Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại Lộ

Tiểu thuyết gốc · 1477 chữ

Hai ngày sau, Trần Ngọc Thạch dẫn theo ba tên gia nô kia tới Hình Đường đầu thú. Quảng thời gian này hắn khổ không thể tả, tài sản mà hắn vất vã tích lũy củng đã không cánh mà bay.

Ngay từ việc uy hiếp, lợi dụ ba tên kia, kế hoạch ban đầu của hắn đã úng nước. Ba tên này từ khi biết mình phải chết thì mặc kệ tất cả, đầu trọc không sợ năm tóc, chúng yêu cầu hắn mang chúng cao chạy xa bay nếu không thì cùng chết. Hết cách cuối cùng hắn và mẩu thân mình phải trả giá đại giới mời một tên dược sư trung cấp trong tộc, dùng thuốc và bí pháp tẩy não ba tên kia.

Tới việc phong tỏa tin tức củng vì ba tên kia nên phải kéo dài ra, kéo theo hắn đụng thêm một số xương cứng đi tìm "phế vật" kia trong thời gian này, làm hắn phải sứt đầu mẻ trán nghĩ cánh dẫn dụ.

Trong một gian phòng tại Hình Đường, Trương Quân Nhu đang ngồi thẩm tra lại tình hình gần đây trong gia tộc. Ở cái gia tộc này bà ta nổi tiếng là "hét ra lửa", bất cứ việc gì trong gia tộc miễn bà ta muốn biết thì không ai giấu đươc. Ai củng sợ bị bà ta nhắm vào.

Trương Quân Nhu đang cắm cúi làm việc thì tên bộ hạ thân tín chạy vào báo cáo về cái chết của " Trần Ngọc Anh". Đầu bà ta cấp tốc nhẩy số cực nhanh, bà ta ngửi được mùi vị cơ hội nồng đậm. Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đang là thời điểm quan trọng cạnh tranh vị trí Thiếu Gia Chủ, bà ta đang sầu không tìm được cơ hội chụp mũ các ứng viên còn lại thì có kẻ đã tự mình tìm chết.

Trương Quân Nhu vội vàng đích thân chạy tới tra khảo mấy tên "hung phạm" bà ta nóng lòng muốn xem mặt mũi ba tên này, đã lâu lắm rồi không có ai dám làm hành vi liều lĩnh như vậy.

Sau khi thẩm tra xong bà ta tuy lập tức muốn kết án luôn cho Trần Ngọc Thạch, nhưng là kẻ chập hành "quy tắc " bà ta vẫn phải nói chuyện bằng "bằng chứng". Mà cái bằng chứng này thì bà ta đã ra lệnh cho thân tín đi trộm, ngay khi vừa nhận được tin.

Một canh giờ sau, lúc này Trương Quân Nhu và mấy tên bộ hạ đã có mặt ở nơi mà " Trần Ngọc Anh " rơi xuông. Mục đích chuyến này của bà ta thực chất là làm màu, rồi giả bộ tìm được một món đồ liên quan tới liên quan tới Trần Ngọc Thạch mà bà ta đã chuẩn bị từ sớm là được .Chỉ cần chứng minh hắn có mặt ở đây, không là hung thủ thì củng chính là liên quan. Cái mũ này Trần Ngọc Thạch chạy không thoát.

Trương Quân Nhu nhìn một vòng hiện trường, chỉ có một vài vết máu bị yêu thú đào bới văng lung tung, một cây đuốc gãy, một it mẩu quần áo rách và lượng bạc khá lớn. Khuôn mặt hiện lên sự kì quái, bà ta đã cảm thấy không đúng ở đâu đó. Bà ta đứng im trâm ngâm suy nghĩ :

"Sao lại thế này? Chẵng lẽ Trần Ngọc Thạch làm, hắn làm thế làm gì "

Một lát sau như muốn xác minh thứ gì đó, Trương Quân Nhu lập tức ra lệnh cho thủ hạ đi rà xoát, thu thập một vòng khu Trại Chăn Nuôi này.

Đến buổi trưa quá trình thu thập, rà xoát hoàn tất . Trong tay Trương Quân Nhu lúc này chỉ có thêm một chút mảnh vãi, trong số đó có một số mảnh dính máu .

Trương Quân Nhu quay đâu sai một tên thủ hạ âm thầm quay về kiểm tra phòng "Trần Ngọc Anh" còn mình thì đạp vào vách đá phóng lên trên dò xét.

Hơn một giờ sau, trên vách đá Trương Quân Nhu đang nghe thủ hạ báo cáo, bà ta đứng đây đợi nghe tên thủ hạ này đã khá lâu. Sau khi nghe xong bà ta phá lên cười nói:

"Khá lắm, khá lắm một tên hèn nhát, sống cam chịu mà ghê gớm thật. Còn tính ra được là ta tới trước mà không phải Trần Ngọc Thạch, lại còn để lại ám hiệu cho ta. Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình rong"

Dừng một lát bà ta lại tiếp tục:

"Chỉ tiếc ngươi là một phàm nhân. Nếu ngươi đủ năng lực làm một kế hoạch giết một tên đầy tớ trong thầm lặng trước lúc ngươi bắt đầu chạy trốn thì ta củng không cần thiết nhỉ."

Trương Quân Nhu cho rằng hắn là kẻ rất đáng gờm, đơn giản vì Tiếu Thiên hắn đã đánh lừa tất cả mọi người rằng từ trước tới nay hắn là một kẻ yếu đuối, vô dụng, là con người đơn giản. Không ai đề phòng hắn, củng chẳng để ý tới hắn nên theo tư duy quán tính không ai cho rằng kẻ như hắn có thể làm được chuyện như thế. Vì vậy Trương Quân Nhu mới nói bà ta không cần thiết, vì tất cả sẻ bị hắn qua mặt.

Giống như bạn nhìn con thỏ cả một ngày, nó vẫn là con thỏ vô hại. Nhưng khi bạn quay lưng bất chợt nó biến thành con hổ dữ, nhào tới cắn xé bạn. Bạn sẽ xong đời, vì ngày từ đầu bạn đã đánh giá sai về nó.

Bà ta tán thưởng hắn củng không phải vì cái kế hoạch của hắn hay ho cỡ nào mà là sự ẩn nhẫn, che dấu bản thân rất sâu của hắn.

Thật sự thì con người Tiếu Thiên củng không đáng sợ như vậy, chỉ là ở hoàn cảnh của hắn bắt buộc hắn phải suy nghĩ, hành động như thế. Thử nghĩ một chút nếu hắn để những kẻ không ưa gì hắn kia, cảm thấy hắn nguy hiểm thì bọn chúng sẽ để hắn có cơ hội cắn chúng sao? Dù giết hắn rất phiền phức nhưng chúng củng không phải không có cách tiễn hắn đi.

Từ lâu Tiếu Thiên hiểu ra rằng: Những kẻ yếu đuối không chịu nổi một chút thiệt thòi trước mắt có tư cách gì chạm tay tới thành công.

Trở lại vách Thạch Nhai, Trương Quân Nhu quay sang, lẩm nhẩm thứ gì đó vào tai tên thân tín bên cạnh. Đợi tên kia rời đi bà ta mới quay sang nhìn khung cảch dưới vách núi, mở miệng thì thào :

"Chuyện ngươi chưa hoàn thành ta giúp ngươi làm. Nhưng dám dùng ta làm thương sữ dụng, còn bị ta bắt gặp thì ngươi xong đời. Còn bây giờ ta phải làm là chuẩn bị vật tay với phe Trần Ngọc Thạch, củng không thể phụ lòng ngươi nhỉ"

Bà ta củng biết, hiện tại đã qua hai ngày đuổi bắt khá phiền phức, lại dể dàng bị kẻ khác chú ý làm hỏng chuyện. Vì một phàm nhân mạo hiểm như vậy thật không đáng.

Lại thêm ba ngày nữa, "chú báo" Trần Ngọc Thạch đang đứng trước vách đá mà Tiếu Thiên từng nhảy. Khuôn mặt hắn xám xịt, ánh mắt đã mất tiêu cự, không ánh sáng, đầu tóc rối bời đâu còn vẻ thân sĩ quý tộc ngày nào.

Trần Ngọc Thạch bị phong bế tu vi toàn thân, tứ chi bị đánh gãy. Hắn được hội đồng trưởng lão đặc cách cho đi làm bạn với lũ yêu thú bên dưới. Mẩu thân và cậu của hắn củng vì hắn liên lụy, người mất quyền lực, kẻ đi lưu đầy.

Hắn thật không ngờ vì cái gì từng là "Thiết diện vô tư Trương Quân Nhu " lại dồn hắn vào chổ chết thậm chí bà ta còn liên hợp với một số trưởng lão khác trong tộc tìm hắn rất nhiều bằng chứng cùng nhân chứng sống "hắn từng xuất hiện ở Thạch Nhai". Sau đó, trước sự đồng tâm hiệp lực của nhiều người như vậy, chuyện nhóm hắn làm củng bạo lộ không sót lại chút gì.

Tới giờ thi hành án, Trương Quân Nhu tốt bụng đi lại thì thầm sự thật vào tai hắn, rồi mới đạp hắn xuống vực.

Trước khi chết tiếng hét hắn vang vọng cả khe núi: "Ta lại thua bởi tên phế vật, kẻ từng bị ta chà đạp, bị ta dẫm nát dưới chân. Vì cái gì!"

"Vì cái gì! Ta không cam tâm...."

Bạn đang đọc Đường Thành Thần sáng tác bởi yy13025597
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy13025597
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.