Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Quỷ (2)

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Phong Hoa cư xá, tòa nhà số bảy, căn hộ 503.

Hoàng Sâm dùng tốc độ nhanh nhất giải thích cho Nhan Tuấn Trạch cụ thể tình huống linh dị “Sáp Túc”, rồi nói:

- Chúng ta chỉ cần kiên trì trong chốc lát, trước khi đồng sự của ta mang Vu Tiểu Sướng đến, đừng để Nhậm bà bà “Sáp Túc” là được.

Dừng một chút, Hoàng Sâm lại nói:

- Bất hạnh bị “Sáp Túc” thì mọi người cũng đừng có kinh hoảng, ta có thể tạm thời ngăn cản bà ta. Các cậu lập tức lao ra cửa, rời khỏi cư xá, đợi Vu Tiểu Sướng đến.

Nghe đến đó, trong lòng Nhan Tuấn Trạch đã có một ý tưởng, thầm nghĩ:

- Nếu như hoàn thành nhiệm vụ này sẽ khiến Tăng Thân Bà cừu hận, vậy thì giữ chặt Vu Tiểu Sướng bên cạnh làm kim bài miễn tử, ít nhất cũng là phương án không tệ.

Mấu chốt là đến lúc đó làm cách nào để giữ đứa nhóc này bên cạnh. Hay là hi sinh Khả Nhi, để hai đứa nhỏ chơi với nhau, bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ, trở thành thanh mai trúc mã?

Nhan Tuấn Trạch đang suy nghĩ miên man, chợt nghe âm thanh nhón chân đi quen thuộc ngoài hành lang… Đã đến!

Âm thanh rất nhẹ, tuy đang là ban ngày, nhưng ở tầng năm không còn hộ nào khác, thế nên ngoại trừ tiếng bước chân cũng chỉ có tiếng hít thở nặng nề mà dồn dập của bốn người bọn họ.

Hiển nhiên, những người khác cũng nghe thấy.

Ánh mắt mọi nười không tự chủ được di động theo tiếng bước chân bên ngoài, sau đó dừng lại tại cửa ra vào.

Bốn người thu hồi tầm mắt, hai mặt nhìn nhau.

Một lát sau, trong phòng ngủ đã được khóa kín vang lên một âm thanh khàn khàn.

- Đau quá…

Bốn người trong phòng khách giật nảy mình.

Nhan Tuấn Trạch nghe rất rõ, âm thanh này y hệt như âm thanh mà Nhậm bà bà đã phát ra đêm đó, có lẽ bà ta đang ở trong phòng ngủ.

Không ngờ là chỉ trong chốc lát, Tăng Thân Bà đã về đến phòng ngủ của mình.

- Bà ta muốn Sáp Túc, đừng để ý.

Hoàng Sâm lên tiếng nhắc nhở, tay phải nắm lấy tay Nhan Tuấn Trạch duỗi ra phía trước, trong tay là hai viên “Thanh Đạo Phu”, tay trái thì nắm lấy tay Lữ Gia Nghiên, đồng thời cầm một viên “Cao Năng Hội Động”.

Âm thanh đau đớn thê lương vẫn không dứt, một câu lại tiếp một câu vang lên, tựa như có một con dao không ngừng khoét sâu vào tim tất cả mọi người.

Không bao lâu sau, Nhan Tuấn Trạch nổi da gà, Lữ Gia Nghiên cũng bắt đầu phát run, nhịn không được nhắm mắt lại.

Cô bé muốn đưa tay bịt lấy hai tai mình, thiếu chút nữa đã buông tay ra, may là Hoàng Sâm giữ lại kịp.

- Đừng nhúc nhích! Không cần để ý âm thanh kia, thử nghĩ sang chuyện khác đi.

Nhưng đúng lúc này, tiếng kêu gào dừng lại.

Lữ Hâm thở hắt ra, đang định nói gì đó thì chợt nghe phía sau cửa phòng ngủ vang lên từng đợt tiếng ma sát.

Nhan Tuấn Trạch nghe quen cái này rồi, là tiếng móng tay cào lên ván cửa. Lúc ở trong buồng vệ sinh, Giản Đồng cũng cào như thế đấy.

Chỉ có điều ván cửa buồng vệ sinh tương đối mỏng, rỗng mà lại giòn, còn cửa phòng ngủ thì dày đặc, cho nên âm thanh phát ra không quá chói tai, lại có vẻ vô cùng nặng nề.

Cảm giác phiền muộn không ngừng dâng lên, thật lâu không cách nào tán đi.

Tiếng cào ván cửa kéo dài độ khoảng hai phút, cuối cùng cũng dừng lại.

Kế đó, cửa phòng ngủ mở ra…

Ngay khi cửa vừa mở, giọng của Tăng Thân Bà lần nữa vang lên:

- Ai… Nhìn thấy lược của ta?

Một bà lão dáng người thấp bé, mặc áo bông mỏng màu nâu, đứng trước cửa phòng ngủ. Đồng tử của bà phủ một tấm màng xám, thoạt nhìn dường như đã bị mù, thế nhưng tóc được chải rất gọn gàng, quần áo cũng vô cùng sạch sẽ.

Thời điểm Tăng Thân Bà hiện thân, mọi người thở cũng không dám thở, Hoàng Sâm cảm giác được tay Lữ Gia Nghiên đang run lên bần bật, cứ như sắp khóc đến nơi.

Hắn hạ giọng xuống thấp nhất có thể, như thể âm thanh phát ra từ sâu trong cuống họng, nói:

- Đừng nhìn bà ta! Đừng đáp lời.

Ngồi ở vị trí này, chỉ cần ngẩng đầu, Nhan Tuấn Trạch lập tức có thể thấy được Tăng Thân Bà. Nhưng nghe Hoàng Sâm cảnh cáo, hắn liền dời ánh mắt về phía bức tranh trên tường, không nhìn thẳng vào Tăng Thân Bà.

Lữ Hâm bên cạnh cũng thế, bất quá, hắn cúi đầu, nhìn xuống đất.

Tăng Thân Bà nói xong, không có ai trả lời.

Đột nhiên, bà ta trở nên cao lớn hơn vài phần, nhón chân, từ từ ra khỏi phòng ngủ, tiến vào phòng khách.

Nhiệt độ căn phòng thoáng cái hạ xuống, dường như không khí cũng muốn đông lại.

Thậm chí Nhan Tuấn Trạch có thể nghe được tiếng cái ghế bên dưới phát ra âm thanh “ken két” do nhiệt độ đột ngột xuống thấp.

Theo lý thuyết, một ác linh bình thường không thể phát ra từ trường linh dị khủng bố như vậy, chỉ có cố ý phóng thích hoặc là thực lực bản thân quá mạnh mới dẫn đến phản ứng cực lớn kiểu này.

Bốn người nắm tay nhau, Lữ Hâm cùng Lữ Gia Nghiên cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất. Hoàng Sâm thì nhìn thẳng vào cửa phòng vệ sinh, còn Nhan Tuấn Trạch thì đang xem Bát Tuấn Đồ dán trên tường.

Đương nhiên, dư quang nơi khóe mắt vẫn có thể giúp hắn xác định đại khái vị trí của Tăng Thân Bà, chỉ có điều không thể trực tiếp nhìn bà ta.

- Ai thấy lược của ta đâu không?

Bà ta không đi nhanh, mà nhỏ giọng thì thào, chậm rãi từng bước một, trong suốt quá trình vang lên âm thanh quần áo ma sát “sột soạt”.

Mấy giây sau, Tăng Thân Bà đã dừng lại sau lưng Nhan Tuấn Trạch.

Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch có cảm giác trái tim mình dường như ngừng đập, hắn nín thở, căn bản không dám hô hấp.

Tăng Thân Bà cúi người, ngửi ngửi lưng Nhan Tuấn Trạch vài cái, lại duỗi ngón tay da bọc xương ra, nhẹ nhàng di động trên lưng hắn.

Nhan Tuấn Trạch cảm giác da đầu mình sắp nổ tung, hung hăng cắn chặt răng, có thể cảm thấy được một thứ lạnh lẽo bắt đầu từ cổ từ từ trượt xuống dưới, tựa như con trùng lúc nha lúc nhúc, bò xuống đến phần eo mới dừng lại.

Cảm giác lạnh lẽo biến mất, Tăng Thân Bà thu tay lại, đi sang bên cạnh.

Lúc này, Nhan Tuấn Trạch mới hít sâu mấy hơi, ổn định lại hô hấp.

Trong suốt quá trình, hai tay Hoàng Sâm nắm chặt tàng khấu trong tay, hữu ý vô ý hướng về bên này, chỉ cần có dị thường, hắn sẽ lập tức bắn ra tàng khấu.

Theo như Lữ Gia Nghiên thấy, bà nội cứ một mực lắc lư bên cạnh, không có ý định rời khỏi phòng khách, đi đến nơi khác tìm lược.

Cô bé đã sớm bị dọa tái mặt, ngay cả răng cũng bắt đầu run lên. Đầu rũ xuống, mắt nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, một chút cử động cũng không dám.

Đột nhiên, một khuôn mặt vàng như nến, hai gò má khô gầy xuất hiện phía dưới Lữ Gia Nghiên, vừa vặn đối diện với tầm mắt cô bé.

- Mi có thấy lược của ta không?

Tăng Thân Bà khom người, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn che lấp tầm mắt Lữ Gia Nghiên. Không chút phòng bị, một màn trước mắt dọa cô bé giật bắn người, miệng há ra, định hét lên.

Nhưng ngay lúc đó, Lữ Gia Nghiên chợt nhớ lời Hoàng Sâm, nhất định không được lên tiếng, phát ra âm thanh cũng không được.

Cô bé trở tay kéo cánh tay đang nắm tay Hoàng Sâm, nhét vào miệng mình, cắn xuống.

Dưới tình thế cấp bách, nhét ngược, tay mình không cắn lại cắn lên mu bàn tay to mọng cũng Hoàng Sâm.

Hoàng Sâm nghiến răng “ken két”, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nghẹn một hơi, mặt hắn trướng lên, đỏ chẳng khác nào mông khỉ, mắt cũng sắp lồi ra đến nơi, kiên quyết không phát ra âm thanh.

Nhìn thấy một màn này, Nhan Tuấn Trạch vô thức giơ ngón cái, không thể không bội phục.

Trừ Linh nhân thật trâu nha, khả năng chịu đựng, nhẫn nhịn, nghẹn khí công… ít nhất quăng hắn tám con phố.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.