Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch thiên bảo kính

6046 chữ

Hộ Tâm Kính này cũng không phải pháp khí, nó vốn là một trong tam đại tiên khí đứng đầu Thiên Huệ Cốc, tất cả thuộc về một vị tiền bối cao thủ Thiên Huệ Cốc. Ngàn năm trước, chính đạo bao vây thanh trừ Ma Tông, vị tiền bối Thiên Huệ Cốc kia bằng vào tu vi cao thâm của chính mình cùng với Ma Tông tông chủ Lệ Thiên đơn đả độc đấu, cuối cùng lại chết dưới tay vài món âm tà pháp bảo của hắn.Và miếng Hộ Tâm Kính này cũng tự nhiên rơi vào tay Lệ Thiên. Vì muốn thay đạo hữu báo thù, và đoạt lại tiên khí này, năm vị tông chủ Ngũ Chiếu Tiên liên hợp phát động Thần Tiêu Thiên Lôi cường đại, rốt cục đánh cho Ma Tông đại bại, nhưng thủy chung không có thể đoạt được tiên khí này trở về, đó là việc đáng tiếc cho Thiên Huệ Cốc.

Ma Tôn Ma Khuê vốn là người có năng lực dưới tay Lệ Thiên, nên lần này Lệ Thiên phái hắn đến thám thính việc chính đạo thất tông liên hợp, vì sợ hắn bại lộ thân phận, mới tạm đưa pháp bảo này cho hắn dùng để che dấu hơi thở của Ma Tông. Đáng tiếc Ma Khuê quá mức vội vàng, liền bại lộ thân phận dưới Chỉ Thủy đạo tôn và Phiêu Miểu đạo tôn, khiến cho nhiệm vụ thất bại.

Không cam lòng với tình huống thất bại, Ma Khuê ẩn nấp ở vùng phụ cận, không bao lâu sau, hắn kinh hỉ phát hiện Hải Long, lúc này mới lại đây tìm hiểu tin tức, không nghĩ tới lại rước tới họa diệt thân. Mà miếng Hộ Tâm lúc này cũng bị Hải Long dùng Huyết Bát Quái đánh vỡ trước ngực đã rơi xuống đất.

Miếng hộ tâm vốn chính là đạo vật, Ma Tông căn bản không thể dùng ma công để làm nó phát ra uy lực chân chính, nếu không thần thức của Ma Khuê cũng sẽ không bị Tiểu Thiết Côn bám vào gây thương tích.

Lúc này miếng Hộ Tâm nằm trong lồng ngực Hải Long, phật khí kia dẫn xuống cơ thể hắn, nhất thời vui mừng tiến nhập quá trình nhận chủ. Trong thời gian dài bị Ma Tông Lệ Thiên dùng lực áp chế, trong tình huống này bây giờ trên bề mặt miếng Hộ Tâm Kính chợt giải phóng ra một lượng lớn tiên linh chi khí. Mà được Hải Long chiếm tiện nghi, ở trong tâm linh dưới tình hình này thuận lợi cho việc đưa cổ tiên linh chi khí vận chuyển trong cơ thể mình, hắn mới vào tu chân giới tu chân mà nhờ tiên linh khí tương trợ nên có được tiên khí thuần khiết nhất, đối với tu luyện của hắn sau này rất có lợi và nhiều chỗ tốt.

Hai ngày sau, ở trong sào huyệt bí mật của Ma Tông.

Một gã trung niên cao lớn ngồi khoanh chân giống như tế đàn trên bãi đá, một vòng hào quang màu đỏ không ngừng lấy hắn làm trung tâm tản ra khắp nơi.

“Ma hình sơ hiện, vạn tà tập hợp dưới tay ta, định”.

Một viên thủy tinh cầu màu đen chợt xuất hiện trước mặt hắn, theo đó là một lượng lớn hào quang màu đen lưu chuyển, thủy tinh cầu màu sắc càng thêm hắc ám.

Hào quang dần dần biến mất, trung niên tay phải nâng thủy tinh cầu đang nhẹ nhàng rơi xuống chậm rãi ngẩng đầu. Người này khuôn mặt cương nghị, bả vai cực rộng, toàn thân một trang phục màu đen, sau lưng khoác áo choàng màu hồng, trên đầu tóc một nửa đen một nửa trắng dài phủ xuống lên trên hai vai hắn. Hơi thở khủng bố và nguy hiểm không ngừng từ trên người hắn tỏa ra. Hung quang lóe lên trong cặp mắt đỏ như máu, giống như tràn ngập sự tức giận.

Trung niên thanh âm hùng hậu lộ ra một tia tà dị nói:

“Ma Khuê, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là ai đánh đập ngươi thiếu chút nữa hình thần câu diệt? Nếu không phải ta đúng lúc dùng Định Hồn Châu sắp xếp ổn định nguyên thần của ngươi, chỉ sợ ngươi sớm đã hồn phi phách tán rồi”.

“Lệ Thiên đại ca, người cần phải thay tiểu đệ báo thù a! Nếu mà bị cao thủ chính đạo đánh thành ra như vậy thì ta cũng không có khó chịu, nhắc đến thật là tức chết, hôm đó....”

Sau một lúc lâu, nghe Ma Khuê kể lại, Ma Tông tông chủ Lệ Thiên nhất thời tức giận toàn thân phát run, hắn mạnh mẽ cầm thủy tinh cầu màu đen trong tay đưa lên trên đỉnh đầu, phẫn nộ quát:

“Ngươi là một tên phế vật, tự nhiên lại bị mắc lừa một tên mao đầu tiểu tử.”

Nói xong, liền muốn ném thủy tinh cầu trong tay đi.

“Tông chủ, xin hạ thủ lưu tình”.

Một thanh âm réo rắt vang lên, Ám Ảnh xuất hiện ở cách Lệ Thiên ngoài ba thước.

“Vô Hạ, là ngươi. Hắn còn đáng giá cho ngươi cầu xin sao?”

Vô Hạ nói:

“Tông chủ trước xin hãy bớt giận. Sự tình chỉ sợ không phải đơn giản như vậy. Tuy rằng nói Ma Khuê bị trúng kế người khác, trên tay của kẻ đó phải có dị thế pháp bảo, nếu không ở cảnh giới thấp như vậy dưới tình huống đó tuyệt đối không thể làm Ma Khuê bị thương nặng. Lúc này, là lúc Ma Tông ta cần dùng người nhất, Ma Khuê một thân tu hành không kém, ngài làm gì mà phải giết hắn chứ? Làm cho hắn lập công chuộc tội đi a”.

Lệ Thiên đã tu hành ba ngàn năm, luận về thể lực hay thực lực đều trên Tiếp Thiên Đạo tôn cùng với Ngộ Vân phật tôn. Nghe xong Ám Ảnh giải thích, nhất thời tỉnh táo lại. Ma Khuê ở trong hắc thủy tinh cầu sớm đã bị dọa không dám nói lời nào, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin.

Thở ra một ngụm khí thô, Lệ Thiên nói:

“Ma Khuê, lần này ta bỏ qua cho ngươi, về sau làm như thế nào tự ngươi rõ. Ta sẽ mang nguyên thần của ngươi đi tìm người có tư chất tốt cho ngươi sống lại. Một trăm năm, ta chỉ cho ngươi thời gian một trăm năm. Nếu trong thời gian một trăm năm mà ngươi không thể khôi phục lại tu vi mà ngươi vốn có thì cũng không cần đến gặp ta nữa”.

Ma Khuê tìm được đường sống trong chỗ chết, vội vàng sợ hãi nói:

“Đa tạ tông chủ ban ơn không giết, thuộc hạ về sau chắc chắn tiếp tục toàn lực trợ giúp tông chủ”.

Lệ Thiên quay đầu nhìn Vô Hạ nói:

“Hiện tại thực lực của chúng ta chưa đủ để cùng chính đạo chính diện tranh đấu, người phân phó năm Ma Kiêu lập tức đi thăm dò về tên tiểu tử đã đánh Ma Khuê kia. Cần phải đưa hắn hảo hảo còn sống về gặp ta. Hắn giờ phút này hẳn là đang trên đường trở về Liên Vân Tông. Ngươi lệnh cho năm Ma Kiêu theo hướng tây Phạm Tâm Tông mà truy tìm, chắc là có thể tìm ra tung tích của hắn. Đồng thời gia tăng huấn luyện, nhất là mấy tiểu tử có tư chất tốt. Cho dù dùng Khai Thiên đại pháp cũng phải làm cho bọn chúng trong vòng trăm năm học cấp tốc. Nhiều nhất là năm trăm năm sau, cũng là lúc chúng ta phản kích chính đạo”.

Vô Hạ nói:

“Tông chủ, gần đây Tà Tông cùng với Yêu Tông thường xuyên có động tĩnh, chúng ta có nên hay không cảnh cáo bọn chúng một chút”.

Lệ Thiên hừ lạnh một tiếng nói:

“Ai đi quản sự sống chết của bọn chúng, nếu chúng nguyện ý cùng với chính đạo chống chọi, thì mặc chúng làm đi. Chỉ sợ đến lúc đó bọn chúng ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào. Trước khi tiểu tử kia trở về ngươi phải nhanh chóng tiến hành việc bắt hắn. Ta có dự cảm, tựa hồ tiểu tử kia về sau đối với nghiệp lớn của chúng ta có ảnh hưởng rất nhiều”.

“A đúng rồi tông chủ, có chuyện này thuộc hạ không biết có nên nói hay không”.

Lệ Thiên trong mắt quang mang màu hồng chợt lóe ra, nói:

“Nói đi, ngươi là con gái nuôi của ta, sau này vị trí này của ta cũng là của ngươi, có cái gì không thể nói”.

Vô Hạ nói:

“Tông chủ, ngài hiện tại đã tiếp cận cảnh giới Ma Chuyển, nếu đột phá cảnh giới này, chỉ sợ năm trăm năm sau với tu vi này của ngài, có khả năng sẽ ứng với cảnh giới Ma Kiếp. Người xem,...”

Lệ Thiên đưa tay ra ngăn cản, tiếp tục nói tiếp:

“Ta biết rõ tình hình của bản thân mình, cho dù sắp tiến vào Ma Kiếp, ta cũng nhất định trước tiên tiêu diệt bọn chính đạo đáng giận kia. Nhất là mấy kẻ tiểu nhân Ngũ Chiếu Tiên, nếu không đánh cho bọn chúng thần hình câu diệt trọn đời không siêu thoát, ta làm sao có thể cam tâm đây?”

Nghĩ tới ngàn năm trước bản thân mình thiếu chút nữa bị hủy bởi Thần Tiêu Thiên Lôi, lệ khí trong lồng ngực Lệ Thiên điên cuồng đề thăng.

Vô Hạ trong thanh âm có vài phần nhân tính thấp giọng nói:

“Cha nuôi, ngài có nắm chắc vượt qua cảnh giới Ma Kiếp không?”

Lệ Thiên than nhẹ một tiếng,lắc đầu nói:

“Chỉ sợ bây giờ cho dù ta cho mình là tà đạo hay chính đạo, cũng không có ai nắm chắc ứng được với cảnh giới Ma Kiếp. Chỉ có thể đi từng bước. Người tu ma chúng ta độ kiếp trở thành ma tiên, dường như cũng không có thành công nhiều, như ta đã sống lâu mấy ngàn năm, đến lúc đó thật sự không được, cũng chỉ có dùng thiên ma giải thể đại pháp buông tha cho thân thể đang tu luyện. Ta đối với những cái khác đều không có dục vọng gì, hi vọng chính là trong lúc ta còn sống có thể làm cho Ma Tông chúng ta xưng bá Thần Châu, đem chính đạo hoàn toàn tiêu diệt. Tốt lắm, ngươi nên đi làm chuyện mà ngươi nên làm đi”.

“Vâng, tông chủ”.

“À, đúng rồi bắt tên tiểu tử kia trước tiên đừng làm thương tổn tính mạng của hắn, sau khi thu hồi kiện pháp bảo kia, lập tức dẫn hắn tới gặp ta. Ta muốn nhìn là hạng người gì mà có thể bằng vào cảnh giới Phục Hổ có thể hủy diệt thân thể Ma Khuê, nói không chừng hắn thật đúng là một nhân tài”.

“Ô, cha nuôi, người là muốn thu hắn làm người của mình sao?”

“Không nhất thiết, điều này phải chờ đến lúc đó xem sao đã. Hừ, thân thể Ma Khuê sẽ không bị hủy oan uổng như vậy”.

….

Không biết qua thời gian bao lâu, Hải Long mất đi thần trí dần dần tỉnh táo lại. Tiếng chim hót côn trùng kêu cùng với mùi máu tươi nhàn nhạt không ngừng kích thích giác quan của hắn, thu lại ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm nói:

“Đây là ở đâu?”

Theo thần trí khôi phục, Hải Long dần dần nhớ ra tất cả mọi việc, trên mặt đất vệt máu đã biến thành màu đen nhìn thấy rõ ràng. Theo bản năng sờ sở vào lồng ngực của mình, miếng Hộ Tâm Kính còn ở đó, trong tâm mạch lúc này đang lưu chuyển một luồng khí ấm áp. Cảm giác toàn thân dường như có một loại khí lực.

“Xem ra đúng là thứ tốt, không biết bên trong luồng khí đó có hay không trợ giúp tăng lên cảnh giới của bản thân. Thuận phong nhĩ nghe lệnh, tra “

Hoàng quang chợt lóe, Hải Long thấy được cảnh giới chính mình, hắn thất vọng nhận thấy cảnh giới của bản thân vẫn như cũ dừng lại ở cảnh giới Phục Hổ ban đầu mà thôi.

“Dựa vào tu vi kém như vậy, xem ra tăng lên cảnh giới thật đúng là khó khăn, mặc kệ trước tiên chạy thật nhanh đã, không biết qua mấy ngày rồi, nếu người Ma Tông tới, ta sợ thật sự ngũ chi khó giữ được “

Nghĩ đến đây, Hải Long chẳng quan tâm đến cái bụng đang đói khát của mình, thu hồi Thanh Lam Khải bên ngoài cơ thể lại, hướng phía bắc mà bay thật nhanh.

Chính bởi vì Hải Long thay đổi phương hướng, mới tạm thời trốn khỏi Ma Tông đuổi giết. Hắn vừa đi không lâu, cao thủ Ma Tông cũng đã chạy tới con sông nhỏ bên cạnh. Bởi vì không có phát hiện được tung tích của Hải Long mà nơi này có khoảng cách rất gần Phạm Tâm Tông nhất, cho nên bọn họ cũng không có dừng lại, lập tức theo hướng tây con sông truy tìm Hải Long.

Mười ngày sau.

Một thân ảnh như ẩn như hiện không ngừng xuyên qua trong rừng cây, cây cối rậm rạp cũng không thể làm ảnh hưởng tới tốc độ của hắn. Người này quần áo tả tơi, trừ những chỗ quan trọng ra thì các chỗ khác đều bị bụi gai cào rách, trên mặt cũng bị cào một vết, bộ dáng kia nhìn có vẻ chật vật vô cùng.

Mười ngày, trong mười ngày này Hải Long ít khi dừng lại vẫn hướng phía tây bắc mà chạy vội, lựa chọn những đoạn hoang vắng , đường nhỏ mà đi, khát liền uống nước suối, đói liền hái quả trong rừng ăn, nhờ vào thái dương chỉ đường mà không ngừng đi tới.

Vì không để bại lộ thân phận của mình, ngoại trừ Huyết Bát Quái và Hộ Tâm Kính không thể tách ra, mấy món pháp bảo còn lại đều thu hết vào Càn Khôn Giới. Kì lạ chính là, cây Tiểu Thiết Côn mà vị quái nhân kia đưa cho hắn cho dù hắn cách nào cũng không chịu tiến vào bên trong Giới Chỉ. Hải Long chỉ cần dùng một tia khí của Giới Chỉ thu hồi nó, thì tự nhiên nó đột nhiên biến lớn cực kì thần kì. Mà Càn Khôn Giới tựa hồ cũng bài xích nó, nhất thời chạm tới Tiểu Thiết Côn, quang mang của Giới Chỉ chợt sẽ nhạt nhòa đi.cho nên, Tiểu Thiết Côn trở thành vật thứ ba không thể thu vào Càn Khôn Giới.

Ước chừng trong mười ngày này hắn chạy xa mấy ngàn dặm, hắn vốn đối với Thần Châu đại lục chưa quen thuộc, lúc này lại không biết bản thân đang ở chỗ nào.

Thở hổn hển ngồi dưới đất, Hải Long lấy ra một ít trái cây từ hôm qua hái xuống, xoa xoa vào bộ y phục rách nát.

“Con bà nó, hiện tại ngay cả chính bản thân mình còn không nhận ra, bọn chúng chắc sẽ không tìm ra ta a. Hừ, chờ về sau lão tử tới cảnh giới cao hơn, nhất định cho bọn hỗn đản các ngươi đều quỳ trên mặt đất cầu xin ta. Ma khuê chó má, về sau còn tìm ta phiền toái ta liền chặt đứt của ngươi năm chi”.

Một bên lầm bầm, Hải Long không khỏi toát ra vẻ căm giận. Mấy ngày nay hắn trừ việc phi nước đại bên ngoài, chính là ngồi xuống tĩnh tu, cũng không kể hắn chăm chú hết sức, nhưng không cảm thấy tu vi tăng lên một tí nào cả, giống như trước vẫn cảnh giới Phục Hổ như lúc vừa gia nhập vậy.

Tựa vào cây đại thụ, Hải Long nhắm hai mắt, cảm nhận được không khí trong rừng cây rất trong lành, hắn chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Mấy ngày nay vì chạy trối chết, tinh thần của hắn quả thật có phần khẩn trương. Cho tới giờ khắc này hắn có cảm giác an toàn nên mới nằm ngủ. Tình hình kinh mạch trong cơ thể lại xuất hiện ở trước mắt hắn, trong cơ thể nguyên bản một hỗn hợp năng lượng màu vàng, sau khi hấp thu linh khí này đã chuyển dần sang màu lam, Hải Long tuy mơ hồ cảm giác được ba loại năng lượng cùng một chỗ có chút không ổn, nhưng vì không có cảm giác khác lạ nào, mà lúc này hắn lại đang chạy trốn, cho nên cũng không có quá để ý đến.

Ba cỗ năng lượng rắc rối này ở cùng một chỗ, chúng nó năng lượng lớn nhỏ cơ hồ giống nhau, cùng nhau lúc này không có bài xích, nhất là sau khi đưa vào luồng khí lưu màu lam cùng với màu xanh mà Hải Long tu luyện Thiên Tâm quyết hai luồng khí lưu này có vẻ như rất thân cận với nhau, hai cỗ năng lượng ở cùng một chỗ cùng nhau trong lúc tựa hồ có thể chuyển hóa.

Ở trong ba cỗ năng lượng đang lưu chuyển, Hải Long có thể cảm giác được năng lượng màu xanh là doThiên Tâm Quyết theo bản thân thúc dục mà hấp thu thiên địa linh khí, mà luồng khí lưu màu lam trong quá trình hấp thu đã nhận không ít năng lượng của Hộ Tâm Kính, luồng khí lưu màu vàng trực tiếp hấp thu từ Tiểu Thiết Côn, ba loại khí lưu đồng thời hấp thu năng lượng bất đồng, tuy rằng chúng không mạnh lên, nhưng làm cho Hải Long hiểu được rằng, trong cơ thể hắn tạp chất sớm đã được loại trừ, trong ba loại năng lượng kia kinh mạch đều phát sinh chuyển biến.

“Sàn sạt, sàn sạt”.

Tiếng động rất nhỏ làm Hải Long đang trong tu luyên tỉnh lại, hắn mở hai tròng mắt, hai mắt như có hàn quang lóe ra. Phía sau lưng áp vào đại thụ, thân thể bay thẳng lên trên, không có phát ra một tiếng động nào, cơ hồ là trong chớp mắt, hắn đã nằm yên trong đám cành lá tươi tốt trên cây đại thụ. Để khống chế ý niệm, hắn đem ba loại thuộc tính bất đồng tập trung trên tay, tùy thời có thể dùng Huyết Bát Quái ứng biến. Đồng thời, tay kia thì theo Càn Khôn Giới lấy ra Huyễn Long, ánh mắt chăm chú nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

“Tỷ tỷ, chúng ta nhặt củi thế là đủ rồi. Thời gian không còn sớm, trở về đi. Ba ba gọi chúng ta về ăn cơm, đã lâu rồi muội không nếm lại mùi vị cơm gạo. Muội thật đói a!”

Thanh âm trẻ con vang lên, Hải Long không khỏi có chút hơi ngẩn người, hắn đương nhiên không biết là ai, nhưng theo thanh âm thì có thể khẳng định, đây không phải là người của Ma Tông phái đến.

Sau đó nghe một thanh âm thành thục nói:

“Tiểu muội, ngươi buổi sáng ăn ba củ khoai lang rồi, giờ lại đói bụng chẳng phải là tham ăn sao”.

“Hì hì, tỷ tỷ là người hiểu rõ muội nhất. Chúng ta trở về đi, được không, muội thật sự rất nhớ mùi gạo a! Nếu ngày hôm qua Lý đại gia không đưa gạo đến, còn không biết phải đợi đến bao lâu mới ăn được đây”.

“Được rồi, được rồi. Củi cũng đủ rồi, bây giờ chúng ta trở về. Ngươi đã thích ăn như vậy, giữa trưa tỷ tỷ sẽ đem phần còn lại cấp cho ngươi được chưa. Ta ăn khoai lang cũng tốt rồi”.

“Không cần, sao muội lại ăn nhiều như vậy, lão ba ba nói tỷ tỷ bây giờ thân thể đang trong gian đoạn phát triển, phải ăn nhiều một chút mới được. Thôn chúng ta thật sự là quá nghèo, chúng ta là thôn nhỏ, phần lớn mọi người đều có thể ăn cơm và bánh bao. So với chúng ta phải phát triển hơn nhiều”.

Theo thanh âm tới gần, hai thân ảnh mảnh khảnh một cao một thấp xuất hiện trong tầm mắt của Hải Long.

Nghe đôi tỉ muội này nói, Hai Long không khỏi nhớ tới lúc trước chính mình cũng giống như thế này thế này, cái thôn kia cũng thực giống tình hình của mình lúc đó, mình và Trương Hạo lúc đó rất thân thiết, không phải giống đôi tỷ muội này sao? Tiểu Đậu Nha à! Ngươi hiện tại thế nào. Lần này trở về Liên Vân Tông, ta nhất định sẽ ghé thăm ngươi.

Lúc này đôi tỷ muội kia chạy tới dưới gốc cây chỗ Hải Long đang ẩn náo. Các nàng sắc mặt cũng không tốt lắm, hơi xanh xao vàng vọt, bởi vì các nàng thiếu dinh dưỡng trường kỳ. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo thanh tú của các nàng, tỷ tỷ kia bộ dáng ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, muội muội cỡ mười tuổi ở bên cạnh, sau lưng hai người bọn họ đều mang một bó củi đã buột cẩn thận. Nhìn bộ dáng các nàng, Hải Long trong lòng nổi lên một trận đồng cảm.

Nhẹ nhàng hạ người xuống, Hải Long ngay sau đó đã đứng ở phía trước hai tỷ muội. Sự xuất hiện của hắn, nhất thời dọa cho hai tỷ muội nhảy dựng lên, kinh hô một tiếng, liên tục lui về phía sau, bởi vì trên lưng có bó củi lớn nên các nàng nhất thời ngã xuống.Vị tỷ tỷ kia ôm chặt muội muội vào trong ngực, rất lo sợ nhìn Hải Long.

Hải Long tận lực làm cho vẻ mặt của mình trở nên nhu hòa một chút, mỉm cười nói:

“Các ngươi đừng sợ, ta không phải là người xấu. Vừa rồi ta ngủ ở trên cây, gặp các ngươi mang bó củi nặng như vậy, nên ta muốn giúp mà thôi”.

Hai tỷ muội kia hiển nhiên không có tin tưởng lời hắn nói, tỷ tỷ hoảng sợ nói:

“Ngươi, ngươi đừng tới đây. Đại thúc, chúng ta không có tiền, trên người không có gì cả. Ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta đi. Nếu muốn ta có thể đem hết hai bó củi kia cho ngươi. Nếu ngươi muốn định..., ta, ta nguyện ý cùng ngươi, muội muội của ta còn nhỏ, ngươi hãy bỏ qua cho nó nha”.

Hải Long nghe lời vị tỷ tỷ này nói, không khỏi hơi ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, rõ ràng hai tỷ muội này đã xem hắn như cường đạo.

“Làm sao ngươi biết nhiều như vậy, nhìn qua ngươi còn rất nhỏ a! Ta thật không phải là người xấu, lại càng sẽ không làm tổn thương đến các ngươi, nếu không ta cần gì phải cùng các ngươi nói lời vô nghĩa chứ? Có đúng không”.

Tỷ tỷ kia thì thào nói:

“Người ta, người ta đã mười sáu tuổi, không nhỏ, muội muội cũng mười ba mười bốn, chỉ là chúng ta lớn lên trong điều kiện ngặt nghèo mà thôi. Ngươi đừng gạt ta. Người xấu có bao giờ nhận mình là người xấu đâu. Ba mẹ thường nói, nhất định không thể dễ tin ngoại nhân”.

Trong mắt hiện lên tia cảnh giác, các nàng chuẩn bị tùy thời có thể chạy trốn.

Hải Long thấy hai tỷ muội này không tin tưởng bản thân mình, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi dưới đất, sờ sờ chòm râu của mình cười khổ nói:

“Không tin thì không tin thôi. Bất quá các ngươi cũng đừng gọi ta là đại thúc, ta cũng mới mười tám tuổi à, so với các ngươi cúng không lớn hơn bao nhiêu. Tên của ta là Hải Long, vậy hai ngươi tên gì?”.

Hai tỷ muội nhìn Hải Long ngồi dưới đất, quả thật đối với các nàng không có uy hiếp gì, lá gan không khỏi lớn lên. Các nàng vừa nhặt củi rơi ra, tỷ tỷ kia có phần gượng gạo nói:

“Ta, ta gọi là Ngọc Hoa, đây là muội muội của ta Bình Ngọc, ngươi, ngươi thật sự chỉ mới mười tám tuổi sao? Y phục trên người ngươi như thế nào bị hư hao vậy? Chẳng lẽ là gặp cường đạo sao?”

Cô thôn nữ này đang nhìn tấm thân cải trang của Hải Long không khỏi dâng lên nghi vấn trong lòng.

Hải Long cười khổ một tiếng nói:

“Đúng vậy! Ta đụng phải một cường đạo thật là lợi hại, bọn họ còn đuổi theo ta một thời gian rất lâu, thật vất vả mới thoát khỏi bọn họ”.

Bình Ngọc tử trong lòng tỷ tỷ nhô đầu ra nói:

“Vậy ngươi thật sự đáng thương a! Theo chúng ta về nhà đi, nhà của chúng ta hôm nay có gạo để nấu cơm ăn, Bình nhi đem chia cho ngươi một ít được chứ?”

Ngọc Hoa hiển nhiên là cảnh giác hơn một tí, kéo muội muội lại, thấp giọng nói:

“Bình nhi, đừng nói lung tung, chúng ta không thể tùy tiện mang ngoại nhân về nhà, nếu hắn là người xấu làm sao bây giờ? Ai biết hắn nói có phải thật hay không”.

Hải Long nhìn các nàng, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, trong lời nói của Bình Ngọc kia làm cho hắn thoáng chút buồn có một tia cảm giác nhớ nhà. Than nhẹ một tiếng nói:

“Đã muộn, các ngươi cũng nên về nhà đi. Đi nhanh lên, nếu không cha mẹ các ngươi sẽ lo lắng. Các ngươi cũng không cần nghi ngờ ta làm gì, bây giờ ta sẽ ở chỗ này ngồi bất động cũng được. Tái kiến a, hai tỷ muội đáng yêu”.

Nói xong hắn hướng về phía tỷ muội Ngọc Hoa phất tay.

Ngọc Hoa nhìn khuôn mặt chân thành của Hải Long, thì thào nói:

“Ngươi thật không phải là người xấu sao?Nếu không, nếu không ngươi hãy theo chúng ta cùng về thôn a. Ba ba của chúng ta là thôn trưởng, nếu hắn nói ngươi không phải là người xấu, thì ngươi có thể ở lại trong thôn”.

Hải Long sớm đã phiền phức bởi y phục rách rưới và dơ bẩn, huống chi hắn cũng có ý định theo hai cô gái về thôn, tìm lại cảm giác trước kia. Vì thế đứng lên mỉm cười nói:

“Vậy được rồi. Nếu ba ba của ngươi nói ta là người xấu ta liền lập tức đi ngay, nhất định không gây phiền toái cho các ngươi”.

Nói xong, Hải Long đi đến bên cạnh tỷ muội Ngọc Hoa, nhất thời xoay người, đem tất cả củi của các nàng mang lên trên vai mình.

“Nữ hài tử mang nhiều củi như vậy trên lưng thật sự không tốt a. Sẽ ảnh hưởng đến thân thể phát triển”.

Thanh âm của Ngọc Hoa vang lên nói:

“Không sao đâu. Ngươi đừng xem ta gầy là không có khí lực nha, nếu so với khí lực nam hài tử quả thực không bằng ta à. Thôn chúng ta cách nơi này rất gần, đi nhanh thôi”.

Phía trước tỷ muội Ngọc Hoa dẫn đường, Hải Long đi theo các nàng xuyên qua rừng cây, đi tới bên trong một cái tiểu sơn thôn. Thôn này dựa vào rừng mà tạo nên, xung quanh thôn đều gieo trồng các loại thảm thực vật, thôn rất nhỏ, nhìn qua bất quá chỉ có trăm hộ mà thôi, cách ăn mặc của bọn họ không thể dùng từ mộc mạc để hình dung, hiển nhiên, nơi này là địa phương hết sức cằn cỗi. Đương nhiên, cùng so sánh với y phục của Hải Long thì cách ăn mặc này của trăm thôn dân còn quý giá hơn thập phần.

Khi ngoại nhân là Hải Long xuất hiện, nhất thời khiến cho mọi người chú ý, vừa tiến vào thôn lập tức có mười mấy nam nhân trong thôn xông tớ. Bọn họ giương mắt hổ nhìn Hải Long, bộ dáng không nữa điểm hảo ý.

”Ngươi là ai? Vì sao đến thôn của chúng ta? Ngọc Hoa, chẳng lẽ là cô dẫn hắn tới sao?”

Ngọc Hoa tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình lại thực mạnh mẽ, hai tay chống nạnh nói:

“Đúng thế thì sao? Hắn gặp rủi ro bị cường đạo cướp đoạt, ta thấy hắn đáng thương, nên đã đem hắn về cùng”.

Một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi nói:

“Hắn thực đáng thương sao? Cho dù đáng thương thật chúng ta cũng không thể thu lưu a! Ngọc Hoa cô đừng quên, hiện tại ngay cả thôn dân chúng ta đều ăn không đủ no, nhiều người như vậy thì càng thêm nhiều miệng ăn, thôn lương của chúng ta đã thống nhất chia đều, thêm hắn một mạng nữa, thì tất cả mọi người sẽ ăn ít đi. Như vậy làm sao còn khí lực mà làm việc chứ”.

Ngọc Hoa cả giận nói:

“Ngọc Tường, ngươi là tên tiểu nhân ích kỉ, chỉ biết đến bản thân mình, hắn mặc dù là ngoại nhân, nhưng cũng không thể đứng nhìn hắn chết ở trong rừng a”.

Đang nói, một gã trung niên mang theo vài tên thôn dân đã đi tới, nhìn qua người trung niên này đã có vài phần già nua, ánh mắt có vài phần giống với tỷ muội Ngọc Hoa. Hải Long biết ngay, người này hẳn chính là phụ thân của tỉ muội Ngọc Hoa. Quả nhiên khi người trung niên tới gần, tất cả những thanh niên đều tránh ra để lộ ra một con đường, tên thanh niên Ngọc Tường kia cướp lời nói:

“Thôn trưởng, Ngọc Hoa không biết từ nơi nào mang về một ngoại nhân, nói là bị cái gì cường đạo cướp đoạt, nhìn dáng vẻ của hắn không có gì giống người tốt a! Ngài cũng không thể thu lưu hắn”.

Thôn trưởng đi ngang qua Ngọc Tường liếc mắt một cái, bước đến trước người Hải Long, cái đầu Hải Long đã cao gần một thước tám, cao hơn một ít so với trưởng thôn, mỉm cười nói:

“Ngài là thôn trưởng, ta gọi là Hải Long”.

Thôn trưởng nhìn Hải Long từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, người này tuy rằng bề ngoài quần áo cơ hồ rách nát, nhưng mơ hồ toát ra khí chất kì dị, giống như từ núi cao mới xuống rất uy nghi, Ngọc Hộc biết, người trước mặt này tất phi thường, cau mày nói:

“Ngọc thôn chúng ta sẽ không lưu lại người lai lịch không rõ ràng. Mời ngươi rời đi cho. Ngọc Tường, đi lấy túi khoai lang cấp cho vị huynh đệ này”.

Ngọc Tường ngẩn người nói:

“Thôn trưởng, lương thực của chúng ta cũng rất có hạn mà! Mùa hè vừa mới gieo hạt thời gian thu hoạch còn rất dài”.

Ngọc Hộc trừng mắt nói:

“Bảo ngươi đi, ngươi cứ đi. Sao lại nói nhiều điều vô ích như thế. Ta là thôn trưởng hay ngươi là thôn trưởng?”

Ngọc Tường trên mặt chợt giật mình, lúc này mới không cam lòng đi. Hải Long đưa củi trên lưng để xuống dưới đất, tỷ muội Ngọc Hoa từ khi phụ thân hai nàng xuất hiện, cũng không dám nói gì nữa, cúi đầu đứng ở một bên. Hải Long nhìn bọn họ không có một tia oán trách nào trong lòng, bọn họ không chịu lưu mình ở lại cũng là có lý do của họ, thôn này hết thảy cùng với thôn tây thùy giống nhau a! Cùng là rách nát, thê lương và chất phác. Ngẩng đầu, Hải Long nhìn thẳng vào Ngọc Hộc nói:

“Thôn trưởng, khoai lang ta sẽ không lấy. Trên người ta còn có một ít đồ ăn mang theo. Thật sự là quần áo ta rất tả tơi, ngài có thể cho ta rửa mặt một chút không, cấp cho ta một bộ đồ, đương nhiên ta sẽ không lấy không của các ngươi, ta có thể dùng một ít thực vật trao đổi”.

Ngọc Hộc nghĩ nghĩ, vuốt cắm nói:

“Vậy cũng được. Cũng không cần trao đổi cái gì, bất quá ngươi rửa mặt chải đầu xong phải lập tức rời khỏi nơi này. Ngọc Hoa mau đi lấy một bộ quần áo của ta đưa cho vị huynh đệ này”.

Ngọc Hoa có chút bất đắc dĩ nhìn Hải Long một cái, đáp ứng một tiếng, hướng thôn sơn ở phía sâu trong rừng chạy đi. Ngọc Hộc dẫn đường, Hải Long theo hắn đi vào thôn đến bên một con sông nhỏ, nước trong suốt giống như lúc trước Hải Long gặp Ma Khuê, tiếng nước chảy róc rách như tiếng chuông làm cho người ta một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.

Một lát sau, Ngọc Hoa đã trở lại trên tay cầm một bộ y phục đi đến, Ngọc Hộc dẫn theo thanh niên vây quanh người Hải Long, đợi hắn ở giữa sông rửa mặt chải đầu xong, mà Ngọc Hoa tỷ muội tất nhiên là ở bên ngoài đợi. Dơ bẩn trên người Hải Long dần dần biến mất, trong mắt Ngọc Hộc kinh ngạc càng tăng lên, trên ngực Hải Long ngân quang lưu chuyển của miếng Hộ Tâm Kính làm cho hắn sinh ra cảm giác rung động. Ngọc Tương toát ra vẻ tham lam. Hải Long làn da sáng bóng, đã không còn dơ bẩn che lấp, thân thể cường tráng kia dưới ánh mặt trời chiếu xuống có vầng sáng lưu chuyển, nhìn qua rất là kì dị.

“Uhm, tắm rửa một cái thật sự là thoải mái. Thôn trưởng cám ơn ngài”.

Thay bộ quần áo kia vào, Hải Long cảm giác toàn thân thoải mái vạn phần, đem mái tóc đen bỏ ra sau đầu, đi tới trước mặt thôn trưởng Ngọc Hộc. Vừa nghe Hải Long tắm xong rồi, Ngọc Hoa tỷ muội khẩn cấp đi vào trong đám người, lúc trước nghe Hải Long nói mình mười tám tuổi, nên các nàng đều muốn xem một chút.

Ngọc Hộc nói:

“Tiểu huynh đệ, nguyên lai ngươi còn trẻ như vậy, ta thật sự là nhìn lầm. Túi khoai này ngươi cầm đi trên đường mà ăn. Thật ngại, Ngọc thôn chúng ta cũng chỉ có thể cung cấp những thứ này thôi”.

Hải Long lắc lắc đầu nói:

“Không, thôn trưởng, ta không thể cầm, có thể tắm rửa và có một bộ quần áo để mặc là ta đã mãn nguyện rồi. Ta tự có cách tìm cái ăn. Bộ quần áo này ta không thể như vậy mà mang đi. Ta sẽ giúp các người bắt một ít cá để ăn. Xem qua con sông này thì biết, vì cái gì mà các người không bắt cá ở đây?”

Ngọc Hộc thở dài nói:

“Tiểu huynh đệ, nói ra sợ ngươi chê cười, nơi này của chúng ta thật sự quá nghèo, hơn nữa lại là khu đất liền, lưới đánh cá giá cả cao kinh người, căn bản chúng ta không thể mua được. Sông này nhìn qua không sâu, nhưng nước sông chảy thật xiết, nếu không có lưới thì rất khó mà bắt cá.

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tiên của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhmap1088
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 202

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.