Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đòi Mạng

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Tại hiện trường lệ quỷ đòi mạng, tất cả mọi người nắm tay thành một vòng tròn chính là chuyện đầu tiên mà một Trừ Linh nhân phải học.

Bài học này Hoàng Sâm hiểu rõ.

Nơi xảy ra linh dị, thời điểm linh dị tiếp xúc người sẽ tiến hành “Sáp Túc”, đó chính là nghĩ ra trăm phương ngàn kế, thông qua các loại thủ đoạn cùng phương thức tiến vào hoàn cảnh sinh hoạt của con người.

Đặc biệt là loại hiện trường lệ quỷ này, hiện tượng “Sáp Túc” càng thêm mãnh liệt cùng quỷ dị.

Ví dụ như Nhậm bà bà có thể dựa vào phân linh, biến thành Lữ Hâm đi vào nhà, chỉ cần không phải tam tinh Trừ Linh nhân, căn bản không cách nào cảm ứng được Lữ Hâm là thật hay giả.

Đó chính là điển hình của “Sáp Túc”.

Tiến vào cơ thể Lữ Cường, khiến hắn điên cuồng nôn ra tóc của mình cũng là một loại “Sáp Túc”.

Nhưng bởi vì Lam Băng am hiểu sâu, biết rõ là lệ quỷ cấp tố linh như Nhậm bà bà, muốn đuổi theo bọn họ đồng thời tiến hành Sáp Túc là chuyện rất dễ dàng, cho nên cô dùng phương pháp trái ngược, trước hết ném tàng khấu “Cao Năng Bạo Động” phong bế thang máy, khiến cho Nhậm bà bà không cách nào tiến vào được.

Tuy không thể tiến vào nhưng bà ta có thể khống chế bên ngoài thang máy.

Hiện tại tất cả mọi người tay cầm tay, đứng thành vòng tròn, không cho Nhậm bà bà có cơ hội Sáp Túc.

- Làm sao bây giờ? – Hoàng Sâm hỏi Lam Băng.

- Đưa tất cả tàng khấu của cậu cho tôi! – Lam Băng nói. – Đừng buông tay ra, dùng đầu ngón tay móc ra, đặt toàn bộ vào tay tôi.

Trong thang máy phát ra âm thanh sột soạt, Hoàng Sâm vẫn nắm chặt tay người bên cạnh, lấy nút thắt trên áo vest cùng toàn bộ tàng khấu trong túi áo từ từ đặt vào lòng bàn tay Lam Băng.

Trong thang máy không có một chút ánh sáng, ngay cả đèn ứng phó trường hợp khẩn cấp cũng tắt ngúm, tất cả mọi người không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác.

- Mẹ… Mẹ ơi? – Giọng Lữ Gia Nghiên đột nhiên vang lên.

Vương Cầm nắm chặt tay con gái, cổ vũ cô bé:

- Đừng sợ, mẹ ở đây, đừng sợ!

- Mẹ… - Lữ Gia Nghiên chẳng những không bình tĩnh mà ngược lại, cô bé gần như khóc thét lên. – Mẹ… Mẹ ở đâu? Mẹ!!!

Tất cả mọi người giật nảy mình.

Lúc này, Vương Cầm cùng Lam Băng đang chia ra nắm lấy tay Lữ Gia Nghiên, phía đối diện là Hoàng Sâm.

- Mẹ đang nắm tay con, con gái, mẹ ở đây! – Vương Cầm kích động nói.

- Mẹ, không có ai nắm tay con, con ở đây!

Dứt lời, một bàn tay nhỏ bé bỗng chạm vào eo Vương Cần, sau đó nắm lấy áo cô:

- Mẹ, con vẫn luôn đứng ở góc thang máy, không ai nắm tay con.

- Chết!

Lam Băng thét lên kinh hãi, lúc này, cô sờ soạng bàn tay “Lữ Gia Nghiên” mà mình đang nắm, cái tay vốn dĩ non mịn kia giờ phúc này đầy những nếp gấp, làn da lỏng lẻo, khô quắt.

- AAAA!

Vương Cầm bên kia cũng đồng thời phát hiện dị thường, nhịn không được hét ầm lên, tựa như trong tay cầm là một con rắn. Cô hoảng sợ vung tay muốn ném nó đi.

- Vương Cầm, đường buông tay, bắt lấy Nhậm bà bà. – Lam Băng hét lớn! – Một khi buông ta, tất cả mọi người đều không thoát! Hoàng Sâm, ôm lấy Lữ Gia Nghiên.

Cho đến hiện tại, Lam Băng vẫn không thể ngờ được bản thân chuẩn bị kỹ càng như vậy, vậy mà Nhậm bà bà vẫn thần không biết quỷ không hay Sáp Túc.

Quan sát từ hành lang lầu hai, chỉ thấy thang máy bị mắc kẹt, phát ra một tiếng nổ mạnh, toàn bộ thang máy rung lắc kịch liệt.

Lữ Gia Nghiên bị đẩy mạnh ra, té ngã trên hành lang lầu hai.

Một giây sau, Hoàng Sâm lách người ra khỏi thang máy, chật vật ôm lấy Lữ Gia Nghiên, vọt nhanh đến cầu thang bộ, điên cuồng chạy xuống tầng một.

- Thông tri tổng bộ, lập tức mang Lữ Gia Nghiên đến chỗ Vu Tiểu Sướng, nhất định phải ở cạnh hắn, chờ Trừ Linh nhân của tổng bộ đến!

Lời của Lam Băng vẫn còn quanh quẩn bên tai, thật lâu không dứt.

Mà ở cửa thang máy, giờ phút này chỉ còn một chút khói trắng, ngoài ra, không còn bất kỳ động tĩnh gì.

Thuận Thiên thị tam trung.

Nhan Tuấn Trạch cảm thấy khó hiểu, mấy ngày nay, thỉnh thoảng không thấy Khả Nhi, một lát sau nhóc con này lại chạy về, không biết là đang làm gì.

Hơn nữa, suốt ngày phải chịu đựng ánh mắt cười mà như không cười của mọi người xung quanh, tâm trình Nhan Tuấn Trạch rất tệ.

Đến giờ giải lao, Chu Đại Lực lập tức xông về phía hắn, nháy mắt lần thứ mười bảy, nói:

- Cảm giác thế nào? Cùng hảo huynh đệ nói nói, ôm ôm có cảm giác gì không?

Nhan Tuấn Trạch bó tay rồi, hung hăng nện một quyền vào cánh tay to lớn của hắn:

- Đáng lẽ mình nên thu Giản Đồng như thu bò sát thi, sau đó mỗi ngày thả ra cho cậu nếm thử cảm giác.

Chu Đại Lực cười hắc hắc nói:

- Tiểu tử cậu đánh chẳng khác nào gãi ngứa. Bất quá, mình phải nói, video lần này quay rất đẹp, cảm giác so với mấy cái trước còn đẹp hơn!

Theo đề nghị của Bảo Khiết, cuối cùng Nhan Tuấn Trạch quyết định không xóa đoạn cuối “nữ trang đại lão”, hơn nữa đã làm thì dứt khoát làm cho thật luôn, giữ nguyên đoạn hắn ngồi nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.

Dù sao, đó cũng là một ý hay.

Ví như, Em Gái Mắt To 2, hiện tượng mạng mới nổi, đang an vị ở bàn bên, trước mắt là người có lượng fans cao nhất trong bốn người, mà đó là do người ta dám biểu hiện ra mặt chân thật nhất của mình đấy.

Lại nói, lượng fans thấp nhất không ai khác ngoài Chu Đại Lực, còn bị người ta mắng là “C… hùa”, “Thảo Mai”, “Sao không bị con mắt của người chết trừng chết luôn ở tầng hầm số 1 đi”,… Chuyện này khiến hắn suốt mấy ngày nay vẫn luôn hãm sâu trong tự hỏi cùng hoài nghi nhân sinh.

- Rốt cuộc là mình có nên tiếp tục yêu Bảo Khiết hay không?

Vấn đề này đã vòng vo 128 lượt trong đầu hắn suốt ba ngày nay.

Buổi chiều, trước khi vào học, Khả Nhi lại biến mất tăm.

Cảm thấy hết sức mệt mỏi, Nhan Tuấn Trạch bèn lôi Chu Đại Lực lên sân thượng, dùng ngữ khí trưởng bối, nói mấy lời thấm thía với hắn:

- Đối với loại thiếu nam phát tình ngu ngốc như cậu, mình rất hiểu, cũng rất thông cảm. Nhưng cậu không nhìn rõ à? Bảo Khiết không thích cậu. Đừng nói là thích, thậm chí còn hơi ghét cậu nữa đấy! Cho nên mình đề nghị, cậu hãy từ bỏ Bảo Khiết, quay đầu là bờ, cố gắng mà làm người. Nhớ kỹ, hoa thơm tự có bướm bay đến.

Chu Đại Lực ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn, hơn nửa buổi mới phục hồi tinh thần:

- Sao mình đột nhiên có cảm giác cậu giống 30 tuổi vậy?

- Tâm trí mình thành thục! – Nhan Tuấn Trạch nghiêm túc nói. – Mấy ngày nay chớ nghĩ gì cả, phải tranh thủ ôn tập, thi cho thật tốt, tăng lên mị lực cùng thực lực cá nhân. Đợi năng lực tăng cao, không lo không có người yêu cậu.

Chu Đại Lực rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, hắn phồng má, hốc mắt phiếm hồng, bỗng nhiên ôm lấy Nhan Tuấn Trạch, dường như đang khóc, lại như đang cười, lớn tiếng nói:

- Từ thời khắc này, mối tình đầu của Đại Lực ca ca coi như kết thúc, mình nghe lời cậu, cố gắng thi thật tốt, không nghĩ gì khác!

- Kết thúc cái đầu cậu, từng quen à? – Nhan Tuấn Trạch nói.

- Ha ha ha… - Chu Đại Lực nín khóc, mỉm cười.

- Trên lầu là bạn học nào? Đến giờ học còn kêu gào cái quỷ gì? Mau vào lớp cho tôi! – Giọng chủ nhiệm Hướng Tài Đức đột ngột vang lên, dọa hai người giật nảy mình, lập tức co giò chạy vào lớp.

Sân thượng thoáng cái trở nên yên tĩnh.

Sau khi cửa sân thượng đóng lại, cạnh góc rẽ, một người đàn bà mặc áo ngắn tay, quần đùi trắng, tóc tai bù xù đang lẳng lặng đứng xoay lưng vào tường.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.