Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra biển

Tiểu thuyết gốc · 3422 chữ

Một lần nữa, để dò la nghe ngóng chút thông tin đặc biệt thú vị ở nơi này, Trần Vô Hạo đã lựa chọn một quán ăn có chút tiếng tăm ở Tây Hải Tân để vào vừa ăn thử đặc sản vùng biển cũng như vừa để làm quần chúng hóng chuyện.

Hắn lựa chọn một bàn nằm ở một góc khuất trong cùng ít ai để ý đến để ngồi, dù sao thì cũng phải để cho Bạch Thanh Khâu cũng được thưởng thức mỹ vị cùng chứ nếu cứ giấu khư khư nó trong người thật sự rất tội.

Uỷ khuất cho tiểu khả ái này trốn mãi trong người tệ này trong hành trình đi qua các địa danh rồi, nếu để nó uỷ khuất luôn cả việc đi ăn thì thật sự là quá mức khổ thân rồi a!

Vậy nên ngồi ở vị trí này thì dù nó có lộ diện ra mà đường đường chính chính ăn cũng sẽ không dễ bị chú ý nếu như không làm ra động thái gì đáng để gây chú ý cả, mà quán ăn này cũng không cấm quan khách không được mang "sủng thú" vào trong quán nha.

Nếu như có thắc mắc tại sao Trần Vô Hạo không ký kết khế ước chủ tớ hay bình đẳng gì đó với Bạchk Thanh Khâu để không còn ai nhắm đến thì suy nghĩ quá đơn giản và thiển cận rồi.

Chỉ cần là loài yêu thú quý hiếm như hồ ly, còn chưa có nói đến huyết mạch đặc thù của nó thì đã trở thành đối tượng bị chú ý rồi, nơi đây còn đa dạng các loại người của các thế lực lớn, chẳng may bị một tên công tử bột hay tiểu thư, thiếu chủ thế gia nào đó nổi hứng muốn có được Bạch Thanh Khâu thì dù có từ chối hay không thì đều sẽ là những trường hợp rất tồi tệ đấy.

Thêm nữa thì cứ cho là sẽ không bị nhằm vào đi thì cho dù có để tiểu hồ ly này đóng giả làm sủng thú của hắn cũng chẳng đảm bảo an toàn khá khẩm hơn chút nào đâu.

Vả lại, Trần Vô Hạo chỉ muốn giữ quan hệ tốt đẹp giữa hai bên như hiện tại, nếu ký kết khế ước thì cho dù là chủ tớ hay bình đẳng cũng sẽ tạo thành một sợi dây hay xiềng xích trói buộc giữa hai bên, bất kể nghĩ theo mặt tốt rằng sự thật là như vậy đi nữa thì cũng không thể chối cãi được việc mối quan hệ của họ có đi kèm cả khế ước.

Hắn không muốn như vậy chút nào mặc cho khế ước là đôi bên tự nguyện, mối quan hệ tự nhiên chẳng phải rất tốt sao? Việc gì phải lập thêm khế ước làm gì chứ?

Trừ phi đó là điều cầm thiết đến mức quan trọng, hoặc là bên trong khế ước có lợi cho cả hai, bằng không thì đừng hóng hắn làm vậy!

Bản thân trong lòng tên này thì rất muốn được cùng tiểu hồ ly đánh chén hết cả cái thực đơn đặc sắc trong quán này, bất quá làm vậy thì sẽ khá là nổi bật, gây nên sự chú ý không nên có, tiểu hồ ly cũng có thể chẳng may bị nhìn chằm chằm, không tốt chút nào.

Cuối cùng thì hắn chỉ hướng tiểu nhị gọi một vài món ăn đặc biệt và đủ bữa rồi nhồi chờ đợi thôi, trong lúc đó thì vểnh tai lên lắng nghe thử xem có chuyện gì thú vị để hóng hớt không...

Có thì tất nhiên là luôn luôn có rồi, dù sao quán này cũng đông đủ kiểu người, không có mới lạ, chỉ thấy khắp nơi trong quán đều tụ tập các nhóm người và nghị luận các loại chủ đề khác nhau...

"Lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập tại quê hương Đông Uyên Đại Lục này, các vị đạo hữu dạo này tu hành thế nào rồi? Có thu hoạch được gì mới không?"

"Haha, chắc cũng phải 2200 năm rồi nhỉ? Bấy lâu nay ta bế quan khổ tu trong Trường Sơn Lâm, thành tựu cũng không tệ, Linh Hải Trung Kỳ rồi, cơ mà cũng vì vậy mà thành người tối cổ a!"

"Mới đó đã lâu như vậy rồi sao? Ta du hành tới Man Sa Đại Lục thu hoạch được không ít thủ đoạn tu luyện mới, cũng giống ngươi là Linh Hải Trung Kỳ!"

"Còn ta ở phía Cổ Niên Đại Lục đạt được kỳ ngộ lớn, hiện giờ đã là Linh Hải Đỉnh Phong rồi nha!"

"Các ngươi tu hành không tệ nha, chẳng bù cho ta, đi khắp Tây Liên Đại Lục chỉ có kết được bằng hữu mới, thu hoạch chẳng được bao nhiêu, chỉ mới tiệm cân Linh Hải Trung Kỳ a!"

"..."

"..."

Bên này chỉ toàn đám người bạn cũ lâu năm không gặp trò chuyện về thu hoạch tu hành của nhau, dù thông tin từ các đại lục khác cũng khá đáng lưu tâm đấy nhưng nhất thời không có thông tin gì hữu ích cần thiết cho hiện tại mấy nên Trần Vô Hạo liền đổi mục tiêu...

"Quán ăn này rất là ngon nàng thấy có đúng không? Ngày nào chúng ta cũng đến đây ăn nhưng vẫn không thể thay đổi được nhận định của ta rằng nó rất ngon nha!"

"Huynh còn nợ ta tới cả vạn Hạ Phẩm Linh Thạch tiền bao ăn rồi đấy, bao giờ mới trả hả?"

"Mỹ phú bà của ta, ta muốn nàng bao ta cả đời cơ!"

"Hứ, suốt ngày chỉ giỏi bao hoa dẻo miệng, huynh còn giàu hơn ta cơ mà, tại sao lại cứ bắt ta bao huynh?"

"Thì, chỉ có như vậy ta mới có thể giữ một mỹ nhân như nàng ở bên cạnh mình mãi mãi a!"

"Huynh...! Huynh...! Nói năng kiểu hiểu lầm gì thế, tức chế người ta!"

"Ta là nói thật lòng a! Tiểu Mỹ à, nàng hãy dành cả đời này ở bên ta, bao ta cái ăn cái uống, ta trả ơn nàng bằng một tiểu hài tử nha?"

"Huynh huynh huynh...!? Ngậm miệng lại, đây là quán ăn đấy, sao lại ăn nói như vậy giữa nơi như thế này trong hoàn cảnh hiện tại chứ?!"

"Hahaha, ta là nói thật mà!"

"..."

"..."

Ngồi nghe hai người này reo rắc "quảng cáo" cấu lương khiến cho rất nhiều cẩu độc thân ở xung quanh nghe nhìn thấy mà tức muốn ói máu, hận không thể một bạt tai vả chết đôi cẩu nam nữ kia.

"Khụ khụ..." Đến cả Trần Vô Hạo vốn chưa suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm cũng cảm thấy không thoải mái cho lắm khi nghe về chủ đề này, không nhịn được ho khan một chút.

Không muốn nghe thêm nữa, lập tức dời lực nghe và sự chú ý của mình sang nơi khác...

"Ồ? Phía bên này hình như sắp có chuyện thú vị đây..." Trần Vô Hạo chợt để ý sang một cái bàn khác, nơi có hai vị nam tử trung niên ăn mặc trang trọng, một người nhỏ con một người vạm vỡ, đứng sau họ là ba người trông bộ dạng có lẽ là hộ vệ gì đó...

"Lân gia các ngươi dạo này phát triển không tồi nhỉ?"

"Ha? Cũng đâu co bằng Trân gia các ngươi? May mắn được một Ngũ Cấp Thế Lực như Dung Kỳ Môn thu nạp về dưới trướng nên giờ đã thăng tiến lên như diều gặp gió rồi còn gì?"

"Quá khen quá khen, ăn ở tốt nó thế đấy!"

"Cút cút cút, chúng ta không có thừa thời gian nghe các ngươi khoe khoang uy danh của mình, bàn chính sự đi!"

"Được rồi, cần gì phải nóng vội như thế?"

"Nhanh hoặc cuộc hẹn này kết thúc ở đây!"

"Hừ, cái đám vai u thịt bắp các ngươi chẳng biết đùa gì cả. Để tử trong gia tộc của ta mới phát hiện ra được tin tức về một đoá thiên tài địa bảo Âu Lan Hoa đạt tới Thiên Cấp Trung Phẩm ở Giao Thú Vịnh..."

"Thật sao?! Đó là Âu Lan Hoa đấy, không ngờ lại để cho đệ tử gia tộc ngươi tìm ra được?"

"Ngươi để ta nói hết có được không? Tìm ra được Âu Lan Hoa là một chuyện tốt, bất quá vấn đề chính là địa điểm tìm được là Giao Thú Vịnh này."

"Giao Thú Vịnh không lẽ là vịnh biển của đám thằn lằn hải thú đó đấy chứ? Thế mà Âu Lan Hoa lại bị canh giữ bởi cái đám đó?!"

"Đúng vậy đấy, lũ giao thú ấy tính tình vốn rất hung hăng dữ dằn, hầu như đều là Siêu Phàm Tứ Trọng tới Thông Linh Đỉnh Phong và một con đầu đàn đạt tới Linh Hải Cảnh! Chúng ta chỉ mới là Thất Cấp Thế Lực, rất khó đánh lại tất cả và cướp lấy Âu Lan Hoa!"

"Vì thế nên Trân gia các ngươi muốn nhờ cậy đến sự giúp đỡ của Lân gia chúng ta cùng góp sức chiến đấu và cướp Âu Lan Hoa?"

"Đúng vậy, Âu Lan Hoa có tám cánh hoa, hai nhà chúng ta chia nhau, mỗi bên được bốn cánh hoa, thế nào? Thoả thuận khá lời đấy nhỉ?"

"Hừm, không tồi chút nào. Vậy được, chúng ta đồng ý góp sức với đám Trân gia các ngươi!"

"Hahaha, lựa chọn đúng đắn đấy, vậy chúng ta về chuẩn bị, 1 tuần nữa hẹn gặp lại tại đúng địa điểm này, hai nhà cùng nhau đi đánh rắn cướp hoa!"

"Nhất trí vậy đi!"

Tiếp đó hai bên lập tức đứng lên trả tiền ăn, vừa rời khỏi cửa quán ăn đã mỗi nhà một ngả mà biến mất khuất dạng.

Mà cuộc trò chuyện này của đám người gọi Trân gia và Lân gia rất thản nhiên bàn bạc với nhau giữa nơi đông người thế này, việc họ chọn một địa điểm như vậy để làm nơi họp mặt trao đổi thôi đã là rất kỳ lạ rồi...

Người người ở trong quán ăn này đều là tu sĩ, bàn bạc lại lỗ liễu như thế thì dĩ nhiên là sẽ giống như Trần Vô Hạo, nghe thấy rõ mồn một rồi.

Đã thế hắn còn âm thầm suy đoán rằng hai nhà này là cố tình hẹn nhau ở đây nói chuyện để cho những người quần chúng ở xung quang nghe thấy ấy, và hầu hết những người ở đây thân là tu sĩ cũng có sự nhạy bén nhất định, chắc chắn cũng đã đang nghĩ giống hắn.

Rất có thể hành động này là để kéo theo đông đảo tu sĩ khác tiến đến tranh giành chiến đấu đoạt bảo, càng đông người thì tỉ lệ thành công sẽ càng cao, lại còn tạo cơ hội cho những thế lực như họ ngư ông đắc lợi, không bị tổn thất quá nhiều cũng đoạt được bảo vật ấy chứ.

Bất quá có lợi ích thì không ai là không muốn được thử sức một phen cả, cơ duyên sinh ra không phải là để dâng tặng cho người khác mà chúng sinh ra để tìm người có duyên với chúng...

Mà trong cái thế giới kẻ mạnh có quyền còn kẻ yếu không có tiếng nói, cá lớn nuốt cá bé này thì người có bản lĩnh cạnh tranh và chiệm đoạt thành công cơ duyên ấy chính là người có duyên!

Trần Vô Hạo dĩ nhiên hiểu cái đạo lý đó, ngay ở giữa cuộc trò chuyện kia hắn đã quyết đính sẽ đi một chuyến ra biển, đi tới Giao Thú Vịnh kia thử sức tranh đoạt Âu Lan Hoa rồi.

Âu Lan Hoa này là thiên tài địa vảo cấp độ Thiên Cấp Trung Phẩm, nếu như Trần Vô Hạo có thể dành được và luyện hoá nó thì rất có thể tu vi sẽ tăng được lên tới Siêu Phàm Ngũ Trọng là ít đấy.

Cơ mà nếu là tu sĩ Siêu Phàm Nhị Trọng bình thường phục dụng loại bảo vật quý hiếm tầng cấp như vậy thì có thể tấn thăng tới tận Siêu Phàm Thất Trọng, Bát Trọng cũng chẳng lạ lắm, cơ mà cái tên thích nén ép cảnh giới để rèn giũa ra căn cơ siêu vững chắc ngư Trần Vô Hạo thì Ngũ Trọng đã là rất tốt rồi đấy a!

Bởi lẽ Âu Lan Hoa có đủ năng lượng để giúp một Thông Linh Sơ Kỳ đột phá đên Thông Linh Trung Kỳ đấy, và cũng có thể từ Thông Linh Trung Kỳ có thêm chút ngoại lực xúc tác mà đột phá Thông Linh Hậu Kỳ nha, chỉ là căn cơ thế nào thì tự biết rồi đấy.

Tác dụng của Âu Lan Hoa là thế, vậy mà phải nói chung là bảo vật tu hành cứ vào tay tên này thì cứ cảm thấy vừa lãng phí lại vừa hữu ích kiểu gì ấy...

Với cả theo như trí nhơ của hắn về kiến thức các loại kỳ trân dị bảo thì Âu Lan Hoa hình như còn có tác dụng luyện thể đấy, mà tu vi Thể Tu của tên này đã đạt tới tối đỉnh của Nhị Trọng Trung Kỳ từ sau khi đột phá Siêu Phàm Nhị Trọng rồi, giờ mà phục dụng có khi còn tiến thẳng tới Nhị Trọng Đỉnh Phong luôn chăng?

Dù thế nào thì thông tin về cơ duyên đã có, còn lại tất cả đều phải dựa hết vào bản lĩnh tranh đoạt của tên này có thể làm được không rồi...

Bấy kể đối thủ cạnh tranh với hắn hay là kẻ địch mà mình phải đối mặt để cướp hàng cũng toàn hàng cấp bậc cao hơn mình, mà chắc chắn 6 đến 7 phần là toàn hàng tu vi cao hơn hẳn một đại cảnh giới, sẽ rất khắc khổ đấy.

Cơ mà nếu như không khó khăn thù còn gì gọi là thử thách tranh đấu cướp đoạt cơ duyên nữa chứ, tu châm giới là một thế giới rất tàn khốc, chỉ là cái tên thận trọng và an nhàn này chưa từng tiếp xúc tới nên mới không thấy mà thôi.

Bao nhiêu thủ đoạn kỳ dị, bao nhiêu toan tính mưu mô xảo quyệt, minh tranh ám đấu, địch trong tối mà ta ngoài sáng và ngược lại,...

Dù là bất cứ điều gì trong số đó cũng đều là những sự kiện và kết quả tồi tệ vô cùng, chẳng ai biết trước được điều gì sẽ có thể xảy ra cả.

"Món ăn của quý khách đã đến rồi đây, xin thứ lỗi vì đã để ngài chờ đợi lâu!" Bất chợt, âm thanh tiểu nhị bưng đồ đến vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ đang nghiêm túc của Trần Vô Hạo, bất quá hắn cũng không bực tức gì, người ta có biết gì đâu, chẳng phải lỗi lầm gì đáng trách cả.

Đằng nào thì mấy suy nghĩ về vấn đề này hắn đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, nghĩ thêm lần nữa cũng chỉ là để nhắc nhở bản thân rằng thế giới này không an bình như bản thân hắn nghĩ và muốn đâu, luôn luôn phải thận trọng.

"Không nghĩ nhiều nữa... Nào, chúng ta cùng ăn thôi Tiểu Bạch!" Trần Vô Hạo sắp xếp phân chia cho cả hai, mỉm cười nói.

"Kiu!" Bạch Thanh Khâu đã rất hảo hức từ trước rồi, bây giờ rốt cuộc đã được thoả mãn, lấp tức bắt đầu ăn luôn, thật đúng là nột gia hoả ham ăn mà, bảo sao hợp với tên này.

Bữa ăn hải sản đầu tiên trong đời họ, thật sự rất ngon...

...

Sau khi đã ăn uống xong xuôi, ngồi nghỉ bụng một chút rồi Trần Vô Hạo lại uỷ khuất tiếp tục giấu tiểu hồ ly vào người, đứng dậy tính tiền rồi rời khỏi quán, đi ngó quanh tìm một quán trọ nào đó gần đây để ở tạm, chờ đến cái ngày đám người kia đã hẹn...

Hắn là thành phần yếu nhất ở đó rồi, nếu như không thể tận dụng kế ngư ông đắc lợi thì sẽ không thể nó có cơ hội đoạt bảo, thế nên chỉ có thể chờ đợi đến ngày đó...

Chứ nếu hắn tự ý xuất phát luôn thì đến đấy có để làm gì đâu, thực lực hiện tại của hắn không cho phép nha.

Và cái đám quần chúng hóng hớt chuyện giống hắn có lẽ dù rất ngứa ngay những cũng có cùng suy nghĩ giống như hắn đi, không ai muốn làm chim đầu đàn để mà bỏ mạng trước đâu nha.

Hoặc là vẫn sẽ có một đám người hoặc nhóm người tự tin vào thực lực và thủ đoạn trên thân mình mà muốn thử tự thân đi cướp trước đi, thì cá chắc phải 10 phần thất bại và 8 phần tử vong a!

Phải biết Giao Thú Vịnh đó là nguyên một cái đàn giao thú sinh sống đấy, một đàn như vậy phải cả ngàn con, mà như nghe ngóng hai nhà kia nói chuyện thì hầu hết chúng đều là Thông Linh Trung Kỳ tới Đỉnh Phong lận...

Không đánh hội đồng với nhân số lớn hơn là không thế nào thắng a!

Chưa kể đến còn là đánh trên "sân nhà" của đối thủ, thật sự là một hoàn cảnh rất bất lợi nếu như không phải là tu sĩ chủ tu Thuỷ hệ thuộc tính đâu.

Thế nên cứ chờ đợi đi thôi...

...

Một tuần rất nhanh trôi qua, thời gian này Trần Vô Hạo ban ngày đi thăm quan quanh quẩn Tây Hải Tân, tối đêm thì ngồi tu luyện chăm chỉ cùng Bạch Thanh Khâu, thật là nhàn...

Ngày hôm nay cuối cùng đã tới, Trần Vô Hạo đã ở sẵn trong cái quán ăn kia chờ đợi cùng với cả một đám người khác có chung ý tưởng...

Rốt cuộc đợi được hai nhà Trân gia và Lân gia dẫn theo đông đảo đệ tử trong gia tộc tiến đến, không ngoài dự đoán của đám quần chúng cũng như trông vẻ mặt kia thì sự có mặt của nhiều người ở đâu cũng nằm trong dự đoán của bản thân hai nhà đó, lập tức họ đã thấy tên Gia Chủ Trân gia trước đó nói chuyện kia lên tiếng:

"Có vẻ như ở đây đã có rất nhiều ngừoi biết chuyện về Âu Lan Hoa rồi nhỉ? Nếu không phiền thì có thể cùng đi cới hai gia tộc chúng ta chứ? Thuyền đã chuẩn bị sẵn rồi đấy."

Tên này nửa nói giả ngu nửa nói giả tạo, nghe rất muốn khinh nhưng tất cả mọi người đều đồng tình với ý kiến này.

Trong số hoi dù đa số là Thông Linh Cảnh có thể phi hành nhưng vẫn có Siêu Phàm Cảnh như Trần Vô Hạo thử sức hoặc là thế lực khác cử ngừoi dứoi trướng theo, nếu giờ đông như vậy lại chia nhau ra đi hành động trên biển sẽ tương đối nguy hiểm, tốt nhất là cùng đi...

Mà thuyền đã được chuẩn bị sẵn rồi thì ngại gì không không cơ chứ?

Thế là tất cả cùng kéo nhau ra bến cảng Tây Hải Tân, đến khu vực đậu thuyền mà hai nhà chuẩn bị...

Chỉ thấy đây là hai con thuyền buồm gỗ khổng lồ có thể chứa mấy ngàn người trông rất bình thường, nhưn thực tế lại là một món pháp bảo loại hình phương tiện là tàu đấy.

Pháp bảo phương tiện rất đắt, vậy mà hai thế lực này lại sở hữu thứ to như thế, đẳng cấp coi sơ bộ cũng phải đạt Linh Cấp, thật đáng kinh ngạc.

"Tất cả đã sẵn sàng rồi chứ?" Sau khi đã ổn định hàng mấy ngàn tu sĩ ở đây xong, rốt cuộc thấy hai vị Gia Chủ hai nhà tuyên bố:

"Vậy thì ra biển nào, trực chỉ Giao Thú Vịnh!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.