Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống chung một phòng cùng Trương Điềm Điềm (4)

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Theo hướng tay Nhan Tuấn Trạch, cái đầu chổng ngược của Trương Điềm Điềm từ từ chuyển động. Loại chuyển động này rất máy móc, nhìn về phía cây bút đỏ.

Lập tức, một bàn tay từ từ thò xuống, các đốt ngón tay uốn cong, từ từ tới gần bút đỏ, nhẹ nhàng chộp lấy.

Nhan Tuấn Trạch đã đứng lên, vuốt vuốt đầu gối có hơi run, thầm mắng:

- Chắc chắn là Trương Điềm Điềm vẫn bị nhập! Bằng không thì có ngươi bình thường nào lại cầm bút chậm như vậy? Một phát nhặt lên không được à? Sao cứ phải khiến người ta ghê tởm như vậy?

Thừa dịp cô ta nhặt bút, Nhan Tuấn Trạch một lần nữa lui về sau, kéo giãn khoảng cách giữa mình và bàn làm việc, càng xa càng tốt.

Mãi cho đến lúc lui đến trước sofa, nếu còn lui nữa, hắn sẽ không nhìn thấy Trương Điềm Điềm.

Nhan Tuấn Trạch liếc nhìn màn hình điện thoại, còn lại 5 phút 28 giây.

Hắn không còn lời nào để nói, một lần nữa hoài nghi có khi nào điện thoại của mình bị chập mạch rồi không.

Nhưng đúng lúc này, Trương Điềm Điềm ngồi thẳng dậy, mái tóc gợn sóng càng thêm rối loạn, cứ như là bệnh nhân tâm thần trốn viện.

Cô ta vẫn đưa lưng về phía hắn, đối mặt với tủ hồ sơ, bất động.

Dường như là đã tìm được bút…

Nhan Tuấn Trạch chỉ hi vọng cô ta cứ ngồi yên lặng như vậy, giống Khả Nhi lúc nhìn hắn gội đầu, đừng có làm mấy chuyện yêu thiêu thân (1) gì đó là được.

(1) Những chuyện điên rồ, khác với lẽ thường.

Bất quá, ngay lúc đó, một tiếng “Ồ” vang lên.

Ban đầu, Nhan Tuấn Trạch còn tưởng là Khả Nhi tiến vào phòng, hắn vội quay đầu nhìn phía sau mình, lúc này, hắn mới nhận ra âm thanh này phát ra từ Trương Điềm Điềm.

- Bút đâu rồi? - Trương Điềm Điềm lại hỏi. - Em thấy bút của tôi không?

- Cmn! - Nhan Tuấn Trạch hoàn toàn bó tay.

Không phải cô vừa mới nhặt lên à? Giờ lại hỏi nữa.

Lúc này, hắn không định qua đó, bởi vì cái kiểu hỏi của Trương Điềm Điềm rõ ràng là muốn lừa hắn đến gần.

Cây bút màu đỏ kia chắc chắn nằm trong tay cô ta, Nhan Tuấn Trạch dám khẳng định điều này. Vừa nhặt xong lại hỏi tiếp, muốn hắn qua tìm giúp?

Không thể nào!

Lúc này tuyệt đối không thể có chuyện đó!

- Được rồi, không tìm được thì thôi vậy! - Giọng Trương Điềm Điềm lại lần nữa vang lên.

Bất quá, câu nói kế tiếp của cô khiến Nhan Tuấn Trạch thất kinh:

- Khoét một cái lỗ, hút khô tinh khí cô ta, không cần tốn sức như vậy.

Dứt lời, Trương Điềm Điềm không nhìn tủ hồ sơ nữa, mà chầm chậm xoay ghế lại.

Nhan Tuấn Trạch sững người, hắn vốn định lui về đến cửa để khỏi phải thấy Trương Điềm Điềm, thế nhưng lúc cô ta quay lại, hắn làm sao cũng không nhấc bước được.

Hai chân cứ như mọc rễ, đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm cái ghế đang xoay vòng.

Cho đến khi Trương Điềm Điềm đối mặt với hắn, Nhan Tuấn Trạch có cảm giác như rơi vào hầm băng, da đầu run lên, toàn thân lạnh buốt.

Cây bút đỏ vừa được cô ta nhặt lên giờ đang cắm vào hốc mắt phải, ngòi bút đã đâm sâu vào trong, cây bút xiêu vẹo dính trên hốc mắt, máu tươi men theo thân bút từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Mà bản thân Trương Điềm Điềm dường như không hề phát giác.

- Tên này bắt đầu xâm hại đối tượng bị nhập rồi! - Nhan Tuấn Trạch lập tức đưa ra kết luận.

Không thể để nó tổn thương Trương Điềm Điềm.

Hơn nữa, vừa nãy tên này còn nói muốn khoét cái lỗ gì đó, hút khô tinh khí của cô ấy.

- Phí sức? - Không biết Nhan Tuấn Trạch lấy dũng khí từ đâu, hắn không hề lui bước, mà tiến lên phía trước, nói. - Lão sư, không phải cô đang kiếm cây bút đỏ kia à?

Vừa hỏi hắn vừa tiến đến gần bàn làm việc của Trương Điềm Điềm.

Hắn nhớ rõ mục ghi chú nhiệm vụ có viết: Đừng thử khiêu khích nó, hậu quả khôn lường.

Nếu như kéo dài thời gian, tên này sẽ tạo thành tổn thương không cách nào cứu được với Trương Điềm Điềm, cứu được thì cứu, hắn sao có thể trơ mắt nhìn lão sư nhà mình bị tên kia chơi chết được? Nói sao thì Nhan Tuấn Trạch cũng không thể làm như vậy.

Huống chi, nếu Trương Điềm Điềm có gì bất trắc, kế tiếp rất có thể sẽ đến phiên hắn.

Vài phút, với sự quỷ dị cùng mạnh mẽ của tên phụ linh thể này, đủ để chơi chết Trương Tuấn Nhạc mười lần đấy.

Đẳng cấp Đảm chiến tâm kinh quả nhiên không phải trưng cho có.

Thấy Nhan Tuấn Trạch tiến tới gần, Trương Điềm Điềm nhoẻn miệng cười, khóe miệng nhếch lên một đường cong rất mê người. Bất quá phối hợp với cây bút đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo cắm trong hốc mắt, nhìn kiểu gì cũng rợn người.

Máu tươi vẫn không ngừng nhỏ xuống, đã nhuộm hồng một phần quần áo cô.

- Đúng rồi, bút ở đâu? Rõ ràng tôi mới cầm mà, em mau tìm cho tôi! Nhanh!

Nhan Tuấn Trạch đứng cạnh bàn làm việc, cố gắng trấn định, để giọng điệu của mình có vẻ bình thản một chút:

- Được, được, lão sư. Tôi đem bút cho cô ngay, cô đừng nên cử động.

Trương Điềm Điềm lộ vẻ kinh ngạc, khẽ gật đầu.

Theo Nhan Tuấn Trạch thấy, nhiệm vụ đã nói rất rõ “Là một phụ thể linh, nó rất cô độc. Chưa từng có ai quan tâm nó, để ý đến nó, nó không cách nào giải tỏa. Cho nên nó thích hấp thụ, đặc biệt là hơi thở tinh thuần ẩn sâu bên trong, từ từ rút đi tinh khí của vật chủ, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.”

Có thể thấy, tên này hẳn là dễ nói chuyện, chỉ có điều tính tình hơi cổ quái một tí. Miễn là thỏa mãn yêu cầu của nó, kéo dài thời gian một chút, nhiệm vụ vẫn có khả năng hoàn thành.

Quan trọng nhất là nếu như hiện tại không tìm được bút đỏ, rất có thể nó sẽ bắt đầu hút tinh khí của Trương Điềm Điềm.

“Cố gắng thỏa mãn nó, đừng làm trái ý nó.” Nhan Tuấn Trạch hạ quyết tâm.

Cố nén buồn nôn, kháng cự, cùng với ngón tay đang run lên từng hồi, bất cứ lúc nào cũng muốn quay đầu bỏ chạy, Nhan Trấn Trạch chống tay trái xuống mặt bàn, giơ tay phải lên, từ từ tiến đến gần cây bút đỏ đang cắm vào hốc mắt Trương Điềm Điềm.

Thời gian dường như đọng lại.

Có lẽ đã qua thật lâu, thật lâu, rốt cuộc ngón tay hắn cũng nắm được cây bút kia, lúc này, Trương Điềm Điềm vẫn không nhúc nhích, quả nhiên rất phối hợp, con mắt còn lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái đầu đầy mồ hôi của Nhan Tuấn Trạch.

Giờ phút này, Nhan Tuấn Trạch cảm giác mình tính quá hóa dở. Vừa rồi, bên ngoài phòng làm việc, Khả Nhi đột nhiên rời khỏi lưng hắn, máy điều hóa chạy mất, hơi lạnh cũng theo đó mất luôn, đáng lẽ hắn nên cởi cái áo khoác dày cộm này ra mới đúng.

Giờ thì hay rồi, vốn khẩn trương cao độ, lại thêm cái áo ủ hơi này, nhiệt độ cơ thể hắn bây giờ dám đốt được vàng mã luôn rồi.

Nắp búp đã sớm rơi xuống đất, chỉ còn lại thân bút đang lắc lư.

Thời điểm Nhan Tuấn Trạch cầm lấy thân bút, một giọt mồ hôi to từ hạt đầu men theo gò má chảy xuống, bất quá, hắn không chút do dự, chịu đựng sợ hãi cùng buồn nôn, từ từ rút cây bút kia ra khỏi hốc mắt Trương Điềm Điềm.

Trong suốt quá trình, Trương Điềm Điềm vẫn ngồi yên, đừng nói là đau, ngay cả khóe miệng cũng không run được một cái.

Bất ngờ là máu tươi cũng chảy ra không nhiều, thời điểm ngòi bút hoàn toàn bị rút ra, một khối đặc dính cũng theo đó rơi ra, “cạch” một tiếng, rớt xuống đùi Trương Điềm Điềm.

Nhan Tuấn Trạch không dám nhìn kỹ, hiện tại tay của hắn đã run lẩy bẩy.

Cây bút bi được giơ lên trước con mắt còn lại của Trương Điềm Điềm.

- Wow, em tìm được rồi! Sao tìm được hay vậy? - Trương Điềm Điềm nở nụ cười vui sướng.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.