Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà lão gõ cửa nửa đêm (2)

Phiên bản Dịch · 1712 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Thật không may là ngay thời điểm Nhan Tuấn Trạch mở cửa, đèn điều khiển bằng âm thanh bên ngoài hành lang bỗng vụt tắt.

Cửa mở ra, một luồng khí khoáng đãng nhưng vô cùng lạnh lẽo ùa vào phòng, cộng với “điều hòa di động” Khả Nhi trên lưng, dù Nhan Tuấn Trạch có mặc một cái áo lông dày vẫn nhịn không được run lên.

Nhìn kỹ thì thấy một cái bóng thấp bé đứng trước cửa, đại khái chỉ cao khoảng 1m5, mượn ánh trăng, có thể trông thấy người gõ cửa đích thực là một bà lão, tóc ngắn ngang vai được chải gọn gàng, trên người mặc một cái áo bông mỏng màu xanh đậm, quần dài đen, chân mang một đôi giày vải màu nâu.

Thế nhưng lúc này, ngoài hành lang là một mảnh đen kịt, không có bất kỳ âm thanh nào, đèn điều khiển âm thanh cũng không sáng lên.

Nhan Tuấn Trạch không dám gây tiếng động, bà lão trước mắt cũng lặng im, vẻ mặt mơ hồ, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhan Tuấn Trạch hắng giọng, đang định lên tiếng nói chuyện thì bà lão đột nhiên xoay người, mặt hướng hành lang, thân thể nháy mắt trở nên cao hơn, cất bước đi về đường cũ.

Lời đến cổ họng lập tức bị Nhan Tuấn Trạch nuốt ngược trở lại, xem ra, sau khi mở cửa, bà lão này hẳn là muốn mình đi theo sau.

Không ai nói gì, Nhan Tuấn Trạch lách mình ra ngoài, cửa nhà khẽ đóng lại sau lưng.

Tiếng bước chân bà lão cùng với âm thanh đóng cửa vang lên thật khẽ, đèn điều khiểu bằng âm thanh lại lần nữa sáng lên. Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch rốt cuộc cũng đã nhìn rõ bóng lưng bà lão, chỉ có điều nhìn xong, lông tơ trên người hắn lập tức dựng ngược lên.

Bà lão trước mặt dùng mũi chân bước đi, khó trách có cảm giác lúc đi cơ thể cao hơn một chút, hơn nữa vì thế nên mới tạo ra âm thanh những bước chân rời rạc mà hắn từng nghe được.

Sau khi nhìn rõ, Nhan Tuấn Trạch vô thức khựng lại một chút.

Nhưng bà lão không dừng lại, đi thẳng đến chỗ bậc thang, bắt đầu lên lầu.

Nhan Tuấn Trạch hít sâu một hơi, nhớ đến bản thân vẫn còn đang quay phim, hắn liền nói:

- Lão thái bà này họ Nhậm, hình như ở tầng trên nhà tôi, không biết bà ta muốn làm gì, tôi chuẩn bị đi xem thử đây.

Hắn đã đánh giá thấp tốc độ lên lầu của Nhậm bà bà, sự thực chứng minh, lão thái bà nhón chân bò lên cầu thang rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã biến mất ở khúc ngoặt.

Nhan Tuấn Trạch vội đuổi theo, hai ba bước leo lên cầu thang, ngay tại góc rẽ, hắn vô thức nhìn thoáng qua tòa nhà số 5 bên cạnh.

Phải chăng hiện tại bối thân nữ đang ở một góc nào đó trong tòa nhà số 5, cứ thế lẳng lặng đứng.

Không có thời gian nghĩ nhiều, Nhan Tuấn Trạch bò lên tầng 5.

Nhà hắn ở tầng 4, nhà Nhậm bà bà lại ở tầng 5, căn cứ theo thông tin nhiệm vụ, bà ta ở căn hộ 503.

Lúc đi vào hành lang, Nhan Tuấn Trạch vừa lúc nhìn thấy Nhậm bà bà nhón chân đi vào một cánh cửa.

Hắn vội tiến đến gần, lúc đi ngang qua căn hộ số 501 và 502, Nhan Tuấn Trạch còn cố ý nhìn một chút tình huống hai hộ gia đình này. Phát hiện trước cửa hai căn hộ này đã đóng một lớp bụi, hắn đi ngang qua còn để lại dấu chân rất rõ, hiển nhiên là đoạn thời gian gần đây không có ai ở.

Có thể hiểu được, hai căn hộ này nằm kề bên căn hộ 503, nếu cứ đến 2 giờ đêm lại nghe tiếng gõ cửa kiểu này… Dám chắc không ai muốn ở lại đây.

Kết quả là bọn họ dọn đi, Nhậm bà bà chuyển mục tiêu xuống dưới lầu, chạy đến gõ cửa nhà Nhan Tuấn Trạch.

Tăng nhanh bước chân, đi vào cánh cửa mà Nhậm bà bà vừa bước vào.

Cửa để mở, bảng số nhà bên cạnh đề là 503. Hắn không đi nhầm, nhưng trong nhà lại không có bất kỳ ngọn đèn nào, nhờ vào ánh trăng chiếu rọi từ bên ngoài mới có thể thấy được hình dáng mơ hồ của mấy thứ vật dụng bên trong.

Nhan Tuấn Trạch đứng trước cửa, cố gắng mở to hai mắt nhưng vẫn không nhìn thấy Nhậm bà bà đi hướng nào.

Mà Khả Nhi đến giờ vẫn nằm sấp trên lưng hắn, cho dù thấy Nhậm bà bà, cô bé cũng không có ý định rời khỏi Nhan Tuấn Trạch, hoàn toàn bất đồng với lần gặp phải phụ linh thể trước đó.

Giờ phút này cô bé vẫn không nhúc nhích, dường như ngủ mất rồi.

- Mỗi lần tôi gội đầu đều bị nhóc nhìn, đợi lát nữa nếu có gì ngoài ý muốn, nhóc nhớ cản giúp tôi đó, nếu không thì lần sau tôi gội lâu thêm 10 phút, cho nhóc xem cho đã ghiền. - Nhan Tuấn Trạch lầm bầm lầu bầu.

Dứt lời, hắn thò tay lên tường mò mẫm một hồi, nhanh chóng tìm được công tắc điện, bất quá, sau khi ấn xuống lại không có gì xảy ra.

Thử mấy lần, hẳn là căn hộ này đã bị cắt điện.

Nhan Tuấn Trạch có một suy đoán mà chính hắn cũng không dám tin. Theo như thông tin nhiệm vụ, Nhậm bà bà sống cô độc một mình ở đây, hơn nữa có lẽ đã sớm chết trong nhà.

Không biết vì sao, người nhà của bà mãi vẫn không liên lạc với bà, hẳn là bọn họ cũng không biết lão thái bà đã chết từ lâu.

Đứng trước cửa tự cổ vũ mình một phen, sau đó, Nhan Tuấn Trạch mới mở đèn pin trên di động, như vậy hắn có thể nhìn rõ được, đồng thời cũng hỗ trợ quay chụp. Tuy là chất lượng sẽ kém một chút, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Sau khi bật đèn pin, hắn sải bước tiến vào căn hộ 503, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Nhậm bà bà từ phòng khách đi vào phòng ngủ, thân thể còng xuống, vẫn nhón chân đi.

Trong hoàn cảnh xa lạ, cảnh tượng trước mắt khiến người ta có cảm giác hãi hùng rót vào tận xương.

- Đậu xanh rau má, vào nhà lâu như vậy mà vẫn đứng đó, cứ như sợ mình không biết đi vào phòng ngủ xem thử ấy.

Nhan Tuấn Trạch nán lại phòng khách, tạm thời không đi theo.

Mượn ánh sáng từ đèn pin, hắn vốn định xem xét bài trí trong phòng khách một chút, làm quen với cảnh vật xung quanh.

Một bà lão sống một mình, trong nhà thường được dọn dẹp rất sạch sẽ, tuy nhiên, trong căn phòng này, bất kể là tủ TV, bàn trà, sofa hay sàn nhà đều phủ một lớp bụi mờ.

Bất quá, dù có bụi nhưng đồ đạc vẫn được sắp xếp gọn gàng.

Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, Nhan Tuấn Trạch lại đi xem sơ qua nhà vệ sinh, nhà bếp cùng phòng ngủ phụ một lượt, sau đó mới bước đến cửa phòng ngủ chính.

Mượn ánh sáng, quan sát bài trí trong phòng.

Có một cái giường lớn, một cái bàn, hai cái ghế, hai tủ quần áo và… Hết rồi!

Không nhìn thấy Nhậm bà bà vừa bước vào lúc nãy, Nhan Tuấn Trạch đứng trước cửa, hết nhìn đông lại nhìn tây, thậm chí, hắn còn cẩn thận nhìn qua khe cửa quan sát phía sau cửa, đảm bảo sau khi hắn bước vào, Nhậm bà bà sẽ không “tri kỷ” đứng phía sau đóng cửa lại giùm.

Kế đó, hắn nhìn thấy cạnh giường có một đôi giày vải màu nâu nhìn có hơi quen mắt. Đôi giày này đặt rất ngay ngắn, giúp người trên giường lúc ngồi dậy có thể thuận lợi mang nó vào.

Ánh mắt hắn lại di chuyển đến giường, cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện dưới chăn dường như có một người đang nằm.

Có thể hiểu được, Nhậm bà bà nhỏ gầy, nếu như chăn đệm dày một chút, không nhìn kỹ thì không cách nào phát hiện được bà đang nằm ở đó.

Giờ phút này, Nhan Tuấn Trạch dám chắc nằm trên giường chính là thi thể Nhậm bà bà.

Xem ra, Nhậm bà bà cũng không phải ngã chết trong nhà, càng không phải vì lý do ngoài ý muốn nào khác, mà rất có khả năng là bà ngủ… Đến chết.

Bước vào phòng, cẩn thận từng chút một tiến đến cạnh giường, Nhan Tuấn Trạch phát hiện Nhậm bà bà không nằm thẳng, mà nghiêng sang một bên, mặt hướng vào trong, cả người co lại.

Kỳ quái là hắn không ngửi thấy mùi hôi thối.

Theo lý thuyết, Nhậm bà bà đã chết lâu như vậy, không thể nào có chuyện thi thể không hư thối, lại càng không có khả năng mùi hôi thối không lan ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Nhan Tuấn Trạch cũng không định tiến lên nữa, hắn thử mở miệng:

- Nhậm bà bà, tôi đã biết đại khái di nguyện của bà, bà muốn gặp người thân của mình, tôi sẽ nghĩ biện pháp thông tri với họ.

Dừng một chút, nhớ tới bối cảnh nhiệm vụ, hắn lại nói:

- Đặc biệt là cháu của bà, Vu Tiểu Sướng, tôi nhất định bảo người nhà bà mang nó đến cho bà gặp mặt một lần.

“Bà lão gõ cửa nửa đêm đã kích hoạt nhiệm vụ nhánh.”

Vừa nói xong, một đoạn thông báo bỗng nhiên hiện lên trên thời không đồ phổ trong đầu.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.