Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Ta Ở Góc Rẽ Tầng 2

Phiên bản Dịch · 1655 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Hiện tại, trong thời không đồ phổ đã tồn trữ 900 điểm năng lượng dị thứ nguyên, hơn nữa cũng đã thắp sáng 10 điểm nút.

Trong đó, điểm nút thứ 7 được thắp sáng đồng thời còn kích hoạt công năng “Cảm ứng sự kiện linh dị”, theo Nhan Tuấn Trạch quan sát, ở điểm nút thứ 12 cũng có một hàng chữ nhỏ, bất quá nó đang trong trạng thái xám xịt, kích thước chữ lại quá nhỏ nên không cách nào nhìn ra được.

Nhan Tuấn Trạch nằm trên giường, xem xét đồ phổ trong đầu.

Hai ngày nay nhiệt độ bắt đầu lên cao, mẹ Lý Mạn vốn muốn đổi cho Nhan Tuấn Trạch một cái chăn mỏng, thế nhưng lại bị hắn từ chối.

Nói đùa, có Khả Nhi nằm sấp sau lưng, lúc này vừa vặn ấm lên, chui vào chăn đắp mền thì còn gì thích ý bằng. Nhan Tuấn Trạch vừa xem thời không đồ phổ vừa tán gẫu với Khả Nhi.

Đối phương thỉnh thoảng sẽ đáp lại một tiếng, bất quá đều chỉ có một nội dung “Ồ”, cho nên Nhan Tuấn Trạch rãnh đến không còn gì rãnh hơn, bắt đầu cuộc đối thoại nhàm chán nhất trong lịch sử:

- Em gái của mẹ nhóc tên gì?

- Ồ.

- Chị gái của mẹ nhóc tên gì?

- Ồ.

- Chị em của mẹ nhóc gọi là gì?

- Ồ.

Không biết đoạn hội thoại này kéo dài bao lâu, Nhan Tuấn Trạch cũng chẳng hay mình thiếp đi lúc nào.

Sáng sớm, lúc hắn thức bố Nhan Đại Quốc đã sớm rời khỏi nhà. Hôm nay trong xưởng Nhan Đại Quốc có lãnh đảo đến kiểm tra công việc, còn Lý Mạn thì được công ty sắp xếp một hoạt động lớn, mười bà cô vệ sinh quét dọn sàn nhà một tòa cao ốc, cần phải hoàn thành trước giờ tan tầm.

Cho nên Lý Mạn không thể về sớm làm cơm tối được.

Mở lồng ra, bên trong có màn thầu nóng mẹ đã hâm trước đó, vẫn còn bốc hơi, cạnh bếp gas có bày sẵn một bàn đồ nguội cùng một bát cháo có nhiệt độ vừa phải.

Kiếp trước Nhan Tuấn Trạch cũng thích ăn mấy thứ làm từ bột, hắn cầm đũa gắp hai cái màn thầu, chọc một cái hố trên mặt bánh, cho tí đồ nguội vào kẹp lại, há miệng cắn một ngụm, mùi vị không tệ nha!

Bưng bát cháo nóng lên, “ừng ực” uống một ngụm, rất thơm.

Giải quyết xong bữa sáng, Nhan Tuấn Trạch thu dọn sách vở, vung tay, vác cặp sách lên vai, huýt sáo đi ra cửa.

Lúc đi xuống cầu thang, hắn tiện tay lấy di động ra kiểm tra thời tiết, theo dự đoán nhiệt đột hôm nay có thể sẽ tăng lên.

Vậy cũng tốt, rốt cuộc không cần phải mặc áo lông nữa rồi, đợi đến mùa hè, hắn sẽ cho đám bạn biết cái gì chính thức gọi là điều hòa di động… Hâm mộ ta đi!!!

Đúng lúc này, một cái tít hiện lên trên màn hình điện thoại. Đây là tin tức do chuyên mục “Tin nhanh” mà Nhan Tuấn Trạch đã đăng ký gửi tới. Mỗi ngày sẽ cố định thông báo một vài tin tức mới nhất, bao gồm các tin trong khu vực, Thiên Minh khu, thậm chí là trên toàn Hoa Ứng Đại Đô.

Bất quá…

Tin tức vừa hiện lên khiến Nhan Tuấn Trạch khẽ chau mày.

“Tin nhanh: Vợ chồng ly kỳ chết thảm, đêm qua phơi thây trong nhà.

Theo tin tức mới nhất từ cục cảnh sát Thuận Thiên thị, đêm qua, tại gia viên Nhạc Hoa Thiên Địa, tòa nhà F, căn hộ số 12-4 phát sinh án mạng. Hai vợ chồng chết thảm trong nhà. Theo như tin tức cảnh sát tiết lộ, vụ án được phát hiện bởi một nhân viên vệ sinh cao ốc khi người này vô tình phát hiện máu tươi chảy tràn qua khe cửa. Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, trước mắt còn chưa loại trừ khả năng hung thủ chính là nhân viên vệ sinh kia. Tin tức mới nhất về vụ án sẽ được cập nhật liên tục.

Phóng viên: Dương Căn Thạc.”

Khoan hãy nói đến phóng viên đưa tin có cái tên phải nói là hiếm có khó tìm, chỉ riêng tin tức này thôi cũng khiến Nhan Tuấn Trạch cảm thấy rất kỳ quái.

Cảm giác cứ như trên đầu bao trùm một tầng lo lắng, khiến cho người ta rất không thoải mái.

Bởi vì vẫn luôn chú mục vào điện thoại, trong lúc bất tri bất giác Nhan Tuấn Trạch đã xuống tới tầng 2. Lúc đi qua khúc ngoặt, trước mắt có thứ gì đó màu trắng lung la lung lay, đợi đến khi kịp phản ứng, Nhan Tuấn Trạch mới phát hiện dường như có người vừa đứng ở đó.

Quay đầu nhìn lại, vốn đang đi xuống tầng 1, cả người hắn run lên bần bật, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, tay vẫn nắm chặt điện thoại.

Trong tầm mắt, ngay góc tầng hai có một người đàn bà mặc áo ngắn tay màu trắng cùng quần đùi, tóc tay bù xù, người gầy như que củi. Cô ta đứng ở góc tường, mặt hướng vào trong, lưng đối diện với Nhan Tuấn Trạch.

- Đây là… Bối thân nữ!

Nhan Tuấn Trạch đứng đờ ra.

Ngàn tính vạn tính hắn cũng không tính ra mình sẽ đụng độ bối thân nữ ngay lúc này.

Xem ra, cô ta đã rời khỏi tòa nhà số 5, trực tiếp tiến vào tòa nhà số 7.

Có vẻ như phạm vi hoạt động của cô ta không chỉ giới hạn ở bên cạnh, mà là bao quát cả tòa nhà số 7.

Nhiệm vụ “Nhìn mặt cô ấy” hiện lên trong đầu Nhan Tuấn Trạch, hắn nhớ rõ nhiệm vụ này không hề có bối cảnh, chỉ duy nhất một dòng chữ ngắn ngủi: Nhìn mặt cô ấy, hỏi cô ấy cần gì.

Thế nhưng đẳng cấp nhiệm vụ lại khiến Nhan Tuấn Trạch chùn bước.

Đảm chiến tâm kinh! Móa nó, không giỡn được đâu, lỡ có gì thì chớ nói trở về, mà vừa nãy hắn không hề có chuẩn bị, hiện tại thiết đặt vòng lặp căn bản không kịp nữa rồi.

Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Nhan Tuấn Trạch lập tức chạy nhanh xuống lầu, hiện tại hắn không có ý định hoàn thành cái nhiệm vụ này.

Bất quá, để đảm bảo bảo không phát sinh dị biến, hắn vẫn thiết đặt vòng lặp, thời hạn là 10 phút sau, nhằm tránh bối thân nữ có hành động mang đến rắc rối cho mình.

Nếu như bối thân nữ không tìm hắn chơi, vậy thì chỉ cần không khởi động trở về, vòng lặp sẽ tự động xóa, cũng không tốn năng lượng dị thứ nguyên.

Nửa cầu thang tầng một đại khái có 11 bậc, giờ phút này, mỗi một bước Nhan Tuấn Trạch có cảm giác như dùng hết khí lực toàn thân, cơ bắp căn cứng, tứ chi cứng ngắc, toàn bộ lực chú ý đều đặt phía sau lưng, chỉ sợ bối thân nữ vốn không nhúc nhích đột nhiên lao về phía mình.

- Bất kể như thế nào cũng không nhìn mặt cô ta, hiện tại nhất định không được nhìn mặt cô ta.

Nhan Tuấn Trạch thầm dặn lòng, thời gian chậm chạp nhích từng chút một, cứ như đã qua một thế kỷ, rốt cuộc Nhan Tuấn Trạch cũng đi hết 11 bậc thang, hai ba bước đã chạy khỏi tòa nhà số 7.

Thở phào một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua, bối thân nữ cũng không đuổi theo. Cảm giác sởn hết cả gai ốc vừa rồi dần dần biết mất, Nhan Tuấn Trạch lúc này mới nhớ lại…

Vừa nãy hắn để ý thấy bối thân nữ mặc quần áo mùa hè, áo trắng ngắn tay với quần đùi, nếu như đổi lại lúc còn sống… Dáng người cô ta rất được, chỉ có điều nay đã là quỷ, mang đến cho người ta cảm giác gầy guộc quỷ dị.

Đôi chân lộ ra bên ngoài lốm đốm những mảng xanh tím, gần như không có một chỗ nào lành lặn.

Nhan Tuấn Trạch bước nhanh ra cổng cư xá, đột nhiên, bước chân hắn khựng lại, phát hiện Khả Nhi vốn nằm trên lưng vậy mà không biết từ lúc nào đã mất tăm mất dạng.

Nhìn quanh một lượt, không nhìn thấy bóng dáng áo đỏ kia, lại sắp muộn giờ học, Nhan Tuấn Trạch cũng không tiếp tục để ý đến cô bé, nhanh chân ra khỏi cư xá, một đường thẳng đến Thuận Thiên tam trung.

Vừa đến cổng trường, chân đột nhiên bị xiết chặt, phần eo bị thứ gì đó nắm lấy, ngay sau đó, Khả Nhi dùng động tác vô cùng thuần thục bò lên người hắn… Tiểu gia hỏa này đã trở lại.

- Nhóc đã đi đâu vậy? - Nhan Tuấn Trạch lên tiếng hỏi.

- Ồ!

Cho đến nay Khả Nhi vẫn chỉ đáp lại hắn một tiếng mơ hồ như vậy.

Mang theo nghi hoặc đi vào trường, Nhan Tuấn Trạch nhanh chóng hiểu ra, vừa rồi chắc chắn tiểu gia hỏa này tưởng mình dây vào bối thân nữ. Với đẳng cấp nhiệm vụ Đảm chiến tâm kinh, Khả Nhi chắc chắn không phải đối thủ của bối thân nữ, cho nên… Nhóc tì này quyết định trốn trước.

Đậu xanh rau má! Không phải độ hảo cảm tăng lên rồi hả? Không phải quan hệ hữu hảo à?

Đụng phải linh dị lợi hại, mi chạy còn nhanh hơn thỏ!

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.