Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bối Thân Nữ

Phiên bản Dịch · 1609 chữ

Nháy mắt nhìn thấy bối thân nữ.

Lý Mạn bị dọa run lên, vội vàng nắm chặt áo Nhan Tuấn Trạch, thấp giọng nói:

- Con trai!

- Mẹ, đừng lên tiếng. - Nhan Tuấn Trạch làm thủ thế chớ có lên tiếng.

Liếc nhìn bối thân nữ đứng tại góc rẽ xuống lầu 2.

Người đàn bà này tuy đứng ở góc rẽ cầu thang, nhưng chỗ đứng lại ở ngay giữa, đứng ở đó khiến diện tích hai bên trở nên thu hẹp đi rất nhiều.

Nói cách khác, muốn đi ngang qua sau lưng bối thân nữ, trong một khoảnh khắc sẽ phải tiếp xúc rất gần với cô ta.

Trong hoàn cảnh bốn phía vô cùng yên tĩnh, không có khả năng hoàn toàn không phát ra tiếng bước chân, cho nên thời điểm đến gần chắc chắn sẽ gây ra tiếng động.

Nhan Tuấn Trạch kéo Lý Mạn lui về sau mấy bước, hạ giọng nói:

- Mẹ, có thể xin nghỉ phép hôm nay hay không?

Lý Mạn giật mình, lập tức lắc đầu:

- Mẹ giúp chị Điền chỉ huy trực bang, lần trước không phải xin nghỉ đột xuất để ở nhà chăm sóc con sao? Chính là chị Điền thay mẹ. Hôm nay chị ấy có việc không đi được, mẹ phải đi thay, bằng không chị ấy sẽ bị ghi tên vào sổ nghỉ việc.

- Không thể nhờ người khác? - Nhan Tuấn Trạch có cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lòng quấn quanh một loại cảm giác không nói nên lời.

- Bối thân nữ này thường xuyên xuất hiện ở đầu cầu thang, cũng không phải lần 1 lần 2. - Lý Mạn liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. - Còn năm phút nữa xe công ty sẽ tới đón mẹ. Bọn họ không thấy người sẽ xem như mẹ không đến, lập tức rời đi, đến lúc đó chị Điền…

- Được, chúng ta đi xuống, không nói nữa. - Nhan Tuấn Trạch gật đầu.

- Con trai. - Lý Mạn ngăn cản hắn. - Con về nhà đi, một mình mẹ được mà, lẳng lặng đi qua là được. Người này quay lưng, không nhìn thấy mẹ, không sao đầu, con đừng lo lắng!

- Không được. - Nhan Tuấn Trạch kiên quyết lắc đầu, lôi kéo tay Lý Mạn, xoay người tiến lên phía trước. - Con phải đi xuống cùng mẹ.

Sợ mẹ lo lắng, hắn lại nói:

- Mẹ quên Trừ Linh nhân Hoàng Sâm kia sao? Hắn có chỉ cho con một vài bí quyết né tránh linh dị, con có rất nhiều biện pháp, mẹ đừng lo lắng.

Tuy Lý Mạn tuy xác thực có hơi bận tâm, nhưng lại không nói gì, theo sát phía sau Nhan Tuấn Trạch.

Lúc này, Nhan Tuấn Trạch đã thần không biết quỷ không hay thiết đặt xong vòng lặp, để ngừa vạn nhất.

Dậm nhẹ chân, khiến cho âm thanh vừa đủ làm sáng đèn khống âm. Hắn ra hiệu mẹ đi theo sau mình, dán chặt lấy lan can bảo hộ, một trước một sau chậm rãi xuống lầu.

Trong suốt quá trình đi xuống, căn bản là điểm mũi chân bước đi, cũng không gây ra động tĩnh quá lớn.

Đi đến góc rẽ, Nhan Tuấn Trạch lấy điện thoại di động ra, mở sáng màn hình.

Lúc đi qua trung tâm góc rẽ, khoảng cách với bối thân nữ vô cùng gần, rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở âm lãnh tràn ngập từ phía kia.

Nhan Tuấn Trạch không dừng bước, nhanh chóng rẽ xuống lầu hai, Lý Mạn theo sát phía sau, vẫn luôn cuối đầu, không dám liếc nhìn người đàn bà áo trắng khiến người sởn gai ốc này.

Lúc sắp xuống đến tầng hai, đèn khống âm chợt tắt.

Thật ra mỗi lần đèn khống âm chỉ sáng đủ đề một người đi xuống tầng lầu, có điều do hai người đi quá nhẹ, cố sức di động thật chậm, cho nên thời gian xuống lầu bị kéo dài ra.

Còn chưa đến lầu hai, bốn phía đã rơi vào bóng tối.

Nhan Tuấn Trạch đã có chuẩn bị, lập tức ấn công năng đèn pin trên điện thoại, chiếu sáng dưới chân mình, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của mẹ, tiếp tục đi xuống lầu.

Nhưng lúc này đây, một loạt tiếng “sột soạt” từ phía sau vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, da đầu Nhan Tuấn Trạch run lên, bước nhanh hơn, đẩy mẹ ra phía trước mình.

Sau khi xuống tới tầng hai, hắn cũng không dám bật sáng đèn khống âm, đỡ Lý Mạn nhanh chóng đi xuống lầu một, vội vàng liếc ra sau một cái.

Chỉ thấy bối thân nữ không còn đứng nguyên ở đó, mà lúc này cổ cô ta… Đang xoay.

Cô ta muốn quay đầu nhìn.

- Cmn!

Nhan Tuấn Trạch cảm giác lông tơ dựng đứng hết cả lên, vội vã cúi đầu, căn bản không dám nhìn tiếp.

Nhiệm vụ của bối thân nữ chính là “Nhìn mặt cô ấy”, hiện tại hắn cũng không muốn nhận nhiệm vụ, nếu không cẩn thận nhìn thấy mặt đối phương, chẳng khác nào bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.

Nói như vậy, kế tiếp sinh tử khó liệu.

Huống chi mẹ còn ở đây, đụng phải loại nhiệm vụ cấp bậc Mao cốt tủng nhiên này, còn phải lo nghĩ cho an nguy của mẹ… Chỉ sợ thập tử vô sinh.

Ặc… Đó là nếu như không có trở về.

Mặc kệ động tĩnh phía sau, hai mẹ con nhanh chóng đi xuống lầu một, chạy ra khỏi cầu thang.

Đèn đường bên ngoài rất yếu, tuy không thể thắp sáng, nhưng cuối cùng vẫn mang đến cho người khác cảm giác nhẹ nhõm, an tâm.

Nhan Tuấn Trạch tắt đèn pin điện thoại, vẫn như cũ nắm chặt tay Lý Mạn, hai người nhanh chóng đi đến cổng khu cư xá.

Xe của công ty dọn vệ sinh vẫn chưa đến, Lý Mạn lo lắng nhìn Nhan Tuấn Trạch, lên tiếng:

- Con trai… Con quay về bằng cách nào bây giờ? Hay là mẹ không đi nữa, chúng ta cùng nhau về nhà.

- Đã ra đây rồi, chẳng phải uổng phí khí lực từ nãy giờ sao? - Nhan Tuấn Trạch nhếch môi cười. - Không có gì đâu, mẹ, con có cách tránh linh dị. Hơn nữa Hoàng Sâm cũng đã nói con có tiềm chất Trừ Linh nhân, nói không chừng sau này linh dị còn phải sợ con.

- Nhưng mẹ lo lắng một mình con trở về. - Lý Mạn nhíu chặt mày, hơi có chút tự trách.

Sớm biết như vậy, bà đã không để con trai đi cùng mình, nói cách nào cũng phải bắt nó ở nhà.

- Nói không chờ lúc con quay lên, bối thân nữ đã sớm biến mất rồi, cô ta cũng không thường xuyên xuất hiện. - Nhan Tuấn Trạch cười lắc đầu.

Lúc này, một chiếc xe van màu trắng tiến đến, dừng trước mặt hai người.

Cửa xe mở ra, Lý Mạn lên tiếng chào hỏi một người lớn tuổi ngồi phía trước:

- Chú Đạt, sớm nha!

Người nọ có hơi béo, bất quá vẫn nhìn ra là một người khôn khéo lão luyện, ông ta liếc nhìn Nhan Tuấn Trạch một cái, cười nói:

- Con của cô?

- Đúng rồi. - Lý Mạn gật đầu.

- Thực ngoan, là đến tiễn cô đúng không? Còn biết sáng sớm một mình cô đi sẽ rất nguy hiểm. - Chú Đạt cười ha hả, chỉ lo quan sát Nhan Tuấn Trạch, lại không chú ý đến sắc mặt Lý Mạn đã thay đổi.

- Không có gì đâu, mẹ, mẹ mau lên xe đi. - Nhan Tuấn Trạch thúc giục.

Sau khi thấy Lý Mạn lên xe, hắn mới xoay người đi vào trong cư xá.

- Cẩn thận một chút, về nhà nhớ gọi điện cho mẹ. - Lý Mạn lo lắng ló đầu ra cửa sổ xe dặn dò.

- Được. - Nhan Tuấn Trạch phất phất tay với bà.

Đi ngang qua phòng trực bang ở cổng cư xá, bên trong sáng đèn, bất quá bảo vệ Trịnh đại gia đang nằm trên một cái ghế rộng thùng thình, ngủ quên trời quên đất.

Hắn nhanh chóng đi đến dưới tòa nhà số 7, ngẩng đầu nhìn cầu thang chìm trong bóng tối.

Tuy cảm giác rất mệt mỏi, nhưng giờ phút này Nhan Tuấn Trạch lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Vừa rồi thiết đặt vòng lặp nhưng không sử dụng, hiện tại đã khôi phục. Đứng bên ngoài tòa nhà, hắn lần nữa thiết đặt vòng lặp 10 phút, hít sâu một hơi, sau đó nhấc chân đi vào.

Dậm nhẹ chân trên mặt đất một cái, đèn khống âm ở lầu 1 sáng lên, Nhan Tuấn Trạch nhanh chân lên lầu.

Đi đến lầu 2, lại lần nữa dậm chân, ngước mắt nhìn góc rẽ lên lầu 3, phát hiện đã không còn bóng dáng bối thân nữ.

Tim Nhan Tuấn Trạch thoáng cái an ổn lại, đi lên lầu ba.

Sau khi lên đến lầu ba, lại bật đèn khống âm, vừa bước lên trên một bước, cả người hắn đột ngột dừng lại.

Nhan Tuấn Trạch ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bối thân nữ đang đứng ở góc rẽ lên lầu 4, cười khổ.

Lúc này đây, hắn thậm chí có loai suy nghĩ bất chấp giá nào, dứt khoát nhân cơ hội hoàn thành nhiệm vụ “Nhìn mặt cô ta”, nếu không chẳng biết đến lúc nào mới có thể thoát khỏi loại dày vò này.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.