Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn vào hốc tường (4)

Phiên bản Dịch · 1853 chữ

- Cái khe hở này có hơi quỷ dị. - Nhan Tuấn Trạch nhìn như đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng trên thực tế là bình luận trực tiếp trước camera.

- Cái khe này quá nhỏ, nếu quả thật có quỷ cũng chui không lọt! Mình sẽ đi tìm ở chỗ khác thử xem có cái hốc tường nào không. - Chu Đại Lực quay đầu nhìn quanh bốn phía.

Hắn chuẩn bị chuyển hết tất cả mấy cái tủ chứa đồ khác, trước lúc đến đây, Nhan Tuấn Trạch cũng không nói rõ, hiện tại xem ra, linh dị kia hẳn là núp bên trong tường.

Nhan Tuấn Trạch ngăn cản hắn:

- Không cần chuyển nữa đâu, Đại Lực, cậu lấy công cụ đào bới đã mang theo ra đây, chúng ta… Đục thủng cái khe này.

- A! Đục thật à?! - Tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn.

- Đương nhiên. - Nhan Tuấn Trạch gật đầu. - Chỗ này có độ ẩm cao, vách tường chắc chắn cũng bị hơi nước làm ướt sủng, chú ý đừng gây ra tiếng động quá lớn là được. Chỉ cần đục ra một cái lỗ đủ để 1 người tự do ra vào.

- Tạo điều kiện cho cậu ra vào hay… Cho mình. - Chu Đại Lực đờ đẫn nhìn thân hình trâu mộng của mình, lại nhìn bộ dạng gà con của Nhan Tuấn Trạch.

Hắn đã hạ quyết tâm, nếu như sau khi đục xuyên qua vách tường, Nhan Tuấn Trạch dám bảo hắn chui vào… Có bị đám bạn ác ôn này đánh chết hắn cũng nhất định không vào.

Thề sống chết không theo!

- Vừa cho mình ra vào là được.! - Nhan Tuấn Trạch lập tức cho hắn uống thuốc an thần.

- Như vậy cũng tốt. - Chu Đại Lực gật mạnh đầu, cởi balo trên lưng xuống, lấy ra búa sắt, máy khoan điện cùng với mấy thứ có thể dùng mà cũng có thể không dùng.

Khoan điện là loại dùng điện sạc, đã đầy pin, có thể sử dụng.

Chu Đại Lực cầm máy khoan điện, bước đến gần hốc tường, chuẩn bị khoan một cái lỗ lớn hơn. Đợi sau khi nhìn rõ kết cấu bên trong thì sẽ dùng búa nện.

Nào người vừa mới bước đến cách hốc tường khoảng 5, 6 mét, cả người hắn bỗng nhiên đứng sững lại, cứ như biến thành một con tò he, ngón trỏ bàn tay đè lên chốt máy khoan điện khiến cho mũi khoan liên tục xoay tròn.

Vậy mà tên ngốc này không hề phát giác, cứ đứng như trời trồng, không nhúc nhích.

- Đại Lực? Cậu sao vậy? - Nhan Tuấn Trạch kinh ngạc tiến tới gần.

Bước lên trước nhìn, liền thấy mắt Chu Đại Lực đột nhiên nháy hai cái, bất quá thân thể vẫn bất động như cũ.

Nhưng đúng lúc này, Nhan Tuấn Trạch cảm thấy cơ thể trống rỗng, cả người dường như đang rơi xuống vực sâu, không ngừng rơi xuống, trái tim điên cuồng đập trong lồng ngực, cảm giác bất lực bủa vây, không cách nào hô hấp được.

Bên tai vang lên tiếng thét của Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân, có lẽ bọn họ cũng gặp phải bất trắc.

- Không ổn, phải trở về.

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Nhan Tuấn Trạch, chợt nghe Chu Đại Lực bên cạnh lên tiếng:

- Tường… Bên trong hốc tường… Hình như… Có con mắt!

Dường như cũng chỉ có tên này không có việc gì.

Hơn nữa, Chu Đại Lực vừa dứt lời, cảm giác mất trọng lực như đang rơi xuống của Nhan Tuấn Trạch cũng lập tức biến mất, thân thể trầm xuống, phát hiện bản thân vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, căn bản không hề di động qua.

Bất quá, cả người trên dưới đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Là ảo giác!

Hắn giật mình tỉnh ngộ.

Quay đầu nhìn thì thấy Bảo Khiết đang ngồi trên mặt đất, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ, mà Tưởng Duệ Hân thì đang đứng tựa vào cái tủ chứa đồ vừa bị dời đi kia, hai tay quơ lung tung trước người, một giây sau mới giật mình tỉnh ngộ, khựng lại.

Lúc này, Chu Đại Lực đang trợn trừng mắt, nơm nớp lo sợ nói:

- Tiểu Trạch… Cậu xem thử trong hốc tường… Có phải là có một… Con mắt!?

Ngay lúc này, Nhan Tuấn Trạch đột nhiên cảm giác trước mắt là một vùng đen kịt, ánh sáng đèn pin đã biến mất vô tung.

Cảm giác sợ hãi bất tri bất giác đánh úp lại, hắn đưa tay sờ soạng phía trước, nhưng cái gì cũng không có.

Bóng tối vô tận tựa như thủy triều cuốn lấy hắn.

Đột nhiên, một cái tay lạnh như băng chạm vào cổ hắn, mạnh mẽ tựa như một con bò Tây Tạng, chuẩn xác bóp chặt cổ hắn.

Kinh hoàng, Nhan Tuấn Trạch duỗi tay nắm lấy cánh tay lạnh lẽo khác thường kia, dùng sức tách nó ra nhưng không cách nào tách được, có cảm giác đó không phải là tay người mà là một bàn tay cơ giới lạnh lẽo.

Giãy giụa một hồi, cánh tay lạnh lẽo kia biến mất, bóng tối xung quanh bị ánh đèn pin xua tan, Nhan Tuấn Trạch phát hiện mình lại lần nữa đứng y nguyên chỗ cũ.

Không thấy ảo giác nữa.

Lần này, Chu Đại Lực đang nhìn chằm chằm vào con mắt trong hốc tường đến nhập thần.

Như bị cái gì đó làm xúc động đậy, Nhan Tuấn Trạch phúc chí tâm linh mở miệng nói:

- Đại Lực, nhìn chằm chằm vào con mắt kia, đừng nháy mắt, mở to mắt nhìn, không được cử động.

Hai lần liên tiếp rơi vào ảo cảnh bắt đầu từ lúc Chu Đại Lực phát hiện trong hốc tường có con mắt, mà Nhan Tuấn Trạch nhận thấy, chỉ cần Chu Đại Lực nhìn chằm chằm vào con mắt kia, tất cả mọi người sẽ không có việc gì, một khi hắn nháy mắt, hoặc là nhìn sang nơi khác, cả đám sẽ rơi vào ảo cảnh.

Rất hiển nhiên, Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân cũng rơi vào ảo cách bất đồng.

Con mắt trong hốc tường kia có vấn đề.

- Chằm chằm… Chằm chằm vào nó… Làm gì? - Chu Đại Lực run rẩy nói. - Cái đó có thể là… Quỷ nhãn!

- Không phải có thể, mà là chắc chắn.

Nhan Tuấn Trạch dứt khoát đẩy Chu Đại Lực ra, bản thân đứng vào vị trí của hắn, ánh mắt nhanh chóng thay thế ánh mắt Chu Đại Lực, khóa chặt con mắt phát ra tia sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn pin kia.

Bên trong hốc tường chỉ lộ ra một con mắt, bởi vì hốc tường rất hẹp, cho nên không nhìn thấy con thứ hai. Mà con mắt lộ ra ngoài này hẳn là đến từ một cỗ thi thể chết không nhắm mắt, cứ như vậy xuyên qua hốc tường lẳng lặng nhìn người ở bên ngoài.

Phía ngoài đồng tử bao phủ một lớp màng mỏng màu xám trắng, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua lớp màn kia, trông thấy tròng mắt không có một chút sinh khí bên trong.

Tính từ khoảng cách này, hẳn là tử thi kia nằm cách vách tường không xa lắm, nếu động tác nhanh một chút, có thể đục xuyên vách tường sau đó móc hắn ra.

Tuy không biết vì sao sau khi nhìn con mắt này liền không thể rời đi, nếu không những người khác sẽ rơi vào ảo cảnh, nhưng đến nước này thì Nhan Tuấn Trạch căn bản không còn tâm tư suy nghĩ nữa.

Hắn vừa nhìn chằm chằm vào con mắt kia vừa nói với Chu Đại Lực:

- Dùng tất cả công cụ cậu có được, mau chóng đục xuyên cái vách tường, móc cổ thi thể kia ra.

Chu Đại Lực sững người, kịp phản ứng, hắn cũng không dùng khoan điện nữa, trực tiếp cầm lấy búa sắt nện mạnh vào tường.

Rầm!

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Bởi vì đây là tầng hầm lầu 1, hơn nữa của kho chứa đồ số 004 đã đóng lại, cộng với hành lang dài ngoằng, uốn lượn, cuối cùng là cửa vào hành lang cũng bị khóa kín, cho nên khả năng âm thanh bị truyền ra ngoài là rất nhỏ.

Chủ yếu là ngoài thời gian tuần tra cao ốc, chỗ này không có bảo vệ, ông chú bảo vệ nhà chúng ta còn đang bận theo dõi phim tìn cảm trong phòng trực ban kia kìa, căn bản không thể nào nghe thấy được.

Liên tiếp vung mạnh vài búa, vách tường lõm vào, sơn tường tróc ra một mảng lớn, để lộ gạch đá gồ ghề bên trong.

Đúng lúc này, Nhan Tuấn Trạch đã sắp chịu hết nổi, từ nãy giờ mắt hắn vẫn luôn mở to, nhìn chằm chằm vào đồng tử màu xám trắng kia, giờ không nháy mắt một phát là không được.

Cảm giác chua xót nhanh chóng ấp tới, mí mắt không tự chủ được giật giật hai cái, sau đó nhắm tịt lại.

Cùng thời khắc đó, trước mắt Chu Đại Lực tối sầm, động tác nện tường dừng lại, ném đi búa sắt, dùng hai tay bóp cổ mình, vừa giãy dụa vừa kêu cứu.

Camera của Bảo Khiết cũng rơi trên mặt đất, cả người cứ như rơi xuống nước, hai chân đạp loạn, hai tay thì không ngừng kéo thứ gì đó giữa hư không.

Tưởng Duệ Hân thì “a a” gọi bậy, không ngừng lui về phía sau, dường như trông thấy cái gì đó cực kỳ đáng sợ.

Ngoại trừ Nhan Tuấn Trạch, ba người còn lại đều rơi vào ảo cảnh.

Lòng Nhan Tuấn Trạch nóng như lửa đốt, dùng sức mở banh mắt ra, một lần nữa gắt gao nhìn vào đồng tử trong hốc tường, thậm chí hắn còn dùng ngón tay giữ mí mắt của mình, phòng ngừa một lần nữa nháy mắt.

Ảo giác của ba người kia nhanh chóng biến mất, cả đám vẫn chưa hết sợ, mất mấy giây sau mới hoàn hồn.

Lúc này đây, tất cả mọi người đều hiểu là có chuyện gì rồi, Tưởng Duệ Hân vội chạy đến giúp đỡ Chu Đại Lực, Bảo Khiết thì nhặt camera lên kiểm tra, sau khi phát hiện không bị rơi hỏng, cô vỗ vỗ ngực mấy cái, rồi tiếp tục quay.

- Cái vụ không nháy mắt này… Khó à nha!

Nhan Tuấn Trạch dùng ngón tay chống mí mắt, vốn dĩ đeo kính đã không thuận tiện, không bao lâu sau, hắn lại nhịn không được muốn nhắm mắt, nước mắt men theo gò má chảy xuống, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

- Hay là, để mình thử xem! - Bảo Khiết chớp chớp đôi mắt to tròn ngấn nước, mở miệng đề nghị.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.