Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 42: Tà ác Thi quỷ (hạ)

5999 chữ

Pháp lực trong cơ thể vận chuyển dữ dội, hỗn hợp năng lượng đã bị Hải Long thúc dục đến cực hạn, mặt đất dưới chân trôi qua rất nhanh, mang theo nổi bi thương cùng sát ý ngùn ngụt, rất nhanh hắn liền thấy một bộ lạc được tạo thành từ mấy trăm nóc lều trại, bị vô số hàng rào bén nhẹn bao bọc lại, chung quanh là vô số cương thi đang có ý đồ vượt rào vào trong, ở bên trong hàng rào, mọi người đang dùng tất cả những thứ gì có thể làm vũ khí được, cố ngăn cản không cho cương thi tấn công vào.

Tuy nhiên, bọn cương thi này không có sinh mệnh, càng không biết cái gì gọi là tử, nên chỉ bằng vào lực lượng thường dân kia thì tất nhiên không thể làm nên cơm cháo gì, bọn chúng vẫn tấn công liên tục vào.

Mọi người trong bộ lạc dĩ nhiên là thể lực có hạn, tuy rằng đã thay phiên nhau ngăn cản, nhưng cứ cái đà này, thì bọn cương thi không sớm thì muộn sẽ sớm phá tan rào chắn. Lúc ấy, mọi người ở đây đều sẽ trở thành như chúng. Thấy cảnh tượng như thế, nhiệt huyết trong lòng Hải Long không khỏi sôi trào, hắn biết Thi quỷ đang ẩn náo lân cận cũng không dễ dàng buông tha bộ lạc này, thế nào nó cũng mò đến đây.

“A------“

Tiếng thét vang ra xa nghe lanh lảnh, toàn thân được phủ trong Tinh Lam Khải Hải Long bay vút lên không, chừng qua vài cái lên xuống, đã tiến đến hàng rào. Hồng quang Huyết Bát Quái bùng lên, ba tên cương thi đã bị đánh dập nát, Hải Long phi thân lên, Tiểu Thiết Côn biến to ra chém xuống, một cỗ lực lượng mênh lông chợt phát ra, liên tiếp bảy, tám tên cương thi nổ tung đầu nhất thời chảy ra đất thứ chất lỏng màu xanh biếc.

Đã không còn đầu, bọn chúng chỉ có thể không cam lòng mà té xuống đất, nhưng dù vậy, chúng vẫn như trước không ngừng giật giật. Hải Long đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, Tiểu Thiết Côn cùng với Huyết Bát Quái trong tay phát huy ra uy lực cường đại, hơn trăm tên cương thi dưới sự điên cuồng ấy không ngừng giảm đi đáng kể, mọi người trong bộ lạc nhất thời giảm bớt áp lực, đều giật mình nhìn thân ảnh lam sắc kia tựa như đang nằm mộng.

Tuy rằng chỉ có tu vi Phục Hổ sơ kỳ, nhưng đối phó với loại cương thi bình thường như thế cũng dư sức, theo số lượng cương thi đã giảm nhiều, và bị ảnh hưởng bởi hung lệ khí của Huyết Bát Quái, trên người Hải Long sát khí đã tràn ngập vô biên. Đúng lúc này, gầm vang lên một giận dữ, hơn ba mươi tên cương thi xót lại đều hoảng loạn nhảy lui về phía sau, khí lực tà ác tràn ngập tới không lồ, nhất thời Hải Long cảm giác trong lồng ngực bị một trận khó thở, thầm nghĩ: đã đến rồi.

Đúng vậy, hắn phán đoán rất chính xác, một thân ảnh cao lớn, nhảy mỗi một bước mấy chục thước cách đó không xa đang tiếp đến rất nhanh. Hắn, đúng là Thi Quỷ mà Hải Long cần tìm.

Con Thi quỷ này vốn là một gã đạo tặc ở Trung Nguyên, bởi vì mỗi lần đi cướp đoạt không những đã cướp mà còn giết sạch toàn bộ không chừa một móng khiến cho ai cũng căm phẫn, dưới tình hình như vậy, gã không thể sống yên ở Trung Nguyên nữa, cho nên kéo theo bộ hạ chạy trốn tới Tây Vực, về sau vô tình lấy được một quyển pháp môn về tu luyện Thi quỷ, trong sách cũng không có nói về cái hại của việc tu luyện Thi quỷ, quá mừng rở, nên gã tu luyện tùy tiện.

Qua vài năm, tuy rằng thực lực của gã so với trước kia đã cường đại gấp mấy lần rồi, có điều, cũng bị biến thành bộ dáng giống như cương thi, không còn một tia dấu hiệu nào là người. Đồng thời, bởi vì tu luyện Thi quỷ, gã càng trở nên hung tàn hơn, với thực lực cường đại đó đã quay về Trung Nguyên tàn sát bừa bãi, hắn vẫn không ngừng tu luyện, đến nay đã có mười năm tu luyện. Gần đây nhất, gã phát hiện ra tu vi mình thủy chung vẫn trì trệ không tiến, không thể đột phá đến Thi Đan cảnh giới, biết được nguyên nhân là do hút sinh khí không đủ, cho nên mới nhắm vào bộ lạc ở gần mình nhất, chỉ cần đạt tới Thi Đan cảnh giới, gã sẽ có thể tạo thành Thi Độc Công thực lực hùng mạnh. Mạnh hơn điển hình như con trai lớn đã chết của Sa Ti…

Mắt thấy địch nhân tiếp cận, Hải Long cẩn thân lấy trong người ra Huyễn Long, quay đầu lại phía bộ lạc quát to:

“Các người đều lui về lều trại của mình đi, nơi này có ta là đủ rồi.”

“Phải không? Có ngươi là đủ rồi à?”

Thanh âm dị thường khó nghe vang lên, Thi quỷ đã đứng đối diện cách Hải Long hai mươi thước. Quan sát bên ngoài cho thấy, gã cũng không ghê tởm như những tên cương thi khác, trên người mặc một kiện trường bào màu xám đen, tóc màu vàng khét xỏa dài xuống vai, hai tay khô gầy lộ ra bên ngoài, móng tay thật dài lóe ra hào quang xanh biếc, khí tức nguy hiểm không ngừng tản ra trên người gã.

Hải Long thầm rùng mình, hét lớn một tiếng:

“Thuận Phong Nhĩ nghe lệnh, tra.”

Hoàng quang chợt lóe rồi biến mất, thân thể Thi quỷ khẽ run lên, một đạo quang mang màu vàng lóe qua trước mắt Hải Long. Hắn không khỏi nuốt một ngụm vào, con Thi quỷ này đã đạt tới tương đương với Đạo Cố cảnh giới, tuy rằng có thể khẳng định là gã không biết bay, nhưng so với mình cao hơn hai cảnh giới, thì có thể đối phó nổi sao? Trong lòng đang bồn chồn tính kế thì trước mắt Hải Long lại hiện ra ánh mắt trước khi chết của Sa Ti, ánh mắt kia mang đến cho hắn dũng khí vô vàn, nắm thật chặt Tiểu Thiết Côn trong tay, chuẩn bị tinh thần giết chết tên tà ác Thi quỷ trước mặt này.

Thi quỷ có chút kinh ngạc nói:

“Nguyên lai là mấy tên tu chân, chẳng trách sao lại dám đến đây chõ mõm vào chuyện của lão tử, bất quá, xem qua dường như ngươi cũng không có tu vi cao thâm gì mấy. Thi quỷ ta tu luyện, mục tiêu chính là dân thường trong bộ lạc, không muốn cùng với bọn tu chân các ngươi đối địch, biết điều nên lập tức rời đi, ta coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn bằng không, đừng trách ta không khách khí.”

Tuy rằng thân thể gã đã biến thành cương thi, nhưng cũng thật khôn lanh, biết rằng mình tu luyện Thi quỷ, là tuyệt đối không nên trêu chọc người tu chân, một khi có cao thủ đến đây, thì chỉ có nước bị kết liễu tại đây.

Đã quyết định rồi, Hải Long không hề hối hận, nổi giận nói:

“Thi quỷ, ngươi ngang nhiên dám ở đây làm hại nhân gian, chẳng lẽ không sợ trời phạt sao? Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt ngươi hoàn toàn.”

Thi quỷ hắc hắc cười:

“Thay trời hành đạo? Dựa vào ngươi? Nhìn bộ dạng của ngươi, sợ là ngay cả nguyên anh còn không có, như thế nào đấu cùng ta. Uhm, hút sinh khí của người tu chân bằng với một trăm người bình thường à. Ngươi đã thách thức như thế, lão tử cũng không khách khí nữa.”

Tiếng nói vừa dứt, thân thể cao lớn cứng còng của gã tung vọt đến Hải Long, tuy nhìn qua hành động này của gã rất ngô ngê, nhưng tốc độ lại mau lẹ phi thường. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã tiến đến trước mặt Hải Long. Hải Long không dám khinh thường, một đạo hồng quang trong tay đưa ta. Hào quang hồng sắc đường kính một thước bắn thật mạnh vào giữa ngực Thi quỷ.

Nổ oanh một tiếng, thân thể Thi quỷ đáp trả lại bằng việc bị quẳng sang một bên, Hải Long nhất thời mừng rỡ trong lòng, hắn cũng không ngờ tới, cư nhiên lại thành công dễ dàng như vậy. Nhưng, khi phát hiện thân ảnh Thi quỷ ổn định lại, Hải Long lại chìm trong tâm trạng. Đối phó với cương thi bình thường rất thuận lơi nhưng lần này Huyết Bát Quái bị mất tác dụng, Thi quỷ kia tuy rằng phần áo trước ngực bị phá tan thành một vết lớn, nhưng làn da đen nhẻm bên trong kia lại không có một mảy may tổn hại gì.

“Hắc hắc, tiểu tử, chỉ bằng vào pháp bảo vô dụng này cũng muốn đã thương ta sao? Ngươi chết đến nơi rồi. Thi quỷ bọn ta tuy không sử dụng pháp khí như người tu chân, nhưng thân thể bọn ta là bất diệt. Ta muốn xem thử cái hồng quang kia của ngươi có thể phát ra bao nhiêu lần.”

Nói xong, thân thể như một hư ảnh, lại vọt lên.

Hải Long thầm rùng mình, lần này hắn không sử dụng Huyết Bát Quái, mà là trực tiếp dùng Tiểu Thiết Côn nhằm về Thi quỷ mà bổ tới, Thi quỷ cười hắc hắc, vươn bàn tay khô đét ra chụp vào ngọn Tiểu Thiết Côn. Có điều, lần này hắn đã tính sai. Ngoại trừ Hải Long ra, bất cứ kẻ nào đối mặt với Tiểu Thiết Côn đều giống như bị một lực ngàn cân đã kích. Oanh một tiếng, thân thể Thi quỷ lảo đảo bị đập rớt xuống đất, tiếng xương cốt gãy truyền ra rõ ràng.

Một côn đem Thi quỷ hất xuống đất, Hải Long nhất thời hưng phấn vô cùng.

“Cái chó gì mà bất diệt thân, còn không phải bị ta đánh à. Hừ!”

Kỳ thật, nếu lúc này hắn đuổi tới dùng Tiểu Thiết Côn cho một nhát vào đầu Thi quỷ, thì thật là có khả năng sinh mệnh Thi quỷ bị hạ thủ dưới tay hắn, nhưng do đang rất đắc ý, Hải Long lại phán đoán sai lầm, sai lầm này, suýt chút nữa làm cho hắn phải bỏ mạng.

Trong tiếng nổ, Thi quỷ bị đập rơi xuống lún vào đất, một tảng lớn bụi đất che tầm mắt Hải Long lại, ngực đau đớn, hắn cố gắng lui về sau, lam quang trước mắt không ngừng lóe ra. Tiếng động vang lên, dưới năng lượng tãn ra thật lớn, một mảnh hàng rào đã bị Hải Long làm cho cháy rụi, quay cuồng vài vòng trên mặt đất mới ổn định thân thể lại. Hắn hoảng sợ khi phát hiện, Thi quỷ đang chậm rãi theo bụi đất mà bước từng bước về phía mình, một cánh tay xụi xuống, hiễn nhiên đã bị phế đi. Thi quỷ kia trong mắt hung quang màu đỏ lóe ra liên tục, gã đã trở nên cuồng bạo.

Tinh Lam Khải trên người Hải Long so với trước đã nhạt đi rất nhiều, nó dùng chính năng lượng của mình bảo hộ cho Hải Long, không thì một kích vừa rồi của Thi quỷ, hoàn toàn có thể lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.

Khi ngực bị đả thương ngay vị trí tim, Nghịch Thiên Bảo Kính tản mát ra một cỗ năng lượng ấm áp từ bên trong bảo vệ thân thể Hải Long, nếu không, chỉ dựa vào riêng Tinh Lam Khải, thì tuy rằng Hải Long không bị chết, nhưng lúc đó cũng sẽ mất đi lực phản kháng.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, hắn cuống quít dùng Huyết Bát Quái phát ra một đạo hồng quang đánh tới Thi quỷ, đứng thủ thế lại trên mặt đất. Vừa rồi lúc phòng ngự Tinh Lam Khải đã lấy đi một lượng pháp lực, hơn nữa đã trước đó đã bị tiêu hao khi đối phó với bọn cương thi, từng trận suy yếu không ngừng ập đến thân thể Hải Long.

Thi quỷ xoa xoa chỗ ngực bị đánh, oán hận nói:

“Ngươi dám phế một tay của ta, hôm nay không xé nát ngươi ra, ta sẽ không là Thi quỷ.”

Thân ảnh chợt lóe lên, Thi quỷ thi triển đến cực hạn tu vi của mình, Hải Long chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là hình bóng Thi quỷ, căn bản là không biết ứng phó như thế nào.

Bởi vì không biết được Thi quỷ thật sẽ tấn công từ hướng nào, nên hắn chỉ phải quơ lung tung Tiểu Thiết Côn trong tay, nhưng, làm sao có thể đánh trúng Thi quỷ chứ? Ngay khoảnh khắc hắn đang bối rối, sau gáy đột nhiên truyền đến âm phong bén nhọn, không đợi Hải Long kịp né tránh, một trảo của Thi quỷ đã chộp được đầu của hắn. Thi quỷ đã nghĩ đến, trên người Hải Long có Tinh Lam Khải phòng vệ, nhưng trên đầu lại không có cái gì, đúng là nơi tốt nhất để công kích.

Trong cơn nguy kịch, Nghịch Thiên Bảo Kính liền phát huy tác dụng, tuy rằng tu vi Hải Long còn chưa đủ để khu động nó, nhưng lực phòng ngự tự thân nó bày ra nguyên vẹn. Ngân quang chợt lóe, Thi quỷ chỉ cảm thấy mình bắt được một viên thiết cầu cứng ngắc, một cỗ cảm giác nóng rực theo bàn tay truyền vào cơ thể gã, tiên kinh khí chính là khắc tinh của gã, nhất thời kêu thảm một tiếng rút chưởng về.

Cơ hội như vậy Hải Long sao có thể bỏ qua, hai tay cầm lấy Tiểu Thiết Côn dùng hết sức đánh ra, oanh một tiếng, nhất thời đánh Thi quỷ bay ra khỏi bộ lạc. Kỳ thật, nếu đổi thành một gã tu chân giả Đạo Cố, cho dù có Nghịch Thiên Bảo Kính bảo hộ, Hải Long rất có thể sẽ bị thương nặng.

Dù hắn vẫn không thể phát huy ra hết năng lực Nghịch Thiên Bảo Kính, nhưng may sao Thi quỷ lại sợ nhất chính là tiên linh khí và phật khí, mà hai loại năng lượng này trong cơ thể Hải Long đều có, dưới sự trùng hợp đó, nhất thời khiến cho hắn chuyển từ thế hạ phong sang nắm thượng phong.

Thi quỷ tuy rằng bị tiên linh khí xâm nhập, nhưng lần này gã cũng không đối chọi với Tiểu Thiết Côn, mà là dựa theo lực đánh ra cường đại của Tiểu Thiết Côn mà nhẹ nhàng bay ra, thẳng ra ngoài trăm mét mới ngừng lại được. Toàn bộ móng tay gã đã hoàn toàn bị phá nát, cánh tay không ngừng lóe ra quang mang màu bạc.

Hải Long mừng thầm trọng bụng, nghĩ: Nghịch Thiên Bảo Kính này quả nhiên là bảo bối, nếu không có nó, lão tử chắc đã về chầu ông bà. Nếu Nghịch Thiên Kính có thể bảo vệ thân thể, thì mình còn kiêng kỵ cái gì nữa chứ? Nghĩ đến đây, hắn đem toàn bộ pháp lực còn xót lại trong cơ thể, truyền vào Tiểu Thiết Côn bay nhanh đuổi theo Thi quỷ.

Thi quỷ cố gắng vận dụng Thi khí của mình đấu tranh cùng Tiên linh khí, may mắn cho gã chỉ là lây dính một chút, nếu không, lúc này đã sớm hóa thành tro bụi. Nhưng dù là như vậy, không chần chừ, gã cũng không dám công kích Hải Long nữa, thống khổ nổi giận gầm lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Bọn cương thi còn xót lại mất đi sự khống chế của Thi quỷ, một đám lắc lắc đứng tại chỗ không biết làm sao.

Thi quỷ tốc độ quả thật kinh người, Hải Long vận toàn lực truy đuổi thủy chung vẫn không thể đến gần. Trong lòng vừa động, theo Càn Khôn Giới Hải Long lấy ra một chén trà, đây là một trong vật phẩm hắn mua ở Thông Uyển thành, định để làm lễ vật khi trở về. Đổi Côn sang tay trái, hắn đột nhiên tăng tốc, kéo khoảnh cách mình và Thi quỷ gần lại mấy thước, vận dụng tuyệt kỷ ném đá lúc trước khi cùng chơi đùa với Tiểu Cơ Linh, chén trà mạnh mẽ nhắm hướng dưới chân Thi quỷ mà lao tới. Thi quỷ vẫn như không có gì mà chạy tiếp, là do hắn nghĩ đến, chỉ cần gây nhiễu loạn dưới chân thì mình có thể đuổi lên kịp.

Răng rắc một tiếng, chén trà biến thành một đống mảnh nhỏ, tuy Hải Long đem pháp lực rót vào trong đó, nhưng gặp phải Thi quỷ kia cứng như sắt thép, lại là uổng phí, không ảnh hưởng đến tốc độ của gã một chút nào.

Nhìn lại cự ly đang giản cách ra, Hải Long cắn răng một cái, rút ra chút pháp lực còn thừa lại, mạnh mẽ rót vào trong Huyết Bát Quái, dứt khoát lần thứ hai hướng hai chân Thi quỷ công kích. Huyết Bát Quái dù sao cũng là pháp bảo, tuy uy lực của nó không thể đả động được Thi quỷ, nhưng lực đánh vào cũng đủ mạnh.

Oanh một tiếng, hai chân Thi quỷ bị chấn động mạnh, dưới tác dụng của xung lực, thân thể gã nhất thời lộn ngược lên trời. Hải Long thét dài một tiếng, nhẹ nhàng nhãy vọt lên, hai tay nắm chặt Tiểu Thiết Côn, như là khai thiên tích địa, oanh kích thật mạnh vào ngực Thi quỷ. Thân thể Thi quỷ nhất thời bị nện xuống mặt đất.

Sai lầm như trước Hải Long tự nhiên sẽ không tái phạm nữa, lại một côn mạnh mẽ đập vỡ đầu Thi quỷ, máu bẩn vẩy ra đều bị Tinh Lam Khải ngăn cản bên ngoài, không thể làm ô nhiễm đến thân thể hắn.

Tù trưởng sớm đã lệ rơi đầy mặt, cung kính nói:

“Đa tạ ân công đã giúp Sa Ti huynh đệ an táng, những việc làm của ân công ngày hôm nay, bộ lạc Khách Nhĩ Man chúng ta không dám quên. Thỉnh ân công đến bộ lạc của chúng ta nghỉ ngơi một chút a. Để chúng ta được trọn tình chủ nhà”.

Thôn dân tự động dạt ra thành đường. Bụng Hải Long quả thực hơi đói, mấy ngày nay vẫn cảnh màn trời chiếu đất, hắn cũng muốn tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Quay đầu liếc mắt nhìn Hoằng Trị một cái, lúc này mới đi hướng về bộ lạc.

Tây Vực bộ lạc vốn rất là hiếu khách, huống chi Hải Long là đại ân nhân của bọn hắn, các hộ gia đình đều lấy đồ tốt nhất của chính mình ra tiếp đãi hai người Hải Long, trong lúc đó lo mổ dê thịt trâu, vội vàng chuẩn bị tiệc.

Làm cho Hải Long mở rộng tầm mắt chính là, buổi tối mới vừa ăn một lần cơm, Hoằng Trị liền cầm gấp lên một cái đùi dê lớn, nhìn hắn bộ dáng tay đầy mỡ, sao còn giống người xuất gia.

“Uy, ta hỏi này tiểu Trì, các ngươi tu phật không phải ăn chay sao?” Hải Long nghi hoặc hỏi.

Hoằng Trị thưởng thức mùi thịt dê nướng ngào ngạt, vẻ mặt đầy thỏa mãn nói:

“Thiền Tông chúng ta là không kiêng kỵ điều này. Sư phụ lão nhân gia ông ta thích nhất là rượu thịt, mỗi khi ta đi theo người tu luyện, qua một thời gian ngắn, người phải rời núi để mua đồ ăn, lão nhân gia thường nói, rượu thịt mặc dù cao sang, nhưng phật ở trong lòng, tu phật không nhất định phải câu nệ hình thức, chỉ cần đừng thờ phụng phật tổ với dáng vóc tiều tụy, ăn chút rượu thịt cũng không thể sao. Oa, đại ca, thịt dê này mùi vị thật thơm, vừa thơm vừa mềm, có thể sánh bằng thịt sư phụ nướng. Ngươi cũng ăn đi!” Nói xong, lập túc lấy bát lớn mà rót rượu

Hải Long trợn mắt há mồm nhìn hắn, cười khổ nói:

“Nguyên lai ngươi còn là một hòa thượng rượu thịt. Bất quá, ta thích. Ghét nhất là bị quản thúc sinh sống. Ăn, ăn nhiều một chút”.

Nhìn bộ dáng hai người Hải Long, tù trưởng bộ lạc Khách Nhĩ Man nhất thời mặt mày hớn hở, liên tục hướng hai người Hải Long mời rượu, Hải Long trời sinh tửu lượng rất lớn, mà rượu này tác dụng lại chậm, vừa nhỏ, ước chừng hết mấy chục chén mà hắn vẫn không có một tí men say nào, vừa ăn, hắn hướng tù trưởng hỏi:

“Ngài biết ở Tây Vực chúng ta có tòa núi Liên Vân Sơn không?”

Tù trưởng ngây ra một lúc nói:

“Dường như có a. Ân công, ngươi muốn đi nơi nào? Không bằng ở lại nơi này của chúng ta lâu một chút, tuy rằng nơi này không thực giàu có, nhưng cam đoan mỗi ngày ngài có thể ăn thịt dê thịt trâu”.

Đối với thanh niên trước mặt này, hắn là phát ra từ tình cảm nội tâm. Hơn nữa theo tâm tư mà nói, nếu Hải Long có thể ở đây thời gian dài, đối với bộ lạc mới có lợi.

Hải Long lắc lắc đầu nói:

“Ta còn phải mau trở về. Nơi đó mới là nhà của ta a! Tù trưởng người chỉ cần nhớ phương hướng Liên Vân Sơn nói cho ta là tốt rồi”.

Tù trưởng thở dài, hắn cũng biết không lưu được, nói:

“Ân công, không dối gạt ngài, trong tộc chúng ta có một bảo vật, có nó ngài nhất định có thể tìm thấy Liên Vân Sơn. Ngài chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại”.

Nói xong, hắn xoay người ra khỏi lều trại, một lát sau cầm một cuộn da quay lại.

Hai tay đưa cuộn da lên nói:

“Ân công, đây là bảo vật tổ truyền của tộc ta, vật này sẽ đưa cho ngài a”.

Hải Long ngẩn người, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ tàng bảo đồ phải không? Nếu là thật thì chính mình phát tài. Nghĩ đến đây, vội vàng nhận lấy. Tù trưởng giải thích nói:

“Đây là bản đồ toàn bộ Tây Vực, là tổ tiên trong lúc vô tình có được. Chẳng qua mặt trên nguyên vốn không có đánh dấu tên, bộ lạc Khách Nhĩ Man của chúng ta không ngừng thăm dò, ghi rõ ra một ít địa danh đã biết, vừa rồi ta xem một chút, cũng không có Liên Vân Sơn theo như lời ngài nói. Nhưng trong bản đồ này có rất nhiều núi cao sông lớn, nếu ngài đối với địa hình nơi đó quen thuộc, hẳn là có thể tìm tới vị trí xác thực a. Ta có thể giúp ngài, cũng chỉ được như vậy”.

Tuy rằng trong lòng Hải Long có chút thất vọng, nhưng hắn cũng biết đây là cái hiện tại mình rất cần, một bên nói lời cảm tạ, một bên mở ra cuốn da. Bản đồ này dùng da dê làm nên, công nghệ thập phần tốt, tuy rằng rõ ràng đã rất cũ, nhưng không có chút tổn hại. Trên bản đồ vẽ các loại núi, sông ngòi địa hình, quả thật có chút đánh dấu.

Hoằng Trị tò mò lại gần, nhìn bản đồ nói:

“Đây thật sự là kiện bảo vật, vẽ nó không biết cần phải trải qua bao nhiêu thời gian a! Ta xem, chỉ có thể là tiên nhân làm nên”.

Hải Long liếc mắt nhìn hắn nói:

“Chỗ nào có nhiều tiên nhân như vậy, ngay cả người tu chân chúng ta, chỉ cần hạ quyết tâm, dùng một quảng thời gian dài cũng có thể vẽ ra giống thế. Tù trưởng, thật sự là cám ơn ngài, bất quá, bản đồ này rất trân quý, ngài chỉ cần cho chúng ta nhìn mặt trên bắt chước vẽ lại một ít là được rồi”.

Tù trưởng lắc lắc đầu nói:

“Nếu như không có hai vị ân công, sợ là bộ lạc Khách Nhĩ Man chúng ta không còn tồn tại. Bản gốc tự chúng ta có lưu mấy phần, như vậy đã đủ rồi. Phần này là trân phẩm nguyên bản ngài nhất định phải nhận lấy a! Bằng không tộc nhân sẽ trách tội ta. Bộ lạc Khách Nhĩ Man của ta đối dãi với bằng hữu từ trước đến nay không phải keo kiệt”.

Hải Long gật gật đầu nói:

“Ta đây không khách khí nữa, cám ơn ngài tù trưởng”.

Đêm đó, do có cảm giác say nên Hải Long cùng với Hoằng Trị ngủ sớm. Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Hoằng Trị đã bị Hải Long kéo từ trong chăn ra.

Ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoằng Trị có chút bất mãn nói:

“Hải Long đại ca, trời còn chưa sáng đâu, ca gọi đệ dậy làm gì, để cho đệ ngủ tiếp một lát nữa đi”.

Hải Long gõ một cái ở cái đầu trọc của Hoằng Trị nói:

“Ngủ cái gì mà ngủ, đi nhanh thôi. Bộ lạc này quá nhiệt tình, nếu chúng ta đi ban ngày, chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái”.

“À”

Hoằng trị bất đắc dĩ đứng lên, thắt lại cái thắt lưng, đem áo cà sa mặc vào trên người, Hải Long thúc dục pháp lực rót vào Càn Khôn Giới, từ bên trong lấy ra mấy thứ đồ vật này nọ, sau đó nhìn lên bản đồ, cùng với Hoằng Trị lặng lẽ ly khai bộ lạc. Vừa đi, Hải Long hỏi Hoằng Trị:

“Ngươi có thể bay hay không?”

Hoằng Trị gật đầu nói:

“Đương nhiên có thể? Này đại ca, ca không biết là chúng ta đi bộ như vậy đối với tu hành sẽ rất có lợi sao? Sư phụ của đệ từng lưu lại một quyển sách chứng thực, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Nếu là đi bằng đường bộ, tự nhiên là rất quan trọng. A! Đúng rồi, đại ca, ca để lại cái gì trong bộ lạc vậy, dường như là giấy mà”.

Hải Long cười hắc hắc nói:

“Ngươi đây không hiểu rồi. Ta lưu lại đó chính là ngân phiếu một vạn lượng, dùng nó có thể đi đổi rất nhiều đồ vật. Ngày hôm qua chúng ta ăn nhiều đồ như vậy, lại cầm bản đồ của người ta, tất yếu nên phải hồi đáp thôi.”.

Kỳ thật Hải Long cũng không có tâm địa tốt như vậy, tác phong của hắn từ trước đến nay là hại người lợi mình, chẳng qua bởi vì bộ lạc kia cùng với thôn mà hắn lớn lên có nhiều điều tương tự, lại bị Sa Ti làm cho cảm động, cho nên mới làm như vậy. Hải Long không biết chính là, từ lúc đêm qua, Hoằng Trị cũng đã vì toàn bộ thôn dân mà tạo ra một ma pháp cấm chế, cho dù lại có Thi quỷ cấp bậc giống như vậy tà vật xâm lấn, cũng chắc chắn có thể phản hồi lại.

Hoằng Trị kính nể nhìn Hải Long nói:

“Đại ca, ca lo lắng đích thực chu đáo, đệ đều không nghĩ tới a! Đi theo ca, đệ quả thực may mắn”.

Hải Long đắc ý nói:

“Đó là đương nhiên, ta là người thông minh nhất thiên hạ. Buổi sáng gọi ngươi rời giường trước, ta đã tìm được đại khái phương hướng Liên Vân Sơn. Ta đây cũng là lần đầu tiên rời núi, bây giờ tìm về quả thật không có chút dễ dàng a!”

Nói xong, hắn mở bản đồ ra, chỉ phía dưới một địa phương nói:

“Vị trí hiện tại của chúng ta là chỗ này, ngươi hướng lên trên xem, ở mặt trên tấm địa đồ này những chỗ dùng kí hiệu mây mù thay thế, nên đó là Liên Vân Sơn, dù sao nơi đó tông phái chúng ta cũng trừ bỏ ngoại nhân bên ngoài, người bên ngoài không có khả năng đi vào. Không thể nói là khẳng định tuyệt đối, nhưng cũng là tám chín phần mười a”.

Hoằng Trị vui vẻ nói:

“Tốt lắm a! Chúng ta hãy mau trở về Liên Vân Tông a. Ngay cả đại ca ngươi đều lợi hại như vậy, vậy sư phụ ngươi chẳng phải là thần tiên trong loài người sao”.

Hải Long đương nhiên nói:

“Nơi đó của chúng ta là nhân gian tiên cảnh, chờ ngươi tới rồi, sẽ hiểu. Đúng rồi, sư phụ của ngươi là hạng người gì? Hắn như thế nào viên tịch chứ?”

Hoằng Trị ảm đạm nói:

“Sư phụ đối với đê tốt lắm, chuyện tình mới đây đệ nhớ không rõ lắm, khi đó đệ dường như không có cha mẹ, tại thời điểm lưu lạc ở ngoài đường đệ được sư phó mang đi. Sau đó đệ liền đi theo sư phó ở trong núi tu luyện, ước chừng một trăm năm, sư phó đột nhiên nói cho đệ biết, đại hạn của người đã tới, liền ở trong núi tọa hóa. Lão nhân gia, ông ấy đi thật yên bình. Ở lúc sắp chết, người nói cho ta biết, nói rằng mình thủy chung không có dũng khí Đại Viên Mãn cảnh giới tối hậu, tâm chí không đủ kiên định, không thích hợp để tu luyện nữa, chỉ có lựa chọn tọa hóa thành thạch bảo tồn lấy phật niệm, có lẽ ngàn vạn năm sau, chờ phật niệm người đọng lại, có thể một lần nữa sống lại. Sư phụ nói đệ là thiên tài tu phật, để cho đệ bế quan trăm năm sau mới ra khỏi núi, sau đó liền viên tịch. Đệ thật sự là khổ cực, sư phụ là thân nhân duy nhất, người đã chết, đệ liền trở thành đơn độc. Bất quá, Phật tổ đối đãi thật sự là không tệ, ngày hôm qua lại làm cho đệ gặp được đại ca, về sau lại có ca để dựa vào, đại ca, cám ơn ca để cho đệ đi theo bên cạnh”.

Hải Long trong lòng khẽ run, hắn biết, chính mình chỉ là muốn lợi dụng Hoằng Trị mà thôi, căn bản là không phải nghĩ muốn giúp cái gì, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia cảm xúc khó có thể đè nén, hắn mạnh mẽ xoay người nói:

“Đi nhanh lên’.

Nói xong, thúc dục pháp lực, rất nhanh hướng xa xa mà đi. Hoằng Trị nhìn bóng dáng Hải Long, than nhẹ một tiếng nói:

“Đại ca, đi theo ca, có lẽ chính đệ là nhân vật tối trọng yếu trong hành trình lịch luyện chi hành a”.

Màu vàng phật quang sáng lên, không kịp thấy hắn làm gì, đã đuổi tới sau lưng Hải Long, liền như vậy lơ lửng theo phía sau Hải Long.

Đã xác định được phương hướng, đi tới liền dễ dàng hơn, dựa theo bản đồ, một ngày công phu bọn họ đã đi tới Liên Vân Sơn được một phần mười lộ trình.

Hoằng Trị nhíu mày dừng lại cước bộ nói:

“Đại ca, thâm sơn cùng cốc này, ngay cả nơi tránh gió cũng không có, buổi tối chúng ta ăn cái gì a! Đệ đói bụng”.

Hải Long cười nói:

“Ngươi như vậy, làm sao giống người tu luyện phật pháp, tục gia lục dục ta xem ngươi cũng chưa đoạn tuyệt. Ăn, uống, ngủ lại không quên được. Chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là lục căn thanh tịnh sao? Nếu hiện ta cả ngày cho ngươi ăn uống, trong tương lai sẽ hại tu vi ngươi đình trệ, thì cũng đừng trách mắng ta”.

Theo Hải Long một ngày, Hoằng Trị dường như cũng đã bị hắn cuốn hút, hắc hắc cười nói:

“Ở thời điểm tu luyện đệ luôn lục căn thanh tịnh, trong ngày thường tự do một ít cũng không có gì, như vậy mới có thể làm cho lòng, chí càng chuyên chú a! Thật muốn ăn một bữa như ngày hôm qua a, hồi tưởng lại thịt dê kia đệ, đệ liền...”

Hải Long tức giận nói:

“Được rồi, đừng say mê, chúng ta hôm nay sẽ ở trong này nghỉ ngơi a. Chạy một ngày, ta đã có phần mệt mỏi”.

Nói xong, liền đặt mông ngồi trên mặt đất.

Hoằng Trị mở trừng hai mắt nói:

“Đại ca, không phải đâu? Ở ngay trong này sao. Như thế nào cũng phải tìm tấm rừng cây nhỏ hoặc là triền núi, hay địa phương khác a. Cao nguyên buổi tối là rất lạnh. Ca xem đệ đây làn da trắng nõn, ca có thể nhẫn tâm làm cho đệ đông lạnh sao?”

Hải Long khinh thường hừ một tiếng, liền nằm xuống đất nói:

“Ít nói nhảm đi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết ngươi đã sớm đã đạt tới trình độ hàn độc bất xâm rồi sao? Cho dù không có chỗ ở, không ăn không uống, đối với ngươi cũng sẽ không có cái gì ảnh hưởng”.

Hoằng Trị bất mãn ngồi vào một bên nói:

“Cho dù phật lực của đệ có thể đạt tới trình độ theo như lời ca nói, đệ đây cũng nguyện ý ngủ ngon a! Nói như thế nào ca cũng là đại ca của đệ, vậy nên chiếu cố đệ đi”.

Nói xong, hầm hừ một tiếng vận khí, biểu lộ tâm tình trẻ con không thể nghi ngờ.

Hải Long bây giờ còn thật không dám đắc tội với người mà chính mình lừa tới để làm bảo tiêu, nghiêng người ngồi dậy, tiến đến bên Hoằng Trị nói:

“Thế nào, dỗi à?”

Hoằng Trị nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn, Hải Long cười hắc hắc, tay phải trảo một cái vào hư không, nhất thời một chân gà phì nộn đã xuất hiện ở trong tay, dùng sức cắn một cái mơ hồ nói:

“Ai, chân gà này ăn ngon thật a! Đáng tiếc có người điều khí no rồi, không cần phải ăn”.

Nói xong, liền đem chân gà nhét vào bụng. Hết thảy đều lọt vào mắt Hoằng Trị, hắn không khỏi mở to hai mắt nhìn, dựa vào tu vi của hắn, cũng chưa nhìn ra Hải Long lấy chân gà từ đâu mà ra, theo mùi thơm từ chân gà truyền đến, cũng không phải là dùng pháp lực bắt chước tạo ra, mà là mỹ vị hàng thật giá thật. Nuốt nước bọt, Hoằng Trị thử thăm dò nói:

“Đại ca, chân gà của ca còn hay không. Có thể cấp cho tiểu đệ ta một cái không. Bụng đệ thật sự đói a!”

Bạn đang đọc Duy Ngã Độc Tiên của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhmap1088
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.