Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gan Mập Nên Thích Chơi Dại

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Có tam tinh Trừ Linh nhân bên cạnh nên tâm tình của Nhan Tuấn Trạch rốt cuộc cũng thả lỏng được đôi chút, bất tri bất giá cơn buồn ngủ ập đến, hắn nhanh chóng thiếp đi.

Sáng hôm sau, chuông báo điện thoại vang lên.

Nhan Tuấn Trạch còn chưa ngủ đủ, mặc dù đã biết trong một tuần sắp tới tạm thời không thể đi học, nhưng hắn lại quên tắt đồng hồ báo thức.

Mơ mơ màng mang đi vào bếp xem thử, mẹ cùng Trương Tiểu Mạt đều đã thực dậy từ sớm, đang ngồi cạnh bàn ăn.

Hết thảy như thường ngày.

Nhan Đại Quốc đã đi làm, Lý Mạn làm xong cơm, Trương Tiểu Mạt đang dùng bữa sáng của mình.

- Dì ơi, dưa muối này là dì muối à? Thơm quá đi!

- Từ dưới quê mang lên.

- Dạ, ăn chúng với mì luộc quả thật là nhân gian mỹ vị.

- Vậy con ăn nhiều một chút, ăn luôn phần của tiểu Trạch đi, dì nấu cái khác cho nó.

- Cái đó thì không cần đâu.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Đã tỉnh, Nhan Tuấn Trạch cũng không định ngủ tiếp.

Sau khi hắn làm vệ sinh cá nhân xong, ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này, Trương Tiểu Mạt đã ăn xong, đang lau miệng.

Nhan Tuấn Trạch chú ý chuôi đoản đao đêm qua cô đặt dưới gối hiện đang “ngoan ngoãn” nằm trên bàn ăn, chỉ có điều vỏ được gói lại rất kỹ, liếc nhìn chỉ có cảm giác là một món đồ chơi tinh xảo, chứ không phải đoản đao.

Nhan Tuấn Trạch ngồi xuống, bưng tô mì mẹ vừa múc cho mình lên, húp một ngụm, úp úp mở mở nói với Trương Tiểu Mạt:

- Đợi tôi ăn hết rồi chúng ta đi!

- Được.

Trương Tiểu Mạt đứng lên, tay chạm một cái vào vỏ đoản đao lòi ra ở mép bàn, đoản đao nảy lên, xoay một vòng trên không trung, cô tiện tay chộp lấy, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ thay đồ,

Lý Mạn đang ăn canh, thiếu chút nữa phun ra, mãi đến khi Trương Tiểu Mạt đóng cửa lại, bà mới nói:

- Sao mẹ cứ có cảm giác cô ấy không giống giáo viên phụ đạo toán, lý, hóa, mà giống dạy võ thuật hơn.

Nhan Tuấn Trạch cũng gật đầu khen:

- Đao này thật tốt, ặc không phải, thân thủ của Trương lão sư thật tốt!

Dứt lời, không thấy gì là không đúng, cũng không chú ý cái nhìn đầy thâm ý của Lý Mạn.

- Con trai, sắp thi tốt nghiệp rồi, có một số việc… - Lý Mạn cảm thấy đây là thời khắc mấu chốt, nên dùng kinh nghiệm của mình trước đây, chỉ điểm một chút cho Nhan Tuấn Trạch.

- Dạ, con biết! – Nhan Tuấn Trạch mấy ngụm nuốt sạch mì sợi, lau miệng.

Trương Tiểu Mạt đã thay xong quần áo, ra khỏi phòng ngủ, vẫn là bộ dáng như hôm qua, đoản đao nằm gọn trong vỏ, treo một bên túi du lịch, không chú ý còn tưởng chỉ là đồ trang sức.

Nhan Tuấn Trạch dùng mắt đo đạc một thoáng, cảm giác chuôi đoản đao này có thể bỏ gọn trong túi du lịch.

Quay về phòng ngủ thu dọn vài thứ, mang theo sách cùng một vài bộ độ mà Lý Mạn đã chuẩn bị sẵn cho hắn, chào bà một tiếng, sau đó cùng Trương Tiểu Mạt rời đi.

Lúc gần đi, Lý Mạn vẫn một mực căn dặn phía sau.

Nói thế nào thì trong mắt bà, cứ luôn có cảm giác con trai đã rơi vào mạng lưới đa cấp không lối về.

- Không thể đi học, vậy mấy ngày nay cậu định học thế nào? – Trên đường, Trương Tiểu Mạt thuận miệng hỏi.

- Tôi nhờ Chu Đại Lực lúc lên lớp mở video call với tôi, để tôi thông qua di động nghe lão sư giảng bài, đại loại là vậy. – Nhan Tuấn Trạch nói.

Bởi vì nếu như xác định sắp phát sinh sự kiện linh dị, vì an nguy của trường cùng các bạn học, nhà trường rất có thể sẽ phong tỏa một khu vực nhất định, ví dụ như vụ Trương Điềm Điềm bị phủ thể lần trước, các học sinh được tan học sớm.

Hiện tại, hắn chẳng khác gì một cái tai họa ngầm bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn phát sự kiện linh dị, tạm thời không nên đi đến chỗ đông người vẫn tốt hơn.

Hai người ra khỏi cư xá, đi đến trạm xe bus bên đường, không bao lâu sau, xe bus số 103 đi ngoại ô đã đến.

Bởi vì là vùng ngoại thành, nên người lên xe không nhiều, có rất nhiều chỗ trống.

Hai nười ngồi ở hàng sau, Nhan Tuấn Trạch nói:

- Bạn học đã giúp tôi liên hệ, phòng trọ nằm ờ một chỗ gọi là Nam Chân, chủ nhà trọ cũng ở đó.

- Ừm! – Trương Tiểu Mạt gật đầu. – Ngoại trừ phòng trọ, mấy ngày nay, cậu không được tự mình đi những nơi khác, đặc biệt là chỗ có nhiều người. Như vậy, nếu có tình huống đột ngột phát sinh, trong hoàn cảnh quen thuộc mới có tỷ lệ chạy trốn cao nhất.

Cái này Nhan Tuấn Trạch đồng ý, khẽ gật đầu, không nói gì.

Từ Phong Hoa cư xá đi đến Nam Chân có 21 trạm dừng, ra khỏi thành phố, đường có hơi gập ghềnh, xe bắt đầu xóc nảy.

- Cậu lẩm bẩm gì vậy? – Trương Tiểu Mạt phát hiện môi Nhan Tuấn Trạch mấp máy, dường như đang thì thầm cái gì đó.

- Đọc công thức, với mấy cái cấu trúc ngữ pháp Megali quái dị. – Nhan Tuấn Trạch cười khổ. – Sáng sớm học mấy cái này dễ nhớ hơn.

Tuy ở kiếp trước kiến thức của hắn cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại, hắn phát hiện kiến thức cấp 3 đã quên rất nhiều, mấy thứ cần nhớ hầu hết là những thứ rất ít dùng sau này.

Điều này nói lên, giáo dục ở thế giới này vẫn thiên về lý thuyết quá nhiều, trong thực tế, có rất nhiều tri thức không dùng đến.

- Mấy cái video tôi quay, cô xem hết chưa? – Nhan Tuấn Trạch hỏi.

- Ừm, cậu cũng thật to gan! – Trương Tiểu Mạt nói. – Vụ Nhìn vào hốc tường, toàn bộ thành viên đều là nghiệp dư, hơn nữa quá trình dò xét linh thâm nhập quá sâu, không như những cái video khác, chỉ lướt qua rồi dừng lại, kích thích thị giác người xem. Lại còn vọng tưởng tiêu trừ linh dị, coi như các cậu gặp phải vận cứt chó.

- Tôi cũng cảm giác thế. – Nhan Tuấn Trạch gật đầu.

Từ sau lần đó, mỗi lần quay video, hắn luôn cân nhắc chiều sâu cũng như tính thăm dò đối với sự kiện lind dị. Đương nhiên, năng lực “trở về” sẽ giúp hắn không để lộ bất kỳ dấu vết nào trong quá trình quay.

Chần chờ một lát, Nhan Tuấn Trạch hỏi ra nghi hoặc của mình:

- Những người suốt ngày ở cùng quỷ hồn như tôi… Cô có biết nhiều không?

- Không tính là nhiều, nhưng vẫn có. – Trương Tiểu Mạt nói. – Có vài người ở cùng ác linh, về sau chậm rãi bị mài chết, đại loại như giảm thọ xuống số âm. Một số có thể chất linh dị rất cường đại, so với cậu mạnh hơn không ít, nhưng không được như Trừ Linh nhân.

- Vì sao?

- Loại người này, một số là dạng nhát gan, có thể tự mình hù chết mình, số còn lại thì có thể chất đặc biệt, nhưng lại không muốn làm Trừ Linh nhân.

- Cho nên nói không phải bọn họ sợ quỷ, mà là sợ chết?

- Cũng không phải?

- Vậy thì sợ cái gì?

- Hoàn toàn trái lại, bọn họ không sợ gì cả. – Trong mắt Trương Tiểu Mạt thoáng quá một tia sợ hãi khó phát giác. – Loại người này có thể chất linh dị cực kỳ cường đại, mức độ thân cận với ác linh đã vượt quá sức tưởng tượng của người thường. Sau nhiều lần tiếp xúc với ác linh, chẳng những bọn họ không giảm thọ, mà ngược lại còn trở nên vô cùng khủng bố.

- Khủng bố tới mức nào? – Nhan Tuấn Trạch hiếu kỳ hỏi.

- Người sáng lập sự kiện linh dị cấp S! – Trương Tiểu Mạt trả lời.

- Á đù, chẳng lẽ sự kiện linh dị cấp độ S không phải do quỷ làm? – Nhan Tuấn Trạch há hốc mồm kinh ngạc.

Trương Tiểu Mạt gật đầu:

- Thế giới này rất phức tạp, so với tưởng tượng của cậu còn phức tạp hơn rất nhiều. Tổ sự kiện linh dị chúng tôi cũng chỉ tạm thời ổn định linh dị tại Hoa Ứng Đại Đô. Cậu nên biết, Megali cùng những quốc gia khác, còn có rất nhiều linh dị khủng bố hơn, ly kỳ hơn.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.