Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Không Có Thì Ta Tự Mình Tạo Ra Đường

Tiểu thuyết gốc · 1167 chữ

La Quốc vốn là quốc gia nằm tại ngoại vi phía bắc của Mê Linh đại lục. Cho nên hơn một nữa lãnh thổ La Quốc đều có tiếp giáp với biển, cụ thể hơn là Vô Cực Đại Dương.

Với vị trí địa lí như thế, hàng năm La Quốc đều phải trú đóng một nữa lực lượng quân sự để bảo vệ biên giới đường biển.

Sự xâm lấn của Hải Tộc, tranh chấp đường biển với quốc gia khác, tuyến biên giới này như một cối xay thịt khổng lồ, chôn thân biết bao là nhân mạng.

Tuy nhiên người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Giao thương đường biển giữa các quốc gia lại cực kì nhanh chóng và thuận tiện, từ đó thu hút rất đông người tụ tập về các thành trì ven biển.

Triều Tịch Thành, thành trì lớn nhất ven biển của La Quốc, nơi này được ví như thủ phủ thứ hai của quốc gia. Cả tòa thành rộng mênh mông là khối kiến trúc hình chử nhật, mặt lưng của nó dựa hoàn toàn vào dãy núi Hoàng Liên cao ba ngàn mét. Ba mặt còn lại được bao bọc bằng tường đá kiên cố cao hơn hai mươi mét, không thể phá vỡ. Muốn ra vào tòa thành trì này thì chỉ có cách thông qua ba cửa thành lớn tại trung tâm ba mặt tường thành.

Cách cửa bắc Triều Tịch Thành không đến một giờ chạy xe ngựa, là siêu bến cảng lớn nhất La Quốc. Từ trên cao nhìn xuống bến cảng này dễ dàng thấy được bạt ngàn Tinh Thuyền(*) neo đậu, người tới kẻ đi tấp nập.

Tinh Thuyền: Là pháp bảo chuyên dụng để đi biển của Mê Linh Đại Lục. Chúng được chia làm chín loại, phân biệt bằng số sao trên thân thuyền từ một đến chín. Đây là sản phẩm của siêu cấp thế lực Liên Minh Thương Hội, độc quyền mua bán.

Ngày mười lắm- tháng bảy- năm bảy trăm sáu tám, lịch Vĩnh Hằng quyển tám. Tiếu Thiến và La Thiên Tuyết lần đầu tiên đặt chân tới Triều Tịch Thành, trùng hợp hôm nay củng là ngày tròn mười lăm tuổi của Tiếu Thiên.

Sau khi thấy La Thiên Tuyết nộp một viên linh thạch và năm mươi bạc để vào thành, Tiếu Thiên nhìn hàng dài người xếp hàng sau lưng, hắn không khỏi cảm thán:

"Thành này thật đúng là cổ máy hút tiền cho Hoàng Thất La Quốc"

Không giống với các thành trì khác, chỉ phải nộp một ít bạc vào thành, Thành trì này tu sĩ bước vào là phải nộp Linh Thạch còn phàm nhân thì nộp số bạc không hề nhỏ.

Ngoài mặt Tiếu Thiên nói với La Bá Long, hắn và La Thiên Tuyết tới đây để rèn luyện khả năng kiếm tiền nhưng thực tế hắn tới kiếm tiền thật, rèn luyện là tiện thể. Hắn cần nhiều, rất nhiều tiền để đạt được mục đích của mình.

Thời điểm Tiếu Thiên bất lực nằm ở con hẻm kia, hắn nhận ra trước kia hắn sai thật rồi. Khi hắn xác định bản thân không có linh căn, hắn lại lựa chọn từ bỏ, hắn cảm thấy bản thân mình thời điểm còn tại Trần Gia quá yếu đuối.

Sau một thời gian nằm bất động ở con hẻm, Tiếu Thiên bổng nhiên nghĩ tới:

"Đã làm người, khi mọi thứ đi vào ngõ cụt tại sao phải từ bỏ, như vậy thật uống phí sinh mạng này. Đường không có thì ta tự làm đường mới để đi, cho dù phía trước mịt mù và không xác định điều gì thì sao chứ, hoàn cảnh xấu nhất chỉ là chết mà thôi, dù có chết thì ta củng đã từng sống, đã từng cố gắng hết mình, không có gì phải hối tiếc"

Thế là Tiếu Thiên đã tiếp tục tự hỏi:

"Sức mạnh là gì, nó từ đâu tới?"

Sau một quảng thời gian không tìm được đáp án, hắn chuyển hướng:

"Tại sao tu sĩ lại có được sức mạnh?"

Tiếu Thiên nhận ra:

"Tu sĩ đâu phải sinh ra là mạnh, con người ban đầu củng đâu có tu sĩ. Vậy thì cái gọi là tu luyện chỉ đơn giản là một phương pháp con người theo đuổi sức mạnh, mà đã là phương pháp tất nhiên phải tồn tại phương pháp khác chỉ là không ai biết đến nó hoặc ít ra củng tồn tại phương pháp giúp ta có thể thành tu sĩ.

Trước kia ta đã bị lối đi của tiền nhân che mờ mắt, rơi vào lối mòn của phần đông con người cho rằng mình biết là đúng và là tất cả"

Mắt Tiếu Thiên sáng lên như thấy chân trời mới tiếp tục suy tư:

"Nếu ta xem tu luyện là một phương thúc rèn luyện và xem linh khí là một loại "vật chất" thì cái gọi là linh căn đơn giản là "công cụ" để một số kẻ đặc biệt dể dàng cảm ứng được loại "vật chất" tên gọi là Linh khí kia nhỉ. Một phương pháp đơn giản trước mắt mà ta có thể thử là ta cần thay đổi thân thể này, để cho nó cảm ứng được loại "vật chất" kia không phải là được rồi sao. Trước mắt cứ theo hướng này nếu như không được thì ta lại tiếp tực tìm phương pháp khác tới khi được thì thôi"

Xác định được phương hướng Tiếu Thiên lại tiếp tục nghĩ cánh làm cụ thể:

"Trước mắt ta có một điểm tựa quan trọng cho phương pháp này đó là Y thuật, chỉ cần ta luôn luôn tìm tòi, hỏi hỏi và thử nghiệm cho đến khi đủ kiến thức, ta củng không tin ta còn không thể sáng tạo ra cái phương pháp kia"

Sáng tạo vốn là từ những hiểu biết đã có, suy luận, suy diễn ra một cái mới. Không ai có thể từ không có gì mà sáng tạo.

Ví dụ: biết một, biết hai thì suy luận ra chúng cộng lại bằng ba. Nếu không biết một là gì, hai là gì thì làm sao mà suy luận ra kết quả là ba.

Cho nên, Tiếu Thiên quyết định phải tăng mạnh cho bản thân tri thức về Y Học. Đặc biệt là Y Học sử dụng Linh Thảo, Yêu Thú vì suy cho cùng đồ vật này củng xem như tu sĩ, hắn cảm thấy câu trả lời mình cần sẻ có từ bọn chúng khả năng là rất cao.

Tiếu Thiên lại nghĩ tới kì vọng của Kiều Đại Nương, củng là thứ hắn cần nhất lúc này. Hắn cần gấp rút tạo ra phương pháp cho bản thân mình sử dụng được Linh Thảo, cho nên hắn cần tiền, rất nhiều tiền mua Linh Thảo về thí nghiệm.

Bạn đang đọc Đường Thành Thần sáng tác bởi yy13025597
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy13025597
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.