Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giày Cao Gót Màu Đỏ Rượu (3)

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Bên ngoài buồng vệ sinh, Giản Đồng trầm mặc, cũng không có tiếng gõ cửa cùng âm thanh móng tay cào lên ván cửa truyền đến.

Được rồi, coi bộ đáp án này có thể.

Nhan Tuấn Trạch cảm thấy hơi vững tâm.

- Có biết em đã chờ anh bao lâu không? - Giản Đồng lần nữa lên tiếng.

Nhan Tuấn Trạch biết vừa nãy chỉ là vấn đề thứ nhất, căn cứ theo đó để trả lời những câu tiếp theo, tương tự, đáp án rất quan trọng, hơi chút không cẩn thận sẽ chọc phải kết quả như trước.

Cho nên hắn cũng không trực tiếp trả lời, mà nói:

- Vất vả cho em rồi!

Hiện tại, chỉ có thể cố sức nói theo Giản Đồng, tốt nhất đừng có đụng vào nghịch lân của cô ta, nếu không kết quả vẫn sẽ là giẫm lên vết xe đổ.

Ngữ khí Giản Đồng vẫn chậm chạp như trước, dường như xu hướng dịu đi:

- Bọn họ nói anh là kẻ lừa đảo, không chỉ gạt tiền, còn gạt tình cảm của em. Có thật không?

- Sao có thể? - Nhan Tuấn Trạch nói. - Thật ra anh cần tiền dùng gấp, đợi giải quyết xong việc sẽ lập tức trả lại cho em. Đến lúc đó… Chúng ta kết hôn nhé!

Nói xong lời này, Nhan Tuấn Trạch cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Không thể không nói, ngoại trừ thân phận Trừ Linh nhân tương lai, hắn phát hiện mình vậy mà rất có tiềm chất làm “Cặn bã nam”.

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được rùng mình một cái.

Ngữ khí Giản Đồng vẫn rất chậm, thậm chí… Đan xen một chút lạnh lùng:

- Nhưng vì sao tên anh là giả? Tuổi cũng giả? Địa chỉ nhà cũng giả?

- Anh… - Nhan Tuấn Trạch đờ ra. - Đậu xanh rau má, không phản bác được.

Hắn không ngờ Giản Đồng lại có được nhiều thông tin về người đàn ông này như vậy. Hẳn là sau khi phát giác mình bị lừa, cô ta đã đặc biệt điều tra.

- Anh… Lừa… Em!

Thanh âm đè nén tràn đầy tức giận của Giản Đồng lại vang lên bên ngoài buồng vệ sinh.

Cùng lúc đó, tiếng đập cửa cùng âm thanh móng tay cào lên ván cửa vọng vào.

Trở về!

Tiếng ồn ào biến mất, xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng nước rỉ ra từ cái vòi nước bị hỏng kia.

Giày cao gót màu đỏ rượu lẳng lặng đứng bên ngoài buồng vệ sinh.

- Anh còn yêu em không? - Âm thanh bình tĩnh mà chậm rãi của Giản Đồng vang lên.

Aiz, rốt cuộc là yêu hay không yêu đây?

Nhan Tuấn Trạch ngồi trong buồng vệ sinh, vẻ mặt xoắn xuýt.

Hay là trực tiếp khỏi động Ác Linh cố khóa, cưỡng chế nô dịch người đàn bà này?

Nhưng làm như vậy… Nhiệm vụ không hoàn thành, cũng không có năng lượng dị thứ nguyên ban thưởng, tuyến thời gian cũng không cách nào thắp sáng được. Cố khóa một cái quỷ hồn không nghe lời… Cảm thấy được không bù mất nha!

Nhan Tuấn Trạch không trả lời ngay.

Sau khi Giản Đồng hỏi, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

- Sao không trả lời em? - Giản Đồng bắt đầu tức giận. - Giả chết à?

Hết cách, dường như có thời gian hạn chế, phải trả lời ngay.

Trả lời “Không yêu” thì không được, nhất định sẽ khiến cô ta nổi giận.

Trả lời “Yêu” dường như có thể nói tiếp… Tìm cơ hội đột phá.

- Yêu! - Nhan Tuấn Trạch lần nữa lựa chọn đáp án này.

- Có biết em đã chờ anh bao lâu không? - Giản Đồng hỏi.

Câu hỏi y chang như lúc trước khi trở về, một chữ cũng không thiếu.

Bất quá, lúc này Nhan Tuấn Trạch cũng không đáp là “Vất vả cho em rồi”, mà đổi thành:

- Anh có nỗi khổ tâm!

- Khổ tâm gì?

- Anh thiếu rất nhiều tiền, không cách nào trả được. Cho nên mới thay hình đổi dạng, sau đó quen biết em.

- Chuyện này.. Đây chính là lý do vì sao anh muốn lừa hết tiền để dành của em?

- Không phải. - Nhan Tuấn Trạch lắc đầu, hiện tại hắn đang cực kỳ “nhập vai”:

- Chỉ cần trả xong hết tất cả tiền nợ, anh và em có thể chính thức ở chung với nhau rồi, chúng ta cùng nhau dốc sức lao động, ngoài ra còn để anh có thể an an ổn ổn chăm sóc em hết nửa đời còn lại nữa.

- Thật vậy không? - Nhìn Giản Đồng có vẻ như hơi động tâm rồi:

- Anh không ngại em sao?

- Ngại? Ngại cái gì? - Nhan Tuấn Trạch có hơi khó hiểu, gãi gãi đầu, lên tiếng đáp. - Anh không ngại.

Hắn cũng không dám hỏi rõ là ngại cái gì, nếu như bị Giản Đồng nhìn ra sơ hở, lần nữa chọc giận cô ta, nói thế nào cũng ăn hành tiếp.

- Được, em tin anh, mặc kệ những người khác nói gì, chúng ta tuyệt đối có thể ở bên cạnh nhau. - Giản Đồng nói một câu khiến Nhan Tuấn Trạch càng thêm khó hiểu.

Nhan Tuấn Trạch cảm thấy vô cùng thắc mắc, nhưng chỉ đành cười nói:

- Ừm, được!

- Mở cửa ra. - Giản Đồng nói.

- Anh… Anh đang đại tiện, vẫn chưa xong. - Nhan Tuấn Trạch nói vòng quanh. - Em ra ngoài chờ trước đi, đây là nhà vệ sinh nam.

Dứt lời, hắn có hơi nghi hoặc. Hiện tại xem ra câu trả lời của hắn… hẳn là có thể, nhưng sao đối phương lại không có ý định kết thúc tâm nguyện ở đây, trái lại có cảm giác muốn cùng mình bỉ dực song phi?

- Mở cửa! - Giản Đồng không đi, lần này, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc. - Có phải anh đang ngại không?

- Tôi… Ngại cái em gái cô! Rốt cuộc là ngại cái gì? - Nhan Tuấn Trạch mắng thầm.

- Chúng ta làm cũng làm rồi, trên người anh có chỗ nào mà em chưa xem? Mở cửa!

“Rầm” một tiếng, Giản Đồng bắt đầu phá cửa.

Âm thanh bén nhọn do móng tay cào lên cửa lại lần nữa vang lên, truyền vào tai Nhan Tuấn Trạch.

- Lại tới - Nhan Tuấn Trạch bó tay rồi.

Tuy có thể tiếng nói hơi giống, nhưng hắn cũng không phải cái tên phụ bạc kia, giờ chui đầu ra, Giản Đồng thấy được đảm bảo lộ tẩy.

Xem ra, đáp án này vẫn không đúng.

Trở về!

- Anh còn yêu em không? - Lại về lúc ban đầu, Giản Đồng chậm rãi hỏi.

Ta… Cmn đến cùng là yêu hay không yêu! Nhan Tuấn Trạch vò đầu.

- Yêu!

- Có biết em đã chờ anh bao lâu không?

- Anh cũng đang chờ em.

- Anh không chờ tôi, anh cố ý trốn tránh tôi, một mực trốn trong nhà cầu!

- Anh thật sự đang chờ em, vừa ị vừa chờ em.

- Anh… Lừa… Tôi!

Tiếng cào cửa lần nữa vang lên.

Trở về!

- Anh còn yêu em không?

- Yêu. Biết rõ em sẽ đến tìm anh, cho nên anh vẫn luôn ở trong buồng vệ sinh chờ em.

- Nhưng bọn họ nói anh lừa đảo, lừa tiền còn lừa sắc, có thật vậy không?

- Đừng để tâm đến miệng lưỡi thế gian, anh thật sự yêu em, thật còn hơn bánh hấp. Chỉ là hiện tại anh đang thiếu tiền, anh nợ người ta rất nhiều.

- Anh lấy tiền của em… Đi trả nợ?

- Đúng, cho nên anh vẫn luôn lẩn trốn, chỉ sợ chủ nợ tìm đến chúng ta, liên lụy em.

- Ừm, em biết rồi! Mở cửa.

- Đậu xanh rau má, sao lại tới nữa rồi? - Nhan Tuấn Trạch cười khổ, mở miệng đáp. - Không mở được không?

- Vì sao? Chẳng lẽ anh ngại em? - Trong giọng nói của Giản Đồng lộ ra tức giận. - Mở cửa.

Tiếng móng tay cào cửa vang lên.

Nhan Tuấn Trạch tin tưởng, nếu như ván cửa có thể phản kháng… Đảm bảo người đàn bà bên ngoài đã sớm bị khe cửa kẹp bẹp rồi!

Trở về!

Ngồi xổm trong buồng vệ sinh, mặt Nhan Tuấn Trạch lúc này chẳng khác nào nuốt phải ruồi, vẻ mặt u sầu, trong đầu có vô số ý nghĩ vụt qua.

Trước mắt xem ra không thể để cuộc đối thoại dính đến mấy cái từ mấu chốt như là: “Không yêu”, “mở cửa” và “ngại”.

Chỉ cần đụng phải ba từ này, trên cơ bản là không cách nào vãn hồi, chỉ có thể trở về hoặc là cứng đối cứng.

Từ “không yêu” thì còn dễ nói, câu đầu tiên có thể tránh đi. Nhưng “mở cửa” là Giản Đồng tự nói, hình như chỉ cần đáp án của mình khiến cô ta mềm lòng thì chắc chắn cô ta sẽ đòi mở cửa, muốn gặp mặt một lần.

Về phần “ngại”, rốt cuộc là ý gì? Hiện tại Nhan Tuấn Trạch vẫn không cách nào hiểu được.

- Anh còn yêu em không? - Âm thanh đòi mạng của Giản Đồng lại lần nữa vang lên.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.