Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Thứ Năm

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Điện thoại cả hai đều bật đèn pin, tạm thời chiếu sáng căn phòng.

Tay Trương Tiểu Mạt quả thật rất lạnh, trước kia Nhan Tuấn Trạch không hề biết chuyện này, chủ yếu là vì hắn chưa từng có cơ hội sờ tay cô.

- Nhậm bà bà đâu rồi? – Nhan Tuấn Trạch hỏi.

- Chạy, vừa nãy thiếu chút tiêu diệt được bà ta. – Trương Tiểu Mạt đáp.

- Lâm Đông không sao chứ? – Nhan Tuấn Trạch lại hỏi.

- Không có việc gì. – Trương Tiểu Mạt lắc đầu. – Tôi đã chém chết phân linh trên người ông ta, đồng thời thanh trừ toàn bộ từ trường sáp túc bên kia. Nhậm bà bà hiện tại âm khí đại giảm, không thế lần nữa bố trí sáp túc. Phía Lâm Đông tạm thời an toàn.

Nhưng đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, đèn sáng lên.

Anh chàng thuê trọ Lâm Lăng mang dép lên chạy nhanh xuống lầu, hiển nhiên là vừa rồi bị tiếng thét của Tăng Thân Bà đánh thức.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là hàng xóm, Lâm Lăng vẫn chạy xuống xem thử.

Trương Tiểu Mạt vội vàng chạy về, hơn nữa còn lập tức động thủ với Tăng Thân Bà, cho nên hiện tại cửa chưa khóa.

Nhan Tuấn Trạch bước đến trước cửa, lúc này, Lâm Lăng cũng vừa xuống tới, ngước mắt nhìn thấy cả căn phòng tối om, kinh ngạc hỏi:

- Đường dây điện bị hỏng à? Lúc nãy tôi nghe có ai la lên.

Nhan Tuấn Trạch gật đầu cười:

- Đột nhiên nổ, còn bắn ra tia lửa, hù bạn gái tôi hét ầm lên, ngại quá, quấy rầy hai người.

- Không sao, không sao. – Lâm Lăng nhìn dây điện trên trần nhà bị cháy đen thui. – Giờ này tối quá, khó mà sửa được. Ngày mai tôi sang thay cho hai người, tôi học kỹ sư điện, trong nhà có sẵn dây điện.

- Vậy thì làm phiền anh rồi. – Nhan Tuấn Trạch nói.

- Hai người cũng nghỉ sớm đi. – Lâm Lăng cười, liếc Can Nhiễu Khí mà Nhan Tuấn Trạch đang ôm trong tay, cảm thấy có gì đó cổ quái, xoay người đi lên lầu.

Đóng cửa lại, Nhan Tuấn Trạch cùng Trương Tiểu Mạt không nói gì thêm.

Hiện tại vẫn chưa tiêu diệt được Tăng Thân Bà, thế nhưng bà ta trọng thương, hai ngày kế tiếp xem như an toàn.

Quay về giường, hai người vẫn mặc nguyên quần áo lên giường.

Nhan Tuấn Trạch không biết mình thiếp đi lúc nào, nói chung, trời vừa sáng hắn liền tỉnh.

Chạy sang bên cạnh xem thử, Lâm Đông nhìn có chút phờ phạc, đang nằm trên giường.

Bất quá, theo như Trương Tiểu Mạt nói, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, thân thể ông ta sẽ khôi phục, không có gì đáng lo.

Đôi tình nhân trẻ trên lầu quả thực cũng không tệ, thấy Nhan Tuấn Trạch cùng Trương Tiểu Mạt đều đã thức, Lâm Lăng lập tức xách theo thùng dụng cụ xuống lầu, chỉ mất khoảng nửa giờ đã thay xong dây điện, lại thay một cái cầu chì mới.

Không bao lâu sau, trong phòng đã có điện.

Lúc này, Nhan Tuấn Trạch cảm giác dường như mình đã quên điều gì đó, nhưng ngồi nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là đã quên điều gì.

- Thời gian bảo hộ của tôi chỉ còn 3 ngày, hy vọng trong những ngày này có thể giết chết bà ta. – Gần hết ngày, Trương Tiểu Mạt đột nhiên nói.

Sau khi Tăng Thân Bà bị thương, bọn họ cũng không còn lo lắng chờ đợi nữa, ngày thứ tư nhanh chóng trôi qua.

Đến tối ngày thứ năm, đôi tình nhân trẻ trên lầu nhiệt tình mời Trương Tiểu Mạt cùng Nhan Tuấn Trạch lên ăn cơm, hơn nữa còn mua một đống thực phẩm tươi mới, thế nhưng cuối cùng lại bị Trương Tiểu Mạt từ chối.

Vừa ăn mì, Nhan Tuấn Trạch vừa ngẩng đầu, ủ rũ hỏi Trương Tiểu Mạt:

- Chúng ta có thể biến bị động thành chủ động, trực tiếp giết chết Nhậm bà bà được không?

- Không thực tế. – Trương Tiểu Mạt lắc đầu. – Muốn truy tìm linh dị cần vận dụng rất nhiều thiết bị, cái giá quá lớn.

Nhan Tuấn Trạch gật đầu:

- Ừm, nếu như tôi mà là tổng thống, chuyện này dễ giải quyết rồi.

Trương Tiểu Mạt nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười:

- Nếu như cậu mà là tổng thống, cũng không đến phiên tam tinh Trừ Linh nhân như tôi bảo hộ.

Sắc trời tối mịt, Trương Tiểu Mạt theo thường lệ đóng cửa.

Lâm Lăng thay hai cái bóng đèn mới, so với lúc trước sáng hơn rất nhiều.

Đến giờ ngủ, thế nhưng Trương Tiểu Mạt cùng Nhan Tuấn Trạch cũng không ngủ, mỗi người làm việc riêng của mình, không nói câu nào.

Ai ngờ, đại khái khoảng 11 giờ, trên lầu bỗng nhiên vang lên một chuỗi âm thanh khó hiểu.

Âm thanh rất có tiết tấu, tựa như là tấm ván gỗ bị đè lên, kế đó là những tiếng kêy đứt quảng, không bao lâu sau… Không miêu tả nỗi nữa.

Cmn!

Nhan Tuấn Trạch lập tức phát giác có gì đó sai sai, quay đầu nhìn xem Trương Tiểu Mạt đang lướt điện thoại.

- Ngủ.

Trương Tiểu Mạt quyết đoán tắt điện thoại, đặt lên tủ đầu giường, xoay người đắp chăn, bất quá, tay phải vẫn theo thói quen đặt trên Từ Đao.

- Ừm, ngủ.

Nhan Tuấn Trạch cũng ném sách, tháo kính xuống, đắp mềm.

Nói là ngủ, nhưng âm thanh mất hồn trên lầu cứ vang lên đứt quãng, không ngừng chui vào tai hắn.

Nhan Tuấn Trạch nhanh chóng nhận ra tim mình đập ngày càng nhanh, không cách nào kiềm chế nổi.

Cách một đống chăn đệm, dường như bên kia Trương Tiểu Mạt cũng không ngủ được, chốc chốc lại xoay người.

Nhan Tuấn Trạch dám khẳng định cô không hề ngủ.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc âm thanh trên lầu cũng dừng lại.

Lúc này, Nhan Tuấn Trạch đã tưởng tượng Trương Tiểu Mạt bên kia thành Tăng Thân Bà. Chính vì vậy, không có xúc động, cũng không có hi vọng hay ảo giác gì cả, quả nhiên đỡ hơn rất nhiều.

Ừm, chỉ có bệnh nhân ung thư trực nam mới có thể làm ra việc như vậy.

Trên lầu hai.

Tô Mộ Dao đã mặc áo ngủ vào, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển nằm trên giường. Bạn trai cô, Lâm Lăng, thì xuống giường đi uống nước.

Tô Mộ Dao biết rõ thói quen của Lâm Lăng, mỗi lần hai người xong việc, hắn đều nhét vài thứ vào miệng, không phải ăn trái cây thì là uống nước, nói chung là không nhàn rỗi chút nào.

- Cái anh này… Cứ có cảm giác như chưa ra hết sức. – Tô Mộ Dao cười tủm tỉm nhắm mắt lại, bộ dạng thỏa mãn.

Lâm Lăng mặc quần đùi, phía trên để trận, đi ra gian ngoài mở tủ lạnh tìm đồ ăn vặt. Chốc lát sau, hắn lấy ra một chai sữa chua, vặn mở nắm, uống cạn.

Cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, Lâm Lăng đóng cửa tủ lạnh lại, đang định quay về buồng, chợt phát hiện dưới gầm sofa dường như có thứ gì đó.

Hắn cũng không mở điện, mà mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, bước đến gần sofa quan sát.

- Chẳng lẽ lại là tóc?

Lâm Lăng còn nhớ rõ, hai ngày trước, bọn họ vừa dọn sạch mớ tóc muối tiêu kia.

Lúc đó, phát hiện đống tóc dưới gầm sofa, bên trong còn có dịch nhầy màu đen, không biết là gì, dinh dính, bốc mùi hôi thối. Sau đó, Lâm Lăng cùng Tô Mộ Dao dùng xẻng xúc hết mấy thứ đó, bỏ vào túi nilong, đem quăng.

Vì thế, Tô Mộ Dao còn tìm thử mấy chỗ khác. Sau khi phát hiện không còn tóc nữa, cô dùng đồ lau nhà lau đi lau lại dưới gầm ghế sofa nhiều lần.

Dưới ánh trăng mờ ảo, gầm ghế sofa dường như có thứ gì đó.

Lâm Lăng ngồi xổm xuống, đưa tay vào, sau đó kéo ra.

Trong tay là một nhúm tóc muối tiêu, rất nhiều, nhiều hơn cả tóc giả mà người ta hay bán.

Lâm Lăng ngây ra một lúc, cứ như vậy đứng cạnh ghế sofa, nhìn chằm chằm tóc trong tay.

Trong mớ tóc kia quả nhiên cũng có dịch nhờn màu đen, khiến tóc dính bết lại với nhau, mùi tanh hôi từ đó truyền ra.

Qua một lúc lâu sau, Lâm Lăng đột nhiên kéo mớ tóc kia ra, sau đó cứng ngắc đội lên đầu mình.

- Anh yêu, anh đang làm gì thế? Coi chừng bị cảm lạnh, mau quay về giường ngủ. – Giọng của Tô Mộ Dao vọng ra từ buồng trong.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.