Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 13)

Phiên bản Dịch · 2109 chữ

221B phố Baker.

“Sherlock, anh có biết mình có kỹ năng gửi tin nhắn đặc biệt không?” Irene lấy di động mới mua ra đưa cho Sherlock đang nằm ngay đơ trên sofa xem, trên màn hình là hai tin nhắn của Sherlock.

Nếu tiện thì nhanh chóng về phố Baker ⸺ S.H.

Không tiện cũng về ⸺ S.H.

“Ừ.” Sherlock tùy tiện lên tiếng, mở mắt tùy ý nhìn Irene, vốn dĩ chỉ tùy ý liếc qua thôi, nhưng sau khi nhận ra được vấn đề, Sherlock liền bình tĩnh nhìn kỹ cô. Hắn nheo mắt lại, làm như không chút để ý hỏi: “Cô đã đánh nhau với ai?”

Irene “À” một tiếng, sau đó...không có sau đó.

Sherlock ‘cá chép lộn mình’ ngồi dậy, phủi cái di động hắn tiện tay ném sang một bên đi, dùng giọng điệu thưa thớt bình thường hỏi: “À, có lẽ tôi nên nhắc cô một câu, là một trợ thủ, cô nên đuổi kịp bước chân của tôi, chứ không phải nửa đường lại chạy đi làm chuyện khác. Lúc nãy cô cũng đã xem hiện trường vụ án rồi đó, có suy nghĩ gì?”

Irene rũ mi mắt xuống đáp: “Tôi chỉ có thể nói với anh, vụ này đúng thật chỉ là án bắt chước.”

“Đây đương nhiên là án bắt chước! Là thứ gì khiến cô cho ra ⸺” Sherlock nói được một nửa thì đột nhiên nhớ tới lĩnh vực mới mà Irene đã mở ra cho hắn, “À, à, xem ra còn có kiến thức gì đó về ma quỷ mà tôi không biết, cô nhất định phải tốt bụng nói cho tôi.”

Irene nghĩ rồi trả lời hắn: “Tôi có thể nói cho anh, nhưng chúng ta còn chưa giải quyết xong vụ này đâu.”

“Cái án bắt chước này chỉ có giá trị 5 điểm, nhàm chán.” Sherlock ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng sáng ngời lại lần nữa quay trở lại trên người Irene, đang định nói gì đó, di động đúng lúc báo có tin nhắn mới, hắn đọc nội dung tin nhắn, tạm thời từ bỏ tra hỏi Irene, về chuyện cô làm thế nào xác định “đây chỉ là án bắt chước do con người làm”, đứng lên: “Giờ chúng ta đi giải quyết vụ án bắt chước nhàm chán này thôi.”

“Từ từ ⸺”

“Có vấn đề gì sao? Tôi nghĩ chắc mình không cần phải nhắc nhở cô làm thế nào để trở thành một trợ thủ chuyên nghiệp lần nữa đi.” Sherlock nói đúng tình hợp lý, thật giống như trên đời thật sự có quy định điều lệ như thế, không đúng, phải là làm như trên đời thật sự có chức vị trợ thủ giống thế này mới đúng. Hắn nói xong, cũng không đợi Irene trả lời, tiêu sái tròng áo khoác và khăn quàng cổ lên người, sau đó liền đi ra ngoài, dường như rất chắc chắn Irene nhất định sẽ theo kịp.

Nhưng tới tận khi hắn đi xuống cầu thang tới cửa nhà, vẫn không nghe thấy có tiếng bước chân ở sau lưng đâu, khóe miệng vốn đang cong lên của anh thám tử trong phút chốc bị san bằng. Nhưng khi hắn kéo cửa nhà 221B ra, phía sau lại truyền đến tiếng Irene chạy dồn dập xuống lầu, hắn kéo cửa ra, mất kiên nhẫn vì “thân là trợ thủ mà lại để ông chủ chờ cô”, hỏi: “Không được có lần sau, còn nữa sao tôi không biết từ khi nào cô bắt đầu uống cafe thế nhỉ?”

“Nâng cao tinh thần, tỉnh táo bộ não.”

Sherlock dựng cổ áo khoác lên, đối với Irene tránh nặng tìm nhẹ, hắn bất mãn hừ một tiếng, quyết định chờ giải quyết xong vụ án nhàm chán này rồi tra hỏi một lần mới được! “Taxi!”

Xe taxi theo tay gọi chạy tới.

Sau khi lên xe, Irene hỏi Sherlock: “Giờ chúng ta đi đâu?” Đợi một lát vẫn không thấy Sherlock trả lời, cô liếc sang Sherlock, thấy hắn hình như đang đấu tranh với bàn phím di động, nghĩ một hồi lại dùng giọng lấy lòng lặp lại câu hỏi vừa rồi lần nữa, có điều lần này cuối câu có thêm đại từ, “thưa ngài?”

Sherlock kiêu ngạo trả lời cô: “Hung thủ là một gã đàn ông tự cho mình là siêu phàm, hắn cố gắng bắt chước hoàn mỹ Jack Đồ Tể, có thể nhìn ra được từ cách hắn chọn nạn nhân Kate Evans từng dùng tên giả là Mary Kelly, chọn một con phố lớn khá đông đúc làm hiện trường vụ án và từ những vết cắt trên người nạn nhân. Dưới tình huống như vậy, công cụ hắn dùng để gây án không phải là dụng cụ cắt gọt bình thường, mà phải là dụng cụ cùng loại với hung khí gây án mà Jack Đồ Tể từng dùng: dao găm cổ, lưỡi dao dài hẹp, từ 6 đến 8 tấc Anh.

Trên thực tế, hung thủ của chúng ta đúng thật đã dùng loại dao găm cổ này, trên thi thể nạn nhân, tôi tìm được mảnh vụn rớt ra từ hung khí, cộng với vết rạch trên người nạn nhân đã đủ để chứng minh. Trọng điểm ở chỗ này, hiện giờ loại dao găm đó không có đến 100 cái, nếu hung thủ muốn có được loại dao cổ xưa như thế, nhất định phải đi tìm một người bán đồ cổ đặc biệt. Lúc trước tôi đã nhờ người của tôi hỏi thăm, khi nãy anh ta nhắn tin báo cho tôi một cái địa chỉ, chính là nơi mà chúng ta đang đến.”

⸺ Đây đại khái chính là ‘tôi hỏi một câu, anh có mười câu chờ tôi’ trong truyền thuyết.

Irene nhanh chóng thích ứng tốc độ nói của Sherlock, cũng nhanh nhẹn có phản ứng ngay sau khi Sherlock nói ra một đống, cô giả vờ ho một tiếng, chậm rì rì hỏi: “Tôi tự hỏi rằng anh có ‘mượn gió bẻ măng’ lấy gì đó từ hiện trường vụ án về không, ví như mảnh nhỏ rớt ra từ hung khí?”

Sherlock chớp chớp mắt, cũng chậm rì rì hỏi lại: “Tôi cũng đang tự hỏi cô đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho cô chưa?”

Irene nghiêm trang trả lời: “Đương nhiên rồi, thầy giỏi thì trò cũng phải giỏi chứ.”

Sau đó, đôi ‘thầy trò’ đều mượn gió bẻ măng thành công từ hiện trường án mạng, không cần nói gì hết, chỉ nhìn nhau cười.

Đến khi vào tiệm bán đồ cổ đặc biệt kia, Sherlock chỉ dăm ba câu đã moi được thông tin từ ông chủ cửa tiệm, vào một tuần trước, có một vị khách đã mua một con dao găm cổ từ chỗ ông ta.

“Giờ chúng ta phải làm gì đây? Làm bộ không cẩn thận thấy được danh sách khách hàng ở trong ngăn kéo đặt sau quầy sao?” Irene chớp mắt hạ giọng hỏi Sherlock, cô bắt đầu thấy hơi mệt, xem ra cafe đen cô uống lúc nãy chẳng có tác dụng gì mấy, cô quyết định sau khi về sẽ vẽ một lá bùa nâng cao tinh thần mới được.

Sherlock quét mắt nhìn một vòng, nhanh chóng phân tích cấu tạo tiệm cùng với toàn bộ khách hàng, ông chủ và nhân viên cửa hàng một lần, sau đó lên các kế hoạch trộm danh sách khách hàng khả thi mà không bị ai chú ý.

“Tôi có một chủ ý.” Irene túm ống tay áo của Sherlock, giương mắt lên nhìn hắn nói.

Sherlock rũ mi mắt xuống nhìn cô, không tiếng động phát ra nghi vấn.

Trong tiệm đồ cổ, ánh đèn vàng chiếu sáng lộng lẫy trên người thám tử cố vấn, làm dịu đi nét sắc bén dọa người, khiến hắn như đã trở về nhân gian; mà trợ thủ của hắn, đồng chí Tiểu Ngải đến từ một nơi xa xăm, bởi vì buồn ngủ mà đôi mắt sinh ra hơi nước, khiến cặp mắt trắng đen rõ ràng kia mang lên vầng sáng mông lung. Một người cúi đầu, người kia ngẩng đầu, ở trong mắt người khác, đó là một hình ảnh xinh đẹp vừa thấy sẽ có người mỉm cười chúc phúc.

Chủ tiệm còn chưa biết danh sách khách hàng của mình đang bị nhớ thương, thấy thế lập tức đi tới, giới thiệu cho hai người bọn họ một món hàng trong tiệm, “Đây là còng tay cổ xưa mà tiệm mới có, hai người ⸺” Không nói ra phần còn lại, ông chỉ tươi cười vừa mờ ám vừa thấu hiểu, mấy lời còn lại anh hiểu tôi hiểu là được, dù sao tất cả đều là người trưởng thành rồi.

“Tôi biết, nó đến từ nhà tù Oxford đã bị đóng cửa từ năm 1996.” Sherlock trước sau như một không hiểu được tươi cười ‘rất có hàm ý’ kia, nhưng hắn lại biết nguyên liệu và nơi sản xuất cái còng tay cổ xưa kia.

Ông chủ cũng hiểu làm, nhìn qua nhìn lại Sherlock với Irene, tươi cười càng thêm ẩn ý, “Vậy hai người nên mua nó, đến khách sạn Good, bọn họ đã sửa lại nhà tù Oxford thành khách sạn rồi đó.”

Irene hiểu ra trước Sherlock, khuôn mặt trắng hồng của cô nhanh chóng đỏ ửng, trước khi Sherlock lên tiếng, cô túm chặt tay hắn, kéo hắn chạy ra ngoài.

Không sai, là kéo, Sherlock căn bản không phản kháng được, nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi ông chủ tiệm thấy hành động này của hai người họ, nụ cười rất có ẩn ý kia càng lớn hơn nữa, được rồi, hình như cái này cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, Sherlock hỏi Irene làm gì vậy và vì sao lại làm thế ⸺

Irene cúi đầu nhìn mũi chân, đá bay một hòn đá nhỏ ven đường đi, yên lặng giải thích: “Tôi đoán cái còng tay kia ngoài là một món đồ cổ thì còn là loại còng tay tình thú, có thể dùng ở khách sạn Good.”

“A...À!” Tuy Sherlock là trai tân lớn tuổi, nhưng không có nghĩa là hắn chẳng biết gì về phương diện này, ngược lại có khi hắn đã từng nghiên cứu cặn kẽ về sex nữa kia, à, đương nhiên nghiên cứu ở đây tức là giống kiểu nghiên cứu ra 243 loại khói bụi. Sau trầm mặc ngắn ngủi, Sherlock dùng giọng chán đến chết cảm thán: “Ôi Thượng Đế, trong cái óc như bao cỏ của họ chứa cái gì thế không biết, quá nhàm chán.”

Thái độ ‘vinh nhục không sợ’ của Sherlock nhiễm đến Irene, cô nhịn cơn buồn ngủ xuống, ném cảm giác xấu hổ kia ra sau đầu, dùng mu bàn tay che môi ho khan một tiếng rồi nói: “Tôi có thể sai chim giấy vào xem danh sách khách hàng, có điều cần phải mất chút thời gian, di động hiện tại của tôi chưa được cải tiến, không có cách nào kết hợp với chim giấy quay chụp được.”

Còn nhớ không? Sherlock đã từng suy luận Irene từng học qua ngành Cơ Khí, cô còn từng tự sửa xe máy của mình, rất có thiên phú trong ngành này, có thể cải tiến di động, kết hợp ngành khoa học chuyên nghiệp với nghề tay trái phản khoa học, thực sự đánh vỡ hàng rào giữa các ngành học thuật! Lại nghe giọng điệu của cô đi, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên cô làm ra loại chuyện này. Thuận tiện nói luôn, phản ứng của Sherlock, còn ấn tượng hơn cả ấn tượng ‘Sherlock là vô tính luyến’.

Hai mắt của Sherlock sáng lấp lánh, hắn ngăn chặn tâm tình hưng phấn khi phát hiện đại lục mới, hỏi: “Cần ít nhất bao lâu?”

“Cái này phải xem độ dày của cái danh sách kia ⸺” Irene còn chưa nói xong, Sherlock đã xua xua tay: “Tôi có chủ ý tốt hơn.” Hắn vào con hẻm nhỏ cạnh cửa hàng đồ cổ, nửa phút sau, trong ngõ vang lên tiếng kêu nôn nóng khủng hoảng của Sherlock: “Ôi Chúa ơi, cửa hàng đồ cổ số 12 phố Black vừa bị ăn cướp, có người bị thương, mọi người mau gọi cảnh sát đi!”

À, thuận tiện nói một câu, hắn đang báo cảnh sát.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.