Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dừng chân nghỉ ngơi

Tiểu thuyết gốc · 3086 chữ

"Vậy ra đây chính là Bắc Hải Tân sao? Thậm chí còn cảm thấy lạnh hơn một chút so với Tây Hải Tân nha."

Trải qua suốt tận 2 tuần thời gian, vừa bay lại vừa dừng chân giữa biển để cho Bạch Thanh Khâu nghỉ ngơi khôi phục linh lực đã tiểu hao rồi mới tiếp tục cùng bay tiếp, rốt cuộc cả hai đã nhìn thấy Bắc Hải Tân - địa điểm hai người cần đến ở trước mắt rồi.

Nơi phương Bắc này chính là nơi lạnh nhất trên Đông Uyên Đại Lục, khí hậu lạnh giá của phía Tây lạnh lẽo mà sinh ra nhiều tu sĩ tu luyện Băng hệ thuộc tính cũng chỉ là vị bị khí hậu nơi phương Bắc này lấn sang mà thôi.

Nhìn từ xa đã thấy bờ biển này phủ lên một tầng tuyết trắng mỏng xen lẫn với bãi cát vàng ngổn ngang chỗ có chỗ không, mà càng lại gần thì Trần Vô Hạo lại càng cảm thấy lạnh hơn.

Vì vẫn còn đang cách Bắc Hải Tân khá xa nên hắn gần như có thể thấy toàn diện phần đối diện của bờ biển này, mà hai bên thì chỉ thấy loáng thoáng có vẻ là nơi sống tập chung của dân cư là phàm nhân thì phải...

Ở cảnh giới này hắn đã có thể nhìn được cả cảnh vật từ khoảng cách xa cả trăm dặm nếu như không có gì cản trở rồi, dù không quá rõ ràng nhưng có thể thấy ăn mặc của họ khá dày, hẳn là rất lạnh đi.

Trong khi phần giữa là khu vực có đại đa số tu sĩ tụ tập thì ăn mặc vẫn khá bình thường như bình thường vẫn hay thấy, có chăng chỉ là khoác lên một lớp áo bào có viền bông hoặc lông len trông khá ấm áp mà thôi.

Có lẽ là những người tu vi thấp có thân thể chưa thể thích nghi được với cái lạnh giá của thời tiết, hoặc là những người có đủ tu vi nhưng mặc lên cho phù hợp hoàn cảnh vùng miền thôi ấy mà.

Một đại lục thật sự là quá mức rộng lớn, dù đang ở khoảng cách xa như thế này mà Trần Vô Hạo vẫn chưa thể thấy được điểm cuối của hai bên đất liền Đông Uyên Đại Lục, nếu như ở xa hơn nhiều nữa thì có lẽ sẽ thấy được...

Nhưng đấy là với điều kiện hắn có đủ tu vi và thị lực để có thể thấy, chứ hiện tại đến việc quan sát hai bên của khu vực gần giữa chính diện tầm mắt của mình thôi mà đã chỉ thấy được có mỗi loáng thoáng bóng dáng.

Như vậy thì khi ở xa hơn làm sao quan sát được chứ, đến ngay cả Bạch Thanh Khâu trước đó đang trên đường bay sau khi phát hiện ra đất liền ở phía trước cũng thể hiện ra là không thấy được toàn cảnh đấy.

Nghĩa là ít nhất phải là Linh Hải Cảnh, thậm chí là cảnh giới lớn mạnh hơn thì mới có thể cách cực xa mà vẫn nhìn thấy được toàn cảnh của một phương của đại lục này.

"Đông Uyên Đại Lục thật rộng lớn." Dù luôn biết là hiển nhiên nhưng Trần Vô Hạo vẫn không nhịn được mở miệng cảm thán một câu như vậy.

Trong khi ngoài kia còn có đại lục lớn hơn cả Đông Uyên Đại Lục thì chẳng biết được sẽ là cảnh tượng gì nữa.

Mà đấy là còn chưa tính tới Trường Hải Đại Lục hay còn gọi là Hằng Nguyên Đại Hải là khủng bố nhất trên tinh cầu khi mà khoảng cách giữa các đại lục lớn khi băng qua nơi này còn lớn hơn cả việc đi từ đầu đến cuối của đại lục đó.

Nói dễ hiểu hơn thì hãy tưởng tượng độ dài con đường đi từ đầu của Nam Hải Tân đến đầu bên kia là Bắc Hải Tân lớn không biết bao nhiêu, nhưng khoảng cách giữa các đại lục còn dài hơn gấp đôi, gấp ba, thậm chí là hơn thế nữa!

Như vậy cũng đủ để hiểu thêm được rằng Hằng Nguyên Đại Hải nó lớn đến mức nào, tại sao nó có đa dạng chủng tộc nhất, tại sao nó có chất chứa nhiều tài nguyên nhất, tại sao nó có nhiều thế lực đỉnh cao tồn tại nhất,...

Tiếp tục duy trì tốc độ mà bay thêm vài canh giờ nữa, cuối cùng Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu đã đặt chân được lên bờ của Bắc Hải Tân rồi.

Trước đó không lâu hắn đã căn dặn tiểu hồ ly phải tìm một vị trí nào đó vắng vẻ ít người để tiếp đất để tránh cho bị để ý đến. Dù việc có tu sĩ từ ngoài biển tiến vào đại lục chẳng phải chuyện gì xa lạ khi mà chuyện đó diễn ra liên tục chưa từng ngừng lại, bất quá vẫn là cẩn trọng tốt nhất.

Thay vì để một vài người liếc mắt để ý thoáng qua rồi thôi thì chẳng bằng không để một ai để ý tới có phải tốt hơn rồi không?

Có thể sẽ không tránh khỏi sự giám sát của các thể lực phụ trách canh giữ trấn thủ vùng bờ biển của đại lục như Nhị Cấp Thế Lực - Lưu gia, nhưng còn tốt chán so với để một kẻ nào đó bất kỳ để mắt.

Những người của các thế lực đó có mặt ở khắp mọi nơi như một cái mạng lưới không có kẽ hở vậy, phân phối kiểu đó mới có thể theo dõi toàn bộ cục diện của hải tân, giám sát và phòng tránh kẻ có ý đồ xấu hay là tội phạm lén lút xâm nhập các kiểu.

Mà Trần Vô Hạo thân là tán tu nên có thể xem là lai lịch bất minh không ai biết chứ nếu hắn có làm gì rêu rao thì đã bị để ý hơn rồi, cả việc bị đám thế lực truy đuổi kia đám người cũng chẳng rõ hung thủ là ai nên dù chuyện có xôn xao hắn cũng vẫn bình yên vô sự không cần phải bận tâm nhiều.

Dù trên thân hắn vẫn luôn mặc Dạ Hành Bào và kích hoạt hai môn thuật kỹ là Tàng Khí Thuật và Huyễn Hình Thuật để che giấu bản thân, nhưng tất nhiên sẽ chẳng thể nào qua mắt được đám người giám sát này.

Nếu như tu vi của họ thấp yếu đến thế thì chẳng may có một tên cường giả cấp cao là tội phạm truy nã nào đó xâm nhập vào hoặc bỏ trốn khỏi đại lục có khác nào lũ vô dụng không?

Tất cả những người giám sát đều tồn tại những cảnh giới khác nhau tiến hành quan sát, tu vi thấp thì trà trộn vào đám đông âm thầm hoạt động, mà tu vi cao thì ở trong chỗ tối mà hành động.

Chứ nếu như lập một cái trạm kiểm soát rồi cho đám người xếp hàng chờ đến lượt kiểm tra từng người một thì cái hàng đấy phải dài hơn cả chiều dài của bờ biển luôn mất, số lượng xếp hàng tiến nhập và ly rời lại còn gia tăng không ngừng nữa chứ.

Có khi vừa kiểm tra xong một tên đã có năm hay sáu tên đến bổ sung vào mấy cái hàng dài dằng dặc ấy rồi, chẳng biết phải chờ đợi đến ngày tháng năm nào mới xong được, thậm chí còn sẽ bị mấy kẻ không đủ kiên nhẫn chỉ trích nữa, hoặc hơn thế thì có cường giả mất kiên nhẫn động thủ luôn, khi đó thì phiền phức lớn.

Vậy nên cách duy nhất và tốt nhất chính là để mọi người buông thả thoải mái, còn những người giám sát bọn họ sẽ âm thầm lặng lẽ theo dõi và quan sát từng người một, từ phàm nhân cho đến đại năng, mạnh đến mấy cũng bắt buộc phải bị dò xét.

Việc dò xét một cường giả cấp cao trên Phản Hư Cảnh thường sẽ là điều tối kỵ khi mà đám người đó rất không thích việc bị người khác thăm dò hay giám sát, nếu như có vô tình hay cố ý phạm phải sẽ bị kẻ mà ngươi dò xét ấy tấn công không cần biết lý do đấy.

Cùng đừng mơ là lén lút thăm dò sẽ không bị phát hiện, đạt đến cấp độ như đám cường giả đó thì phải nói là một hạt cát bé tí tẹo bị cường giả khác "bắn" đi với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy mà họ cũng có thể "dõi theo" được a!

Nhưng những thế lực phụ trách hải tân của bất cứ đại lục nào trên Hằng Nguyên Tinh Cầu này lại đều có cái quyền phá vỡ điều tối kỵ ấy mà không gặp chút rắc rồi nào.

Đây chính là luật bất thành văn đã được quy định ra từ không biết bao nhiêu năm tháng thế hệ trước đây và vẫn duy trì cho đến bây giờ để giữ gìn trật tự hải tân và phòng tránh kẻ địch của các đại lục rồi, nếu như không hợp tác sẽ bị hội đồng đánh cho đến khi phục thì thôi, thậm chí họ có quyền đánh chết!

Với các loại thủ đoạn che giấu trên người Trần Vô Hạo đủ để né được cả thăm dò của Thông Linh Cảnh cấp cao thì hẳn là sẽ luôn có một vị Linh Hải Cảnh tu vi trở lên ở cách vị trí này không xa phụ trách dò xét rồi.

Hắn cũng mặc kể để cho đám người đó thăm dò, dù sao cũng là nhiệm vụ chức trách của họ, trước khi hắn lên thuyền đi Giao Thú Vịnh lần trước cũng bị dò xét một lần đấy thôi, việc này là không thể tránh được.

Cho dù ngươi có là đại năng Phạt Kiếp Cảnh bay lên đến giới hạn mà tu sĩ có thể đạt đến trên Hằng Nguyên Giới này cũng không thể lén lút được đâu, đến cả việc có cường giả trên Nguyên Thần Cảnh tác động được vào không gian bí mật hành động cũng không thoát khỏi con mắt giám sát ấy cơ mà.

Đâu đâu cũng có người giám sát, Trần Vô Hạo dù đang dạo chơi thăm thú Bắc Hải Tân nhưng vẫn luôn có sự cảnh giác nhất định, vậy mà không cảm thấy một ánh mắt theo dõi dò xét nào, thủ đoạn của mấy thế lực này khiến hắn phải cảm thán là thật cao minh.

Có lẽ là để mọi người cảm thấy tự nhiên nhất có thể dù cho luôn biết rằng mình nằm trong tầm giám sát của họ, dù sao thì thân là tu sĩ sẽ vô cùng nhạy cảm với bất kỳ điều gì dù cho có chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua mình mà.

Như mọi lần, vì là nơi đông người nên Trần Vô Hạo lại phải để cho Bạch Thanh Khâu phải uỷ khuất tránh đi, nhưng ít ra lần này sẽ bớt hơn mọi lần vì hắn đã có mảnh vỡ thuỷ tinh kia rồi.

Thay vì cứ phải nhét tiểu hồ ly đó vào nơi chật hẹp khó chịu như lồng ngực áo của hắn thì có thể thả nó vào một vùng không gian rộng rãi thoải mái như vậy, mặc dù không gian trống rỗng cũng sẽ khá buồn tẻ nhưng nó có thể tận dụng làm nơi tranh thủ tu luyện giết thời gian cũng được, đến nơi thích hợp thì lại thả nó ra dạo chơi.

Vả lại tiểu gia hoả này cũng cần phải tu luyện khôi phục lại lực lượng sau những chuyến bay dài không ngừng đã, đã đến lúc nó thực sự nghỉ ngơi rồi, trước đây chỉ vừa nghỉ đến khi khôi phục vừa đủ là phải lên đường tiếp rồi nên không tránh khỏi mệt mỏi.

Trần Vô Hạo cũng chẳng muốn đâu nhưng với tình hình này có khi phải đợi đến khi nó hoá hình thành nhân loại mới có thể buông thả cho nó tự do hiện diện và đi lại được ở những nơi chốn này hơn.

Định kiến về phần biệt chủng tộc, nhất là giữa nhân loại và yêu thú khá lớn, nhất là khi Bạch Thanh Khâu là chủng tộc yêu hồ quý hiếm và còn có đặc điểm nhận dạng khác biệt và nổi bật nữa...

Nếu là yêu thú bình thường phổ thông còn không sao chứ như tiểu hồ ly này thì thật sự khó khăn a...

Vì mảnh vỡ này có tác dụng như một không gian pháp bảo chứa được vật sống nhưng vì nó chỉ là tàn mảnh nên Trần Vô Hạo không thể dùng cách nhỏ máu nhận chủ như với Hạo Ninh Kiếm được nên hắn không có toàn quyền sử dụng được nó.

Bất quá vì về mặt ý nghĩa thì hắn là chủ nhân của món đồ vật này, lại thêm thứ đồ này có linh trí nên coi như nó sẽ nghe lời hắn và hiểu cả ý hắn dù không cần được ra hiệu, nhờ đó mà hắn mới có thể thoải mái sử dụng chức năng thu vào hoặc phóng thích của mảnh vỡ thuỷ tinh này hơn.

Tất nhiên là thứ đó có khả năng hành động độc lập nên có thể nếu nó không muốn chứa thứ gì đó thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Hành động thu Bạch Thanh Khâu vào được hắn làm rất cẩn trọng nên dù bị giám sát họ cũng sẽ chỉ nhìn như hắn nhét con hồ ly này vào trong áo mà thôi, Trần Vô Hạo cũng lập Trung Huyễn Trận và Giới Huyền Trận để nguỵ tạo khí tức của tiểu hồ ly sao cho họ tin tưởng rằng nó còn đang trong người mình.

Những kẻ giám sát chỉ có quyền thăm dò bên ngoài chứ không được thăm dò sâu hơn nên không sợ bị lộ ra là có không gian pháp bảo chứa vật sống cả.

Làm xong tất cả, cẩn thận kiểm tra lại thêm một chút cho ăn chắc rồi tên này mới thong dong thản nhiên hoà vào dòng người, thăm thú Bắc Hải Tân...

Để mà nói thì có vẻ như các bờ biển đều không có gì quá đặc biệt cho lắm, có chăng thì chỉ là kiến trúc của từng phương khác nhau một chút và điều kiện khí hậu thời tiết khác biệt mà thôi.

Còn việc người khác người, thế lực khác thế lực, trật tự sắp xếp khác nhau,... giữa các nơi không giống nhau là điều dĩ nhiên rồi.

Cũng như lần trước, hiện tại hắn chưa có gì cần thiết để mua bán gì cả, chỉ đơn thuần là muốn đi dạo chơi thăm quan mà thôi, vậy nên hắn đã chọn thuê trọ tại một quán trọ nhỏ nằm ở gần ranh giới Bắc Hải Tân.

Vị trí này khá tiện lợi khi nằm ở gần khu vực có các khu chợ buôn bán thương mại đa dạng các thứ hàng hoá vật phẩm, quán ăn quán uống với các loại đặc sản mới lạ,... của những thương nhân đến từ những đại lục khác...

Nơi này lại còn ở gần mấy thương hội, thương quán, chi nhanh có tiếng như Đế Tài Các, xa hơn thì Trần Vô Hạo cũng thấy cả Yên Hoa Lâu,...

Coi như là một trong những khu vực phồn thịnh nhất trên lãnh thổ Bắc Hải Tân rộng lớn.

Mà vì phạm vi lãnh thổ của mỗi bờ biển quá lớn, trải quá dài nên hiển nhiên mấy thương hội như vậy sẽ không chỉ có một chi nhánh đặt ở đó rồi.

Giống như mỗi toà thành có một chi nhánh vậy, khoảng cách giữa các toà thành bất kể lớn hay nhỏ là rất dài, ít nhất khoảng cách giữa chúng phải lên đến cả mấy trăm dặm, thậm chí là vài ngàn dặm.

Mà đấy mới chỉ là khoảng cách giữa các nơi bên trong một phương đại lục, còn ở đây đang nói tới chính là vùng bờ biển đại lục, tức là chiều dài một cạnh của cả đại lục, nó phải lớn đến không biết bao nhiêu...

Vạn dặm, chục vạn dặm, trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm...

Thế nên các thế lực cũng rải rác không ít, thương hội cũng phải có đến chục cái chi nhánh được thành lập cách xa nhau để tiện kinh doanh.

Thời gian gần đây xảy ra khá nhiều chuyện, giờ mới là lúc Trần Vô Hạo hắn thực sự dừng chân nghỉ ngơi trước khi hành trình của mình cùng Bạch Thanh Khâu tiếp tục, tiện thể nghe ngóng chút tin tức thiên hạ...

Với kiến thức thì hắn rất tự tin nhưng thông tin tin tức thì hắn đang là dạng tối cổ rồi, bấy lâu nay chẳng có mấy khi hắn dò la chuyện thiên hạ cả, đi đến đâu tiện thì hóng thôi, chẳng có biết nhiều.

Trần Vô Hạo hắn cũng cần phải xem thử xem sự kiên Giao Thú Vịnh lần này có ảnh hưởng thế nào và thông tin về vui việc đó gồm những gì để hắn còn có chuẩn bị phòng tránh những rủi ro không nên có nữa.

Lần này cũng coi như một kỳ nghỉ để thoải mái rong chơi giải trí khuây khoả, trải nhiệm những điều mới lạ mà khi ở Tây Hải Tân chưa có cơ hội nhiều, thu thập các loại tin tức,...

Chắc chi ra khoảng vài tháng, nếu vẫn thấy chưa hài lòng thì cùng lắm hẳn 1 năm luôn, hắn chưa có vội gì mà phải sớm ngày khởi hành cả.

Làm gì cũng nhanh nhanh chóng chóng thì sẽ có thể bỏ lỡ nhiều thứ đáng tiếc, cứ chậm rãi trải nhiệm và hưởng thụ khi có cơ hội...

Chẳng phải như vậy rất tốt sao?

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.