, công trường này làm xong không lâu liền lấy được tiền công, quay đầu lại bao được một công việc mới, mấy anh em theo ông đều cam lòng gọi một tiếng anh Triệu.

Từ khi chuyện Phù Ly cứu con trai của bác Trương truyền ra trên công trường, Phù Ly cùng mấy ông công nhân cũ nơi đây bắt đầu thân thiết hơn. Không biết là do nghe rồi học theo, hay là mấy người này đều có vấn đề về khẩu âm giống bác Trương mà bây giờ cả công trường đều gọi cậu là tiểu Hồ. Hên là Phù Ly cũng không thèm quan tâm ba cái chuyện này, tiểu Hồ, tiểu Phù hay tiểu Hoa đều được.

Giữa trưa hôm nay, lúc Phù Ly đang uống canh chân giò đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát kêu ầm ĩ, cậu tò mò đẩy rèm ra xem thì thấy mọi người đều chạy ra bên ngoài, cậu kêu lên: “Mọi người đi đâu đấy?”

“Trước công trường có người muốn tự tử, nhanh chân ra xem đi.” Người trả lời Phù Ly họ Trần, gần bốn mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ, bị mọi người kêu là Trần lão quang hắn cũng không thèm để ý, ai gọi cũng vui vẻ trả lời, nhân duyên tại công trường cũng không tệ lắm.

Vừa lúc rảnh rang đến chán nản, Phù Ly thấy ai cũng đi xem, cậu nghĩ mình cũng nên theo đám đông một tí.

“Vâng, mình cùng đi xem đi.”

Trên sân thượng một tòa nhà xây dở, một người phụ nữ trung niên mặc áo sơ mi hoa, quần đen rộng thùng thình đang ngồi, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, che khuất cả người.

Cảnh sát Bành Hàng vừa nghe tin đã chạy tới, kéo kéo bộ đồ đầy mồ hôi đang dính sát vào người, quay qua phân phó những người khác chuẩn bị đệm hơi. Cái công trường bỏ hoang này mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, có chút cỏ còn mọc cao hơn người, xe cứu viện vào không được, thiết bị cứu viện đều là do người nâng vào.

“Chị gái à, chị xem xem trời nắng như này, có gì mình từ từ nói. Tục ngữ có câu, có khó khăn gì thì tìm cảnh sát, chỉ cần chị xuống dưới là tụi em sẽ giúp đỡ chị hết sức mình.” Bành Hàng ra hiệu cho mấy người đồng sự, ý bào bọn họ lẻn vào trong tòa nhà.

Cảm xúc của người phụ nữ trung niên không ổn định, bà vừa khóc vừa nói xin lỗi với Bành Hàng, bà nói bà cũng không muốn làm phiền mọi người, nhưng mà bà thật sự hết cách rồi. Do cảm xúc quá kích động, thân thể của bà nghiêng về phía trước, hơi không cẩn thận tí là sẽ rơi xuống đất.

Thì ra là người phụ nữ này có chồng, chồng bà hai năm trước bệnh chết, nhà lại có con nhỏ phải đi học, bà không biết phải làm gì, chỉ có thể đến công trường dọn gạch như một người đàn ông. Ai ngờ làm hơn nửa năm thì đầu mục ôm tiền chạy. Bây giờ con của bà bệnh nặng, bệnh viện gọi điện hối trả tiền thuốc men, cầu xin mọi người xung quanh cũng không gom đủ tiền, bà hết cách rồi, không sống nổi nữa.

Người đàn bà trung niên chưa tới bốn mươi tuổi, nhìn qua vừa đen vừa gầy teo, cả người giống như một củ cải muối bị hút hết nước, tiếng khóc đầy bi thương pha lẫn căm hận, khóc đến nỗi Bành Hàng nghe thấy còn hơi sợ. Anh lau mồ hôi trên mặt, nói nhỏ cùng đồng nghiệp, “Nhà tư bản bây giờ đúng là đồ súc vật.”

Mắng chửi xong, anh quay đầu nhìn bên ngoài tuyến cách ly nói: “Trời nắng nóng như vậy mà cũng có người đến hóng chuyện, kêu bọn họ đừng ồn ào, lỡ mà kích thích đến người ta gây ra tai nạn chết người thì xong đời.”

“Đại ca, mấy người ngoài đó toàn là dân công bên công trường bên cạnh, bình thường không có gì giải trí, bây giờ có chuyện này, bọn họ tất nhiên phải xen vào xem rồi.” Đồng nghiệp của anh tên là tiểu Dương trả lời rồi quay qua nói chuyện với mấy công nhân kia.

Trần lão quang xòe tay nói với Phù Ly: “Ôi chao, cái loại đầu mục ôm tiền bỏ chạy này đúng là không phải con người mà.”

Phù Ly không nói gì, bởi vì cậu cũng không hiểu cái loại tinh thần “vì người khác mà hy sinh bản thân” này của con người.

“Bà con thân mến, chúng tôi đang khuyên bảo đương sự, mọi người nghìn vạn lần không nên nói gì kích thích bà ấy.” Một cảnh sát trẻ tuổi đi đến, nhìn anh ta cứ như là vừa chui ra khỏi nước vậy, cả đầu cả cổ đều là mồ hôi. “Trong nhà người nọ còn có một đứa nhỏ đang bệnh nặng, bà ấy mà xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ này sẽ đáng thương lắm.”

Sự im lặng bao trùm hiện trường.

Sau một lúc lâu mới có một người dân công mở miệng nói chuyện: “Bà chị này cũng khó khăn, đồng chí, anh phải cố gắng bắt được cái người ôm tiền chạy trốn nhé.”

Tiểu Dương cười khổ, nhìn gương mặt đen nhánh kia rồi gật đầu nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Việc đàm phán cũng không suôn sẻ, không biết người phụ nữ muốn nhảy lầu kia nghĩ tới cái gì, bà đứng lên, hiển nhiên là đang chuẩn bị nhảy xuống dưới. Hiện trường xuất hiện một mảnh tiếng la. Dưới tình thế nguy cấp, Bành Hàng quát lên: “Bà chị, chị nghĩ lại con mình đi, cháu nó còn đang chờ chị về chăm kìa.”

Người phụ nữ bụm mặt khóc lên: “Là tôi có lỗi với nó, tôi là một kẻ vô dụng.”

Nói xong câu này, bà lau khô nước mắt, nhắm mắt lại chuẩn bị nhảy xuống.

“Tôi có vị thuốc cổ truyền có thể chữa được bệnh của con bà.”

Giọng nói này vừa to vừa vang, còn có lực xuyên thấu, không biết có phải ảo giác hay không mà mọi người cảm giác những lời này xuyên thấu qua màng tai của họ, xuyên tới tận đáy lòng.

Người phụ nữ vội mở mắt ra, ánh mắt nhìn quanh với mong muốn tìm ra người nói chuyện. Bành Hàng thở phào một hơi, thời điểm hiện tại thì nói dối không phải là lừa gạt, mà là chiến lược.

Phù Ly bước vào vòng bảo hộ, ngửa đầu nhìn người phụ nữ, nhìn thẳng vào mắt bà: “Bà xuống dưới đi, tôi đảm bảo sẽ chữa khỏi cho con của bà.”

Bành Hàng nhìn người thanh niên trước mặt, cậu mặc một cái áo nhái của adidas, quần đùi hoa, chân mang một đôi dép lào đầy bụi, hẳn là dân công của công trường kế bên.

Bất quá đứa nhỏ này thật là khờ, nói dối một câu mà người khác nghe qua liền biết là nói dối, có thể khuyên người ta xuống mới là lạ.

Không ngờ giây tiếp theo người phụ nữ đứng ở mái nhà liền loạng choạng quay người trở về, khiến cho cảnh sát phòng cháy đứng ở dưới lầu không kịp phản ứng lại.

Hai phút sau, người phụ nữ vừa gầy vừa đen kia chạy từ hàng hiên chạy đến, bàn tay gầy guộc cầm chặt lấy tay Phù Ly, trong mắt tỏa ra ngọn lửa nhiệt liệt, nếu ngọn lửa này mà bị dập tắt, đại khái bà cũng chết chứ không sống nổi nữa.

“Có thật vậy không?”

“Tất nhiên.” Phù Ly gật đầu, “Tôi không gạt người bao giờ.”

Tiểu Dương lại gần Bành Hàng, dở khóc dở cười mà nhìn tình huống trước mắt: "Lão Đại, làm sao bây giờ?"

“Còn làm sao nữa, trước mắt cứ cùng bọn họ đi bệnh viện, cảm xúc của bà ấy vẫn chưa ổn định, nếu giờ mà bỏ đi tôi sợ bà ấy lại luẩn quẩn trong lòng.” Anh hít vào một hơi thật sâu, cả người bị mặt trời phơi đến nhe răng, “Cứu người cứu tới cuối cùng, tiễn Phật thì tiễn về Tây, dù gì cũng bị phơi nắng rồi, đi thêm một chuyến cũng không sao.”

Anh quay đầu nhìn cậu thanh niên bị người đàn bà giữ chặt kia, vẻ mặt u sầu, lát nữa bọn họ đi đâu tìm “phương thuốc cổ truyền” cho cậu đây?

Văn phòng của tổ quản lý yêu quái và tổ quản lý tu hành ở cùng một tòa nhà, một cái là quản lý phi nhân loại, một cái là quản lý nhân loại, thỉnh thoảng cũng ngầm xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà không ai dám làm quá ầm ĩ.

Lúc Trương Kha đem tà yêu trở về quy án thì cả tòa nhà đều đứng vây xem. Người đi làm trong cái kí túc xá này vừa có người vừa có yêu quái, mấy ngày nay vì bắt con tà yêu này mà vài viên chức đã bị thương. Cho dù Trương Kha là đệ tử ưu tú của phái Thanh Tiêu, nhưng mà tu vi hãy còn thấp, lúc nào thì ông lại trở thành lợi hại như vậy, còn hơn cả quản lý nòng cốt nữa.

“Tổ tiên tu hành phù hộ.” Lão Hoàng của tổ tu hành sau khi thấy rõ tà yêu thì liên tục lui về sau ba bước, “Cái con quái vật đầu trắng mặt đỏ này cực kì giống một loại mãnh thú trong truyền thuyết.”

“Giống cái gì?” Từ Viện không thích nhìn lão Hoàng ra vẻ thần bí, bật cười một tiếng, “Mặc kệ nó giống gì, dù sao cũng đã bị tổ yêu quái bắt giữ.”

“Cô Từ không cần gấp gáp.” Lão Hoàng sờ sờ mấy sợi râu mép thưa thớt dưới cằm, cười ha ha nói, “Loại mãnh thú này tên là Chu Yếm, nghe nói rất lợi hại, chẳng qua mấy bộ sách ghi chép về nó đều bị đoạn tuyệt từ thời Hán Đường, không thể ngờ rằng loại yêu ma này thực sự tồn tại.”

“Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra chỉ là con chồn vàng.” Chu Yếm bị trói, cả người không thể nhúc nhích, hắn cúi mắt nhìn lão Hoàng, ngạo khí của thượng cổ đại yêu tràn ra không sót gì, “Cái loại đồ chơi này chỉ đáng cho bổn vương giết chơi thôi.”

Lão Hoàng cũng không tức giận, tiếp tục cười tủm tỉm nói, “Nghe đồn tính tình Chu Yếm rất ngang ngược và tàn bạo, dã sử thời Hán từng có ghi lại là chỉ vì buồn bực nhất thời mà Chu Yếm từng dẫn tới hai quốc gia xung đột chiến tranh, khiến mấy chục vạn người chết.”

Mọi người hít vào một hơi, mấy chục vạn người chết, trong mắt của con yêu thú này lại chỉ là trò đùa thôi sao? Sau đó khi nhìn lại Chu Yếm thì ánh mắt họ đã có vài phần hoảng sợ.

“Ông Trương, ông gặp được cao nhân giúp đỡ hả?” Lão Hoàng chỉ chỉ cái roi màu đen buộc ở trên người Chu Yếm, “Cái roi này có lai lịch gì? Cả mãnh thú cũng trói lại được?”

Trương Kha nhìn cái roi trên tay, “Con yêu quái cho tôi mượn roi nói đây là roi đánh yêu.”

Lão Hoàng suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra lai lịch của cái roi, ông thán phục nói: “Chắc là của một cao nhân ẩn thế nào đó, chúng ta nên cảm ơn người ta đàng hoàng.”

“Cao nhân nói không cần cám ơn, chỉ cần đem tiền thưởng người tốt việc tốt cho cậu ta là được.” Trương Kha cười gượng, “Hơn nữa cậu ta cũng không phải cao nhân, cái roi này là cậu ta ngẫu nhiên nhặt được.”

Cao nhân thật sự làm sao có thể để ý chút tiền thưởng nhỏ nhặt này, còn phải đến công trường dọn gạch kiếm tiền. Theo như ông biết thì người hoặc yêu quái có tu vi thật sự cao là chỉ cần hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, không cần ăn phàm vật.

Chỉ có người tu vi không tới đâu mới cần phải ăn cơm để sống thôi.

Trương Kha nói ra hết những điều mình biết được, mọi người đều đồng ý đem tiền thưởng cho con yêu quái nhiệt tình này, thậm chí còn định đưa tặng một viên Tụ linh đan. Tu hành khó khăn, tuy là cái loại yêu quái nhiệt thành này không có tu vi cao nhưng lại dám mạo hiểm đứng ra giúp đỡ, tinh thần này rất đáng khen thưởng.

Mọi người cũng không dám cởi cái roi đánh yêu này ra, cuối cùng đành quyết định tạm thời khóa nó lại trong Linh trận, chờ đội trưởng Trang trở về rồi xử lí.

Trong khóa linh trận, Chu Yếm trừng con mắt đỏ hồng của mình căm thù nhìn những người ở ngoài.

“Chúa tể của chúng ta rồi sẽ trở về.”

Nghe thấy những lời mang hơi hướm tiếng địa phương này, Từ Viện cắn hai cái hạt dưa rồi nói: “Không nghĩ rằng yêu quái cũng có thời kì phản nghịch.”

Những nhân vật phản diện khi nhắc tới đại ca của mình sẽ trở về trả thù, thường thường không sống quá ba tập trong phim truyền hình.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (24/12/2017) – Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.