Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 3)

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Sherlock nhìn kỹ từng chi tiết của Irene ở đối diện, cố gắng thu phản ứng của cô vào đáy mắt, sau đó tiến hành phân tích và phán đoán thêm nữa, nhưng phản ứng của đối phương lại nằm ngoài dự kiến của anh thám tử ⸺

“À.”

Đồng tử không co rụt lại, cả người vẫn thả lỏng như khi nãy, cũng không xuất hiện sợ hãi hay nôn nóng nên có. Nếu có thể, Sherlock rất muốn chạm vào tay của cô gái trẻ này kiểm tra, với tâm lý chạy trốn khẩn cấp, máu sẽ chảy ngược về chân trước, dẫn tới tay sẽ trở nên lạnh lẽo. Nhưng hành động như thế hiển nhiên không phải là hành vi nên làm của một quý ông, không đúng sao?

Irene như chậm nửa nhịp mới phản ứng, cô bổ sung: “Tôi có thể ăn tối trước được không? Trước khi tới nơi này, tôi đang dùng bữa.”

“Món Nhật, tôi biết.” Sherlock nhanh chóng tiếp lời.

Đối mặt với ánh mắt tò mò và thăm dò của Irene, Sherlock lạnh nhạt như ngày thường giải thích: “Tôi ngửi thấy mùi mù tạc trên người cô, cá đồ ăn mà cần dùng nhiều mù tạc đến nồng nặc như vậy thì chỉ có đồ ăn của Nhật. Ngoài ra, cô hỏi vậy là không chấp nhận trả lời câu hỏi vừa rồi tôi đưa ra?”

Sherlock vừa nói vừa tặng kèm một phần chứng cứ trực quan, một đoạn video theo dõi ngắn, nội dung là từ không gian trống rỗng thình lình hiện ra người sống. Về phần nguồn gốc của đoạn video, đây là bí mật không thể nói.

Irene đặt thực đơn xuống, chớp mắt đáp: “Tôi cho rằng đây là cách gợi mở đề tài đặc biệt của anh, vì để tránh tẻ ngắt, tôi sẽ phối hợp. Đừng lo, anh thật sự là một người đàn ông cực kỳ thú vị, hẹn hò với anh cũng không phải là chuyện khó có thể chịu được.”

Sherlock: “... Cô giải thích đoạn video này thế nào đây? Nó được lấy từ camera an ninh đầu đường.”

“Ừm ⸺” Irene ngẫm nghĩ, rồi cho ra một đáp án nghe có vẻ đáng tin, “Ảo thuật biến hình? Có lẽ tôi là một ảo thuật gia chăng.”

Sherlock nhanh chóng hỏi: “Cái áo khoác trên người cô còn có nếp gấp rõ ràng, nó cũng do cô biến ra sao?” Tiếp đó lại chỉ ra điểm vô lý: “Áo sơ mi và quần jeans cô mặc lúc này không phải là y phục nên mặc ở London vào mùa này, lại nhìn vào đồng hồ của cô, giờ nó chỉ kém thời gian hiện tại của London đúng 8 tiếng, lại xét đến cô là người Trung Quốc, suy ra đó chính là giờ Bắc Kinh. Hiển nhiên ở Trung Quốc bây giờ, quần áo cô mặc hiện tại rất phù hợp với thời tiết bên đó.”

Irene dùng tĩnh chế động: “Tôi e là mình không thể nói bí quyết ảo thuật của mình cho anh nghe được.”

Sherlock nhìn xuống áo sơ mi của Irene, sau đó lại đưa ra câu hỏi khiếp hùng hãi vía: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, cái áo trên người cô làm bằng chất liệu gì không? Tôi thế mà nhìn không ra.”

“Anh còn nghiên cứu cả áo sơ mi nữ?” Irene giả vờ ngạc nhiên, có qua có lại nhìn lên cái áo màu tím của anh thám tử, hàm ý sâu xa nói, “À, cái này cũng không khó hiểu, dù sao áo anh mặc là áo sơ mi màu tím.”

Sherlock sắc bén chỉ ra: “Tôi không cho rằng hai vấn đề này có liên hệ gì với nhau, còn nữa, cô đang lảng tránh câu hỏi đấy, cô Ngải.”

Irene ‘tri kỷ’ giải thích: “Nó còn có một cái danh xưng đặc biệt, gọi là tím gay, anh Holmes ạ.”

Chứng kiến điệu bộ của Irene, Angelo tới nhận thực đơn, đúng lúc nghe được lời này của cô, sợ Sherlock độc thân cả đời, vội vàng yểm trợ cho hắn: “Sherlock không phải gay, tôi có thể làm chứng. À, anh nói có đúng không, Sherlock?”

Sherlock cả đời chú định lẻ loi sao có thể hiểu được ý tốt của ông chủ, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đáp: “Bạn gái không phải đồ ăn của tôi.”

Angelo: “...” Nói cậu chú định cả đời cô độc đúng là đâu có sai! Ông xoay người về phía Irene, áy náy nói: “Ừm, cô muốn ăn gì thì cứ việc chọn đi, tôi bao.”

Irene tươi cười xán lạn lạ thường: “Vậy thì quá cảm ơn rồi!”

Angelo nhìn nụ cười xinh đẹp của cô gái người ta, thầm lắc đầu trong lòng, cảm thấy tiếc thay cho Sherlock. Sau khi Irene chọn món xong, còn chưa đợi ông nhìn sang Sherlock, chất giọng khô cằn của hắn đã truyền tới “Tôi không đói”, Angelo cũng thấy nhiều lần rồi nên không trách, liền đi về phía sau bếp, hiện tại nhà hàng cũng chỉ còn bàn bọn họ mà thôi.

“Tay của cô.” Thám tử cố vấn lúc nãy ăn mệt thình lình mở miệng.

Irene: “?”

“Hiển nhiên tay của cô không phải bàn tay của một ảo thuật gia nên có, lúc trước, khi tôi và cô bắt tay nhau, cô biểu hiện như một pháp y hoặc một bác sĩ ngoại khoa, nhưng tất nhiên nghề của cô không phải là hai nghề đó. Vết chai mỏng trên tay cô vô cùng đặc biệt, nhưng lại xét đến thân phận của cô, rất dễ đoán, hàng năm cô đều dùng bút lông viết chữ.

Ngoài ra, cô còn học cả ngành Cơ khí, trên người cô có nhiễm mùi este, đó là thành phần của một loại dầu dùng để đối phó mấy cái bu lông và ê-cu khó chơi. Đồng thời cô còn có một chiếc xe máy Harley, cái này đoán được từ dấu vết trên ống quần của cô.”

Irene theo bản năng nhìn vào ống quần của mình, tất nhiên cô không có cách nào giống anh thám tử, chỉ từ dấu vết trên ống quần mà đoán ra cô có một chiếc xe gắn máy, còn là xe máy Harley.

Sherlock vẫn tiếp tục suy luận, “Mặt khác, cô còn từng luyện kiếm, không phải kiếm phương Tây, mà là một loại kiếm nhẹ hơn. Từ dáng ngồi đến tư thế đi đường của cô, trước kia cô thường cõng kiếm ở sau lưng, tuy rằng tôi còn chưa nghĩ ra vì sao cô phải cẩn thận đến như vậy.”

Câu cuối cùng đối với một Holmes mà nói, quá hiếm gặp, nhưng hai mắt của Sherlock lại cực kỳ sáng ngời ⸺ màu da của hắn trở nên tái nhợt, màu tròng đen cũng nhạt hẳn đi, phảng phất như tất cả màu sắc trên khuôn mặt đều đã bị mái tóc quăn đen thui của hắn hút mất. Lại phải nói thật, diện mạo của thám tử cố vấn cũng không phù hợp với thẩm mỹ đương đại, nhưng lúc bày ra IQ của mình, hắn toát ra một loại hấp dẫn đặc biệt, nhất là đôi mắt của hắn, tạo ảo giác hút người ta vào lốc xoáy.

Hiện tại Sherlock dùng đôi mắt này nhìn cô gái ẩn chứa rất nhiều bí mật, ngồi đối diện với hắn, mà phản ứng của cô lại một lần nữa ra ngoài dự đoán của Sherlock ⸺

Cô cũng không kinh ngạc, khiếp sợ hay không vui vì bị mạo phạm như người bình thường, hai mắt cô cũng trở nên sáng ngời, cảm giác sáng kiểu lấp lánh, thật giống một đứa trẻ có được món đồ chơi thầm ao ước, sau đó, cô khen ngợi tự đáy lòng: “Cách này thật sự quá thần kỳ, giờ tôi càng muốn học! Được rồi, để bày tỏ lời xin lỗi và thành ý của tôi, tôi có thể nói thật với anh. À, lúc trước tôi trả lời anh rằng ‘trước khi tới nơi này, tôi đang dùng bữa’, là sự thật. Mà cái video kia của anh lại một lần nữa nhắc tôi nhớ: hiện tại tôi đang trải qua một chuyến đi kỳ diệu. Tin tôi đi, tôi mất khoảng 10 phút mới chấp nhận sự thật này từ sinh lý đến tâm lý. Nói đến đây, hình như anh thực sự tin tưởng rằng tôi đã có một chuyến đi kỳ diệu. Xin hãy tha thứ cho tôi, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tìm được từ nào thích hợp, hoặc nên nói là có tính khoa học để mô tả nó.”

“Tôi không phải người thường.” Anh thám tử vừa nói vừa vươn cánh tay ra, bắt đầu cởi nút tay áo.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.