Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình huống bất ngờ - Thời cơ

Tiểu thuyết gốc · 3518 chữ

GRÀOOOOOOOO

"SÁT!!!"

"Cố lên mọi người, cùng hợp sức giết chết súc sinh này nào!"

"Âu Lan Hoa còn đang đợi chúng ta dùng bản lĩnh mà đoạt lấy đấy a!"

"Hừ, chúng ta sẽ là những người giành được nó!"

"..."

"..."

Những âm thanh cổ vũ nhau hay những tiếng tự nói để gia tăng thêm khí thế và nhiệt huyết đến từ các tu sĩ nhân loại liên tục cất lên, hoà vào với tiếng gào thét như muốn xuyên thẳng từng tầng mây đen dày đặc trên bầu trời kia của Giao Thú Vương.

Lúc này tất cả các tu sĩ đều dốc hết toàn bộ lực lượng mình có, toàn bộ thủ đoạn bản thân nắm giữ và không tiếc bỏ ra một nguồn vốn liếng không nhỏ mà bản thân luôn cất giữ hạn chế sử dụng để lao lên chiến đấu cùng con vua của hải quái kia...

Sức hấp dẫn của một thiên địa tài bảo đẳng cấp Thiên Cấp Trung Phẩm như Âu Lan Hoa thật sự là quá lớn đối với những tu sĩ Thông Linh Cảnh như bọn hắn.

Phải biết dù Thông Linh Cảnh trở lên chỉ chia ra 4 giai đoạn là Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ và Đỉnh Phong nhưng cách biệt giữa chúng nó lại khác một khoảng rất lớn so với cách biệt giữa các tầng cảnh giới ở Võ Đạo Cảnh và Siêu Phàm Cảnh.

Nếu như Võ Đạo Cảnh cho tu sĩ mỗi khi thăng tiến lên một tầng cấp cao hơn thì sức mạnh thuần tuý của cơ thể sẽ gia tăng lên gấp 10 lần của tầng thứ cũ...

Còn Siêu Phàm Cảnh mỗi một tầng tu vi cảnh giới cao hơn thì sẽ tôi luyện rèn giũa thân thể của ngươi trở nên cường đại hơn cũng như vận động linh lực một cách nhuần nhuyễn hơn, dung tích của đan điền để thôn nạp thiên địa linh khí cũng chứa nhiều hơn và hơn kém nhau cũng vào khoảng 10 lần...

Vậy thì ở Thông Linh Cảnh mỗi một tầng giai phải nói là có sự khác biệt lớn hơn gấp đôi như vậy, tức là sức mạnh qua mỗi giai sẽ gia tăng lên gấp 20 lần trước đó, hoặc ít nhất thì đó là thực lực được ước tính dựa trên thông số nghiên cứu trung bình của tu sĩ.

Mà hiển nhiên là tu vi càng lên cao thì tốc độ tu luyện sẽ càng trở nên chậm hơn và tu hành sẽ trở nên khó đi hơn, tiêu tốn nhiều thời gian và công sức hơn, đến cả việc tìm kiếm có duyên cũng phải trả ra một cái giá không nhỏ như tài sản hay mạng sống các kiểu.

Võ Đạo Cảnh tu từ Nhất Phẩm Võ Đồ tới Thập Phẩm Võ Cực đối với người có tư chất bình thường và chỉ khổ tu không có ngoại lực hỗ trợ và ra ngoài tìm kinh nghiệm còn phải mất tới 600 năm, Siêu Phàm Cảnh cũng không ngoại lệ vào khoảng từng đó thời gian, mà Thông Linh Cảnh thời gian ít nhất phải gấp đôi!

Tất nhiên đó là khi có một tên điên nào đó biết bản thân tư chất yếu kém mà vẫn còn cố mà khổ tu không truy cầu bất cứ cơ duyên hay kinh nghiệm nào thì sẽ mất ít ngất hai ngàn năm chỉ để ở mức trung của Thông Linh Cảnh thôi...

Chứ đối với những người có thiên phú, có chỗ tài nguyên dựa là thế lực hoặc gia tộc các loại chống đỡ ở sau lưng, có cốt khi đi ra ngoài lịch luyện mở mang tầm mắt và truy cầu cơ duyên thì cùng lắm thời gian chỉ bằng một nửa mà thôi.

Giống như cái tên "bình thường" như Trần Vô Hạo ấy, tư chất tu hành bình thường nhưng được cái rất ham học hỏi mà từ đó trau dồi được ngộ tính cà trí khôn tốt, bản thân dù vô môn vô phái không có chỗ dựa nhưng lại có được cái lợi của tán tu là có thể thoải mái không ngừng bồi dưỡng kinh nghiệm phong phú và truy tìm cơ duyên...

Có như vậy thì hiện tại cái tên này mới có được cái thành tựu khủng bố như bây giờ là chỉ mất vỏn vẹn hơn một trăm bảy mươi hai năm đã là một Bát Đẳng Sơ Giai tam chức nghiệp Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư và Trận Pháp Sư, Nhị Tầng Kiếm Khí Cảnh, tối đỉnh Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu, Nhất Trọng Sơ Kỳ Hồn Tu!

Phải nói đây thật sự là quá biến thái đối với nột tên tán tu tầm thường rồi, đấy là còn chưa nói đến đống tài sản và vật chất mà hắn đang sở hữu còn sánh ngang với thành lập và nuôi dưỡng một Tam Cấp Thế Lực đang phủ bụi ở bên trong Nhẫn Trữ Vật và Túi Trữ Vật của hắn đây.

Như vậy chứng minh chỉ cần không ngừng "truy cầu" cơ duyên như cái cách tên này tiêu dao tự tại và có nghị lực cùng ý chí mạnh mẽ đủ để vượt qua những hoàn cảnh khác nhau thì con đường tu hành sẽ thăng tiến rất thuận lợi chẳng khác nào đám thiên tài cả.

Nói đến thiên tài thì quả thật quá kinh khủng, đặc biệt là những người có thiên phú cực cao cùng với tài nguyên cơ duyên hay bối cảnh sau lưng phối hợp nữa thì cứ như là ngồi tên lửa mà tu ấy...

Ba ví dụ điển hình mà Trần Vô Hạo biết đến chính là hai vị tuyệt sắc bằng hữu của hắn là Nguyệt Minh Không và Hữu Cầm Thanh Nhã, người còn lại là cái tên Tứ Hoàng Tử Thương Vũ Đế Quốc tên Thương Lâm ấy.

Nguyệt Minh Không như theo lời tâm sự của nàng thì thời điểm mà nàng và hắn gặp nhau thì nàng chỉ mới sống qua một ngàn năm một chút mà thôi, thế mà chưa nói đến nàng còn các thành tựu nào khác hay không nhưng chỉ riêng tu vi của nàng lại đạt đến cái ngưỡng mang tên Tiên Thiên Cảnh!

Thời gian tu hành của nàng với người bình thường khổ tu cố lắm cũng chỉ mới tiến vào Thông Linh Sơ Kỳ, vậy mà nàng lại hơn người ta tới 3 đại cảnh giới mà đạt tới Tiên Thiên Cảnh, lại còn là Tiên Thiên Trung Kỳ, quá mức kinh khủng a!

Mà ở phía Hữu Cầm Thanh Nhã, theo như hồ sơ tổng quát thông tin thành viên cấp cao của Đế Tài Hội đã ghi chép rằng nàng ấy chỉ mới có hơn chín trăm tuổi, và thành tựu của nàng có vẻ cũng chẳng kém Nguyệt Minh Không bao nhiêu khi mà đạt tới Chân Nguyên Cảnh, chính xác là Chân Nguyên Trung Kỳ!

Như cách so sánh cũ, người ta sau từng ấy năm có lẽ cũng đang kẹt ở Siêu Phàm Bát Trọng, Cửu Trọng thì nàng đã vượt xa người ta ba đại cảnh giới rồi.

Tên Tứ Hoàng Tử kia cũng chẳng ngoại lệ khi mà nghe nói là hơn một ngàn năm trăm tuổi nhưng đã bước chân vào Tiên Thiên Cảnh rồi, "cũng chỉ" thua kém Nguyệt Minh Không có năm trăm năm và một tiểu cảnh giới thôi "ấy mà".

Bất quá thiên phú tu hành của cái tên đó là không thể phủ nhận vì sự so sánh cũng chẳng sai lệch là bao với Nguyệt Minh Không, chỉ là nó nâng lên một chút, ở tầm hắn người ta chỉ mới tầm Thông Linh Trung Kỳ đến Hậu Kỳ thôi đấy.

Thế mới thấy, những người đã có thiên tư thiên tài rồi lại còn có cả bối cảnh nữa thì tu hành cứ phi tốc mà lên thôi, hoặc ăn nói dễ nghe hơn thì là tu hành nhanh hơn người bình thường.

Nhưng thiên tài thì trong cái tỉ lệ hàng trăm vạn tu sĩ trên thế giới này sẽ sinh ra được mấy ai kia chứ?

Mà những kẻ bình thường lại chỉ có thể ngước nhìn những thiên tài vượt qua mình, trải nghiệm việc bản thân đang là một vị tiền bối để cho người ta ngưỡng mộ để rồi cuối cùng bản thân lại trở thành một con kiến khi đối diện với người ta thật sẽ chẳng dễ chịu gì nếu như có lòng đố kỵ trong tâm.

Dù vậy, sự cân bằng sẽ luôn ở đó, những kẻ bình thường ấy lại có ý chí và nghị lực mạnh mẽ hơn các thiên tài khi mà họ phải trải qua vô vàn khắc khổ thăng trầm của cuộc sống tu hành và từng bước thăng tiến lên, trong khi các thiên tài thì chỉ cần ngồi đó luyện hoá chút tài nguyên là đã hơn tu luyện của người khác gấp nhiều lần rồi...

Từ đó mà đa số các thiên tài đều có tâm tính rất cao ngạo hoặc là vô cùng tự tin huyênh hoang, không trải nhiều thì tâm tính cũng sẽ không được rèn giũa nhiều như tu sĩ thông thường, đây là một điểm trừ, một khuyết điểm lớn đối với tu chân giả.

Đâu có mấy ai được như Nguyệt Minh Không và Hữu Cầm Thanh Nhã, không kiêu ngạo mà trầm ổn, không huyênh hoang mà khôn ngoan, không tự cao tự đại mà lý trí...

Giống như lúc này đây, một trong hàng vạn sự kiện tranh đoạt cơ duyên đang xảy ra trên Hằng Nguyên Giới của những tu sĩ bình thường đang xảy ra ở Giao Thú Vịnh.

Cuộc chiến này vừa là để gia tăng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vừa là hiểm cảnh tôi rèn ý chí cầu sinh quyết chiến của họ với mục tiêu chung được bọn họ tự đặt ra để buộc bản thân phải vượt qua, càng tiến lên và trưởng thành mạnh mẽ hơn...

Đánh phá Giao Thú Vịnh, tiêu diệt Giao Thú Vương và tranh đoạt Âu Lan Hoa!

...

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

UỲNH UỲNH UỲNH UỲNH UỲNH...

Từng cơ chấn động khủng bố của một trận chiến mà chỉ cho phép một bên sống sót và giành thắng lợi vang vọng lên không thấy điểm dừng ở bên trong Tứ Phương Khốn Sát Trận.

Cuộc chiến với đôi bên đều có một lợi thế nhất định, một bên là phe tu sĩ nhân loại với chênh lệch về số lượng lấy hàng chục người cùng nhau hợp sức vây đánh một kẻ địch và một bên chênh lệch về sức mạnh là phía Giao Thú Vương với một thân tu vi Linh hải Trung Kỳ đánh với một đám Thông Linh Hậu Kỳ và Đinh Phong.

Toàn bộ khu vực nằm ở bên trong Tứ Phương Khốn Sát Trận hầu hết tất cả đều đã bị uy lực và dư ba của chiến trận giữa hai phe san bằng, thậm chí là bị huỷ diệt đến mức tựa như bị bốc hơi mà chưa từng tồn tại ở vị trí vốn là của nó...

Đến ngay cả vị trí mà Trần Vô Hạo cũng Bạch Thanh Khâu ẩn nấp cũng đã sớm bị phá huỷ từ lâu, buộc hắn phải cực kỳ cẩn trọng thoát khỏi và lặn xuống biển để tránh khỏi vạ lây vào chộc chiến...

Chỉ duy nhất là ở vị trí hơi chếch sang một bên của khu vực trung tâm đại trận, cũng chính là nơi Âu Lan Hoa tại vị và sinh trưởng ở đó là gần như là được bảo quản cực kỳ tốt, không có bao nhiêu tổn hại, chỉ bị các đòn công kích sượt qua phần rìa mà thôi.

Hiển nhiên rồi, đó chính là nơi có Âu Lan Hoa đấy, là mục tiêu cuối cùng của tất cả mọi người, là nguyên nhân và lý do mà bọn hắn có mặt ở đây, cũng là bảo vật mà con vua hải quái kia muốn bảo vệ để trông chờ vào để đột phá, nếu như có bị tổn hại gì thì mọi thứ sẽ thành công cốc a!

Chính vì thế nên xuyên suốt cuộc chiến đôi bên đều cố gắng tránh né chiến đấu ở gần vị trí đó nhất có thể, độ khó trong trận chiến bị tăng thêm một bậc.

Và đây cũng là chỗ mà khi Trần Vô Hạo lặn xuống biển đã nấp vào ngay bên dưới của nó, không những không bị ảnh hưởng mấy ngoài chút dư ba công kích lan cả xuống đại dương mà còn vô cùng an toàn, không cần quá mức lo lắng.

Nếu như có thắc mắc tại sao không lập đại trận vây khốn Giao Thú Vương ở bên ngoài khu vực Âu Lan Hoa để tránh bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến thì đơn giản là bởi vì khu vực này là rộng rãi thông thoáng nhất Giao Thú Vịnh, chiến đấu có thể thoải mái hơn.

Phải biết là cuộc chiến tầng thứ hàng loạt Thông Linh Cảnh đối đầu Linh Hải Cảnh có sức huỷ diệt không nhỏ đâu, nếu chiến đấu ở trong một Tứ Phương Khốn Sát Trận nhỏ hơn thì dư uy công kích sẽ ảnh hưởng tới cả đại trận, khiến cho trận pháp bị tổn hại và tiêu hao nhiều hơn.

Trước đây do cuộc chiến cấp bậc Tiên Thiên Cảnh và Chân Nguyên Cảnh như của Nguyệt Minh Không do chủ yếu là chiến đấu ở trên bầu trời chứ không mấy đả động nhiều tới mặt đất nên ít cảm nhận được tính huỷ diệt trong mỗi chiêu thức đòn đánh của đôi bên, lại thêm khoảng cách cách nhau giữa Trần Vô Hạo và cuộc chiến ấy quá xa, tu vi hắn khi đó còn rất yếu nên chưa cảm nhận được nhiều mà chủ biết nó rất khủng bố mà thôi.

"Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, cường giả đánh nhau kẻ yếu vạ lây a!" Trầm Vô Hạo âm thầm cảm khái một câu như vậy trước tình cảnh này, tiếp tục trực chờ quan sát suy tính tìm cơ hội tốt nhất...

Hắn có cảm giác sau hơn một tuần ẩn nhẫn này thì thời cơ đã sắp đến rồi...

...

RẦM RUỲNH BÙM...

GRÉEEEEEEEE

"Xông lên, cùng lúc thi triển chiêu thức của các ngươi tâp trung công kích nó!"

"Phù, mệt chết ta! Tổn thất gần một phần ba nhân số, cuối cùng con súc sinh này cũng sắp chết rồi hahaha!!"

"Lên nào, nó đã bị thương rất nặng rồi, chỉ cần thêm vài phát tổng tấn công thôi!"

"Các ngươi được bọn ta gia trì linh lực suốt thời gian qua mà còn không làm được ngư vậy thì đừng tu luyện làm gì nữa a!"

"Phải a! Nếu để kéo dài thêm nữa chúng ta cũng không thể chịu nổi đâu, lúc đó các ngươi cũng chết chắc!"

"..."

"..."

"..."

Sau khoảng thời gian liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ với Giao Thú Vương kéo dài đến 3 ngày 3 đêm thì cuối cùng bên chiếm thượng phong đã thuộc về tu sĩ nhân loại.

Dù Giao Thú Vương có lớn mạnh đến mấy, dù có cách biệt cảnh giới một khoảng lớn thì chung quy cũng chỉ là yêu thú, linh trí chưa phát triển đủ, chiến đấu đa số là dựa vào bản năng là chính chứ không thực sự khôn ngoan đến mức lấy một chọi mấy chục tu sĩ nhân loại mà vẫn chiếm thế thượng phong trong suốt toàn bộ cục diện được.

Mạnh đến mấy nhưng nếu như bị tiêu hao lâu dài và liên tục nhiều lần mà không có thời gian để có thể khôi phục lại thì cũng sẽ tới lúc phải bại thôi...

Trong khi bên phe đối thủ thì lại có thể không ngừng bổ sung lực lượng ngay cả trong lúc đang chiến đấu và hao tổn linh lực, chỉ cần cẩn thận không bị đối thủ đánh cho trọng thương hoặc giết chết thì có thể giằng co với nó cho đến khi nó bị suy yếu thôi.

Và kết cục thì như đã thấy hiện tại đấy, kế hoạch của bọn hắn đã thành công, giờ thì kẻ địch đã không còn quá nhiều uy hiếp như trước đây nữa nên tinh thần cả đám lại càng tăng cao hơn, không một chút kiêng dè mà còn trở nên điên cuồng hơn mà tấn công.

Càng thắng thế thì lại càng muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện hơn, thế công không giảm liên tục công kích Giao Thú Vương, trong khi đại gia hoả này lúc này lại chỉ có thể vừa thủ vừa lui...

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM...

RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM...

Các đòn tấn côbg của các tu sĩ dường như còn dữ dội hơn cả khi trước, sức phá hoại cũng trở nên lớn mạnh hơn dù vẫn tránh làm tổn hại tới nơi mà bảo vật bọn họ thèm muốn đang ở tại.

Giao Thú Vương khi thì cố chủ động tấn công, khi thì chỉ có thể thi triển thủ đoạn phòng thủ bằng chỗ linh lực còn sót lại của mình, khi thì lại chỉ có thể bất đắc dĩ trốn chạy...

Tất nhiên là dù có chạy tới đâu thì nó vẫn sẽ chỉ có thể chạy trốn ở bên trong Tứ Phương Khốn Sát Trận, phía trên mặt biển đầy máu đã chẳng còn bao nhiêu phần đất liền đủ để trốn nữa, bay lên trời hay lặn xuống biển cũng chẳng thoát được phạm vi vây sát của đại trận.

Kết cục cuối cùng của nó đã được định ra sẵn ngay từ khi nó lâm vào thế hạ phong không thể cứu vãn, chính là cái chết...

Thế nhưng...

Thân là một yêu thú bạo tàn, nó sao lại chỉ có thể khuất nhục bản thân bị đánh đến chết mà chỉ có thể bất lực né tránh và trốn chạy như vậy chứ?

Đương lúc mọi người còn đang hưng phấn tưởng rằng mình đã thắng chắc trận này và chỉ còn nghĩ đên Âu Lan Hoa ở trong đầu...

Thì, dị biến phát sinh...

RỐNGGGGGGGGGG

"Hả? Giao Thú Vương nó đang định làm gì vậy, tại sao lại lao về phía đó?!"

"Ta hình như có cảm giác không lành a?"

"Đây... Không ổn! Mau ngăn cản nó lại!"

"Súc sinh này là đang định ăn Âu Lan Hoa để cưỡng chế đột phá Linh Hải Hậu Kỳ để phá cục diện?!"

Không sai, đúng như lời nói của một tên Thông Linh Cảnh trong cuộc vừa nói, Giao Thú Vương với ánh mắt quyết tuyệt của mình đang vận hết toàn bộ sức lực và dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà lao đến mảnh đất đá nơi mọc lên Âu Lan Hoa...

Dù với tích luỹ hiện tại thì việc đột phá ngay sẽ ảnh hưởng xấu tới tu vi và căn cơ tu hành sau này của nó, bất quá trong tình cảnh chết đến nơi này rồi thì còn để ý tới mấy điều đó làm quái gì cơ chứ?!

Chỉ cần nó ăn được Âu Lan Hoa, sau đó thiêu đốt thêm tinh huyết thì tu vi sẽ bạo phát mạnh và đột phá ngay tức khắc không cần mất thời gian, thương thế trên người sẽ khôi phục hoàn toàn trong nhất thời, linh lực thì được nạp đầy.

Đến khi đó thì thế cục sẽ hoàn toàn bị lật kèo hoàn toàn, đám tu sĩ bị đồ sát sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!

Cả đám sau khi nghe lời của người kia đã ngay lập tức vận hết tốc lực lao tới, âm thầm thi triển công kích để khi tiếp cận là tấn công ngay để ngăn cản Giao Thú Vương...

Bất quá dù sao thì chênh lệch cảnh giới và tốc độ của Thông Linh Cảnh và Linh Hải Cảnh đâu phải nói một từ nhanh để có thể hình dung đâu, lại tình huống này quá mức bất ngờ nên khi bọn họ kịp phản ứng đã bị gia hoả đó bỏ xa một đoạn...

Dù đã cố đuổi theo nhưng khoảng cách vẫn càng lúc càng bị kéo dãn ra chứ không có dấu hiệu thu hẹp, Giao Thú Vương đã tiếp cận đến rất gần Âu Lan Hoa rồi.

Nhưng cũng trong thời khắc này, từ trong bóng tối cách đó không xa, Trần Vô Hạo đột nhiên mỉm cười thần bí, miệng lẩm bẩm:

"Thời cơ...đến rồi!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.