Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh Phúc Tới Quá Đột Nhiên!

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Tuy đêm đã khuya, nhưng vừa hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên, hiển nhiên Nhan Tuấn Trạch vẫn còn rất kích động, cả đêm cứ mơ mơ màng màng, gần như không thực sự ngủ.

Trời vừa sáng, hắn bị lạnh tỉnh dậy.

Thời tiết tháng năm, không khí buổi sáng tuy có hơi mát mẻ, nhưng chỉ cần một tấm chăn mỏng cũng đủ chống cự. Tuy nhiên, Nhan Tuấn Trạch dám khẳng định hắn là bị lạnh tỉnh.

Ngồi trên giường, quay đầu liếc nhìn ra sau, không thế gì cả, thế nhưng cả người lại thấm đẫm khí lạnh, nhịn không được run lên.

Mặc quần áo tử tế, đứng trước gương, Nhan Tuấn Trạch nhìn ảnh ngược của mình trong gương, được rồi, Khả Nhi áo đỏ vẫn nằm sấp trên lưng hắn, dường như đã ngủ say.

Không được, tiểu quỷ chết tiệt này không xuống, hắn cũng không còn cách nào khác.

Phải nghĩ biện pháp làm ấm người trước, bằng không thì không bị quỷ hù chết cũng bị lạnh chết.

Nhan Tuấn Trạch lục tung tủ đồ… chỉ chốc lát đã tìm được một cái áo khoác kaki dày cộm mặc lên.

Trong quá trình mặc đồ, Khả Nhi dường như không bị ảnh hưởng gì, lúc này đây, cô bé gần như biến thành trong suốt.

Sự kiện linh dị trong nhà vệ sinh đã giải quyết, Nhan Tuấn Trạch phải tìm cơ hội nói cho bố mẹ biết. Hiện tại không cần bỏ ra số tiền lớn để thông qua quan hệ mời Trừ Linh nhân đến nữa.

Nhìn đồng hồ, đã là 6 giờ 10, cách thời điểm bố Nhan Đại Quốc rời giường đi mở cửa nhà vệ sinh còn 20 phút nữa.

Nhan Tuấn Trạch suy nghĩ một hồi, cảm giác người cũng đã ấm lên, dù cho mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, nhưng thể trạng vẫn rất tốt.

Xem ra, tuổi trẻ quả thực là tiền vốn.

Khả Nhi nằm trên lưng hắn dường như chỉ mang đến cảm giác rét lạnh, tạm thời không phát hiện tác dụng phụ nào khác gây tổn thương đến thân thể.

Nhan Tuấn Trạch nhanh chóng nghĩ ra một cách, hắn lấy ra chìa khóa nhà vệ sinh mà mình đã tráo đổi, thừa dịp bố mẹ còn chưa rời giường, quen tay hay việc mở cửa nhà vệ sinh và bật công tắc đèn.

Kế đó nhìn thời gian trên điện thoại.

Đến đúng 6 giờ 20 phút, hắn điều chỉnh cảm xúc thật tốt, rồi vờ thất kinh chạy đến trước phòng ngủ bố mẹ, gõ “cộc cộc cộc”, sau đó hô:

- Bố, mẹ, hai người mau dậy đi! Cửa nhà vệ sinh bị mở rồi, dường như không thấy vật kia nữa.

Ba phút sau.

Nhan Đại Quốc, Lý Mạn cùng Nhan Tuấn Trạch đứng trước cửa nhà vệ sinh, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn vào trong. Bọn họ đã đứng như vậy được hơn hai phút rồi, không hề nhúc nhích.

Chần chờ nửa ngày, cuối cùng Nhan Đại Quốc quay sang hỏi Nhan Tuấn Trạch:

- Lúc con dậy thì cánh cửa này đã mở rồi?

- Ừm, đèn bên trong cũng sáng lên, hẳn là đã mở rất lâu. - Nhan Tuấn Trạch gật đầu một cách chắc chắn.

Trong lúc nói chuyện, hắn còn cố ý xoay người, đưa lưng về phía Nhan Đại Quốc cùng Lý Mạn, muốn biết bố mẹ có thấy được Khả Nhi trên lưng hắn không.

Sự thật chứng minh hắn đã lo thừa, tình huống hiện tại, ngoại trừ hắn ra, không ai có thể nhìn thấy Khả Nhi.

Hơn nữa, dù Nhan Tuấn Trạch muốn thấy thì cũng phải nhìn vào gương mới thấy được.

Nhan Đại Quốc nhìn đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ 30. Theo kinh nghiệm của ông, nếu như là mọi người… thời điểm hiện tại không thể tiến vào nhà vệ sinh, nếu không rất dễ gặp phải quỷ hồn cô bé áo đỏ kia.

Một lát sau, ông cắn răn, lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn, nói với Lý Mạn:

- Lão bà, tôi vào xem, bà với con trông chừng ngoài cửa.

Dứt lời, Lý Mạn cũng không phản đối, ông liền sải bước tiến vào nhà vệ sinh. Nhìn hai cái đùi run run trước mặt, Nhan Tuấn Trạch có cảm giác một bước này của bố chẳng khác nào bước vào địa ngục vậy.

Thời gian dường như đông lại, Nhan Đại Quốc đứng thật lâu trong nhà vệ sinh. Hai mẹ con Nhan Tuấn Trạch cũng đứng ngoài cửa thật lâu, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ.

Kim đồng hồ trong phòng khách đã chỉ hướng 6 giờ 41 phút. Nhan Đại Quốc từ trong nhà vệ sinh bước ra.

- Hình như… Thật không còn.

Vừa lầm bầm, ông vừa đi xem một lượt tất cả các phòng, sợ quỷ hồn cô bé kia chạy vào phòng nào đó. Nếu như giữa ban ngày cô bé kia xuất hiện ở một căn phòng khác, vậy thì chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Lý Mạn cũng đi theo xem xét khắp nơi.

Nửa giờ sau, cả hai thở phào nhẹ nhõm.

Hình như thật sự đã đi rồi.

Nhan Đại Quốc vẫn không yên lòng, nói với Lý Mạn cùng Nhan Tuấn Trạch:

- Như vậy đi, hai ngày này chúng ta vẫn khóa nhà vệ sinh lại. Đợi sau mười hai giờ đêm, tôi sẽ vào nhà vệ sinh xem thử, nếu như xác định vật kia không còn xuất hiện nữa, thì hẳn là đã đi thật.

- Tạ ơn trời đất! - Lý Mạn chắp tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn trời xá mấy xá, vẻ mặt cảm tạ ơn trên đã chiếu cố.

Kế đó, bà buông tay, quay sang nhìn Nhan Tuấn Trạch, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc:

- Tiểu Trạch, sao con ăn mặc như cái bánh chưng vậy hả? Lạnh lắm sao? Cái này là áo khoác mùa đông của con mà…!

- Lạnh! - Nhan Tuấn Trạch kiên định gật đầu.

- Mấy ngày này nhất định phải chú ý sức khỏe. - Nhan Đại Quốc lộ vẻ quan tâm, quay sang nói với Lý Mạn. - Hiện tại tôi cảm thấy chuyện mời Trừ Linh nhân cứ từ từ, đợi xác định vật kia còn hay không đã, rồi dùng tiền cũng không muộn.

Lý Mạn cũng không có bất kỳ dị nghị nào.

Vốn trong nhà đã thiếu tiền, nếu có thể không ứng trước số lương ít ỏi của mình thì chẳng còn gì tốt hơn.

Thậm chí, bà có cảm giác như trúng số độc đắc vậy. Sự kiện linh dị nhà người ta nếu không phải sống trong hoảng sợ chờ Trừ Linh nhân đến thì chính là dứt khoát dọn đi, còn nhà mình thì thừ kia lại tự rời đi.

Nếu bà biết được nguyên nhân con trai mặc như cái bánh chưng thì… Chắc không còn cảm giác mình trúng độc đắc, mà là trúng gió.

...

Một giờ sau.

Thuận Thiên tam trung, cấp 3, ban 5.

Hiện tại đang là thời gian ôn bài buổi sáng, lão sư còn chưa vào lớp, âm thanh học bài lao xao chẳng khác nào tiếng máy móc vận hành trong xưởng của Nhan Đại Quốc, vang lên từng hồi không dứt.

Ngôn ngữ quốc tế được sử dụng nhiều nhất ở thế giới này là tiếng Megali, giống với tiếng Anh lưu hành trên địa cầu.

Cho nên hiện tại có rất nhiều học sinh đang ôn tiếng Megali, Nhan Tuấn Trạch đã xem kỹ tài liệu học, có cảm giác phát âm không khác quá nhiều so với Anh ngữ, chỉ có vài điểm khác biệt rất nhỏ. Đối với hắn, độ khó cỡ này là đồ bỏ.

Lúc Nhan Tuấn Trạch nghiên cứu tiếng Megali, Chu Đại Lực mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn chợt ngẩng đầu lên, ngước nhìn Chu Đại Lực:

- Sao vậy?

- Sao cậu bận như cái bánh chưng vậy? - Ánh mắt Chu Đại Lực rất khoa trương, nhìn chòng chọc vào “quần áo mùa đông” của Nhan Tuấn Trạch.

- Các người tình hữu độc chung (1) với bánh chưng hả? - Nhan Tuấn Trạch thầm oán trách, kéo áo trong cùng với áo khoác dày cộm bên ngoài. - Cảm mạo, thấy lạnh.

- Trời này… lạnh?

Chu Đại Lực không bỏ lỡ thời cơ giơ cánh tay thủy thủ Popeye to bằng eo Nhan Tuấn Trạch lên, vén tay áo để lộ từng khối cơ bắp, trước mắt hai bạn học nữ Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân huơ huơ. Khoe cơ bắp, đồng thời cũng cho thấy tốc độ tay không gì sánh kịp cùng với tần suất rung của bó cơ đã được huấn luyện thành thục.

Hai nữ sinh liếc nhìn hắn như nhìn tên thiểu năng, không nói gì thêm.

Nhưng lúc này, Nhan Tuấn Trạch chợt cảm giác được Khả Nhi đang nằm trên lưng mình nhúc nhích.

Tiếng chuông vào học vang lên, lão sư đã đến.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.