Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị Trọng Đỉnh Phong Thể Tu

Tiểu thuyết gốc · 3320 chữ

Quả nhiên không hề ngoài dự đoán một chút nào, mặc dù đã hoàn toàn khống chế được Phi Quân qua mê hoặc của Bạch Thanh Khâu, dù giờ hắn có tỉnh lại cũng sẽ chẳng còn bao nhiêu sức mà chống đỡ nữa...

Thế nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm của Trần Vô Hạo vừa mới quét ngang, sắp sửa chạm đến cái cổ của hắn thì phù lục hộ thân của tên này đã lập tức được kích hoạt, chắn đứng đòn công kích của hắn.

Chỉ thấy lúc này, một tấm màn chắn màu vàng trong suốt như ẩn như hiện đã xuất hiện từ lúc nào, hoàn toàn bao trọn lấy Phi Quân vào bên trong nó, cản lại mọi đòn tấn công từ mọi hướng.

Đây chính là một loại phù lục rất phổ biến và quen thuộc có tên là Hộ Thân Phù, một dạng phù lục có tác dụng tạo ra một lớp màn bảo vệ một cách bị động khi chủ nhân được nó dán lên người gặp phải đòn đánh không thể phản ứng mà đỡ lại kịp.

Không những vậy, Hộ Thân Phù này của Phi Quân còn là một tấm phù lục đạt tới Thiên Cấp, sức phòng ngự vững chắc không cần phải nói, dù có là Thông Linh Trung Kỳ, thậm chí là tu sĩ Thông Linh Hậu Kỳ cũng nhất thời khó mà công phá luôn được.

Bất quá đấy là trong điều kiện chủ nhân của nó sẽ lập tức phản kháng lại để tránh cho địch nhân có cơ hội trở tay tiếp tục công đánh hắn tiếp...

Chứ với tình cảnh hiện tại của Phi Quân thì lấy đâu ra khả năng phản kháng nữa đây?

Giờ chỉ cần Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu cùng chia nhau ra đánh luân phiên vào lớp bảo hộ của Hộ Thân Phù này thì rồi nó cũng sẽ bị đánh vỡ mà thôi.

Mà để cho chuyện làm nhanh hơn, một tay bên phải thì hắn cầm Hạo Ninh Kiếm liên tục tung ra các đòn kiếm pháp mạnh mẽ, gia trì thêm cả Nhị Tầng Kiếm Khí của mình vào, tay trái còn lại thì nắm chặt một bó Trọng Lực Thảo rồi liên tục thi triển quyền công đấm phá lớp bảo vệ...

Lấy sức nặng của trọng lực tại nơi này, công thêm cả sự nặng nề của đám Trọng Lực Thảo đã gia tăng sát thương của một quyền Thể Tu lên rất nhiều so với thông thường, lực công phá của Trần Vô Hạo liền đạt tới một tầm cao mới.

Tất nhiên là điều này không có khả năng thực hiện thường xuyên được, vừa lãng phí Trọng Lực Thảo nếu không cẩn thận quá lực làm nát bét nó, cũng vừa không có tiện lôi chúng ra để phối hợp đòn đánh.

KENG KENG KENG KENG KENG...

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT...

Những thanh âm của các loại đòn đánh liên tục vang vọng khắp một khu vực gò núi, liên miên bất tuyệt những kiểu tấn công như chém, đấm, cào, đá, cắn,...

Rắc... rắc... rắc... rắc... rắc...

Theo thời gian, những âm thanh nứt vỡ đến từ lớp bảo vệ màu vàng của Hộ Thân Phù cũng theo đó mà bắt đầu vang lên, lớn dần lên, nhanh dần hơn...

Điều này đại biểu cho việc công sức của nhất nhân nhất thú kia thật sự rất có tác dụng, rất nhanh liền có thể đánh tan cái màn chắn này rồi.

KENG KENG KENG KENG KENG...

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT...

Rắc rắc rắc rắc rắc...

Các vết nứt ngày một nhiều hơn, càng một rõ ràng hơn, ánh sáng màu vàng của nó cũng dần trở nên ảm đạm đi rất nhiều, dấu hiệu của việc bị đánh vỡ càng lúc càng hiện ra rõ ràng hơn.

Cuối cùng, chỉ sau tổng cộng chừng 2 thời gian...

Rắc Rắc Rắc...

CHOANG

Lớp màn chắn Hộ Thân Phù rốt cuộc bị phá tan tành, từng mãnh vỡ rơi lả tả xuống rồi nhanh chóng tiêu tan vào không gian, biến mất hoàn toàn.

"Hả? Chuyện gì?!" Cũng ngờ có thanh âm vỡ tan lớn nhất ấy, lại thêm mối liên kết giữa Hộ Thân Phù và người chủ nó phải bảo vệ là Phi Quân mà đã chấn tỉnh tên đó khỏi cơn mê man.

Giật mình cố gắng tỉnh táo lại tinh thần, Phi Quân kinh hoảng phát hiện Hộ Thân Phù trên người mình đã bị đánh tan mất rồi, toàn thân lại vì vừa bị mị thuật ảnh hưởng trong khi đang gánh chịu trọng lực nặng nề mà trở nên vô lực chưa thể nghe theo ý mình được.

Ngước đầu lên nhìn Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu, khuôn mặt Phi Quân càng trở nên sợ hãi hơn, hắn biết bản thân bây giờ đã rời vào tình thế không thể phá cục, sinh tử của bản thân hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của đối phương rồi.

Biết bản thân lần này nguy rồi, hắn đột nhiên kêu la, thảm thiết cầu xin: "Trần huynh đệ a, ta sai rồi! Ta đáng ra thật sự không nên nhắm vào Tiểu Bạch của ngươi, cũng đáng ra không nên coi khinh nó là sủng vật! Xin ngươi làm ơn hãy tha cho ta một mạng!"

Một kiếm vừa định trảm tới Phi Quân của Trần Vô Hạo bất chợt khựng lại một chút, cũng đánh ánh mắt ra hiệu cho Bạch Thanh Khâu ở phía sau đang chuẩn bị giơ vuốt cào dừng lại.

"Ngươi liệu có thật sự hối hận hay không? Sao ta có thể tin tưởng được ngươi?" Hắn lên tiếng trầm giọng hỏi, một mặt ra vẻ động tâm động cả lòng trắc ẩn mà hỏi, trong lòng lại âm thầm cười cười.

Nhìn trông tên Phi Quân này thật tâm cầu xin như thế, thảm thiết là thế, nhưng trong đầu lại âm thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ rằng sau khi khiến cho tên tiểu tử ngu ngốc này mủi lòng mà tha mạng cho mình, đợi đến khi hắn an toàn thoát khỏi Bí Cảnh sẽ mang theo một đội ngũ tiến vào đây truy sát tên này cho hả giận.

Phi Quân hắn thân phận cao quý hơn Trần Vô Hạo là thế, kiêu ngạo là như thế, làm sao có chuyện sẽ bỏ qua chuyện này một cách đơn giản như vậy được chứ?

Để cho một tên tiểu tốt tán tu với tu vi Siêu Phàm Ngũ Trọng sỉ nhục thành ra cái bộ dạng nhếch nhác đáng xấu hổ này, lại còn bị một con tiểu súc sinh khinh thường không thèm để mắt đến mình, cả hai đều hợp sức đưa mình vào tình cảnh nhếch nhác như hiện tại...

Cho dù không phải là Phi Quân thì bất kể một tu chân giả nào khác phải trải qua hoàn cảnh tương tự cũng chắc chắn sẽ không thể nào chịu được lửa giận oán ức trong lòng mình đi!

Thấy Trần Vô Hạo động tác hơi khựng lại, có dấu hiệu động lòng trước lời nói của mình, Phi Quân trong tâm thầm cười, dường như cảm thấy bản thân vẫn còn có cơ hội thoát, liền tiếp tục gân cổ lên, một bộ hối hận nói:

"Ta có thể sử dụng một kiện Thiên Cấp vật phẩm cho ngươi để đổi lấy cái mạng này của ta! Làm ơn, xin ngươi hãy tha mạng cho ta lần này a!"

Trần Vô Hạo ở phía đối diện âm thầm cười gằn trong lòng, hắn thừa biết trong đầu của kẻ này đã có kiểu suy nghĩ nào, không phải thì cũng là một dạng đại loại giống như vậy.

Hắn vừa rồi động tác có hơi dừng lại mốt chút chỉ đơn giản là bởi vì muốn xem xem kẻ này liệu có ý định hối lỗi thật hay không và hắn sẽ nói như thế nào mà thôi.

Tất cả đều là để thử nghiệm khả năng suy đoán ý nghĩ của người khác, đây là một kỹ năng rất khó đòi hỏi bản thân phải đủ khả năng quan sát và có đủ đầu óc để suy đoán nhân tâm, một kỹ năng cực kỳ quan trọng cho hắn trong việc thiết lập mối quan hệ sau này.

Bất kỳ cơ hội nhỏ nào như lần mày đều không nên bỏ qua gì cả, đều là kinh nghiệm cả đấy.

Cảm thấy như vậy xem như cũng tàm tạm rồi, Trần Vô Hạo lúc này mới cất giọng lên tiếng tiếp:

"Vậy là mạng của ngươi cũng chỉ đáng giá một kiện Thiên Cấp vật phẩm thôi sao?"

Nghe ra ý cười trong lời nói của Trần Vô Hạo, Phi Quân âm thầm phỉ nhổ hừ lạnh, lại cùng đồng thời cảm thấy hơi chột dạ.

Đúng như tên kia nói, như vậy khác nào hắn đang tự sỉ nhục bản thân, tự hạ thấp chính mình đây? Lại còn muốn ra giá chuộc mạng a!

Mà cũng từ lời nói vừa rồi có thể cho thấy, đôi phương thật sự động tâm với lời nói của hắn rồi, chỉ là có vẻ hắn còn đang muốn tận dụng cơ hội mà đòi nhiều hơn nữa thôi.

Trong lòng thâm chửi khốn kiếp, ngoài mặt lại vẫn bộ dạng đáng thương như vậy, nói tiếp: "Ta có thể ra thêm 1 kiện Thiên Cấp nữa... không, là 2 kiện nữa!"

"Vậy sao? 3 kiện Thiên Cấp đổi một cái mạng của Phi Quân ngươi?" Trần Vô Hạo tiếp tục làm bộ trêu tức nói.

"4 kiện! 4 kiện Thiên Cấp vật phẩm đã là cực hạn mà ta có rồi, nếu không phải vừa rồi Hộ Thân Phù bị phá thì đã là 5 món!" Phi Quân cắn răng quát lên, cảm giác nhịn nhục mày thất sự quá ức chế!

"Thế là 4 kiện Thiên Cấp để đổi lấy mạng ngươi à?" Trần Vô Hao tiếp tục lên tiếng hỏi lại một câu tương tự trước đó.

"Ta vẫn còn 14 kiện Địa Cấp vật phẩm nữa, tất cả đều sẽ đưa cho ngươi để đổi lấy mạng của ta! Đó là toàn bộ những gì ta có rồi, ngươi đừng có tuyệt đường sống của người khác vậy có được hay không?!" Phi Quân thật sự mất kiên nhẫn vô cùng, lại vì mạng sống của mình quý trọng hơn mà cố nhẫn nại.

"Hahaha, vậy chẳng bằng ngươi giao nộp Nhẫn  Trữ Vật của ngươi cho ta là xong cả phải nhanh hơn không?" Trần Vô Hạo nhếch mép mỉa mai nói.

"Ngươi...!" Phi Quân hắn ấm ức không tì nào kiếm chế nổi, chỉ có thể cắn chặt răng mà thoả hiệp: "Được thôi, ta giao Nhẫn Trữ Vật của ta cho ngươi để đổi lấy mạng của mình, đừng giết ta!"

"Hừm..." Trần Vô Hạo lần này như bất chợt bộc phát tính nghịch ngợm, vẫn còn đùa dai mà ra vẻ ngẫm nghĩ.

"Ta đã làm đến thế rồi, họ Trần ngươi còn muốn gì nữa đây a?!" Phi Quân nhìn cái bộ dạng đáng ăn đòn của Trần Vô Hạo, thâm tâm cảm thấy tức muốn nổ phổi.

"Thôi được rồi, dù sao thì ta cũng không có lỗ khi làm giao dịch này." Trần Vô Hạo cũng không câu kéo thêm nữa, nhún nhún vai thản nhiên gật đầu chấp nhận.

Phi Quân nghe vậy như trút bỏ được căng thẳng trong lòng, bất giác âm thầm thở phào một hơi cảm thấy lòng nhẹ hẳn ra.

Giờ thì việc xin tha đã xong, giờ trước tiên cứ giao tạm Nhẫn Trữ Vật của mình cho kẻ khốn kiếp này "giữ hộ" sau đó khi hắn từ bên ngoài trở lại bên trong Bí Cảnh này lần nữa để truy tìm Trần Vô Hạo sẽ là lúc hắn "đòi lại" cả vốn lẫn lãi.

Đương lúc tâm trạng hắn còn đang hí hửng, loay hoay chuẩn bị lột xuống chiếc Nhẫn Trữ Vật của mình mà giao cho kẻ đối diện, bất chợt có một cái vuốt trảo từ phía đằng sau cào đến...

Xoẹt

Phịch...

Sau một thanh âm cắt rất ngọt phát ra, cái đầu của Phi Quân theo đó bị chém thành nhiều phần khác nhau nhìn cực kỳ kinh dị, tất cả đều văng đi mỗi bộ phận một ngả rồi đồng loạt rơi xuống mặt đất, màu chảy tràn ra thảm cỏ đất đá.

Bịch...

Cũng liền ngay sau đó, thâm thể không đầu của hắn cũng đổ gục theo mà ngã ngửa ra đằng sau, đoàn tụ cùng với các mảnh ghép đầu của mình.

Cho tới khi chết Phi Quân hắn vẫn chẳng thể hiểu rõ lý do tại sao mình lại chết trong khi rõ ràng đôi bên đã thoả hiệp trao đổi rồi cơ mà?

"Chỉ có ta đáp ứng sẽ không giết mà tha mạng cho ngươi, chứ Tiểu Bạch nhà ta thì lại không." Một cách nói rất quen thuộc của Trần Vô Hạo lần nữa cất lên.

Các lần trước đây khi hắn khiên cho đối thủ sợ hãi và hoảng loạn cầu xin tha mạng cũng như vậy, để cho đối phương ảo tưởng tốt đẹp một chút với bản thân trước khi bị Bạch Thanh Khâu hỗ trợ ra tay giết chết.

"Vả lại, chỉ cần giết chết ngươi thì mọi thứ trên người ngươi đều sẽ thuộc về ta hay sao?" Trần Vô Hạo lại bồi thêm một câu trước cái xác thê thảm của Phi Quân trước khi tìm đến bàn tay của hắn để lấy Nhẫn Trữ Vật.

Tiếp đến là một thân y trang trên thân của tên này toàn là bảo vật Thiên Cấp, cái giày thì còn tạm được chứ y phục thì màu sắc quá màu mè, không phải là phong cách của hắn.

Nói chung là thế này đều không phải sở thích của hắn, không phù hợp với bản thân.

Trần Vô Hạo thầm tính toán, nếu như bản thân đã không sử dụng chúng thì có thể đem đống đồ này đến chỗ Đế Tài Các để bán hoặc đổi vật phẩm, cũng có thể tham gia Đấu Giá Hội lần nữa rồi tìm chút cơ hội.

Và dĩ nhiên không thể thiếu việc cải trang khi thực hiện quá trình này, dù sao đây cũng là phục trang tông môn của người ta, nay lại bị đem ra trực tiếp trao đổi chẳng phải sẽ rước hoạ vào thân hay sao?

Thu hoạch xong chiến lợi phẩm, tổng cộng là có 4 kiện Thiên Cấp vật phẩm, 14 kiện Địa Cấp vật phẩm và vài chục vạn Cực Phẩm Linh Thạch cùng chút đồ lặt vặt,...

Hiểm nhiêm cũng không thể quên hoả thiêu phi tang, xoá sạch dấu vết để đề phòng phiền phức vạn nhất.

Trần Vô Hạo giờ nới liền nhận thấy Bạch Thanh Khâu đã thấm mệt vì phải cố gắng duy trì bản thâm ở trên cáu độ cao gò núi này rồi, thế là dứt khoát thu nó vào trong Càn Khôn Kính.

Tiếp đến thì thử leo lên tiếp thử xem giới hạn chịu đựng của bản thân có thể đi đến đâu...

Vài bước, vài trượng, vài chục trượng,...

Tốc độ di chuyển của hắn rất chậm rãi, càng đi lên cao cũng càng có thể hái được nhiều Trọng Lực Thảo cấp độ cao hơn, cho đến cuối cùng hắn vẫn chỉ leo được 2 phần 3 của gò núi trọng lực này liền mệt mỏi vô cùng.

Bất quá cơ thể Trần Vô Hạo dường như đang thôi thúc hắn tiếp tục leo lên thêm, thêm một chút nữa thôi, vậy là dứt khoát tuân theo bản năng của mình mà cố đi tiếp.

Vì trọng lực đủ để nghiên ép cả Thông Linh Đỉnh Phong lúc này mà toàn thân của hắn sớm đã rạn nứt và rách ra ở rất nhiều nơi, máu cũng theo đó mà chảy ra khắp người, thấm cả vào y phục đen của mình.

Xương cốt bên trong cơ thể cũng xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, các khớp xương như muôn long ra, tách rời nhau.

ẦM

"Hự!" Đương lúc còn đang cố gắng, toàn thân Trần Vô Hạo đột nhiên giải phóng ra một luồng khí tức mạnh mẽ, làm cho các tán câu xung quanh dao động không ít, mặt đấy dưới chân cũng bị nứt và lún đi môti chút...

"Ta vậy mà đột phá Nhị Trọng Đỉnh Phong Thể Tu?" Trần Vô Hạo ngạc nhiên thốt lên, không nghĩ tới vậy mà lại đột phá tu vi nhục thân như vậy.

Vốn quả thật hắn đã sớm chạm tới đỉnh của cảnh giới Nhị Trọng Hậu Kỳ rồi, giờ thì gặp được gò núi trọng lực như vậy nữa lại chính là ngoại lực kích thích cho tu vi của hắn có thể đột phá được, thật đúng là có chút ngoài ý muốn.

Trần Vô Hạo đã tưởng sẽ phải cần thêm một thời gian, cần một cú huých mạnh hơn cơ, ngờ đâu do tích xúc nhiều của bản thân mà đột phá dễ dàng như thế.

Qua lần này lực ý chí tinh thần của hắn cũng đã trở nen tốt hơn, mặc dù có Ngũ Thải Liên Hoa trợ giúp nhưng tự thân luyện được như thế cũng coi như một dạng thành tựu nhỏ rồi.

Đả toạ củng cố lại cảnh giới Thể Tu của bản thân thêm 2 ngày 2 đêm, rốt cuộc Trần Vô Hạo mới bắt đầu đi xuống núi, thời gian cho cơ duyên ở đây thế là tạm được rồi, vẫn còn các nơi khác bản thân của chưa tìm đến đâu nha.

"Nếu như vẫn tiếp tục theo lộ trình này mà thẳng tiến về phía Đông, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra trên đường đi thì hẳn là không bao lâu tầm 2 tháng sẽ bắt gặp "khối đá" đó ở gần chân dãy núi khổng lồ kia đi." Trần Vô Hạo vừa xuống tới chân gò núi trọng lực, hướng mắt về một phía mình vẫn luôn hướng tới, lẩm bẩm nói.

Xuống đến chân gò núi này, trọng lực liền gần như đã hoàn toàn trở về bình thường rồi, chỉ có một chút áp lực đến từ khí tức của gò núi này toả ra xung quanh là vẫn quanh quẩn ở đây mà thôi.

Hướng mắt nhìn lại lên gò núi, chứng kiếm vẫn còn có một số ít người đang kiêm trì leo lên, người thì vì Trọng Lực Thảo quý hiếm, người thì để thử thách bản thân mình, mỗi người một ý muốn với loại môi trường đặc biệt như thế này.

Nhìn lên cao hơn liền thấy có lẻ tẻ 3 hay 4 người leo còn được cao và xa hơn mình, hiển nhiên thứ tốt có được chắc chắn sẽ không nhỏ, nhiều hơn hắn là cái chắc.

Chỉ là nếu tính chiến lợi phẩm của hắn có được từ tên Phi Quân kia thì hắn đương nhiên tốt hơn nhiều nha.

Có vẻ mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, mỗi người đều tập trung vào việc của mình nên không xảy ra tranh chấp như trường hợp của Trần Vô Hạo, chẳng biết có phải là do hắn xui xẻo hay không nữa.

Không nghĩ nhiều nữa, Trần Vô Hạo liền quay người, hướng về mục tiêu của mình mà hướng tới...

Hành trình trong Bí Cảnh này chỉ mới bắt đầu...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.