Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch Tình Vi Diệu Đảo Ngược

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Ngồi trong nhà vệ sinh hơn nửa ngày mới phục hồi, sau khi sắp xếp gọn máy quay, Nhan Tuấn Trạch mới đi ra khỏi khu vệ sinh nam, dừng lại ngay chỗ góc rẽ, mở một cái vòi trên bồn rửa tay.

Hai tay hứng lấy nước, qua loa hất lên mặt mình, muốn khiến cho mình mau chóng thanh tỉnh lại.

Cảm giác còn chưa đủ, hắn bèn vén tay áo lên, nhúng cả tay và đầu vào nước lạnh, để đầu óc tỉnh táo lại.

- Giả gái! Giả gái! Hai nam nhân nói yêu đương thì nói yêu đương đi, giả gái làm cái gì? - Nhan Tuấn Trạch lầm bầm lầu bầu.

Giũ sạch nước trên tay, tìm không thấy khăn giấy, Nhan Tuấn Trạch qua loa xoa xoa lên người mình, xoay người rời đi.

Hắn giật nảy mình, mắt nhìn về phía góc rẽ vào khu vệ sinh nữ, dường như thấy được thứ gì đó cực kỳ khủng bố.

Tuy trong nhà vệ sinh mới có đèn, nhưng ngay góc bên ngoài vẫn có một chút ánh sáng yếu ớt, chưa kể ánh đèn ngoài quảng trường hắt vào đủ để hắn nhìn rõ bóng người đứng ngay góc rẽ vào khu vệ sinh nữ.

Một người đàn bà tóc tai bù xù, mặt nhìn vào vách tường, trên người mặc quần đùi cùng áo ngắn tay màu trắng, phần thân thể lộ ra ngoài mơ hồ nhìn thấy rất nhiều vết máu ứ đọng.

Bối thân nữ!

Đúng vậy, chính là cô ta!

Một khắc khi nhìn thấy người đàn bà này, đầu Nhan Tuấn Trạch “ông” lên một tiếng, có cảm giác như đang nằm mông.

Thế nhưng ngay sau đó, hắn liền ý thức được đại sự bất ổn.

Theo lý thuyết, hiện tại bối thân nữ vẫn còn đang ở trong Phong Hoa cư xá, tuy đã rất nhiều ngày không nhìn thấy cô ta lảng vảng ở tòa nhà số 7, nhưng theo như suy đoán, cô ta hẳn là chạy vào những tòa nhà khác.

Sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Rời khỏi Phong Hoa cư xá?

Đây tuyệt đối không phải trùng hợp.

Nhan Tuấn Trạch dám khẳng định đầu mối nằm trên người mình. Có lẽ người đàn bà này đã để mắt đến hắn. Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, mình chạy đến nhà vệ sinh trong quảng trường gia viên Tân Thế Kỷ, cô ta cũng vừa vặn xuất hiện tại đây.

Hiện tại khoảng cách giữa hắn và bối thân nữ độ chừng 10 mét, không tính là gần, nếu như không phải cô ta mặc một thân đồ trắng bắt mắt, đứng ở góc đó căn bản sẽ không khiến Nhan Tuấn Trạch chú ý.

Nhan Tuấn Trạch không lên tiếng, cũng không định nán lại.

Hắn từ từ xoay người, liếc qua bối thân nữ vẫn không nhúc nhích, nhanh chân đi về phía quảng trường.

Đi được hơn 20 mét, quay đầu nhìn lại, bối thân nữ vẫn lẳng lặng đứng đó, không hề di chuyển.

Nhan Tuấn Trạch bước nhanh hơn.

Tuy hắn đi rất nhanh, nhưng lúc này thân thể cũng run đến lợi hại, đây không phải là hắn run, mà là Khả Nhi trên lưng đang run.

Có lẽ thực lực giữa ác linh cùng ác linh chênh lệch to lớn khiến cho Khả Nhi trời sinh luôn sợ hãi khi phải đối diện với bối thân nữ, một loại kính sợ không cách nào kháng cự được.

Ra đến quảng trường, Nhan Tuấn Trạch không định quay về nhà Chu Đại Lực, chỉ gọi điện báo cho hắn biết, nhờ hắn mang cặp sách đến cho mình.

Trước khi xác định chắc chắn bối thân nữ có đi theo mình hay không, Nhan Tuấn Trạch không muốn hấp dẫn linh dị đẳng cấp cực cao này đến nhà Chu Đại Lực.

Chu Đại Lực đang ở nhà, hắn như ngồi trên bàn chông, vừa nhận được điện của Nhan Tuấn Trạch, biết rõ chuyện đã phát sinh, hắn lập tức mang theo cặp sách chạy ra quảng trường.

- Vừa nãy có nguy hiểm không? - Chu Đại Lực đưa cặp sách cho Nhan Tuấn Trạch, ân cần hỏi.

- Đã xử lý xong, không có việc gì. - Nhan Tuấn Trạch lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một màn nữ trang đại lão kia, mày không khỏi nhíu chặt.

Chu Đại Lực chuẩn xác nắm bắt được nét mặt hắn, quan tâm nói:

- Có chuyện cứ nói với mình, người huynh đệ này sẽ chia sẻ cùng cậu.

Nhan Tuấn Trạch mở miệng:

- Nói cho cậu biết cũng được, nhưng nói xong mình muốn giết chết cậu.

Chu Đại Lực hoảng sợ, chỉ chỉ về phía cổng:

- Ra ngoài quẹo trái có xe bus, cũng có thể bắt taxi, đi thong thả, không tiễn.

Thấy tên này thức thời như vậy, Nhan Tuấn Trạch rất hài lòng, nhếch mép cười, cất máy quay vào cặp xách, vẫy vẫy tay, sau đó xoay người rời đi.

Đường về bình an, không… đụng phải bối thân nữ.

Về đến nhà, bố mẹ chỉ hỏi vài câu, Nhan Tuấn Trạch lấy lý do phải tiếp tục ôn tập, liền quay về phòng, đóng cửa lại.

Lấy máy quay ra mò mẫm một hồi, phát hiện mình tuy có thế xuất video, nhưng lại không biết chút gì về biên tập. Hắn không dám đụng lung tung, chỉ sợ hỏng video, đến lúc đó được không bù mất.

Nghĩ nghĩ, Nhan Tuấn Trạch hết cách, đành phải gửi video gốc cho Bảo Khiết kèm them lời nhắn:

- Chỉ cậu được xem video gốc, sau khi biên tập xong thì cắt bỏ đoạn “nữ quỷ” cởi giày cao gót cùng quần áo ở đoạn cuối đi… Xóa sạch! Nhớ kỹ, xóa cho bằng hết!

Video gửi đi, đại khái khoảng nửa tiếng sau, Bảo Khiết mới nhận được.

Độ khoảng 20 phút kế tiếp, cô gửi lại một cái icon ôm bụng cười.

- Mình không nhìn lầm chứ? Cậu định nói với mình là nữ quỷ mang giày cao gót kia thật ra là đàn ông?

Nhan Tuấn Trạch gửi một icon cười khổ, đáp:

- Đoạn phim cuối cùng là ác mộng đời mình, làm ơn thay mình giữ bí mật.

Bảo Khiết gửi lại một cái icon đáng yêu, tỏ vẻ đã biết, sau đó nói:

- Bất quá, mình cảm thấy kịch bản chuyển hướng như vậy cũng rất được nha!

- Rất được? - Nhan Tuấn Trạch khó hiểu.

Bảo Khiết nói:

- Từ lúc cậu tiến vào nhà vệ sinh, bầu không khí bắt đầu trở nên đè nén, hình ảnh âm u, một mực mang đến cho người xem cảm giác hãi hùng khiếp vía, sau đó cậu đối thoại cùng nữ quỷ, rồi từ buồng vệ sinh đi ra ôm cô ta… Một màn này khiến người ta nổi da gà, nhưng xen lẫn vào đó cũng có chút ấm áp, nếu như đến đây chấm dứt… Đơn thuần chỉ là kết thúc mở của một bộ tình người duyên ma…

- Sau đó thì sao?

- Sau đó họa phong đột ngột thay đổi, nữ quỷ bộc lộ bản thân là nữ trang đại lão, phá nát hào khí lúc trước. Cậu không thấy là tình tiết đảo ngược này rất vi diệu à? Càng có khả năng hấp dẫn người xem hơn?

Nhan Tuấn Trạch trầm mặc.

- Cậu là đang giải quyết chấp niệm của ác linh, tuy khúc cuối có hơi buồn cười, nhưng mục đích ban đầu là tốt, hơn nữa cũng đã thuận lợi giải quyết xong. - Lúc này đây, Bảo Khiết chẳng khác nào chuyên gia phân tích tâm lý. - Cho nên mình đề nghị giữ lại đoạn cuối. Cậu thấy có được không?

- Này… Để mình suy nghĩ một chút! - Nhan Tuấn Trạch lần nữa gửi một icon cười khổ.

- Trước tiên mình cắt nối, biên tập video, nếu như đêm nay không kịp, ngày mai mình sẽ gửi lại cho câu. Trước khi cậu đồng ý, mình sẽ không mang đoạn video này lên trường học, miễn cho bọn Chu Đại Lực cùng Tưởng Duệ Hân trông thấy. - Bảo Khiết nói.

- Làm phiền cậu rồi!

Tắt wechat, Nhan Tuấn Trạch đọc sách một lúc, sau đó mới đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Ngày hôm sau.

Một người đàn ông mặc âu phục màu xám, dáng người cân đối đi ra từ tòa nhà số 7 khu cư xá Phong Hoa. Sau khi hỏi thăm người dân trong khu cư xá, hắn lại đi vào tòa nhà số 5 kế bên.

Độ khoảng 20 phút sau, người đàn ông này lại lần nữa đi ra, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Dựa vào chiếc đĩa tròn màu đen trong tay, hắn có thể dò xét từ trường linh dị còn lưu lại tại đây, nhưng sau khi lục soát khắp tòa nhà số 5 cùng tòa nhà số 7, hắn vẫn không phát hiện tung tích linh dị được báo cáo.

Đợi khoảng một giờ sau, người đàn ông lại tiến vào tòa nhà dạo quanh một vòng. Sau khi xác định không thấy bối thân nữ, hắn lập tức rời khỏi Phong Hoa cư xá.

Cùng ngày.

Trong nhà vệ sinh tại quảng trường gia viên Tân Thế Kỷ, một người đàn ông khác cầm trên tay một cái đĩa tròn màu đen, đứng trước cửa buồng vệ sinh, kinh ngạc ngẩng đầu, tự nhủ:

- Xem ra… Đã rời khỏi!

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.