Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thể là miếu đường tốt nhất

Phiên bản Dịch · 1814 chữ

Bày ra thân thể xinh đẹp là việc làm định kì của Cao Sơn Dương Tử. Trước kia nàng chưa nhận ra chỗ tốt, chính nhờ Thành Cửu nhắc nhở nàng, thân thể của nàng đã thành tế đàn của đám người kia.

Thời gian trên biển đằng đẵng, nàng đã biết làm cho thân thể nàng trở nên khác thường trong mắt nam nhân. Những nam nhân này thấy thân thể của nàng đều không nổi thú dục, mà là một loại sùng bái. Nàng thấy tận mắt Thành Cửu, Hoa Tam biến tên hải đạo nói bậy thành hình đại tá bát khối, từ đó về sau, nàng có mặc quần áo hay không với bọn chúng cũng chẳng có gì khác nhau.

(đại tá bát khối: gần giống ngũ mã phân thây)

Rất nhiều thị nữ của nàng đã mang thai, nhìn các nàng bụng cao vượt mặt, Cao Sơn Dương Tử cũng mong mình được như vậy, có lẽ phải tự mình nuôi dạy, thì mới có một nam tử hán như nàng mong muốn.

Xuân mộng nàng cũng đã có, đối tượng cũng thay đổi nhiều. Có quái thú, có Vân Diệp, thậm chí còn có Trương Trọng Kiên, duy chỉ không có trượng phu Uyên Cái Tô Văn của nàng, không biết giờ hắn có còn là nam nhân nữa không.

Nhi tử của nàng đã định trước sẽ là vua đại hải, nàng hàng ngày xuất hiện trên đại hải, lẽ nào thần linh trong biển không động lòng trước sắc đẹp của nàng sao?

Giả như không có thần linh, thì Vân Diệp, hoặc Trương Trọng Kiên cũng được, nhất là Vân Diệp, nghĩ tới đây Cao Sơn Dương Tử cảm thấy thân thể giật giật, nếu như nàng mang thai hài tử Vân Diệp, như vậy, hải dương sẽ trở thành nơi vui chơi của nó rồi.

Có lẽ nàng nên cố gắng thêm chút. Cao Sơn Dương Tử gọi thị nữ mặc y phục cho nàng, chân trần bước chậm trên boong thuyền. Trương Trọng Kiên không biết đã đi nơi nào, hơn nửa năm không thấy mặt, hắn suất lĩnh những nô đãi kia đi đâu không biết. Nếu như có thể biết sào huyệt của hắn, nhất định nàng sẽ có thu hoạch lớn.

Muốn truy tung một đội thuyền trên đại hải mênh mông quả thật vô cùng khó, nếu như đội thuyền đó cố tình tránh né thì rất dễ dàng che giấu hành tung. Hải lưu là manh mối duy nhất, cũng chính là khả năng duy nhất có thể lợi dụng.

Thành Cửu bước tới nói nhỏ với Cao Sơn Dương Tử:

- Hoàng hậu, chúng ta đã phiêu bạt lâu rồi, cần phải về thôi, vật tư trên thuyền cũng không còn nhiều nữa.

- Thành Cửu, ngươi và Hoa Tam cũng sắp thành thuỷ quân tướng lĩnh Đường quốc, ta cũng không gạt ngươi, Cao Ly hàng chỉ là lời nói thôi, ngươi có tính toán gì không?

Cao Sơn Dương Tử nói thẳng với Thành Cửu.

Thành Cửu rùng mình một cái, hoảng sợ nói:

- Hoàng hậu, Cao Ly có thể hàng, chúng ta không thể hàng. Chúng ta và Vân Diệp là cừu địch là sinh tử, nếu có ngày phải dưới trướng y, ta chắc chắn chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn chứ đừng nói tới Cầu Nhiêm Khách là huynh đệ kết nghĩa của chiến thần Lý Tĩnh của quân đội Đại Đường. Cao Ly vương chẳng qua chỉ là hàng tướng, sao có thể tranh với huân quý như Lý Tĩnh, Vân Diệp. Dù bọn họ tranh đấu thế nào, kết cục của chúng ta cũng là chết chắc.

Cao Sơn Dương Tử khẽ cười một tiếng, thưởng thức nhìn Thành Cửu:

- Cuối cùng cũng còn một nam tử hán, ta vốn nghĩ khi ngươi nghe tin này sẽ vui mừng, không ngờ còn biết suy nghĩ thêm một tầng. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Quả thực như vậy, Vân Diệp nổi danh nhỏ mọn, trong mắt y chỉ có nhân tài Đại Đường mới có thể tin, còn lại y không tín nhiệm ai. Mấy năm nay chúng ta giao chiến không ngừng với Lĩnh Nam thủy sư, hai bên đều có thương tổn. Ta dám nói chỉ cần chúng ta từng giết người Đường, Vân Diệp sẽ đày chúng ta đến Bàng Giải đảo, để hải điểu tróc hết xương thịt chúng ta.

- Hoàng hậu, lẽ nào hoàng hậu cũng không muốn đầu hàng?

Ánh mắt Thành Cửu lập tức sáng lên.

Cao Sơn Dương Tử giơ tay đẹp vuốt khuôn mặt thô ráp của Thành Cửu nói:

- Quá đáng tiếc, ngươi thật tinh mắt, nhưng không có đại lòng dạ, không thành được kiêu hùng, ngươi và hài tử của ta sẽ là vua đại hải.

Quang mang trong mắt Thành Cửu từ từ tắt, nhỏ giọng nói:

- Ta hiểu, ta không phải là Vân Diệp, cũng không phải là Trương Trọng Kiên, bọn họ mới là phụ thân tốt nhất của hài tử ngươi. Ta chỉ muốn cùng ngươi, nhìn ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đại hải.

Cao Sơn Dương Tử kéo tay của Thành Cửu đặt lên ngực mình, hai người sánh đôi nằm dưới ánh trăng, nhìn bầu trời đầy sao, tiếng Cao Sơn Dương Tử sâu kín vang lên:

- Thân thể này nhất định phải dưỡng dục ra bá chủ hải dương, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, Thành Cửu, nàng sẽ là của ngươi, chúng ta cùng nhau bồi đắp ra một vị vương giả, ta bảo đảm quá trình này còn khiến ngươi mê say hơn cả nam nữ hoan ái.

Hải dương chắc có lẽ nghe được tiếng thủ thỉ của nàng, sóng cũng dần trở nên mạnh mẽ, bầu trời cũng xuất hiện tiếng ầm vang, gió to sắp tới, có gió này, toàn bộ hạm đội sẽ được đưa tới hải ngạn Đại Đường xa xôi, đây có lẽ lại là một cơ hội tốt nhất để Cao Sơn Dương Tử một lần nữa tiến nhập Đại Đường, và có lẽ cũng là một lần cuối cùng.

Vân Diệp ngồi trên đại đường Binh bộ, nhìn công hàm trong tay sững sờ. Người Cao Ly còn chưa vào kinh, công văn yêu cầu Cao Sơn Dương Tử tiến nhập nội hải Đại Đường đã xuống, hiện tại chỉ cần ký chương là có thể thi hành.

- Ngươi tên Hoa Tam? Ta nhớ trước kia ngươi là huynh đệ kết bái với Cầu Nhiêm Khách, có muốn ta giới thiệu ngươi với Vệ công Lý Tĩnh một chút hay không? Hắn cũng là huynh đệ kết bái với Cầu Nhiêm Khách, huynh đệ của huynh đệ cũng là huynh đệ, nhất định Vệ công sẽ chiêu đãi ngươi tốt.

Hoa Tam tịnh không kinh hãi, vẫn đứng rất thẳng như cũ. So với người trên đất liền, chân của hắn có chút khác, năm ngón chân xòe rộng, đây là tập quán trên thuyền, tiếp xúc nhiều với boong tàu càng nhiều thì dễ đứng vững hơn.

Áo hắn đã bị roi quất thành mảnh vụn, Hoa Tam đã coi mình là người chết, cho nên dù Vân Diệp hỏi cái gì, hắn cũng nhất nhất nói mình chỉ là một giáo úy thuỷ quân Đại Đường.

Chỉ cần là người kiếm sống trên biển thì đều rõ ràng nam tử râu ngắn đang ngồi trên đại đường Binh Bộ này đáng sợ cỡ nào. Hoa Tam nếu không có tâm tư quyết tử thì cũng không muốn gặp y, tuy Hoa Tam một mực nói mình là thuỷ quân Đại Đường, nhưng người này tựa hồ vẫn không có ý bỏ qua cho hắn.

- Nội hải Đại Đường sạch sẽ cỡ nào, sao lại có một đám kỳ quái dám vào? Thủy sư Đại Đường là một đội ngũ sạch sẻ cỡ nào, sao lại có một đám cặn trà trộn?

Ngươi không nên oán hận ta, ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, trận đòn này có trò mới đây, lấy sát uy bổng ra, hảo hán đã là của quá khứ, nếu là trước đây có thể ta và ngươi sẽ là huynh đệ, nhưng sau này tác chiến trên biển, ta giao sau lưng cho ngươi, ngươi lại không một đao đâm ta sao?

Ngươi xem, mặt ngươi vẻ bất tuân thế kia, chính là tật xấu của hải tặc. Người đâu, nhúng roi vào nước muối, đừng có tiếc muối, đánh liên tục vào. Đi làm binh ăn lương thì việc đầu tiên cần làm là trả lời mọi câu hỏi của trưởng quan, ta hỏi một câu mà ngươi lì lợm vậy, ngươi có phải thám tử hải tặc phái tới hay không?

Tiếng roi da nện vào da thịt lại vang lên, tiếng Hoa Tam càng lúc càng thảm thiết, cách Binh bộ không xa là trung thư, Phòng Huyền Linh đặt tấu chương xuống phiền muộn nói với Đỗ Như Hối:

- Ngươi còn không đi xem, đánh từ sáng tới trưa rồi, còn tưởng nơi này là trung thư lục bộ, ai nghĩ lại là diêm vương điện.

Đỗ Như Hối thoáng nhìn về phía Binh bộ nói:

- Nghe nói đây là sát uy bổng của Binh bộ, năm xưa Cảnh quốc công, Lộ quốc công, Lô quốc công ai mà không nếm? Vân Diệp theo đạo huấn thuộc hạ y, đó là chuyện trong trong phạm vi của y, ta cũng không tiện ra mặt ngăn cản.

Hơn nữa, người tới còn là một hải tặc, Vân Diệp là bá vương trên biển, thống lĩnh thủy sư đều là thân kinh bách chiến phủ binh, có một người như vậy trà trộn vào y căm tức cũng phải.

Lão Phòng, ngươi cũng từng theo chân đại quân chinh chiến khắp nam bắc, ngươi cũng không xa lạ gì quân ngũ, đám tướng lĩnh thống lĩnh đại quân đều có cho mình một phuong pháp, chúng ta xen vào làm gì.

Phòng Huyền Linh thở dài nói:

- Ta là lo chuyện Cao Ly có biến, nữ nhân kia trên biển là quý nữ Oa quốc, thân phận khác biệt. Vạn nhất đầu phục Oa quốc thì rất bất lợi với Đại Đường ta.

- Lão Phòng à, tính Vân Diệp lão cũng biết, y chỉ hận không đóng được dấu Đại Đường trên từng con cá, sao y có thể cho một người mang hạm đội vào tận hải nội Đại Đường diễu võ dương oai?

- Được rồi, quy tắc này của Vân Diệp có từ khi nào? Trước đây sao ta chưa từng nghe qua?

- Y mới đặt ra sáng nay thôi.

Bạn đang đọc Đường Chuyên của Kiết Dữ 2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 503

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.