Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Thượng Bất Hủ

Tiểu thuyết gốc · 2280 chữ

" Kí chủ xác nhận triệu hoán Cấm Kỵ công pháp" Âm thanh máy móc lại tiếp tục vang lên, nhưng lần này hình như hắn cảm thấy giọng nói của hệ thống hơi khác thường khi nói đến từ Cấm Kỵ.

Ngay cả Bảo Ngọc từ đầu đến giờ vẻ mặt khá hờ hững khi nghe hắn nói triệu hoán Cấm Kỵ cũng tràn đầy vẻ hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào hắn.

Trước khi gật đầu xác nhận thì Duy Nhất đã thoát ly khỏi không gian pháp bảo, hắn thừa hiểu ngay cả Bảo Ngọc cũng không tiết dành hết những từ hoa mỹ nhất để nói đến hai chữ Cấm Kỵ, ngay cả kẻ ngốc cũng biết pháp bảo không gian sẽ không chịu nổi một thứ kinh khủng như vậy.

Như ban đầu Bảo Ngọc đã nói đó là không thể triệu hoán Cấm Kỵ công pháp ở bên ngoài phải đạt điều kiện tiến vào một thế giới khác, ngay khi hắn tiến vào không gian pháp bảo thì điều kiện đó cũng đã được hoàn thành lập tức.

Khi thấy Duy Nhất thoát khỏi không gian pháp bảo trở lại bên ngoài, Bảo Ngọc thầm khen trong lòng công tử của mình thật biết suy nghĩ, kèm theo đó cũng chờ mong vào tương lai phía trước hơn bao giờ hết.

" Xác nhận", Nhất gập đầu xác nhận không một chút chừng chờ, bởi vì hắn như cảm nhận được vận mệnh của mình tốt hay xấu đều nhờ vào lần triệu hoán này.

" Bắt đầu triệu hoán Cấm Kỵ công pháp cấp bậc: 5000...4999...4996...".

" CÁI GÌ...", không đợi Duy Nhất lên tiếng thì Bảo Ngọc bất ngờ hét lên một tiếng, Duy Nhất cảm thấy hơi lạ, cô nàng này không phải tầm mắt cao lắm sao, mặc dù mới đây dành nhiều lời cho Cấm Kỵ cũng không thất thố đến mức này chứ.

Chỉ thấy Bảo Ngọc bây giờ hai mắt mở lớn, đôi môi chúm chím đã mở ra từ lúc nào, gương mặt tràn đầy khó tin nhìn chằm chằm vào hắn, không, chính xác nhất là nhìn vào tiếng nói của hệ thống vừa mới thông báo.

" 5000 giâ...giây, thật, đây chính là sự thật sao...", nàng vừa nói nhẩm trong miệng vừa tràn đầy khó tin.

Để mà nói người hiếu kỳ cùng khó chịu nhất bây giờ không ai khác nhính là Duy Nhất, nhìn thấy vẻ mặt của Bảo Ngọc hắn vừa thương vừa buồn cười, nhưng sự chờ mong lấn ác hết tất thảy, không chịu được nữa hắn liền lên tiếng.

" Bảo Ngọc 5000 giây lơi hại lắm sao...", Nhất tràn đầy vẻ hiếu kỳ hỏi.

Không có chút suy nghĩ gì nàng liền hướng hắn mở miệng," tất nhiên rồi, theo như kiến thức của Bảo Ngọc cũng chưa có biết thứ gì vượt qua thời gian triệu hoán 4500 giây nha, với lại thứ này còn là Cấm Kỵ, chỉ sợ không biết công tử có khiến Cấm Kỵ này nhận chủ hay không đây".

Nói đến hai từ nhận chủ vẻ mặt của nàng đang vui mừng chợt bảy phần là chuyển sang lo lắng, nàng sợ rằng hắn không thể chịu nổi một phần tỷ tỷ sức mạnh, chứ đừng nói đến được Cấm Kỵ nhận chủ".

Như cảm nhận sự lo lắng của nàng, tận sâu trong tâm thức như được chảy dòng nước ấm, bao lâu rồi, bào lâu rồi mới có người thực tâm quan tâm hắn ngoài ông kiếp trước nhận nuôi hắn cơ chứ.

" Yên tâm đi nếu như ta không làm được thì cùng lắm cũng sẽ chết thêm một lần nữa mà thôi, không sao cả, ta chỉ lo một thứ duy nhất là nàng có được hạnh phúc sống tiếp hay là tan biến theo ta mà thôi", hắn vừa nói vừa lấy tay xoa đầu nhỏ của Bảo Ngọc, ánh mắt đầy nhu tình và sủng ái.

" Công tử...", Nàng bây giờ phải nói hết sức chấn động, mặc dù nàng đang bị phong ấn không thể thớ được mình là ai, chỉ biết mục đích duy nhất là hổ trợ người nhận chủ hệ thống, thế mà chỉ vừa mới gặp chưa được một ngày mà nàng đã được nhận sự yêu thương cùng nhu tình từ chủ nhân của nàng, Bảo Ngọc cảm thấy nàng được phúc phận gì mà có được những thứ này cơ chứ. Như quyết định thứ gì đó nằng tràn đầy nghiêm túc nhìn hắn trịnh trọng nói.

" Huỳnh Duy Nhất chàng yên tâm dù chàng có xảy ra chuyện gì thì thiếp cũng sẽ theo chàng", vẻ mặt nghiêm túc cùng lời nói mềm mạn nhưng tràn đầy cứng rắn, lần đầu tiên hắn cảm thấy nàng đẹp đến mức không có từ ngữ nào có thể miêu tả ngay lúc này...

Cùng lúc đó...

Ở nơi tận cùng của tất cả mọi thứ, nơi đây chỉ toàn là một màu đen huyền bí, nhưng đầy chết chóc. Thỉnh thoảng vẫn thấy một chùm sáng ở trong có vô vàn tinh không, kèm với những hành tinh bay qua lại.

Trung tâm không gian đen kịch này, chỉ thấy một đôi mắt hờ hững nhưng tràn đầy vẻ uy nghiêm, khí thế ngút trời khiến một vài chùm sáng không dám lại gần, ngược lại chạy trốn càng xa hết mức.

" Khiến bản mệnh của ta đem lòng thích thú, tiểu tử ngươi cũng khá lắm, nhưng hiện tại chưa thể được...", nói rồi đôi mắt chợt chiếu sáng một cái rồi lặng lẽ biết mất, như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.

Trở về với Duy Nhất lúc này, hắn cảm thấy mọi sự cố gắng của mình đều được đền đáp một cách xứng đáng, bỗng một tia sáng không rõ màu sắc chợt chiếu thẳng vào người Bảo Ngọc, khiến nàng bất động trong một lúc rồi lăn vào ngủ say, tiến vào lại hệ thống.

Sự việc bất ngờ và đường đột này khiến Duy Nhất nhất thời không biển phải làm sao, một hơi thở sau hắn mới cảm thấy mất mác cùng tức giận thì một âm thanh khiến hắn bình tĩnh lại hơn rất nhiều.

" Thông báo, Bảo Ngọc đã vượt quá sự hiểu biết, đang tiến hành phong ấn kí ức, thời gian trong vòng 5 canh giờ", âm thánh máy móc lạnh lùng lại vang lên.

Không biết sao bây giờ hắn lại cực kì bình tĩnh, nếu người khác chỉ sợ rằng đang gào, rống mà điên cuồng làm loạn rồi. Ngẫm lại từ những gì Bảo Ngọc nói cùng với sự biến ảo thất thường hắn cũng nhận biết có một tồn tại siêu cấp mà ngay cả Bảo Ngọc nhận thức còn không rõ, và nàng chỉ bị phong ấn kí ức mà thôi đến một lúc nào đó cũng sẽ bị gở ra, vậy nên hắn cũng không hấp tấp dù sao có nàng đồng hành cũng rất tốt. Không, phải nói là siêu tốt, hắn còn thầm nghĩ là kiếp trước mình tu vạn năm với tích đức kiếp này.

Không còn gì lo lắng, bây giờ hắn với chú ý đến thời gian đến ngược của hệ thống.

" Keng, 2500...2367...1987...1400...976...500...".

Âm thanh đếm ngược không ngừng vang lên.

Duy Nhất hít một ngụm không khí, đôi môi khô khốc nuốt nuốt nước miếng, trái tim không chịu nổi đập thình thịt.

Phải biết là, dù là Địa cấp cũng chỉ có 8 giây mà không còn đây đến những 5000 giây, đủ hết biết Cấm Kỵ đạt đến cấp bậc nào.

" Mặc dù Bảo Ngọc nói cho hắn biết nàng chỉ biết có 4500 giây không biết trong đó có Cấm Kỵ không, nếu không thì Cấm Kỵ cũng thật khủng bố rồi".

" Keng, 20...10...3...2...1..."

" Keng, chúc mừng kí chủ triệu hoán nhận được Cấm Kỵ công pháp Nhất Thượng Bất Hủ, xét thấy kí chủ không đủ điều kiện tiếp nhận, tiến hành phong ấn trong không gian hệ thống", vẫn là giọng nói lạnh lùng đó, nhưng lần này Duy Nhất như cảm nhận được rất rõ, càng rõ ràng hơn lần hắn tiến hành triệu hoán Cấm Kỵ công pháp".

Không có Bảo Ngọc hắn cũng phải biết nên làm gì lúc này...

" Keng, kí chủ có muốn tiến hành nhận chủ, tu luyện tầng đầu tiên Cấm Kỵ cấp bậc".

Không tiếp túc thắc mắc gì thêm, Duy Nhất gật đầu đồng ý.

" Keng, bắt đầu truyền tải".

Ngay lập tức trước mắt hắn một màu đen nhanh chóng bao phủ khiến hắn thư tiêu tán...

Mở mắt ra lần nữa thì xung quanh Nhất bây giờ là vô vàn tinh không, cùng các ngôi sao lớn nhỏ bên ngoài thiên hà rộng lớn, cảnh tượng hết mức trán lệ cùng hùng vỹ.

Thầm chú ý tới xung quanh, hắn cũng phải gập gù khen ngợi, đây là cảnh tượng đẹp nhất mà hắn từng được thấy, chỉ sợ hết đời hắn cũng không quyên cảnh tượng hôm nay.

Nhưng sự chú ý của hắn ngay lập tức bị một thứ khác hấp dẫn sự chú ý....

Chỉ thấy ngay ở trung tâm thiên mà một chùm sáng không nhận biết được màu sắc đang tỏa sáng rực rỡ...nhưng điều kì lạ ở đây là nó đang được những sợi dây xích lo lớn bao xung quanh.

Tiến lại gần quan sát, hắn mới nhận thấy rõ là những sợi mắc xích này đang bao trùm vầng sáng hợp lại với nhau tọa thành một chứ " TRẤN", nhưng kì diệu ở chỗ vầng sáng như không ảnh hưởng bởi mắc xích, chúng vẫn đua nhau khoe sự sáng chói của mình.

Đến giờ thì mắc mới hiểu rõ tinh hà rộng lớn đẹp đẽ này chính là không gian của hệ thống.

Còn mắc xích kia chính là thứ để trấn áp ánh sáng kia đúng hơn là Cấm Kỵ công pháp Nhất Thượng Bất Hủ.

Như có điều gì đó thôi thúc, từ từ Duy Nhất lại gần chùm sáng, hai tay vươn ra ôm lấy chùm sáng cùng phong ấn bên ngoài của nó.

Nhìn kĩ một chút thì kì diệu là phong ấn từ từ nới lỏng ra khiến hai tay của hắn ôm nhẹ vào chùm sáng.

Dị biến bỗng phát sinh....

Một cơn đau bất thợt giáng xuống thân thể của Duy Nhất, công kích từ phía chùm sáng chiếu thẳng vào người hắn như muốn đánh tan thân thể cùng linh hồn yếu ớt của hắn, như muốn hiển uy với người muốn đánh chiếm nó.

Linh hồn Duy Nhất đau đớn kịch kiệt, từng tia run rẩy...

Tất cả xương trong người đều kêu lách cách như một tác động nhẹ nhàng nhất cũng đủ khiến hắn mãi mãi ra đi vậy.

Hắn bây giờ muốn hét lên để vơi bớt cơn đau nhưng chẳng thể phát ra một chút âm thanh nào, cơn đau linh hồn đau hơn cơn đau thể xác gấp trăm lần khiến hắn như muốn tắt thở.

Linh hồn của Duy Nhất từ từ nhạt dần, dần có dấu hiệu hồn li phách tán...

Nhưng hắn sẽ thả tay ra sao ?

Tất nhiên là không, hắn nhớ tới kiếp trước là trẻ mồ côi rồi tới bị những tên bạch y nhân tàn sát, xuyên qua cũng xuyên phải tên phế vật đáng thương, gia tộc thì ghét bỏ chê bai...

Nếu thả tay ra bây giờ hắn sẽ được giải thoát...

Nhưng hắn không muốn làm như vậy, không được thì chết, dù gì hắn cũng không phải chưa từng chết qua...

" Cho dù có chết ta cũng sẽ không buông, sống mà không có một chút tôn nghiêm nào thì thà rằng chết còn đáng giá hơn vạn lần", nói xong hắn càng ôm chặt chùm sáng hơn như chứng minh lời nói của mình. Và đó cũng là ý nghĩ duy nhất còn tồn tại trong đầu hắn.

Không biết qua bao lâu, linh hồn của hắn cũng sắp như tiêu tán trong tinh không, ý thức cũng xuất hiện những mơ màng, càng ngày càng nặng hơn, nhưng hay tay vẫn ôm chặc chùm sáng một tấc không buông.

Như hài lòng với biểu hiện của hắn.

Kỳ tích bỗng nhiên phát sinh.

Các cổ tự thần bí và bí ẩn từ chùm sáng phát ra bắt đầu tràn vào linh hồn như sắp biến mất của hắn, khiến trạng thái của hắn cũng ngưng tụ lại.

Ý thức sắp bất tỉnh cũng thay lập tức tỉnh táo lại.

Hiển nhiên có cổ tự thần bí này dung nhập vào linh hồn của hắn không một chút chỗ thừa nào, phải gọi là hoàn hảo đến từng mm.

Cảm giác được trạng thái linh hồn lúc này của mình, Duy Nhất cũng cảm thấy được so với lúc tiến vào hệ thống thì như mạnh hơn gấp trăm vạn lần.

Các cổ tự cũng sáng lên, trí óc của hắn cũng thông tuệ là thường, các cổ ngữ này hắn cũng nắm bắt chúng một cách kì lạ.

Thế Giới Có Linh

Nhân Tính Có Trí

Nhân Cơ Hữu Hạn

Bất Hủ Trường Tồn.

...

Thế Nào Là Nhất

Thế Nào Là Giữ

Đứng Đầu Chúng Sinh

Nhất Thượng Thế giới.

....

" Nhất Thượng Bất Hủ tầng thứ nhất : Vô Thượng Thế Giới ".

Bạn đang đọc Đường Đến Hạng Nhất sáng tác bởi KhanhDuy20
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhDuy20
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.