Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Vào Hốc Tường (6)

Phiên bản Dịch · 1739 chữ

Nhan Tuấn Trạch liếc nhìn đồng hồ, cách thời gian hắn thiết lập vòng lặp, chính là 36 phút, hiện tại đã 15 phút trôi qua, còn lại 21 phút nữa.

Nghiêng tai lắng nghe, tiếng bước chân bên ngoài rất trầm ổn, mang giày da, hẳn là đàn ông.

Tất cả mọi người tụ lại sau cửa kho 004, Nhan Tuấn Trạch quay đầu liếc nhìn thây khô nằm trên nền đất, dựng thẳng tai, chăm chú nghe. Cả bọn không ai lên tiếng.

Tiếng bước chân kia đã đến gần cửa kho 004.

Bốn người đều nín thở, tim như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Giờ khắc này, Nhan Tuấn Trạch đang đoán không biết người ngoài cửa có phải là bảo vệ trực ban hay không.

Còn những người khác thì đều cho rằng tên bên ngoài kia chính là Quỷ hồn.

Tiếng bước chân từ từ tiến đến trước kho 004, sau đó dừng lại, khoảng 2 giây sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng một người đàn ông xa lạ vọng vào:

- Bên trong… Có ai không?

- Phù…

Nghe âm thanh này, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, có thể nói chuyện, hơn nữa giọng còn run run lộ ra hoảng sợ, chắc là người rồi.

Xem ra vừa nãy nện tường gây ra tiếng động quá lớn, hấp dẫn người phía trên xuống.

- Ai ở ngoài? - Chu Đại Lực mở miệng hỏi.

- Tôi là bảo vệ tòa nhà, cậu là ai, trốn trong đó làm gì? - Giọng người đàn ông vẫn run rẩy lợi hại. - Chỗ này không có gì thứ đáng giá, lại còn xảy ra linh dị! Mau ra đây!

- Chúng tôi không phải ăn trộm. - Nếu đã bại lộ, Tưởng Duệ Hân đứng ở khoảng cách gần nhất liền trực tiếp mở cửa.

Ngoài cửa có một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đang đứng, trên tay cầm đèn pin, nhưng lại không phải người trung niên mà bọn họ đã thấy trong phòng trực ban. Bảo vệ trước mắt nhìn trẻ hơn rất nhiều, ngũ quan rõ ràng, ngoại trừ cơ thể có hơi gầy một chút, nhìn bên ngoài đích thực là người sống.

Hiển nhiên là bảo vệ trẻ tuổi không ngờ rằng lại có 4 người trốn trong kho chứa đồ, sau khi nhìn thấy bọn Nhan Tuấn Trạch, hắn càng thêm hoảng sợ.

Đặc biệt là trông thấy cái tay cối chày của Chu Đại Lực, tự biết ba hắn cộng lại cũng không phải đối thủ của tên này.

Không đợi hắn tiếp tục nói chuyện, đèn pin trong đã quét qua cỗ thi thể đang nằm co quắp trên mặt đất.

Bảo vệ trẻ tuổi bị dọa rống lên:

- Cái kia... Ở đó có thi thể! Chỗ này náo linh dị, cậu... Các cậu mau mau đi ra... Ra... Đi ra! Nhanh!

- Thi thể là do chúng tôi đào lên. - Nhan Tuấn Trạch nói.

- Từ bên trong hốc tường. - Chu Đại Lực thong thả chỉ chỉ vào cái động sau lưng, một cảm giác tự hào đột ngột sinh ra, dường như hắn đã quên mất vừa rồi chân của mình run rẩy không ngừng.

- Khó trách náo... náo linh dị! Hóa ra chỗ này có một cỗ... Thi thể! - Bảo vệ trẻ tuổi kinh hãi nhìn, dùng đèn pin chiếu vào thây khô trên mặt đất, bất quá chỉ chiếu phần bụng chứ không hề chiếu mặt.

- Chắc có lẽ không còn linh dị nữa đâu. - Nhan Tuấn Trạch giải thích. - Chỉ cần chúng ta vận chuyển thi thể ra ngoài, thông báo cho cảnh sát, hoặc trực tiếp tìm chỗ chôn, để hắn được an nghỉ thì ở đây sẽ không còn náo linh dị.

- Được... Được. - Bảo vệ trẻ tuổi hạ đèn pin xuống, nuốt nước miếng nói. - Vuốt mắt thi thể đi, bằng không chết không nhắm mắt kiểu đó, rất dọa người đấy!

- Thi thể đã cứng, sợ là không vuốt nổi. - Bảo Khiết run rẩy nói.

Sau một phen ảo giác vừa rồi, lúc này, lá gan của cô cũng lớn thêm một chút.

- Có thể dùng vải bịt mắt. - Chu Đại Lực vỗ đùi. - Nên sớm bịt lại mới phải, làm vậy chúng ta cũng không cần trừng mắt ếch với gia hỏa này suốt từ nãy đến giờ.

- Tìm đâu ra vải?

Tưởng Duệ Hân vừa mở miệng, Chu Đại Lực đã nắm lấy ống tay áo của cô, “xoẹt xoẹt” xé rách một miếng, lẩm bẩm nói:

- Quần áo của mình, tự mình xé y phục của mình, cái này hợp lý đúng không?

Tưởng Duệ Hân không nói gì, hai mắt trợn trừng, dọa Chu Đại Lực lui về sau bốn năm bước.

Xem ra tên này đã bắt đầu kiêng kị “mắt trâu” của Tưởng Duệ Hân rồi.

Bất quá, hắn không tự mình dùng vải bịt mắt thi thể, mà đưa cho Nhan Tuấn Trạch.

- Này, cậu làm đi!

- Ai ra chủ ý thì người đó động thủ. - Nhan Tuấn Trạch không nhận.

Chu Đại Lực do dự, nhìn nhìn bảo vệ, lại liếc nhìn Bảo Khiết đang quay phim, cắn răng nói:

- Thì mình làm, coi như luyện gan.

Đi đến bên cạnh thây khô, cúi người, nín thở, nhanh chóng dùng vải quấn một vòng quanh thây khô, sau đó làm một cái nút thắt ở sau ót.

- Được rồi đó.

Lúc này, bảo vệ trẻ tuổi mới nhẹ nhàng thở ra, dùng đèn pin chỉ chỉ vào khúc rẽ hành lang:

- Trước tiên chúng ta rời khỏi đây, đợi sau khi ra ngoài, tôi lập tức báo cho các đồng nghiệp khác đến, cùng dọn dẹp.

- Không được. - Nhan Tuấn Trạch lắc đầu. - Phải mang theo thi thể rời đi, thực không dám giấu giếm, chúng ta là một tiểu đội dò xét linh, lần này đến chính vì hắn.

Bảo vệ trẻ tuổi thoáng sửng người, cúi đầu, dường như đang tự hỏi cái gì đó. Mũ bảo vệ trên đầu hơi lớn, giờ phút này có vẻ lệch qua một bên, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Bất chợt, hắn quay phắt người, mũ bảo vệ rơi trên mặt đất, nhìn vào căn phòng đối diện, quát:

- Ai? Ai ở bên trong?

Cửa căn phòng đối diện kho trữ vật 004 vẫn luôn để mở, bất quá bởi vì không có đèn nên không thấy rõ cách bài trí bên trong.

Vừa quát hỏi, bảo vệ vừa chiếu đèn pin vào phòng, xuyên quan bóng tối dày đặc, ánh sáng đèn pin tự như rơi vào vũng bùn đặc dính, không cách nào nhìn rõ được tình huống trong phòng.

Vị bảo vệ này cũng tính là to gan, không bị dọa, chỉ vài bước đã vọt vào căn phòng kia.

Bốn người đứng ở cửa kho trữ vật 004 hai mặt nhìn nhau, trong đám bọn họ, Nhan Tuấn Trạch coi như lá gan lớn nhất, nhưng lúc này không nhìn rõ tình huống, hắn cũng không bị váng đầu mà xông loạn vào trong đó.

Nếu không, sao nhân viên bảo vệ kia sau khi xông vào thì không có động tỉnh gì cả?

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ, bốn phía là một mảnh tĩnh mịch.

Cảm giác chờ đợi vô cùng dày dò, Chu Đại Lực nhịn không được “hừ” một tiếng, đang định lên tiếng thì chợt nghe phòng đối diện vang lên tiếng đánh nhau cùng âm thanh va chạm, ngày càng kịch liệt.

Ngay sau đó, thanh âm lo lắng của bảo vệ trẻ tuổi vọng ra:

- Mau tới hỗ trợ!

Bọn Nhan Tuấn Trạch sững sờ!

Chu Đại Lực giật mình nói:

- Không phải quỷ? Đợi chút gia gia đến giúp anh thu thập nó!

Với tư cách là một học sinh của Thái Dương, đồng thời cũng là “tấm gương” được trường học quảng bá rộng rãi, cộng thêm thân thể bản thân vốn cường tráng, lúc này đây, Chu Đại Lực đã máu xông lên não.

Dứt lời, hắn vọt ra khỏi kho trữ vật 004, chui tọt vào căn phòng đối diện.

Một giây sau, bốn phía là một mảnh đen kịt, đèn pin trong tay tắt ngóm, rốt cuộc trước mắt không còn một chút ánh sáng nào cả.

Chu Đại Lực giật bắn người, duỗi tay ra lục lọi bốn phía, trước người không có vật gì, hắn vội quay đầu lại, nhưng chợt nhận ra không còn thấy cửa ra vào đâu nữa.

Theo lý thuyết, bọn người Nhan Tuấn Trạch đứng ở đối diện dùng đèn pin chiếu vào, đồng thời cũng đứng ở cửa nhìn vào trong, nói thế nào nào thì hắn cũng phải thấy được ánh đèn của đám bọn họ, thế nhưng bây giờ xung quanh là một vùng tăm tối.

- Bảo vệ đại ca, anh ở đâu? - Chu Đại Lực hoảng hốt, một cảm giác lạnh lẽo quỷ dị bò dọc lên sóng lưng.

Giờ phút này, hắn chỉ biết đặt hi vọng vào bảo vệ trẻ tuổi vừa mới lên tiếng gọi người đến hỗ trợ kia.

Vừa dò dẫm bước đi, vừa gọi.

Còn chưa dứt lời, xoạt, tay Chu Đại Lực chạm phải một cánh tay.

Cánh tay này có ống tay áo, trên ống tay áo còn có mấy cái nút thắt, có lẽ là trang phục của bảo vệ.

- Bảo vệ đại ca à, sao anh không nói chuyện? - Chu Đại Lực cảm giác mình sắp tè ra quần luôn rồi, tiếng nói run rẩy cứ như đang bị điện giật vậy.

Cánh tay kia chợt động, trở tay bắt lấy cánh tay cơ bắp trùng trục của Chu Đại Lực.

Cả người Chu Đại Lực thoáng cái cứng lại, căn bản không cách nào giãy dụa, đồng tử nhanh chóng tối đi, cứ như bị một tấm vải đen bao lại, miệng từ từ mở ra, trong cổ họng liên tiếp phát ra tiếng “khanh khách” vô nghĩa, trong đêm đen nghe vô cùng đáng sợ.

Mặt hắn nhanh chóng héo rút, gân xanh nổi lên, “bịch” một tiếng, ngã xuống, đã mất đi khí tức.

- Người đâu? Sao không có thêm người đến hỗ trợ?

Giọng bảo vệ trẻ tuổi lại lần nữa vang lên, lộ ra cảm giác lo lắng khó nói nên lời.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.