Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2935 chữ

Chơi trò nấm ăn thịt với Phó Dung Dữ suốt cả đêm, gió thổi len qua cửa sổ thủy tinh sát đất vào trong phòng ngủ chính, ánh mặt trời cũng xuyên qua bức màn chiếu rọi đến đuôi giường, bầu không khí yên tĩnh không hề có tiếng động.

Tạ Âm Lâu nằm trong chăn, trên người phủ một chiếc áo ngủ lụa trắng, để lộ bầu ngực no đủ, làn da trắng nõn nà, dọc theo đường cong mềm mại của cơ thể cho đến đầu vai, những nơi lớp lụa trắng không che phủ được đều lộ ra những dấu hôn đỏ hồng có nông có sâu không đồng nhất.

Làn da cô trắng hồng, còn mềm mại hơn cả lớp chăn trên giường.

Kim đồng hồ chỉ mười một giờ.

Đôi lông mi dài cong vút của Tạ Âm Lâu đột nhiên run rẩy, cô mệt mỏi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, sau đó vô thức sờ soạng cái gối của Phó Dung Dữ, kề mặt lên hít lấy hít để.

Chờ đến khi mùi gỗ tuyết tùng thần bí kia phai nhạt bớt, cô cũng tỉnh táo lại theo.

Giữa trưa, cô xuống giường rửa mắt, sau đó nhận được tin nhắn.

Là tin tức Trình Nguyên Tịch tuyên bố rời khỏi viện Ca Kịch quốc gia, rút khỏi đoàn múa.

Tạ Âm Lâu biếng nhác ngồi trên bàn ăn ăn cơm, ngón tay lướt Weibo, mặc dù lúc trước Trình Nguyên Tịch đã rút lui khỏi mạng xã hội, nhưng cô ta vẫn có sức ảnh hưởng nhất định trong giới vũ đạo.

Tuổi còn trẻ mà đã giành được vị trí số một, nhưng lại lựa chọn dừng nghiệp nhảy múa khi đang trên đỉnh cao sự nghiệp.

Điều này làm cho cộng đồng mạng cảm thấy khó hiểu, có điều hot search vừa xuất hiện chưa tới mười phút đã từ từ rớt xuống hàng sáu mươi.

Nhưng trong diễn đàn của giới vũ đạo lại càng náo nhiệt hơn, có một tin nóng nói về chuyện Trình Nguyên Tịch từ chức.

⌈Trình Nguyên Tịch từ chức là vì không lăn lộn nổi trong giới vũ đạo nữa… Cô ta bị tố cáo từ khi là một diễn viên múa vô danh đã bắt đầu giả vờ giả vịt lăng xê cho mình trên diễn đàn, bê bối với ông lớn cũng là do cô ta tự mình thuê phóng viên viết, gì mà ở chung cư xa hoa tấc đất tấc vàng, và hình xăm chữ Phạn thần bí, người tài trợ từ thiện thần bí…⌋

Có người không tin bài viết này, nhưng không ngờ người viết bài đã thẳng thừng để lộ tài khoản phụ trong diễn đàn của cô ta ra cho mọi người biết.

Rồi nhắc tiếp: ⌈Bây giờ cô ta bị cả vũ đoàn cô lập, đây là do chính cô ta tự tạo nghiệt… Thường ngày vì để giành được vị trí số một, cô ta không ít lần làm chuyện xấu không thể để lộ ra ánh sáng. Nhưng buồn cười là lãnh đạo trong đoàn vẫn không tin cô ta giả làm trà xanh, kết quả ai kia quyết định từ chức, lăn lộn trong giới giải trí.⌋

Chuyện Trình Nguyên Tịch muốn làm idol nữ, hiển nhiên đây không còn là bí mật trong giới vũ đạo nữa.

Chỉ là rời khỏi ánh hào quang nữ hoàng vũ đạo, sau này cô ta có thể tạo ra được tiếng vang gì trong giới giải trí không thì không thể đoán trước được.

Tạ Âm Lâu không có hứng thú xem tiếp những bình luận châm chọc mỉa mai dành cho Trình Nguyên Tịch, cô chậm chạp rời khỏi diễn đàn.

Cho dù sau này Trình Nguyên Tịch có ra sao.

Thì đã sớm không liên quan đến cô và Phó Dung Dữ.

Khoảng thời gian kế tiếp, vì để không ảnh hưởng xấu đến chuyện làm diễn viên múa thế cho mẹ mà cô ở nhà chuyên tâm luyện múa, ngày nào cũng vận động rất nhiều, luyện tập đến mức lưng đổ đầy mồ hôi, vừa nằm xuống giường là đã ngủ say như chết.

Phó Dung Dữ trở về sau buổi xã giao muộn, nhìn thấy quần áo cô tiện tay ném đầy dưới sàn nhà, tắm rửa xong còn chưa kịp lau tóc đã quấn khăn tắm nằm ngủ trên giường.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, ngón tay thon dài lặng lẽ tháo cà vạt ra, cúi người muốn hôn cô.

Không ngờ làm thế nào Tạ Âm Lâu cũng không dậy, hơi thở vẫn đều đều.

Phó Dung Dữ kiên nhẫn hôn một lúc lâu, cuối cùng đành phải thôi, ngón tay thon dài cầm cà vạt đứng dậy đi vào phòng tắm rửa.

Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, sáng sớm Tạ Âm Lâu rời giường cũng không biết tối hôm qua Phó Dung Dữ có về không, cô vừa mở mắt thì anh đã không còn ở biệt thự, mà cô cũng chăm chú cầm điện thoại liên lạc với đạo diễn đoàn phim nên cũng không để ý.

Trong lúc đó, Trần Nho Đông của đài tin tức có tìm cô một lần.

Thời tiết dần ấm lên, chương trình mùa hai đã chuẩn bị ghi hình, muốn tiếp tục mời cô.

Tạ Âm Lâu kéo áo ngủ đứng dậy, ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiện tay quấn mái tóc đen óng lên, ánh mặt trời dừng lại sau cổ cô, có vài sợn tóc rối dán trên làn da trắng nõn nà, cô rũ mắt nhìn, đầu tiên trả lời Trần Nho Đông: ⌈Đạo diễn Trần, sắp tới tôi phải làm diễn viên múa thế cho mẹ, không có thời gian rảnh để tham gia chương trình, xin lỗi.⌋

⌈Mẹ cô?⌋

Đột nhiên Trần Nho Đông không kịp phản ứng lại, sau khi trợn mắt vài giây mới nhớ ra quan hệ của Tạ Âm Lâu và Khương Nại.

Nhưng anh ta không bằng lòng từ bỏ như vậy, nói: ⌈Cô Tạ, cô làm diễn viên múa thế mất bao lâu? Nếu không thế này đi, tôi giữ lại cho cô một vị trí khách mời bí mật, khi nào cô quay xong thì đến.⌋

Tạ Âm Lâu thấy Trần Nho Đông vô cùng thành ý, suy nghĩ rồi nói: ⌈Được.⌋Sau đó, cô gửi tin nhắn trả lời đạo diễn đoàn phim.

Cô đã hẹn với Trương Qua sẽ đến Hoành Điếm vào hai giờ chiều, đầu tiên là tạo hình, sau đó lại đến studio thu điệu múa.

Tạ Âm Lâu vội vàng xuống giường rửa mặt, sợ gọi xe sẽ không kịp, vì thế cô gọi Trần Nguyện đến biệt thự đưa cô đi.

Trên đường đi.

Nghe Trần Nguyên trò chuyện vài câu: “Gần đây Thịnh Hựu An không tìm Phó tổng nữa.”

Tạ Âm Lâu ngồi ở ghế sau nghe vậy ngẩng đầu, ngược lại vẻ mặt không có vẻ gì bất ngờ: “Ông ta tìm được người coi tiền như rác rồi à?”

Trần Nguyện: “Nghe nói gần đây qua lại thân thiết với cậu chủ nhà họ Cố, có lẽ là đoán được không lấy được lợi ích gì từ chỗ Phó tổng, cho nên không muốn lãng phí thời gian.”

Giấy không thể gói được lửa.

Sớm hay muộn gì thì cái dự án nát trong tay Thịnh Hựu An cũng sẽ lan truyền khắp giới này, ông ta chỉ có thể tăng tốc tìm người tiếp theo gánh nạn.

Tạ Âm Lâu nghe thấy là Cố Tư Huấn thì không hỏi nhiều.

Chờ tới Hoành Điếm hẻo lánh, Trần Nguyện đỗ xe xong cũng không vội chạy về công ty, chủ động giúp Tạ Âm Lâu xách túi, nói: “Phó tổng dặn dò tôi làm tài xế cho cô một ngày.”

Dù sao nơi này cũng lạ nước lạ cái, lại xa xôi hẻo lánh, rất khó gọi được xe.

Phó Dung Dữ lo lắng Tạ Âm Lâu gọi trúng xe dù, vì thế cử Trần Nguyện đến đảm đương trách nhiệm tài xế.

Cô hiểu, cong môi mỉm cười: “Vậy vất vả cho anh quá.”

Trong studio nhà tạo hình và đạo diễn đều đang chờ, hôm nay Trương Qua đã giao công việc quay chụp cho phó đạo diễn, tự mình dắt Tạ Âm Lâu sang phòng hóa trang bên cạnh, dặn dò nhà tạo hình nghiêm túc trang điểm cho cô theo lối trang điểm của Khương Nại trong bộ phim.

Thời gian kéo dài hơn ba tiếng, nhưng mà trang điểm chỉ mới làm được một nửa.

Tạ Âm Lâu ngẩng cổ, cảm giác cổ muốn gãy ra, khắc sâu cảm nhận mẹ đi làm đúng là không dễ gì.

Trang điểm xong bước ra, Trương Qua và trợ lý đứng cách đó không xa nói chuyện với nhau, càng nhìn càng thấy không thích hợp: “Diễn viên múa thế mà cô Khương tự chọn giống cô ấy quá nhỉ.”

Trong giới này, càng là ngôi sao nổi tiếng thì đều sẽ có diễn viên đóng thế riêng của mình.

Cho nên vẻ ngoài giống nhau không hiếm, nhưng chỉ là người thế thân mà thôi, trong ánh mắt Trương Qua lóe lên ẩn ý.

Trợ lý nhanh tay chụp lại bức ảnh, khẽ nói: “Không phải là con riêng đó chứ.”

Trương Qua thuận miệng trả lời: “Cô ấy họ Tạ, chẳng bằng cậu hỏi cô ấy có phải là hòn ngọc quý trên tay Tạ Lan Thâm hay không.”

“Có thể sao?”

“Không thể nào, cô con gái mà Khương Nại sinh cho Tạ Lan Thâm chính là báu vật mà nhà họ Tạ cưng nựng nhiều năm, sao có thể lấy ra làm diễn viên múa thế?”

Trương Qua cũng không dám suy nghĩ quá sâu trong chuyện này, cùng lắm chỉ dám nghĩ: “Cũng có thể là cháu gái của ai đó trong nhà họ Tạ, nếu vậy mới có tư cách đi theo bên cạnh Khương Nại.”

Trợ lý phóng to ảnh chụp trong điện thoại lên xem thử, cảm thấy sườn mặt cực kỳ giống nhau, ngoại trừ đôi mắt đánh phần làm cho Tạ Âm Lâu càng thêm tươi đẹp ra thì đến dáng người cũng giống như copy paste.

Anh ta không chỉnh sửa quá nhiều,gửi vào trong nhóm chat của đoàn làm phim.

Chưa tới mười phút sau đã có đồng nghiệp không đến Hoành Điếm nhắn tin hỏi:

⌈Sườn mặt của nữ thần Nại Nại đúng tuyệt vời, tạo hình hôm nay là thần nữ cầu mưa sao?⌋

Trợ lý chậm chạp cất điện thoại, sau đó tiếp tục nhìn về phía bàn trang điểm.

Tạ Âm Lâu đã trang điểm xong, đang để nhà tạo hình chụp hình lại cho cô, đầu ngón tay khẽ nhấn một cái, gửi qua cho mẹ: ⌈Chờ được khen.⌋

Sau đó cô đứng dậy đi vài bước, nhìn quanh bốn phía Hoành Điếm, lên tiếng hỏi: “Sao không thấy con vẹt nhỉ?”

“Cô nói con vẹt lông hồng kia à?”

Nhà tạo hình là chuyên viên riêng của Khương Nại ở đoàn phim, bình thường đều đi theo bà, đương nhiên là từng thấy nó: “Con vẹt kia mắng chửi hăng máu quá, nó dùng nguyên một ngày để mắng cả đoàn phim, đến nữ số hai cũng bị nó mắng phát khóc, sau đó cô Khương cho ông xã cô ấy nuôi rồi.”

Nguyên nhân xảy ra chuyện này là lúc quay phim, nữ số hai có cảnh khóc nhưng diễn thế nào cũng không nhập vai được.

Đang lúc đạo diễn nổi giận sắp bùng nổ, con vẹt ở bên cạnh xem từ nãy đến cuối bắt đầu nhại lại.

Cũng không biết con vẹt ranh đó học mấy lời thô tục vậy ở đâu, đạo diễn cầm gậy muốn đánh nó, nó lập tức vỗ cánh phành phạch trong lồng, hét chói tai: “Nghiệt khí quá nặng… Nghiệt khí quá nặng!”

Suýt nữa đã chọc cho đạo diễn tức chết.

Tạ Âm Lâu không ngờ rằng cuối cùng con chim này vẫn rơi vào tay người ba cực kỳ nghiêm khắc nhà cô.

Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng hình ảnh trong sân vườn hoặc trong phòng sách, một con vẹt hồng nhạt bị nhốt trong lòng, đang đập cánh mắng ba nghiệt khí quá nặng.

Nhân lúc còn chưa ghi hình, Tạ Âm Lâu cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tạ Thầm Thời: ⌈Em Gái, bình thường em còn dạy Tiểu Phấn Kê những lời thô tục nào?⌋

Tạ Thầm Thì trả lời: ⌈Tao là ông nội mày.⌋

Ngón tay thon dài xinh đẹp của Tạ Âm Lâu dừng trên màn hình hai giây, rồi thận trọng trả lời cậu ấy: ⌈Có rảnh thì lén đến chỗ ba trộm Tiểu Phấn Kê ra cho Tiểu Giới Xích nuôi đi.⌋Tạ Thầm Thì: ⌈?⌋

Tổ chương trình mời giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp để biên đạo điệu múa nữ thần cầu mưa cho Vị Khách Trong Mưa.

Tạ Âm Lâu nghiêm túc nghe cô giáo thuật lại quá trình, đầu tiên sẽ treo mình trên dây thép, đứng trên đình hóng gió đã được dựng sẵn sàng bắt đầu múa, trong lúc đó sẽ luôn có mưa nhân tạo. Bây giờ đang là mùa xuân, nếu ướt nước mưa rất dễ bị cảm lạnh.

Cho nên trước khi bắt đầu quay, Khương Nại đã dặn Tần Thư Nhiễm tự mình đến đưa canh gừng và thuốc trị cảm.

Giáo viên múa có yêu cầu rất cao với điệu múa nữ thần cầu mưa, nếu trong lần quay chụp đó có chỗ nào không ổn sẽ ghi hình lại lần nữa.

Dù sao cũng là bộ phim điện ảnh lớn, đạo diễn cũng rất chú trọng các chi tiết.

Cứ như vậy, Tạ Âm Lâu vừa được dây cáp kéo lên là nước mưa xối ướt cả người, làn váy mềm mại dính nước dán chặt vào xương quai xanh, lộ ra làn da tái nhợt như mất máu.

Mà từ đầu đến cuối cô đều cố hết sức hoàn thành những động tác múa có yêu cầu cao, trước khi đạo diễn kêu dừng, cô sẽ không dừng lại.

Tần Thư Nhiễm đi theo đạo diễn đứng quan sát qua máy quay, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Điều này làm cho trợ lý đoàn phim cảm thấy chơi chần chừ.

Nếu thật sự là con gái của Khương Nại, có xuất thân cô chủ quyền quý, vậy thì trong điều kiện quay khắc khổ như này, người đại diện nhất định phải hoảng loạn kêu ngừng từ sớm.

Nguyên nhân Tần Thư Nhiễm không kêu dừng rất đơn giản, khi Khương Nại ra mắt vào năm hai mươi tuổi cũng như vậy, bà có thể ngâm nước lạnh trong mùa đông khắc nghiệt để quay đi quay lại một cảnh mười mấy lần.

Trong lúc nghỉ ngơi, vì để không làm lộ mùa đang quay, đồng thời không thể bọc áo khoác để giữ ấm cơ thể, bà chỉ có thể chịu lạnh, nếu vậy hơi thở lúc thở ra sẽ không có khói.

Chờ đến khi cảnh quay cuối cùng quay xong, giáo viên múa cuối cùng cũng khua tay múa chân ra hiệu hoàn thành với đạo diễn đang ngồi đằng xa.

Tạ Âm Lâu bước xuống bục làm bằng gỗ, cả người cô tái nhợt, tay chân lạnh ngắt, cô vừa đi đến thì Tần Thư Nhiễm đã phủ áo khoác được chuẩn bị sẵn lên người cô, sau đó vỗ nhẹ lên bả vai cô:

“Tốt lắm… Quay xong rồi.”

Tạ Âm Lâu ngẩng đầu lên, khuôn mặt trang điểm đậm cực kỳ xinh đẹp, mỉm cười nhìn bà ấy: “Dì Tần, cháu múa có đẹp không?”

“Cực kỳ hoàn hảo.”

“Vậy… Có bằng một phần mười khi mẹ còn trẻ không?”

“Có, mẹ cháu mà thấy nhất định sẽ tán thưởng cháu.”

Những lời mà Tần Thư Nhiễm nói là thật, bà ấy đau lòng gẩy sợi tóc đen nhánh dán chặt vào gương mặt Tạ Âm Lâu, cô thật không hổ là con gái của Khương Nại, sự quật cường dẻo dai từ trong xương cốt kia cực kỳ giống bà, cho dù người khác đối chọi gay gắt thế nào, cô cũng có thể dùng thực lực để nói chuyện.

“Âm Lâu, mau tháo phụ kiện thay sang bộ đồ khác đi…”

Từ sau khi Tạ Âm Lâu múa điệu múa nữ thần cầu mưa xong thì chưa từng than mệt một tiếng nào.

Rồi như sợ nếu bị bệnh sẽ phải uống thuốc Đông y, đầu ngón tay trắng nõn của cô nhanh chóng kéo chặt áo khoác lại, chạy vào phòng hóa trang.

Cách đối nhân xử thế cũng không tệ, Trương Qua nhìn chằm chằm bóng dáng Tạ Âm Lâu, không nhịn được hỏi: “Chị Nhiễm, tiềm lực của diễn viên múa thế này đúng là không tệ, nếu ra mắt thì ít nhất có thể lấy được vị trí tiểu hoa đán, cô ấy thật sự không muốn ra mắt sao?”

Tần Thư Nhiễm quay đầu lại, không dùng vẻ dịu dàng hòa nhã như đối xử với người khác, mà nói với giọng điệu xử lý mọi việc theo phép công: “Đạo diễn Tiểu Qua, ông biết chữ Tạ trong họ của cô ấy là chữ nào không?”

“?”

“Là Tạ trong Tạ Lan Thâm.”

Bạn đang đọc Dưới Đóa Hoa Hồng (Dịch) của Kim Họa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TuanPro9191
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.