Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Quỷ (4)

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Mịii: Nay đi ngoài đường bị cảm nắng sấp mặt nên chỉ ráng nổi 1 chương, ngày mai mình sẽ bù chương lại nhé, mong mọi người thông cảm.

------------------------------------

Lúc này đây, hắn không lựa chọn trở về ngay thời điểm Lữ Hâm bị Tăng Thân Bà thè lưỡi liếm trán nữa, mà là về thời khắc bốn người vừa nắm tay nhau, ngồi xuống không lâu.

Hiện tại, theo như Nhan Tuấn Trạch thấy, chuyện Lữ Hâm bị Tăng Thân Bà liếm trán hoặc ít hoặc nhiều giống như đang làm màu, hòng dời lực chú ý của mọi người.

Vừa rồi, Hoàng Sâm nói “Phân linh”, có lẽ chính là tình trạng bị quỷ nhập thân, có điều sau khi bị phân linh, nạn nhân không hề ý thức được bản thân khác biệt mà thôi.

Hoặc là bệnh của hắn chỉ có tính đột phát, thông thường vẫn chẳng khác gì người bình thường.

Về phần Lữ Hâm bị phân linh lúc nào… Cái này không ai biết được.

Nhan Tuấn Trạch có một suy nghĩ táo bạo, đó chính là ngay thời điểm Lữ Hâm tìm đến hắn, cố ý muốn đến căn hộ 503, rất khó thể vừa tiến vào căn hộ, hắn ta đã bị phân linh.

Nếu như trở về ngay thời điểm Lữ Hâm bị liếm trán, lúc đó đã là lửa sém lông mày, không cách nào nghịch chuyển tình thế, cho nên Nhan Tuấn Trạch quyết định dời thời gian lên sớm hơn một chút.

Khi quyết định tiếp nhận nhiệm vụ “Ăn quỷ”, hắn đã thiết trí vòng lặp đến 90 phút.

Không có biện pháp, biết rõ Tăng Thân Bà rất nguy hiểm, có thêm nhiều thời gian một chút, có thêm vài lần quay lại cũng có nghĩa là có thêm nhiều lựa chọn.

Vừa rồi Hoàng Sâm từng nói, phải phòng ngừa Tăng Thân Bà “Sáp Túc”, nhưng hiện tại xem ra, Lữ Hâm bị phân linh, mấy người ở đây vốn đã bị Sáp Túc rồi.

Nhan Tuấn Trạch thả tay Hoàng Sâm cùng Lữ Hâm ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đứng lên.

- Cậu làm gì vậy? - Hoàng Sâm nói. - Mau đến đây, chúng ta phải làm thành một vòng.

Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ngoài hành lang, có thể tưởng tượng Tăng Thân Bà đang nhón chân đi đến căn hộ 503.

Nhan Tuấn Trạch nhún vai, đứng trong phòng khách quan sát bốn phía, lên tiếng:

- Không cần nắm tay, chúng ta đã sớm bị sáp túc.

- Cái gì? - Hoàng Sâm đứng lên.

Tất cả mọi người giật mình.

Nhan Tuấn Trạch không giải thích, mà quan sát những căn phòng mà Lữ Hâm đã đóng cửa, trong đầu không ngừng tính toán.

Cho tới bây giờ, không biết vì nguyên nhân gì, quỷ hồn Lữ Cường cùng Vương Cầm vẫn không xuất hiện, nhiệm vụ “Ăn quỷ” này căn bản không cách nào thực hiện được.

Phải tìm được mấu chốt nhiệm vụ, chứ không phải dựa vào Hoàng Sâm cùng mấy cái nút của hắn.

Tiếng bước chân bên ngoài hành lang biến mất.

Nhan Tuấn Trạch biết, không bao lâu sau, trong phòng ngủ sẽ vang lên âm thanh của Tăng Thân Bà.

- Phòng ngủ?

Dường như nghĩ đến điều gì, hắn bước đến trước cửa phòng ngủ phụ, thò tay nắm lấy tay nắm cửa, vặn mở.

Sau khi mở cửa, mượn ánh sáng lờ nhờ ngoài cửa sổ, đánh giá cảnh tượng trong phòng.

Một giường lớn, một cái tủ quần áo, không còn gì khác.

Căn phòng này có diện tích nhỏ hơn nhiều so với phòng ngủ chính.

Nhan Tuấn Trạch không yên tâm, nằm rạp xuống đất, nhìn vào đáy giường.

Không có gì cả.

Hắn quay ra, đóng lại cửa phòng.

Thời điểm muốn tiến vào phòng ngủ chính, giọng Tăng Thân Bà từ bên trong vọng ra:

- Đau nhức…

Đám người Hoàng Sâm khẽ giật mình, Lữ Gia Nghiên vội nắm lấy tay Hoàng Sâm, thân thể nhịn không được phát run. Lữ Hâm cũng vô thức trốn phía sau Hoàng Sâm, đáy lòng phát lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng ngủ chính.

- Đã bị sáp túc? Hơn nữa bà ta cũng đã vào.

Giờ phút này, Hoàng Sâm cảm giác dường như không có lý do gì để không tin Nhan Tuấn Trạch… Rốt cuộc là sai lầm ở đâu?

Quay đầu nhìn Nhan Tuấn Trạch đang đi đến cửa phòng ngủ, nhắc nhở:

- Không nên vào, đi ngay! Chúng ta rời khỏi đây.

- Không đi được.

Nhan Tuấn Trạch quay đầu, không nhìn Hoàng Sâm, mà nhìn Lữ Hâm đang lộ vẻ hoảng sợ.

- Hắn… - Nhan Tuấn Trạch giơ tay chỉ vào Lữ Hâm. - Đã bị Nhậm bà bà phân linh.

- Cái gì? - Hoàng Sâm giật nảy mình, đề phòng nhìn Lữ Hâm.

Bởi vì đã một lần trải qua Nhậm bà bà thần không biết quỷ không hay sáp túc, cho nên lần nữa đối mặt với linh dị này, Hoàng Sâm luôn cẩn thận đề phòng từng chút một.

Hơn nữa, hắn còn chưa nói gì, là một người bình thường, Nhan Tuấn Trạch không thể nào biết cái gọi là “phân linh”.

Cho nên trong tình huống hiện tại, lời hắn nói có độ tin cậy gấp ba lần.

- Dùng tàng khấu của anh ném vào hắn là biết chứ gì! - Nhan Tuấn Trạch nhắc nhở.

Dứt lời, hắn quyết định không tiến vào phòng ngủ chính.

Bởi vì Tăng Thân Bà đã lẻn vào, Lữ Cường cùng Vương Cầm không có khả năng núp trong đó.

Đứng trước cửa, hắn cầm lấy tay nắm cửa, nhưng không vặn mở, mà lùi về sau.

Lúc này, Tăng Thân Bà đang khàn giọng kêu đau, âm thanh khiến người chán ngán.

Không bao lâu sau, bà ta sẽ dùng móng tay cào ván cửa. Nhưng chỉ cần bà ta mở cửa ra, sẽ không giống như trước đó, cố ý quấy rầy mọi người đang nắm tay thành vòng tròn, bởi lẽ một khi phát giác tình huống không đúng, bà ta sẽ làm ra chuyện còn kinh khủng hơn.

Thời gian không còn nhiều.

- Quỷ hồn Lữ Cường cùng Vương Cầm ở đâu? Sao mãi vẫn không hiện ra?

Nhan Tuấn Trạch quét mắt nhìn một lượt khắp phòng, sau đó đi về phía buồng vệ sinh.

Mở cửa, ánh sáng trong buồng vệ sinh cực kém, không cách nào thấy rõ được.

Hắn tiện tay mở đèn, lập tức đồng tử co rút lại, trước mắt một nam một nữ đang ngồi xổm trong góc, cả người bao phủ một tầng xám xịt, đang không ngừng run rẩy.

Đến giờ phút này, Nhan Tuấn Trạch đại khái đã biết nguyên do vì sao hai người này không hiện thân rồi.

Có lẽ Tăng Thân Bà quá mạnh, loại quỷ hồn mới sinh như bọn họ không cách nào chống lại, theo bản năng sẽ sinh ra sợ hãi.

Giống như Khả Nhi đụng phải bối thân nữ vậy, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Mà hiện tại, Lữ Cường cùng Vương Cầm không chạy, vẫn còn ngồi trong buồng vệ sinh đã xem như rất dũng cảm rồi.

Dù sao, Nhan Tuấn Trạch rất hiểu tâm tư của bọn họ, chỉ có hi sinh bản thân mới có thể bảo vệ tánh mạng con gái ngay thời khắc này.

Phải… Để Tăng Thân Bà ăn tươi mình, cho nên dù sợ nhưng bọn họ không bỏ chạy như Khả Nhi.

- Lữ Cường? Vương Cầm? - Nhan Tuấn Trạch hô một tiếng.

Lúc này, bên trong phòng ngủ đã vọng ra tiếng cào ván cửa nặng nề của Tăng Thân Bà.

Hai quỷ hồn quay đầu, trên mặt cũng bị một tầng xám xịt lo lắng bao phủ.

Theo Nhan Tuấn Trạch suy đoán, đây chắc là tiêu chí của quỷ hồn mới sinh, còn chưa hoàn toàn chuyển hóa và gia nhập vào phạm trù ác linh chính thức.

Chỉ có điều hắn còn chưa rõ, vì sao loại ác linh như Tăng Thân Bà lại muốn ăn tươi nuốt sống loại quỷ hồn mới sinh thế này.

Chẳng lẽ lại cảm giác giống như một tên ăn mày bị bỏ đói cực lâu, giờ đột nhiên lại nhìn thấy hai con gà quay to thiệt to mà thơm thiệt thơm?

Hai tên quỷ hồn đứng lên, sợ hãi rụt rè nhìn về phía Nhan Tuấn Trạch.

Cho tới giờ Nhan Tuấn Trạch còn chưa gặp qua Lữ Cường và Vương Cần, sau khi hai người này nghe thấy cái âm thanh cào lên ván cửa kia thì càng bị dọa tới run lẩy bẩy, phảng phất như muốn quay đầu chạy trốn bất cứ lúc nào.

- Con gái Lữ Gia Nghiên của hai người hiện giờ đang rất nguy hiểm, không ai có thể ngăn cản nổi Nhậm bà bà, kể cả vị nhất tinh Trừ Linh Nhân ngoài kia. - Nhan Tuấn Trạch dùng ngữ khí cực nhanh mà nói.

Bành!

Nhưng đúng vào lúc này, âm thanh nổ vang của tàng khấu truyền đến.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.