Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống chung một phòng cùng Trương Điềm Điềm (6)

Phiên bản Dịch · 1531 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Phụ thể linh đang chui từ cơ thể Trương Điềm Điềm sang cơ thể Nhan Tuấn Trạch. Trong quá trình phụ thể, trong khoảng thời gian ngắn, vật chủ sẽ rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Do đó, mặc dù tay Nhan Tuấn Trạch đang nắm tay nắm cửa, nhưng hắn lại cảm giác toàn thân không cách nào nhúc nhích, cũng không cách nào vặn mở cửa.

Mà người bên ngoài cũng phát hiện tay cầm cửa bị chặn lại, căn bản không vặn được.

Cho nên hắn ta trực tiếp đạp cửa xông vào.

Người này có khí lực rất lớn, chỉ một cước, cửa phòng làm việc đã bị đạp bay ra ngoài, cả người Nhan Tuấn Trạch theo quáng tính bị văng sang một bên. Ý đồ muốn phụ thể của con ác linh kia thất bại trong chớp mắt.

Khí tức lạnh lẽo lại lần nữa rút về trong cơ thể Trương Điềm Điềm.

Trương Điềm Điềm nằm sấp chẳng khác nào một cỗ xác ướp, đứng thẳng dậy, đánh về phía người áo trắng vừa đạp cửa.

Người đàn ông áo trắng này có vóc dáng không cao, đại khái cỡ một mét sáu. Bất quá, tư thế đứng thẳng, bộ vest trắng cắt may vừa vặn, rất vừa người. Thời nay có rất ít đàn ông bận vest trắng đi rêu rao kiểu đó.

Cái này… Nhan Tuấn Trạch cảm giác tên này nhìn… thật cmn hài!

Dường như gã áo trắng biết không thể để Trương Điềm Điềm nhích lại gần mình, hắn lui về sau một bước, tiếp đó lui ra cửa, kéo giãn khoảng cách với cô.

Kế đó, tay phải hắn túm một cái cúc áo màu đen trên bộ vest, ném về phía Trương Điềm Điềm, chuẩn ngay giữa đồi núi trập trùng.

Bành!

Mắt thường có thể thấy được gợn sóng tản ra, cái cúc áo kia cũng biến mất không thấy gì nữa.

Năng lượng hình thành từ gợn sóng chui tọt vào thân thể Trương Điềm Điềm, một luồng khí trắng bay vọt ra ngoài, bị bức lui đến trước bàn làm việc.

Trước bàn làm việc chất một đống bài thi, “phù” một tiếng, toàn bộ nổ văng ra, khiến vật thể màu trắng kia hiện nguyên hình. Là một tên gia hỏa gầy trơ xương, toàn thân phủ đầy lông.

Nếu như thứ này đứng yên bất động thì chẳng khác nào một nhánh cây nổi mốc.

Bất quá, giờ phút này, “nhánh cây” không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh thê lương, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể tiêu tán.

Vèo!

Tay chân nó đột nhiên gấp lại, nhanh chóng vượt qua bàn làm việc, tiến đến cửa sổ, không chút để tâm đến Nhan Tuấn Trạch, cứ thế lách mình vào khe cửa, vọt ra ngoài bỏ trốn mất dạng.

- Nó chạy! - Nhan Tuấn Trạch nhịn không được hô.

- Tôi giết không nổi nó. - Gã áo trắng nhún vai, cũng không có ý định đuổi theo, mà ngồi xổm xuống nhìn Nhan Tuấn Trạch đang nằm trên mặt đất. - Cậu là học sinh? Sao lại xuất hiện trong văn phòng?

Nhan Tuấn Trạch đoán tên này hẳn là người của Tổ sự kiện linh dị.

Trường học náo linh dị không cần phải xếp hàng chờ xử lý, đám… Trừ linh nhân này quả nhiên đến rất nhanh, chỉ mới 10 phút đã có mặt tại hiện trường.

- Là Trương… Trương lão sư bảo tôi đưa… Bài thi tới. - Nhan Tuấn Trạch đứng lên, phát hiện ống quần mình chỉ bị xé rách, cũng không có thương tích gì. Hắn liền duỗi tay chỉ về phía bàn làm việc của Trương Điềm Điềm.

Trên bàn vừa vặn đặt chồng bài thi mà lúc nãy Trương Điềm Điềm đang phê sửa.

Gã áo trắng không nói gì thêm, đứng lên, đi đến bên cạnh Trương Điềm Điềm hôn mê bất tỉnh, đưa tay dò xét hô hấp của cô, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã quay lại, phía ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào, hiển nhiên, Tưởng hiệu trưởng, Thẩm chủ nhiệm cùng các lão sư khác đều nhận được tin, đang ùa lên.

- Cậu mạng lớn. - Gã áo trắng đỡ Nhan Tuấn Trạch ngồi lên sofa nghỉ ngơi. - Nếu như tôi đến muộn một chút, nó đã tiến vào cơ thể cậu.

Vừa nói xong, người của trường đã tràn vào văn phòng.

Tưởng hiệu trưởng lo lắng nhìn Trương Điềm Điềm đang nằm trên mặt đất, lúc thấy cây bút bi cắm trong hốc mắt cô, hắn càng thêm hoảng sợ. Nhưng lúc quay sang gã áo trắng, nhìn thấy học sinh trường mình ngồi lù lù trên sofa, vẻ mặt hắn từ lo lắng chuyển sang dại ra.

- Trương lão sư bảo em mang bài thi đến cho cô ấy. - Nhan Tuấn Trạch tiên hạ thủ vi cường, chủ động lên tiếng giải thích. - Vừa rồi… Vừa rồi cô ấy đột nhiên phát điên, thiếu chút nữa… Giết em.

- A, Nhan Tuấn Trạch? - Lão sư trung niên bụng phệ bước lên trước, giật mình nhìn Nhan Tuấn Trạch, trong mắt không giấu được quan tâm.

Đây là chủ nhiệm ban 5, Hướng Tài Đức, vừa rồi hắn vẫn luôn chú ý đến Trương Điềm Điềm, không phát giác Nhan Tuấn Trạch vậy mà lại có mặt trong phòng làm việc.

- Không sao đâu, chỉ bị dọa chút thôi. - Gã áo trắng thay Nhan Tuấn Trạch trả lời, hơn nữa còn vỗ vỗ bả vai hắn, chỉ vào Trương Điềm Điềm trên mặt đất, nói. - Các người đừng di chuyển cô ta, bị phụ linh thể hơn 15 phút, cho dù tỉnh lại thì thần trí cô ta cũng rối loạn, về sau có khôi phục được hay không… Rất khó nói.

- A! Vậy phải làm sao bây giờ? - Tưởng hiệu trưởng kích động, phút chốc quên mất sự tồn tại của Nhan Tuấn Trạch.

- Sẽ có người của chúng tôi đến đưa cô ta đi. Đồng thời thông báo với người nhà cô ta. - Vẻ mặt gã áo trắng vẫn như thường, vừa đi đến bàn làm việc của Trương Điềm Điềm vừa giải thích. - Một tháng đổ lại đây, Thuận Thiên thị có hơn 30 người bị phụ linh thể xâm hại dẫn đến rối loạn thần trí, bình quân mỗi ngày một người. Chúng tôi có đơn vị điều trị chuyên môn giúp bọn khôi phục khả năng. Không cần quá lo lắng.

Dứt lời, gã áo trắng thuận tay xốc đống bài thi trên mặt bàn lên, đồng thời lấy đi điện thoại của Trương Điềm Điềm.

Sau đó, hắn nhấc ống nghe điện thoại cố định trên bàn lên, ấn phím, nghe một hồi rồi gác máy.

Chuyện sau đó không liên quan đến Nhan Tuấn Trạch. Năm phút sau, hắn được Hướng tài đức đỡ ra khỏi văn phòng, ngồi trong phòng bảo vệ nghỉ ngơi một lát, uống cốc nước ấm.

Hướng Tài Đức rất quan tâm đến học sinh của mình, hắn không ngừng hỏi thăm Nhan Tuấn Trạch, sợ thân thể đứa bé này xảy ra vấn đề gì đó. Chỉ là, Hướng tài đức quanh năm uống rượu, hút thuốc, hơi thở của hắn… Nhan Tuấn Trạch quả thực không chịu được.

Ngồi trong phòng bảo vệ chỉ khoảng 5 phút mà Nhan Tuấn Trạch có cảm giác sắp nôn ra hết.

Đúng lúc này, một chiếc Iveco hướng từ tòa nhà văn phòng nhanh chóng chạy ra, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, Nhan Tuấn Trạch thấy rất rõ người ngồi trên ghế lái phụ chính là Trừ Linh nhân vest trắng kia.

Phía sau xe chắc chắn có mang theo lão sư Trương Điềm Điềm đang hôn mê. Đáng thương cho Trương Điềm Điềm, gặp phải chuyện này, không biết sẽ rối loạn thần kinh đến khi nào.

Nhan Tuấn Trạch hi vọng mình chặn miệng vết thương sẽ không gây ra tổn thương quá sâu cho cô.

- Hướng lão sư, em không sao, em có thể tự về nhà. - Nhan Tuấn Trạch đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Hướng Tài Đức nói:

- Ngày mai tôi sắp xếp một chút, sau giờ học để Tôn lão sư giúp em phụ đạo tâm lý. Chuyện đã qua, sắp đến kỳ thi Đại Học, đừng để bị áp lực.

- Vâng, cám ơn thầy. - Nhan Tuấn Trạch cúi chào, cảm giác miệng thối trùng thiên vẫn không che lấp được sự quan tâm cùng bảo vệ của Hướng Tài Đức đối với học sinh.

Ra khỏi trường, Nhan Tuấn Trạch hung hăng lau mồ hôi trên trán, lúc này mới sực nhớ ra mình quên cởi áo khoác.

Vừa nghĩ đến đây, cảm giác đùi xiết chặt, lập tức có thứ gì đó thuần thục bò lên lưng hắn, sau đó… Không nhúc nhích.

Khí lạnh lan tràn, thấm vào tận tim gan, khiến tim hắn không khỏi run lên một cái.

Khả Nhi vừa nãy chẳng biết đi đâu, giờ đã trở về.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.