Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4161 chữ

Một phần cá tự nhiên tươi sống cũng được đưa đến biệt thự biệt lập của Vân Thanh Lê.

Cô ta đứng trước bàn đá cẩm thạch nhạt màu nhìn cá trong chậu sứ, cầm điện thoại chụp một tấm hình gửi cho Tạ Âm Lâu, bên cạnh đặt một cái bình thủy tinh, những cánh hoa mềm mại cắm bên trong rũ xuống tôn lên ngón tay thon dài óng ánh của cô ta.

Vân Thanh Lê nhìn vào màn hình trò chuyện trong WeChat, Tạ Âm Lâu cũng chụp một tấm ảnh cá gửi đến cho cô ta.

Trong lòng cô ta lập tức đoán ra Thịnh Hựu An nói dối cá mình tự câu tặng cho tất cả mọi người.

Tối đó Vân Thanh Lê đã hầm những con cá này thành canh cá màu trắng sữa, rắc hành thái mỏng, bày lên bàn ăn.

Hơn bảy giờ tối, cửa biệt thự vang lên tiếng động.

Lúc này Vân Thanh Lê đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, đôi tay đặt trên đầu gối im lặng chờ đợi, cô ta vừa liếc mắt đã thấy Chu Tự Chi sải đôi chân dài đi vào, anh ta cởi áo vest màu đen vắt lên khuỷu tay, bộ đồ sẫm màu tôn lên thân hình cao gầy của anh ta tạo thành một cảm giác cuốn hút kỳ lạ.

Ngay khi vừa thấy anh ta, gương mặt Vân Thanh Lê lập tức mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế.

Khứu giác cô ta nhạy bén ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng ngập tràn trong không khí, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp: “Tự Chi, hôm nay đi làm về mệt không?”

Bắt đầu lặp lại lời nói mỗi khi cô ta ngồi chờ anh ta đi làm về suốt năm năm kết hôn.

Giống như là nước sôi để nguội, nhạt nhẽo vô vị.

Nhưng mà Chu Tự Chi lại thích nghe, vắt áo khoác lên trên ghế, nhìn thấy Vân Thanh Lê cười khúc khích nhìn mình, anh ta vươn tay ôm lấy eo cô ta.

Người phụ nữ này rất mềm mại, cứ như chỉ cần anh ta mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy vậy.

Chu Tự Chi phả hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá lên má cô ta, khoảng cách vô cùng gần gũi: “Không phải em nói tối nay có buổi diễn à, sao lại bất ngờ hủy bỏ vậy?”

Lúc Vân Thanh Lê mỉm cười, độ cong trên khóe môi không hề thay đổi: “Hôm nay giọng em hơi khàn, không tiện lên diễn.”

“Để anh xem thử.”

Từ sau khi đến Cục Dân Chính ly hôn không thành công, trong lòng hai người đều hiểu rõ và bắt đầu tự ngụy trang thành dáng vẻ yêu thương khắng khít, Chu Tự Chi tiếp tục cưng chiều cô ta như trước, giả vờ sắm vai người chồng tốt không biết mệt.

Còn cô ta, cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Ngón tay trỏ thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi cô ta, nương theo ánh đèn vàng nhạt cẩn thận nhìn kỹ.

Nhưng làm sao có thể nhìn ra được cái gì, đây cũng chỉ là lời nói dối mà Vân Thanh Lê thuận miệng nói ra, cô ta không định tốn sức giải thích việc điều động công tác với anh ta.

“Ăn cơm đi.”

Một lúc lâu sau, lòng bàn tay Vân Thanh Lê chạm vào phần ngực rắn chắc của người đàn ông định đẩy ra, nhưng cô ta phát hiện chẳng có ích gì, đến khi ngẩng đầu nhìn anh ta lần nữa, mới phát hiện ánh mắt Chu Tự Chi nhìn mình đen tối như mực.

Bầu không khí kỳ lạ dần tăng lên, trong mắt anh ta, Vân Thanh Lê mặc chiếc váy dài màu xanh đen trông bình thường nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, giọng nói cũng hơi hạ thấp: “Dạo gần đây sức khỏe của ba em thế nào rồi?”

“Rất tốt.”

Sau khi trong giới lan truyền cuộc hôn nhân của hai người họ lại trở nên tốt đẹp, cơ thể của ba khỏe lại nhanh tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cũng không bị tai biến, từ đầu đến cuối Vân Thanh Lê đều rõ, ở nhà họ Vân, Chu Tự Chi là cậu con rể quý người người ngợi khen, cô ta đòi ly hôn sẽ không được dòng họ ủng hộ.

Trong phòng bếp yên tĩnh, Vân Thanh Lê bị anh ta ôm đặt lên khăn trải bàn màu xanh biển xa xỉ. Cô ta ngồi trên bàn, bộ đồ ăn bằng gốm bên cạnh, mái tóc đen dài óng ả tản ra, bởi vì bị ánh đèn chiếu vào quá chói mắt nên hàng mi của cô ta hơi run lên nhè nhẹ.

Ngay sau đó lại cảm thấy tối tăm, bởi vì đôi tay Chu Tự Chi chống ở bên cạnh bàn, tấm lưng dưới lớp áo sơ mi căng cứng, thong thả đến gần:

“Thanh Lê, anh chưa thấy em mặc sườn xám, hôm nào đến cửa hàng sườn xám của Tạ Âm Lâu đặt thiết kế một bộ nữa đi, mặc trong nhà.”

Tiếng nói và hơi thở của anh ta gần như dán chặt vào lỗ tai cô ta.

Vân Thanh Lê cảm nhận được rất rõ phản ứng dưới lớp quần tây của người đàn ông này, khi giơ tay gác lên bả vai của anh ta, ống tay áo thuận thế trượt xuống, để lộ ra một đoạn cổ tay: “Em mặc rồi.”

Động tác của Chu Tự Chi khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Âm Lâu tặng em một bộ sườn xám màu trắng thêu hoa lê.” Vân Thanh Lê dịu dàng dỗ dành anh ta, có ý định muốn leo xuống khỏi bàn ăn: “Tự Chi, em lên lầu thay cho anh xem.”

Chu Tự Chi không thả cô ta ra, bàn tay lộ rõ khớp xương lướt xuống cởi khóa kéo bên eo cô ta, ngựa quen đường cũ tìm đến móc nội y, theo tiếng vang rất nhỏ, làn da trắng như tuyết lộ ra.

Vân Thanh Lê cố đè nén ý từ chối xuống đáy mắt, quay đầu nhìn về phía cầu thang lên lầu, cần cổ tinh tế yếu ớt cong lại thành một đường cong, đôi môi mỏng của người đàn ông học theo lướt nhẹ trên tĩnh mạnh cổ của cô ta.

Cứ như làn da cô ta không chịu được va chạm, lập tức hiện lên từng dấu hôn đỏ tươi.

Vào lúc Chu Tự Chi kéo dây thắt lưng, tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên.

Là tiếng chuông điện thoại của anh ta.

Chu Tự Chi nửa đường bị chặn lại, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ khó chịu, đè chặt cô ta lại, sau đó vươn tay cầm lên xem thử.

Trên màn hình điện thoại đang sáng lên, hiển thị số gọi đến: Thi Di.

Số điện thoại này được dùng từ năm năm trước, đến giờ chưa từng thay đổi.

Chu Tự Chi cũng giữ mãi không xóa, lúc này, hai chữ Thi Di in bóng trong đáy mắt anh ta.

Vân Thanh Lê thấy anh ta mãi không nhận cuộc gọi, dường như cũng đoán ra chút gì đó, khóe môi cong lên một nụ cười châm chọc khó phát hiện, cô ta đặt chân xuống dưới, làn váy cũng buông rũ xuống theo mắt cá chân.

Giây tiếp theo.

Trong lúc cô ta định lên tiếng nhắc nhở Chu Tự Chi đồ ăn sắp nguội rồi, thì thấy anh ta đặt điện thoại xuống bàn ăn.

Cách cô ta chỉ khoảng mười centimet.

Chu Tự Chi không nhận cuộc gọi mà tiếp tục kéo dây thắt lưng xuống, ném mạnh nó lên mặt sàn cẩm thạch lạnh lẽo.

Vân Thanh Lê hơi chau mày, yên tĩnh nằm xuống, cố nén xúc động mỗi khi nhớ đến.

Màn hình điện thoại vẫn sáng lên như trước, nó còn chói mắt hơn cả ánh đèn thủy tinh trên trần nhà, Thi Di liên tục gọi điện thoại, cứ ba phút lại tiếp tục gọi thêm lần nữa.

Vân Thanh Lê có cảm giác cả nhà bếp và bàn ăn này đều tan thành từng mảnh như cơ thể cô ta, ý thức trong đầu dần trở nên hoảng hốt, nhớ đến những lời năm đó cô ta đã nghe người quen nói trước khi kết hôn:

Mọi người đều biết Thi Di có một thói quen.

Nếu cô ta muốn tìm Chu Tự Chi thì sẽ gọi điện thoại liên tục, cho đến tận khi nào anh ta nghe mới thôi.

Nếu Chu Tự Chi dám không nghe thì Thi Di sẽ gọi suốt cả đêm, ốm bệnh mệt mỏi thì người đau lòng cũng là anh ta mà thôi.

Cho nên chỉ cần là điện thoại của Thi Di, cho dù anh ta đang bận đàm phán dự án trăm triệu với người ta thì cũng bỏ đối tác lại, mọi chuyện đều đặt Thi Di lên hàng đầu.

Tối nay tiếng chuông điện thoại reo đinh tai nhức óc, mái tóc của Vân Thanh Lê bị mồ hôi làm ướt sũng, sau khi bị đánh thức lần thứ ba, cô ta được Chu Tự Chi ôm ra khỏi nhà ăn, đi về chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ chính.

Cô ta mơ màng nói ra những lời từ sâu trong lòng mình, đầu ngón tay lạnh lẽo cầm lấy tay anh ta, yếu ớt nói: “Đừng đi.”

Chu Tự Chi không đi, còn quấn chặt cô ta vào trong chăn, tiện tay tắt đèn.

Tối nay còn chưa kết thúc, về mặt này, trước giờ đàn ông luôn rất để ý.

Tiếng chuông đánh thức Vân Thanh Lê đang ngủ say, cô ta mệt mỏi mở hàng mi, phòng ngủ chính đã sáng rỡ, ánh mắt trời chói chang chiếu rọi qua khung cửa sổ sát đất.

Cô ta vùi trán lên gối đầu trắng như tuyết, sau đó vươn tay sờ soạng cầm lấy điện thoại.

Lần này đúng là của cô ta.

Thấy người gọi là Tạ Âm Lâu, cô ta cũng lập tức tỉnh táo lại.

“Alo?”

Giọng Vân Thanh Lê lúc mới thức dậy còn mang theo giọng mũi, cố gắng hết sức làm giọng bản thân nghe không quá mệt mỏi.

Trong điện thoại, Tạ Âm Lâu hẹn cô ta đi bệnh viện thăm Phó Dung Hồi, có vẻ cô không phát hiện ra giọng nói cô ta có vấn đề gì.

Vân Thanh Lê cong ngón tay xoa chân mày, tuy rất muốn nằm cả ngày, nhưng vẫn không từ chối: “Đã lâu tôi không gặp Dung Hồi, bây giờ cậu ấy có thể ăn được cái gì, tôi nấu cho cậu ấy ăn đỡ thèm.”

“Bệnh viện có chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc chuyện ăn uống của cậu ấy rồi, mang cho cậu ấy một bó hoa đi.”

Tạ Âm Lâu nghĩ thầm, từ sau khi Hình Lệ đi thì không có ai thay hoa trong phòng bệnh nữa.

Sau khi hẹn thời gian gặp mặt trong điện thoại, Vân Thanh Lê không tiếp tục nằm vùi ngủ nướng nữa, cô ta xốc chăn lên đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trên sân khấu cô ta trang điểm rất đậm, vì thế đã nuôi thói quen khi xuống sân khấu sẽ không trang điểm nữa.

Cô ta để mặt mộc đi xuống lầu, bầu không khí trong phòng bếp vô cùng yên tĩnh, Vân Thanh Lê vô thức dừng bước.

Cô ta quay đầu nhìn về phía bàn ăn, cảnh tượng hoang đường tối qua đã được thu dọn sạch sẽ, hoa tươi trong bình cũng được thay mới, mọi thứ đều ngăn nắp tựa như chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

“Nghe em trai tôi nói, trong tay Thịnh Hựu An có một hạng mục nát, muốn nhân lúc trong Tứ Thành còn chưa phong phanh nghe được, đi tìm mấy tên coi tiền như rác tiếp nhận.”

Trong thang máy bệnh viện.

Tạ Âm Lâu ôm một bó hoa cẩm chướng trong lòng ngực, trong không gian kín mùi hương tỏa ra nhàn nhạt, giọng nói của cô rất bình tĩnh: “Những nhân vật có tên tuổi trong giới đầu tư đều bị ông ta lén tìm.”

Vân Thanh Lê thầm nghĩ: “Khó trách Thi Di muốn làm quen cô trong tang lễ của ông Nhan.”

“Vòng xã giao của nhà họ Tạ không phải là thứ mà cô ta có thể dễ dàng chen chân vào.”

Tạ Âm Lâu nói rất khẽ, nụ cười trên mặt đầy nhạt nhẽo: “Huống chi kết giao bạn bè đều là hợp mắt hợp duyên, chứ không phải là những lời thổi phồng sáo rỗng, lúc trước cô ta còn chủ động nhắn tin muốn viết về câu chuyện tình yêu của tôi và Phó Dung Dữ, đơn giản là muốn nhân lúc chuyện này đang hot làm tôi chú ý, tạo cơ hội làm quen với tôi.”

Ban đầu cô cho rằng Thi Di biết chuyện đèn Trường Minh và ngọc Quan Âm.

Là vì Phó Dung Dữ quen thân với Thi Di, hoặc là vì Chu Tự Chi nói.

Sao đó qua vài lần tiếp xúc với Thịnh Hựu An, Tạ Âm Lâu đoán rằng đôi vợ chòng này đã ủ mưu về Tứ Thành từ lâu, còn lén điều tra bối cảnh chi tiết của Phó Dung Dữ, mà bản thân Thi Di cũng đã lăn lộn trong cái giới này vào năm năm trước, muốn tìm hiểu một người cũng không khó.

“Thịnh Hựu An tự cho là mình có thể qua mắt cả thiên hạ, che giấu được cái dự án nát này, tạm thời sẽ không để cho người khác phát hiện, muốn mượn qua hệ của Thi Di để vào được vòng đầu tư của đám người Phó Dung Dữ… Cái tên họ Thịnh này đúng là mơ mộng hão huyền.”

Thang máy từ từ mở ra, Tạ Âm Lâu khẽ nói với Vân Thanh Lê:

“Cô cẩn thận, coi chừng Thi Di sẽ tìm tới Chu Tự Chi để dụ anh ta bàn hợp đồng này đấy. Còn nếu Phó Dung Dữ dám đứng ra giải quyết cục diện rối rắm do mối tình đầu của ai kia để lại, tôi sẽ nhờ ba ra mặt đánh giãy chân anh ấy.”

Đi qua hành lang dài lạnh lẽo đến trước cửa phòng bệnh.

Tạ Âm Lâu định giơ ngón tay trắng nõn lên gõ cửa thì đã thính tai nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tạ Thầm Thời… Tôi chỉ định ngủ một giấc thôi, cậu đừng sờ mạch đập của tôi mãi thế.”

“Ông đây gọi anh nửa ngày không thấy anh dậy, tôi còn tưởng anh chết rồi đó chứ.”

“Cảm ơn đã quan tâm, không chết được đâu.”

Nhìn vào trong phòng bệnh qua khe cửa hé mở, đập vào mắt cô là dáng ngồi không ngay ngắn trên ghế trước giường bệnh của Tạ Thầm Thời, ngón tay thon dài đang cầm dao gọt hoa quả gọt vỏ táo, lưu loát bổ thành từng miếng nhỏ.

Nhưng không phải đưa cho Phó Dung Hồi sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, mà là đút cho con chim vẹt lông vàng trong cái lồng bên cạnh.

Vẹt lông vàng là cậu ấy lấy từ chỗ ông chủ Nhan để chơi.

Con chim vẹt vàng rực rỡ kia còn luôn miệng mắng chửi: ⌈Rác rưởi, rác rưởi.⌋

Tạ Thầm Thời nhíu mày: “Tiểu Phấn Kê, mày chửi ai là đồ rác rưởi đó.”

Con chim vẹt lông vàng đập đôi cánh hơi phiếm hồng, vừa định xông lên chửi nhau với người đàn ông trước mặt, nhưng vừa mở mắt đã nhìn thấy bóng dáng Tạ Âm Lâu, lập tức quang quác hét: ⌈Mỹ nhân!⌋

“Mày đừng có nhìn thấy y tá là trêu chọc người ta, nhà bọn tao không có con chim nào lưu manh như mày cả.” Tạ Thầm Thời tưởng người của bệnh viện đến, nhưng không ngờ vừa quay đầu đã thấy Tạ Âm Lâu giơ tay búng lên trán cậu ấy một cái.

“Tạ Thầm Thời!”

Trong ánh mắt Tạ Âm Lâu mang theo ý cảnh cáo, nhất là lúc nhìn thấy phòng bệnh dành cho Phó Dung Hồi tĩnh dưỡng đã bị cậu ấy làm cho chướng khí mịt mù, tới phá thì thôi, không ngờ còn mang theo một con vẹt miệng lúc nào cũng nói mấy lời tục tĩu.

Chẳng qua đang ở trước mặt người ngoài, cô không tiện lên tiếng răn dạy em trai, để lại cho cậu ấy chút mặt mũi.

Phó Dung Hồi nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt màu hổ phách phiếm ý cười: “Là chị dâu đến à?”

Con vẹt lông vàng nhái theo: “Chị dâu chị dâu!”

“Dung Hồi, còn cả tôi nữa.” Giọng nói của Vân Thanh Lê vang lên đúng lúc, cũng cách giường bệnh rất gần: “Tôi và Âm Lâu đến thăm cậu, gần đây sức khỏe sao rồi?”

“Khỏe lắm đấy, nửa đêm còn bò dậy đòi tự sát nữa mà.”

Người nói ra lời này chính là Tạ Thầm Thời đã thoát ra khỏi móng vuốt của Tạ Âm Lâu, cầm lấy cái gối bên cạnh che cho mình.

“Cái gì?”

Tạ Âm Lâu tạm thời tha chết cho cậu ấy, nhíu chặt chân mày.

Tạ Thầm Thời nhân cơ hội thanh minh cho mình, chỉ trỏ vào khuôn mặt đang khựng lại của Phó Dung Hồi: “Cái tên mù này nửa đêm nửa hôm đi ra khỏi phòng bệnh, ông đây tạo nghiệp nên mới đến đúng bệnh viện này khám đau bao tử, kết quả bắt gặp anh ta đang lén lút muốn đi lên cầu thang, còn định lên sân thượng đó.”

Người đang bệnh nặng lén đi dạo sân thượng, chuyện này hợp logic với việc ôm ý định nhảy lầu.

Tạ Thầm Thời cố chịu cảm giác đau đớn ở bao tử, kéo Phó Dung Hồi về lại phòng bệnh, sau đó nhìn quanh một vòng mới phát hiện cửa sổ bị khóa, chẳng trách người này muốn lén đi lên sân thượng, ngay sau đó còn hung ác cảnh cáo tên mù này:

“Chị tôi và anh trai anh còn chưa tổ chức tiệc cưới, nếu anh dám để chị ấy tổ chức tang lễ cho anh trước, ông đây sẽ đào phần mộ tổ tiên nhà anh lên đó.”

Tuy rằng sau đó Phó Dung Hồi đã cố hết sức thanh minh cho mình.

Anh ấy là người mù, không phân biệt được đông tây nam bắc, đi lên đó không phải để nhảy lầu.

Tạ Thầm Thời cười lạnh: “Anh còn chẳng phân biệt được trên lầu dưới lầu hả?”

Vì thế để đề phòng tên mù này ở trong bệnh viện dưỡng bệnh một mình sẽ nảy sinh tâm lý biến thái, cậu ấy đi đến cửa hàng của ông chủ Nhan tìm con vẹt biết nói chuyện, tự hạ mình đến đây chăm sóc anh ấy vài ngày.

Không ngờ rằng còn bị Tạ Âm Lâu hiểu lầm, trong mắt Tạ Thầm Thời rơm rớm nước mắt, nói: “Nếu biết vậy tối đó em không thèm giúp anh ta, sẵn chân đá anh ta rơi từ sân thượng xuống cho rồi… Vừa đui vừa bệnh, chẳng bằng chết sớm cho xong.”

“Tôi không có.”

Phó Dung Hồi không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người trong phòng bệnh, chỉ có thể hắng giọng nói: “Tôi không có định nhảy lầu.”

Mặc kệ có hay không, chân tướng sự thật là như thế nào.

Tạ Thầm Thời vừa nói xong làm Tạ Âm Lâu trở nên cảnh giác, cô nghĩ vẫn nên để Hình Lệ đến trông chừng Phó Dung Hồi là tốt nhất, nhưng bây giờ không thể gọi người về ngay được.

Bởi thế cô lập tức bỏ ra một số tiền lớn mời hai điều dưỡng chăm sóc buổi tối, trông chừng Phó Dung Hồi.

Còn về Tạ Thầm Thời suýt nữa đã gây ra hiểu lầm thì được cô khe khẽ nhỏ nhẹ dỗ dành, ôm cánh tay cậu ấy: “Là chị xúc động, cậu chủ nhỏ nhà ta là người đàn ông lương thiện nhất trên đời này.”

“Là người đàn ông cường tráng.”

“…”

Tạ Âm Lâu cố đè nén cảm xúc để không đánh cậu ấy, gật đầu nói phải.

Chờ đến khi ra về, Tạ Thầm Thời còn không quên xách theo con vẹt chỉ biết mắng chửi kia về cùng.

Dù sao cũng là con vẹt nhiều chuyện, miệng mồm chỉ biết nói mấy lời thô tục, trong mắt Tạ Âm Lâu nó thật sự không phù hợp với Phó Dung Hồi đang dưỡng bệnh.

Cậu ấy không thèm quan tâm xách lồng chim lên, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Vân Thanh Lê luôn im lặng, nói: “Cô hát hí khúc đúng không, những lúc lên sân khấu diễn xuất có thiếu chim cổ động không?”

Vân Thanh Lê cười uyển chuyển từ chối: “Không thiếu, nhà hát có chim vẹt được huấn luyện chuyên nghiệp rất nhiều năm.”

Loại chim giữa đường xuất hiện này không thích hợp đưa lên sân khấu.

Nếu không e là sẽ xảy ra sự cố diễn xuất, dù sao cũng không ai dám chắc, con chim vẹt này lên sân khấu rồi có khi nào bất ngờ quay đầu xuống khán giả mắng chửi mấy lời thô tục không.

Tạ Thầm Thời lại nhìn về phía Tạ Âm Lâu, không chờ cô tỏ vẻ từ chối đã nói.

“Không thì em đưa cho mẹ, để mẹ giải sầu.”

Tạ Âm Lâu khẽ cười nhìn cậu ấy: “Hay không em đưa cho ba đi, càng có tác dụng giải sầu hơn đó.”

Đưa một con chim chỉ biết mắng mấy lời thô tục cho Tạ Lan Thâm bận đến đầu tắt mặt tối, nghĩ đi nghĩ lại đúng là giúp cho bầu không khí nghiêm túc nặng nề càng thêm vui vẻ, con Tiểu Phấn Kê miệng thối này, có lẽ thấy ai đi ngang qua cũng phải mắng một câu mới hả dạ.

Tạ Thầm Thời lười nhác nhướng mày, cười như không cười nói: “Em dùng danh nghĩa của Phó Dung Dữ tặng ba.”

“Cậu chủ nhỏ à… Hay thôi tặng cho mẹ đi.”

Vì đề phòng cậu ấy làm ra chuyện không có tính người này, Tạ Âm Lâu đã giành lấy lồng chim, sau đó bảo Tạ Thầm Thời đưa Vân Thanh Lê về nhà, còn cô gọi xe đến Hoành Điếm một chuyến đưa con chim này cho mẹ.

**

Đoạn đường đến đoàn phim Hoành Điếm trước giờ luôn khá hẻo lánh, rất khó bắt xe, điều kiện sống ở nơi đó cũng khá tệ.

Tạ Âm Lâu rất bội phục mẹ vì để quay một bộ phim hoàn hảo mà có thể ở trong một khách sạn đơn sơ suốt mấy tháng, cũng không đưa ra những yêu sách đòi đãi ngộ đặc biệt.

Lúc cô đi đến đoàn phim Vị Khách Trong Mưa thì đã là chạng vạng.

Cô nói đến tìm ảnh hậu Khương Nại, nhân viên công tác cẩn thận đánh giá khí chất của cô qua cặp mắt kính dày cộp của mình, sau đó nói: “Cô cũng đến thử vai diễn viên múa thế đúng không, sang phòng nghỉ bên cạnh chờ đi.”

Dù sao đoàn phim còn đang quay, người không phận sự không thể nào đến gần.

Tạ Âm Lâu không định đứng chờ mãi bên ngoài, chỉ có thể đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác vào trong phòng nghỉ.

Cô xách lồng chim đi vào, phát hiện bên trong có không ít diễn viên múa chuyên nghiệp ngồi chờ thử vai.

Hàng mi cô nhẹ nhàng đảo qua một lượt, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Trình Nguyên Tịch cũng ở đây.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên họ cũng nhận ra Tạ Âm Lâu được người hâm mộ điên cuồng tiến cử trên Weibo.

Trong bầu không khí yên tĩnh, hai người ngồi ở bên trái không nhịn được kề tai nhau thì thầm: “Không phải cô ta là khách mời của chương trình quảng bá di sản phi vật thể của đài tin tức à, sao lại còn muốn chen chân vào giới múa nữa.”

“Có thể là ảnh hậu Khương Nại mời

đến?”

“Không thể nào, tôi nghe trợ lý đạo diễn nói chỉ mời năm người chúng ta đến thử vai.”

“Không mời tự đến?”

Bạn đang đọc Dưới Đóa Hoa Hồng (Dịch) của Kim Họa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TuanPro9191
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.