Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát hiện - Tìm kiếm

Tiểu thuyết gốc · 3202 chữ

Thời gian dần trôi, dưới tác dụng của các loại thủ đoạn khác nhau của bản thân và thế lực của mình, đám tu sĩ Thông Linh Cảnh bị suy yếu và có các loại thương thế đã nhanh chóng hồi phục lại trạng thái gần như là tốt nhất chỉ sau 1 tháng.

Sau khi khôi phục lực lượng và thương thế thì chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc cạnh tranh không nhỏ để giành lấy thiên tài địa bảo là Âu Lan Hoa, mà tất nhiên đã là tranh đấu thì sẽ không có nhường nhịn hay là nương tay gì cả.

Trong số những tên Thông Linh Cảnh tham gia chiến đấu với Giao Thú Vương thì chỉ có hơn chục kẻ là đến từ Thất Cấp Thế Lực có cường giả Linh Hải Cảnh đi theo trợ giúp, vậy nên bọn họ là những người duy nhất sẽ tham gia tranh đoạt Âu Lan Hoa...

Mà những kẻ còn lại nếu muốn tham gia cũng được thôi, nếu như có thể chấp nhận được rủi ro lên tới chín phần khi mà phe bọn họ không có Linh Hải Cảnh tu sĩ thì cứ thoải mái, chẳng ai ngăn cản ngươi tìm chết cả.

Còn nếu như đã xác định bản thân không có đủ gan to và bản lĩnh lớn để đối đầu vượt cấp với Linh Hải Cảnh thì có thể đứng ngoài làm nhân vật quần chúng xem kịch hay mở mang tầm mắt cũng được.

Ngay khi tên đầu tiên trong số những người sẽ tham gia tranh đoạt Âu Lan Hoa vừa mới mở mắt ra sau khi khôi phục xong, ánh mắt hắn lập tức loé lên sắc bén, liếc sang kẻ bên cạnh cũng là đối thủ cạnh tranh với mình, miệng nhếch lên một nụ cười gằn.

Hắn bắt đầu điều động vũ kỹ, trên lòng bàn tay hắn liền bắt đầu ngưng tụ lực lượng tạo thành một chưởng lực mạnh mẽ lại thu liễm khí tức lại để tránh bị những người ở xung quanh phát hiện...

Vào lúc một chưởng ấy vừa ngưng tụ xong, nhanh nhẹn hướng kẻ địch cạnh tranh mà hắn từ đầu đến giờ vẫn nhìn chằm chằm nhắm vào không rời mắt, dùng hết tốc lực của mình mà lao thẳng đến, bàn tay hướng đầu của tên đó mà công đến...

Linh lực cuồn cuộn như vô tận đến từ một chưởng ấy đánh ra bao hàm cả Thuỷ nguyên tố, vừa uyển chuyển nhẹ nhàng lại âm trầm như đầu đạn thuỷ lực bị nén lại, uy lực nhất thời khó có thể tính toán.

"Hả?" Chỉ khi một chưởng kia tiếp cận gần sát mình thì người kia mới kịp thời phát giác ra mà kinh hô một tiếng, lập tức rời khỏi trạng thái tịnh tâm tu luyện mà cố gắng nhanh hết sức có thể ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay, muốn tung ra một chưởng đối kháng chưởng kia của đối phương...

ẦM

"AAAAAAA!!!"

Hai chưởng pháp của hai tu sĩ Thông Linh Đỉnh Phong mạnh mẽ va chạm với nhau, mà ngay tức khắc cái tiếng kêu thét đau đớn kia đã có kết quả ai thắng ai bại.

"Chuyện gì thế?!"

"Kẻ địch tập kích à?"

"Tên khốn kiếp nào vậy hả?"

"..."

"..."

Mà động tĩnh lớn vừa tồi cũng làm cho những người xung quanh bị buộc phải rời khỏi trạng thái thiền định đả toạ phục hồi của mình mà hướng mắt chú ý đến nơi vừa phát ra va chạm kia, tức giận không nhịn được mở miệng mắng.

ÙM

"Phụt! Khụ khụ khụ...! Tên kia, ngươi bị điên à, sao đột nhiên lại phục kích ta?! Chúng ta là đồng minh cơ mà?" Người kia sau khi cố gắng chống đỡ đã không thể chống đỡ lại và bị đối thủ đánh văng thẳng xuống biển, một tay dùng để đối kháng kia cũng bị đánh gãy, còn bị lực phản chấn làm thổ huyết, sắc mặt khó coi quát lên.

Do chỉ có chút thời gian để thời kịp ngưng tụ chút linh lực để chưởng ra ngạnh kháng lại với kẻ kia, trong khi đối phương là dùng một chưởng ngưng tụ từ vũ kỹ chân chính, thế nên chêch lệch về mặt sức mạnh là khác nhau một khoảng rất lớn nha, bị đánh lâm vào thế hạ phong là phải.

"Hahahahah!!!" Kẻ kia ngửa đầu lê trời cười dài, trong ánh mắt hắn tràn đầy sát khí và ý cười như vừa nghe thấy một chuyện đáng buồn cười nhất trên thế gian, trầm giọng ra vẻ lên mặt dạy đời quát lớn:

"Ngươi sống trên đời đã hơn ngàn năm rồi mà sao đầu óc chẳng khác nào một tên tiểu bối chưa trải sự đời vậy?"

Tồn tại trong cái thế giới tu chân đầy rẫy hiểm ác, cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu thì không có quyền nói đạo lý mà kẻ mạnh thì luôn luôn đúng này, ngươi nghĩ việc cạnh tranh sẽ là công bằng sao? Ngươi nghĩ chỉ cần có cái gọi là đồng minh thì sẽ có thể dễ dàng tin tưởng nhau như thế sao?"

"Tất cả đều chưa mưu kế lợi hại ở bên trong đó, nếu như không có lợi ích thì đời nào lại có mối quan hệ chứ? Nên ghi nhỡ kỹ một điều, rằng đứng trước lợi ích thì tôn nghiêm hay là tình cảm thân nhân, quan hệ hữu hảo liền chẳng là cái thá gì cả! Hahahaha!!"

Hắn vừa nói vừa cười ha hả, một bộ mặt vô cùng đắc ý như thể hiếm hoi có được cơ hội lên mặt dạy đời kẻ cùng bối phận với mình vậy, trông cái bản mặt tên này đang thể hiện ra phải nói là hả hê chưa kìa.

"Thôi nói nhảm vậy đủ rồi, giờ thì chư vị đạo hữu, tại hạ xin phép đi trước một bước!" Bỏ lại một câu nói cuối cùng, tên đó lập tức vận hết tốc lực, hướng xuống gò núi cây đất đá tan hoang bên dưới mà bay thẳng tới...

Mục tiêu dĩ nhiên là Âu Lan Hoa rồi.

"Khốn kiếp! Đứng lại tên kia!"

"Ngoạ tào! Lâu lắm rồi lão phu mới bị một kẻ nào đó lên mặt dạy đời như vậy a!"

"Tên khốn, dám phục kích gãy một tay của ta, vậy ta phải bẻ chân ngươi!"

"Không còn thời gian khôi phục nữa rồi, lên hết đi, tranh đoạt bắt đầu!"

Vèo vèo vèo vèo vèo...

Sau khi thoáng sững người trong giây lát trước những lời nói giảng đạo lý cực đúng đắn của tên kia thì cả đám rât nhanh đac hoàn hồn lại mà lẩm bẩm chửi bới phi tốc đuổi theo, người thì dùng pháp bảo phi hành, người thì động thân pháp, mỗi người một kiểu nhao nhao lao xuống muốn bám theo thậm chí nhất định phải vượt qua tên to gan kia.

ẦM ẦM ẦM...

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

KENG KENG KENG...

Tất nhiên đã là tranh đấu đoạt bảo thì sẽ không đơn giản chỉ là cố gắng hết tốc lực để thi xem ai có tốc độ nhanh hơn ai và ai đoạt được bảo vật trước ai, mà là phải chiến đấu với nhau để tranh giành cơ hội vượt lên trước, tranh giành cơ hội chiếm được bảo vật!

Trên suốt đoạn đường lao từ trên không hàng trăm mét xuống, hơn chục tên Thông Linh Cảnh cường giả người thì rút đao giơ kiếm, người thì động thủ động cước, người thì lôi pháp bảo ra,...

Công pháp hay vũ kỹ các loại cũng không hề thiếu, mỗi thế lực là lại có một loại phương thức chiến đâu và chiêu thức tấn công phòng thủ khác nhau, tất cả liên tục va chạm đối chọi nhau tạo thành một khung cảnh vừa loạn lạc vừa tựa như hoành tráng và tráng lệ.

Dù Thông Linh Cảnh tu sĩ vẫn chỉ coi là tầng lớp tu hành cấp thấp nhất của tu chân giới, nhưng lực lượng sức mạnh của họ không phải là hạng tầm thường mà có thể tuỳ tiện so sánh giữa các đại cảnh giới, ngay cả đơn giản là giữa các tiểu cảnh giới cũng không.

Từ khi là Võ Đạo Cảnh tu sĩ đã có lực lượng phá tan đất đá, san bằng đồi non nhỏ rồi, tiến đến Siêu Phàm Cảnh thì phá huỷ một hay hai ngọn sơn phong nhỏ cũng chẳng phải điều gì quá khó khăn, mà đến Thông Linh Cảnh thì xoá sổ một khu vực có thể nói là không tốn quá nhiều công sức thời gian...

Mỗi một đại cảnh giới đều có thay đổi chênh lệch về thực lực như vậy đấy, mà càng lên cao dự chênh lệch ấy lại càng lớn hơn, ví dụ như để mà nói dễ hiểu và đơn giản nhất có thể thì ở Phạt Kiếp Cảnh có thể một ngón tay diệt sát Hợp Đạo Cảnh.

Như vậy càng đừng nói đến thực lực thần bí nhất của thế gian là Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh có khả năng phá huy cả thế giới nếu muốn đấy.

Nói về sự chênh lệch thế thôi, ngày sau tự chứng thực khắc rõ, giờ ở đây nói cũng khó để mà diễn tả được sự khủng bố thực sự về cách biệt cảnh giới, không thì những tên vô tri lại kêu rằng "Chỉ có thế thôi à?" thì khốn a!

Cuộc rượt đuổi chiến đấu để cạnh tranh hòng chiếm đoạt Âu Lan Hoa càng lúc càng dữ dội hơn, dù độ cao từ vị trí xuất phát cho đến đích chỉ cách nhau có vài trăm mét, tốc độ của Thông Linh Cảnh có thể lấy gió bão để so sánh, thế nhưng tranh đấu giữa các tu sĩ đã tiêu tốn lượng thời gian nhiều hơn thời gian mà với tốc độ và khoảng cách đó có thể tới đích.

Nhưng nói thì nói như vậy nhưng chiến cuộc lại diễn ra rất nhanh chóng và ngắn ngủi, từ khi bắt đầu cho tới giai đoạn căng thẳng cao trào nhất của cuộc đua tranh đoạt bảo vật này chỉ diễn ra trong vỏn vẹn vài phút đồng hồ mà thôi.

ĐÙNG

Rất nhanh đã xuất hiện kẻ chiến thắng mà tới được đích đến đầu tiên sau khi dùng một đòn toàn lực của mình để đẩy lui đối thủ cạnh tranh đi xa nhất chỉ sau mình.

Đòn công kích gây ra một vui nổ dù nhỏ nhưng lực chấn động lại vô cùng lớn mạnh, đẩy văng đối thủ ra cả chục mét, rồi lại lợi dụng cái lực phản chấn do chính mình gây ra ấy để đẩy nhanh tốc độ của bản thân, kéo gần khoảng cách đến đích hơn bao giờ hết.

"Hahahaha! Ta thắng rồi, Thiên Cấp Trung Phẩm - Âu Lan Hoa, ta xin phép được lấy a! Hahahahaha!!" Thấy bản thân đã tiếp cận rất gần bảo vật, đã sắp giành chiến thắng, người kia tràn ngập mừng rỡ cười như điên như dại đầy khoái chí, giọng điệu còn như trêu tức mấy kẻ còn lại.

Mà chứng kiến khoảnh khắc này, vị cường giả Linh Hải Cảnh của thế lực tên đó đã bắt đầu âm thầm vận chuyển linh lực, chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ tiểu bối nhà mình đoạt bảo chạy trốn...

Đương nhiên, các Linh Hải Cảnh tu sĩ khác đang quan sát cục diện nãy giờ cũng làm điều y hệt, chỉ cần tìm ra bất kỳ sơ hở nào liền sẽ xông lên để hỗ trợ tiểu bối của mình cướp lấy bảo vật từ tay kẻ khác và ra tay ngăn cản nhưng tên Linh Hải Cảnh còn lại muốn hỗ trợ tiểu bối nhà mình cướp.

Tranh đấu giữa người tiểu bối đồng cảnh giới thì nhưng kẻ có tu vi cao hơn như bọn hắn mà sẽ chỉ hỗ trợ chúng mà thôi, vừa là để giữ tôn nghiêm cao ngạo rằng thân làm tiền bối thì không so đo tranh chấp với tiểu bối, vừa là để những tên tiểu bối trong nhà rèn luyện.

Chỉ khi tình huống cấp bách thực sự buộc phải đích thân động thủ thì bọn hắn mới ra tay, còn không sẽ chỉ đứng ở vị trí theo sau hỗ trợ mà thôi.

Cơ mà tất nhiên không phải ai cũng có cái tôn nghiêm kiêu ngạo đến thế, đã nói rồi, đứng trước lợi ích thì tôn nghiêm hay thân nhân các loại chẳng là cái thá gì cả, vậy nên trong số 10 vị Linh Hải Cảnh ở đây chắc chắn sẽ có những kẻ sẵn sàng ra tay bất chấp hình tượng chỉ để đạt được mục đích của mình...

Vậy nên bọn họ không những phải hỗ trợ mấy tên tiểu bối mà các Linh Hải Cảnh tu sĩ còn phải cảnh giác để phòng mấy tên cùng bối phận như họ nhắm vào người dưới trướng của mình nếu như đám người đó có cướp được bảo vật từ tay nhau.

"Hả? Âu Lan Hoa đâu rồi? Sao ta không tìm thấy ở đâu cả?" Kẻ kia sau khi bay được tới đích liền bắt đầu toàn lực lan toả thần thức và bay vèo vèo quanh cái mảnh đất bé nhỏ ấy để tìm kiếm mọi ngóc ngách, cuối cùng sửng sốt thốt lên được đúng một câu như vậy.

"Ý ngươi là sao? Không lẽ định giả ngu để đáng lừa chúng ta đấy chứ?"

"Từ đầu đến giờ chưa từng có kẻ nào tiếp cận được đến khu vực này ngoài súc sinh Giao Thú Vương kia cả, ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin rằng Âu Lan Hoa đột nhiên biến mất sao?"

"Trò đánh lừa này của ngươi đi lửa trẻ con còn được, mọi người ở đây làm gì có ai là sống dưới ngàn năm đâu hả?"

Những ket tham gia cạnh tranh sau khi bị bỏ xa rốt cuộc cũng đã đuổi đến nơi, lại nghe lời nói của tên đã vượt mặt họ kia mà cau mày chất vấn.

Vèo vèo vèo...

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ngươi nói không thấy Âu Lan Hoa là thế nào?"

"Thật sự là chẳng tìm thấy thật kìa, ngươi có giấu trên người không đấy?"

Những tên còn đang bận chiến đấu bên trên sau khi chứng kiến tình hình ở bên dưới có chút không đúng lắm đã tạm thời đình chiến lao xuống phóng ra thần thức quan sát rồi nghiêm nghị hướng người kia dò hỏi.

"Các vị chất vấn ta dồn dập thế làm gì, ta đâu có rảnh mà lừa các người chứ? Đằng nào thì dù ta có lấy được và giấu đi hay là không lấy được thì vẫn sẽ phải tham gia chiến đấu và cạnh tranh với các ngươi đấy!" Bị nhiều kẻ nghi ngờ dò hỏi khiến người đó sắc mặt có chút ngưng trọng trầm giọng quát.

"Vậy ngươi giải thích cho ta xem vì sao không thấy Âu Lan Hoa đâu cả hả?"

"Ngươi là người đến được đây trước, không nghi ngờ ngươi thì chẳng lẽ lại ngờ gia hoả Giao Thú Vương kia chắc?"

Đám người tiếp tục chất vấn, bọn hắn mới không tin chuyện bảo vật khi không lại biến mất không thấy đâu, nhất định là có kẻ đã đoạt được nó trước. Mà người duy nhất tiếp cận gần nơi này nhất chỉ có người kia mà thôi.

"Ta làm sao biết a? Không thì... Ngươi...các ngươi đi hỏi hai nhà Trân gia và Lân gia kia đi. Nghĩ thử xem, chẳng phải đám người này tung tin tìm được tung tích của Âu Lan Hoa ở Giao Thú Vịnh này sao? Cũng chính họ tổ chức chuyến tranh đấu đoạt bảo này còn gì? Bây giờ thì đánh đến sứt đầu mẻ trán mà vảo vật thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả!" Người kia tức giận, liếc mắt đưa tay chỉ về phía hai tên Gia Chủ của hai nhà đang ở gần đó trầm giọng nói.

"Hừ, nghe cũng có vẻ có lý. Từ đầu ta đã nghi ngờ tại sao hai gia tộc này không nhờ đến thế lực mình phụ thuộc vào mà lại đi rêu rao tin tức cho những thế lực cùng đẳng cấp trở xuống để đi tìm và đoạt một món bảo bối mà bản thân còn chưa chứng thực thông tin, nhất định là có âm mưu!" Một người khác cảm thấy đồng tình hợp lý đứng ra nói.

Mà lời này đã làm cho đa số người ở đây cảm thấy rất có đạo lý, toàn bộ lực chú ý nhất thời đều đổ dồn tại trên thân những kẻ đến từ Trân gia và Lân gia, mang theo đó là nghi hoặc chờ đợi một lời giải thích nào đó.

"Ngươi nói nghe cũng hay thật. Chúng ta nếu như có thể nhờ thế lực cấp cao mình phụ thuộc giúp chuyện này thì đã làm lâu rồi, đời nào phí công đến lượt lũ các ngươi nghe được tin tức về Âu Lna Hoa mà chịu đi đến đây?" Gia Chủ của Lân gia không nhịn được lên tiếng...

"Lân Gia Chủ nói phải đấy, hai nhà Trân - Lân chúng ta nếu như thực sự có ý đồ gì thì cũng chẳng đến mức để cho nhiều thế lực biết đến tin tức này đâu, nếu không thì dù hai gia tộc chúng ta có hợp lực cũng chẳng thể chống lại tất cả các vị!" Gia Chủ của Trân gia gật đầu bước lên phụ hoạ phân tích.

"Hừ, bên nào nói cũng có lý thì còn nói chuyện làm gì?"

"Cái quan trọng bây giờ không phải là bên nào có lý mà thứ chúng ta thật sự cần biết ở đây là Âu Lan Hoa đang ở đâu!"

"Ở đây chất vấn nhau cũng chẳng làm được gì, mau chia nhau ra lùng sục đi, cần thiết thì soát người luôn!"

"Đừng quên chúng ta còn đang ở trong Tứ Phương Khốn Sát Trận, dù có bị kẻ nào nẫng tay trên thì chắc chắn cũng vẫn sẽ còn ở trong này!"

"Thế nhỡ tên đó cướp đồ rồi chay thoát từ trước khi đại trận được lập nên thì làm sao?"

"Đứng nghĩ nữa, cứ toàn lực dò tìm trong này đi, xới tung mọi ngóc ngách lên, chưbgf nào không tìm ra nổi thì khắc tính tới chuyện mở rộng phạm vì tìm kiếm!"

"Cứ như thế mà làm, chia nhau ra đi!"

"..."

"..."

Đám người cùng gật đầu nhất trí, tức thì đã có tới mấy chục cỗ thần thức bá đạo lan toả ra khắp Tứ Phương Khốn Sát Trận...

Cuộc săn tìm bắt đầu...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.