Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định mệnh?

Tiểu thuyết gốc · 3417 chữ

Duyên Xuyên quả thật có một khung cảnh tráng lệ đầy hữu tình, nhiều từ ngữ khó mà có thể miêu tả một chân thực được.

Dù biết trên thế gian này vẫn còn vô số nới có cảnh đẹp hơn nhiều, nhưng Trần Vô Hạo hắn chưa trải nghiệm qua bao giờ, hắn chỉ cần biết rằng lúc này hắn đang đối diện mỹ cảnh đẹp nhất mà hắn từng được chứng kiến trong đời.

Khung cảnh này phải nói là cực kỳ dịu êm lại ẩn ẩn trong đó sự lãng mạn vô ý, quả thực rất thích hợp cho các cặp tình nhân đạo lữ, các đôi phu thê đến đây thể hiện tình cảm với nhau, tán tỉnh nhau, phát cẩu lương cùng nhau,... nha.

Từ đó thì có thể gia tăng một chút tính xác thực của lời đồn nếu như đến Duyên Xuyên sẽ có thể gặp được định mệnh của đời mình là có thật hay không, dù chẳng có căn cứ gì nhưng cũng có thể lắm chứ?

Nói thật ra thì, Trần Vô Hạo hắn mới chỉ là một cái thiếu niên trẻ tuổi, yêu hận tình trường, tình cảm nam nữ chưa từng trải qua bao giờ, cũng không hiểu gì về tình, hắn ban đầu khi nghe nói đến Duyên Xuyên không phải là nghĩ mong sẽ được gặp nữ nhân định mệnh của đời mình, gặp một nữ tử làm cho trái tim hắn rùng động, đơn giản là hắn chỉ nghĩ đến có thể tìm được một bằng hữu đồng hành mà thôi.

Từ khi sinh ra đến nay hắn hầu như chưa tiếp xúc gần với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài mẫu thân của mình, chỉ đơn giản là trò chuyễn xã giao để kết thân, chẳng có suy nghĩ gì khác...

Mà bằng hữu nam nhân cũng chẳng có bao nhiêu, đều là người ở trong Thiện Trúc Thôn, sống chết chẳng rõ, cũng không biết có còn gặp lại hay không nữa...

Trần Vô Hạo nghĩ đến gặp được người định mệnh thì hẳn sẽ là người có thể thân thiết và hiểu mình, có thể cùng đồng hành với hắn ngao du tự tại, cùng hắn trò chuyện, cùng hắn tu luyện,...

Hắn là một thiếu niên đáng thương, tuổi trẻ có tài trí, nhưng lại phải chứng kiến quê hương bị thiêu rụi, chứng kiến mẫu thân ra đi ngay trong vòng tay của mình, một thân một mình lên đường trong chuyến hành trình không thấy điểm dừng, tự làm mọi chuyện từ tu luyện cho đến chăm sóc bản thân...

Mọi thứ đều để lại sự ảnh hưởng vô hình và vô tình đến với tâm lý của Trần Vô Hạo. Dù cho hắn là con người lạc quan, là người phóng khoáng tự do tự tại, là một người thân thiện có ao ước khám phá thế gian, có sự thông minh hơn người,... thì sâu trong thâm tâm, hắn cảm thấy cô độc.

Đúng vậy, chính là cô độc.

Điều này rất dễ để có thể nghĩ đến và hiểu được, làm sao có chuyện một thiếu niên còn chưa trưởng thành sẽ không cảm thấy gì sau những mất mát của mình? Làm gì có chuyện hắn không có cảm nhận gì khi độc bộ trên con đường dài đằng đẵng ẩn tàng hiểm nguy này? Hắn làm sao có thể không cảm thấy cô đơn?

Trần Vô Hạo chỉ đơn giản là luôn bặm bụi chú ý đến mọi thứ xung quanh để không nghĩ đến sự đơn độc của mình. Hắn đả toạ tu luyện và bình lặng tâm trí, hắn tu luyện quên cả thời gian, hắn di chuyển không ngừng nghỉ, hắn tươi cười nói chuyện với người xung quanh, hắn tò mò muốn khám phá tất cả mọi thứ, hắn quyết tâm lên đường tự do tự tại trải nhiệm tất cả những gì thiên địa chất chứa,...

Tất cả đều như một sự tẩy não bản thân một cách bị động vậy, để hắn không phải cảm thấy cô độc, không cảm thấy đau buồn sầu não về quá khứ và hiện tại.

Vốn ước muốn được du hành kháp thiên hạ này của hắn chỉ đơn giản là sự tò mò hứng thú đầy hướng tới của Trần Vô Hạo ngày nhỏ chứ không phải là hắn thực sự muốn, khi đó hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình bên mẫu thân và thôn dân thôi, ấy vậy mà thật trớ trêu thay khi ước muốn ngày nhỏ ấy lại trở thành sự an ủi vô thức cho chính bản thân hắn hiện tại.

Định mệnh của cuộc đời là người sẽ cùng bản thân tiếp bước, cùng nhau trải qua mọi chuyện, cùng nên duyên tình lữ phu thê, đi cùng nhau đến cuối cùng...

Nhưng tình là gì hắn không biết, cũng không hiểu, cũng chẳng biết bản thân có thể hiểu biết nó hay không, chưa nói đến người định mệnh của hắn là ai, hắn chỉ mong có một ai đó, hoàn cảnh hiện tại thì nói chính là nữ nhân, có thể cùng hắn bước đi, cùng hắn san sẻ cảm xúc, san sẻ suy nghĩ, san sẻ hành động, san sẻ mọi thứ với nhau, thì thật tốt biết mấy...

Có thể hắn chỉ cần một người đã là một sự hạnh phúc khó tả, nhiều hơn thì sao hắn chưa nghĩ đến.

Bất quá, Trần Vô Hạo còn không biết liệu đên sông duyên này có được ông trời se duyên phận của bản thân với nữ nhân nào hay không đây chứ đừng nghĩ đến hắn đến Duyên Xuyên là có thể gặp được định mệnh, đâu có ai nói là bất cứ ai đến đây đều sẽ gặp được đâu?

Mà đã nói sẽ là định mệnh cuộc đời, kết duyên gắn bó cả đời, tình cảm chắc chắn ra hoá kết quả, vậy nhỡ định mệnh của hắn lại là nam nhân thì sao?

Dù hắn chưa hiểu về tình nhưng hắn đủ hiểu biết để cảm thấy rùng mình lạnh sống lưng nếu gặp định mệnh của mình là nam tử nha.

Bất giác tự dưng trong đầu Trần Vô Hạo đã thầm cầu khẩn: "Làm ơn, ta cũng chưa cần phải tìm hiểu về tình nha, không phải đạo lữ phu thê cũng được nhưng bằng hữu này của ta hãy là nữ nhân a, ta không muốn bị kết duyên đến mức chơi đấu kiếm đâu!"

Tình cờ gặp và kết giao bằng hữu với nam tử trên giang hồ còn được chứ ở cái nơi "linh thiêng" mà có khả năng sẽ kết duyên định mệnh này mà gặp nam nhân nghĩ thôi Trần Vô Hạo đã thấy không ổn chút nào rồi.

Hắn còn rất nhiều thời gian, muốn tìm hiểu về tình là như thế nào cũng không nhất thiết phải là bây giờ, nếu ở đây gặp nam nhân hắn sẽ chuồn ngay, nếu là nữ thì sẽ thử cơ hội kết giao, sau đó để vạn sự thuận theo tự nhiên, từ từ mà cảm nhận tìm hiểu là được, hắn cung không nói là cần đạo lữ tình nhân nha.

"Trước tiên cứ cắm trại ở đây một hai ngày gì đó xem sao, trời cùng đã sắp tối rồi, chuẩn bị bữa tối thôi." Trần Vô Hạo lẩm bẩm trong miệng tự nói với bản thân.

Sau đó hắn chặt vài khúc cây nhỏ và nhặt đá sỏi để dựng "bếp",  lôi ra "đồ nghề" để tẩm ướp cho thịt ngon hơn cùng chút đồ tráng miệng và nước sạch lấy từ sông, kế tiếp là món thịt yêu thú hảo hạng cho lên giàn gỗ, đánh lửa bắt đầu nướng, hắn thì ngồi gần bờ sông ngắm hoàng hôn buông xuống ở Duyên Xuyên trong lúc chờ đợi thịt chín...

Cuộc sống hiện tại của Trần Vô Hạo vẫn cứ luôn nhàn nhã như vậy, thật tốt...

...

Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng khỏi thương khung, lúc này mùi thịt nướng thơm ngon nức mũi đã bay phảng phất làn toả ra cả một khu vực nhỏ xung quanh, vừa đủ để Trần Vô Hạo có thể ngửi thấy rõ ràng...

Bữa tối đã xong hết rồi.

Hắn ngồi dậy thong thả tiến lại gần lửa trại để chuẩn bị đánh chén bữa ăn ngon này, nhưng bất quá...

ẦM

Đột ngột đến hoảng hồn, từ trên bầu trời thăm thẳm kia, một thanh âm kinh thiên động địa từ phía xa vang vọng mà đến, làm cho Trần Vô Hạo phải vô thức dừng miếng ăn còn chưa kịp bỏ vào miệng kia mà ngước đầu lên nhìn về nơi phát ra tiếng động kinh khủng ấy.

ẦM ẦM ĐÙNG ĐÙNG...

Lại tiếp tục là vô số tiếng động cực đại phát ra, chúng không chỉ phát ra ở một điểm mà còn ở nhiều vị trí, như thể thứ phát ra âm thanh chấn động màng nhĩ này có thể di chuyển vậy, mà lại còn rất nhanh chóng.

ÙNG RẦM ẦM ĐÙNG...

Động tĩnh vẫn phát ra liên miên bất tuyệt trên vùng trời đằng xa đó, còn có các tia sáng lập loè loá mắt, Trần Vô Hạo còn có thể chứng kiến cây cối phía đó bị bật văng lên trời, đất cát khu vực đó bị xới tung lên không trung, như được đặt một núi thuốc nổ rồi đốt lên vậy, bầu trời nơi đó mây đã tản ra xung quanh một phạm vi lớn,...

Những điều này cho thấy động tĩnh này mang tính huỷ diệt cực lớn.

"Nhìn qua rất có thể là một trận chiến của cường giả nào đó thì phải, lại còn rất mạnh nữa..." Trần Vô Hạo mấp mé môi lẩm bẩm âm thầm suy đoán. Động tĩnh khủng khiếp đến vậy khả năng cao chỉ có cường giả đánh nhau mà thôi, may mà chiến trường cách đây cũng phải trăm dặm, không ảnh hưởng gì đến chỗ hắn, nếu không thì trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết a!

Hắn đang nướng thức ăn nên sẽ tạo ra khói bốc lên, nếu bọn họ biết điều mà tráng xa không làm phiền người ngoài cuộc thì được chứ lại càng đánh càng đến gần đây thì hắn chết chắc luôn.

Vội vàng dập lửa lại, dù sao thịt đã chín, mọi thứ đều đã sẵn sàng, không việc gì phải đốt thêm cả, trở thành tu chân giả giúp thân thể hắn mạnh mẽ hơn, không còn bị quá lạnh bởi nhiệt độ trong rừng vào buổi tối nữa.

Vì khoảng cách chiến đấu quá xa, nhãn lực của hắn cũng không có chuyện đạt đến mức độ nhìn xa được trăm dặm, Trần Vô Hạo chẳng thể nhìn ra diện mạo hay bóng hình gì cả, có bao nhiêu người cũng chẳng biết, nhưng dựa vào các chấn động triền miên ở nhiều nơi cùng lúc này mà hắn đoán chừng hẳn là có nhiều hơn 2 người.

ẦM ẦM ẦM...

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

UỲNH UỲNH UỲNH...

Thanh âm càng lúc càng trở nên lớn hơn, dồn dập và vang vọng hơn, dư ba chiến đấu ảnh hưởng rất rõ ràng đến môi trường xung quang, tất cả đều cho thấy cuộc chiến đang cực kỳ kịch liệt, đã bước vào giai đoạn mấu chốt sắp tới hồi kết rồi...

Trần Vô Hạo nén lại kinh ngạc, hít thở sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ cũng thông suốt hơn...

Hắn cảm thấy đây cũng là một cơ hội của hắn, được chứng kiến "thần tiên đánh nhau", hắn có thể có linh cảm cảm ngộ về sức mạnh cảnh giới cao hơn...

Lúc này hắn ngồi xuống khúc cây gỗ cạnh lửa trại đã dập tắt, lấy ra miếng thịt cho vào miệng, vừa ăn uống vừa quan chiến, thầm mong đám người sẽ không đánh ra tận đây, hắn không muốn bị vô cớ vạ lây đâu.

Hắn lại không muốn tránh đi nói khác đề phòng trận chiến ảnh hưởng tới phía hắn, mà đơn giả là vì hắn muốn tận hưởng bầu không khí ở cảnh Duyên Xuyên, thoải mái ăn uống, lại còn có "kịch" hay để "ăn dưa", quá tuyệt vời a...

Đầu óc tên thiếu niên này cũng tự do tự tại đến mức chẳng khác nào bị úng nước luôn rồi, mà thôi kệ đi.

ẦM ÙNG RUỲNH...

"Cường giả đánh nhau đúng là lâu thật... Mà cũng biết làm sao được, đôi bên đều cỡ ngang nhau thì quả thật khó mà phân thắng bại nhanh chóng." Trần Vô Hạo ngồi ăn với uống vô cùng nhàn nhã, nãy giờ quan chiễn cũng gần một nén nhang rồi, bất quá dựa theo cường độ chiến đấu đang giảm dần hiện tại thì chắc hẳn thực sự sắp kết thúc rồi...

Và quả nhiên đúng như Trần Vô Hạo đã suy đoán, khoảng chừng nửa chén trà sau...

ẦMMM...

Một thanh âm cực đại phát ra, ở nơi phát ra tiếng động khủng bố ấy chính là một vụ nổ cực đại, rừng cây đất đai của cả một vùng bị xới tung tốc thẳng lên trời, lại theo uy lực của vụ nổ mà tan tành thành cát bụi, dư ba công kích và linh lực bắn mạnh ra tứ phương bát hướng, trời quang mây tạnh, rừng cây nghiêng ngả, không khí đột ngột ập thẳng ra khắp mọi hướng, ảnh hưởng đến cả chỗ của Trần Vô Hạo.

"Thịt nướng siêu ngon lành của ta a! Bị nguội hẳn hết luôn rồi?!" Trần Vô Hạo không để ý đến uy lực vụ nổ, lại chỉ để ý đến dư ba từ vụ nổ kinh thiên đó đã làm cho cả một tảng thịt nướng của hắn nguội tanh nguội ngắt mất rồi, giai đoạn miếng thịt có vị ngon nhất lại kết thúc như vậy, nản quá mà.

Ngay sau đó, không đợi Trần Vô Hạo có thêm phản ứng gì, hết sức đột ngột...

ĐÙNG

Một bóng ảnh nào đó từ trên trời rơi thẳng xuống mặt đất ngay bên cạnh đống lửa trại, may là không rơi chúng bữa tối của Trần Vô Hạo, dù đã nguội ngắt nhưng vẫn còn tươi ngon chán nha, hỏng là mất cái ăn ngon luôn.

"Khụ khụ khụ... Cái quái gì vừa rơi xuống vậy?!" Trần Vô Hạo giật mình ho khan mấy tiếng vì khói bụi, vừa khua khua tay xua đi cát bụi vừa thốt lên một tiếng tự hỏi.

Cú rơi ấy tương đối mạnh, có lẽ là rơi tự độ cao không nhỏ, ít nhất cũng phải mấy trăm trượng rơi xuống mới tạo nên một vết nứt lõm không nhỏ như thế này trên mặt đất, khói bụi bốc lên tứ tung, nhất thời không nhìn rõ ra thứ vừa rồi rơi xuống là gì.

Trần Vô Hạo lấy ra một cái khăn hắn thường dùng để kau khô người sau khi tắm táp, phất mạnh liên tục để xua tan khói bụi...

Sau một hồi, khói bụi cũng đã dần tiêu tan đi, thân ảnh thứ vừa rơi từ trên trời xuống cũng dần hiện ra rõ hơn trong tầm mắt của Trần Vô Hạo...

Trong khoảnh khắc này, Trần Vô Hạo bị chấn kinh tột độ, còn có cảm giác như vừa có một tia sét chẳng khác nào Thiên Kiếp đáng thẳng vào tâm trí hắn.

Dưới ánh trăng đêm chiếu rọi, thân ảnh của một nữ nhân phong hoa tuyệt đại dần dầm hiện ra trong mắt thiếu niên...

Chỉ hai từ xinh đẹp không thôi là hoàn toàn không đủ để hình dung nhan sắc của nàng, thậm chí nếu khen nàng là một nữ nhân xinh đẹp thì đó là một loại đặc trưng của kẻ thiếu học, là sự sỉ nhục của nền văn học khi miêu tả một người!

Một thân đỏ rực váy lụa dài phủ lên cơ thể đầy đặn thành thục của người phụ nữ, lại có chút hơi rách rưới để lộ ra từng tấc da cực chí mạng, bên trên váy đỏ có thêu lấy một con hình khuyết nguyệt trắng sáng với các viên đa quý xanh lam nhỏ đính lên như biểu thị cho những ngôi sao, những màu sắc đan xen vào nhau trùng kích thị giác cực kỳ mãnh liệt.

Đây là một mỹ thục phụ có mái tóc đen tuyền mượt mà như thác nước chảy, phần thì trải dài đến tận hông, phần còn lại được búi cao lên, còn cài thêm một cái trâm ngọc vàng lấp lánh, càng thêm tô đậm khí chất quý phái và vẻ cao quý như một bậc mẫu nghi thiên hạ.

Mái tóc nàng ẩn ẩn bóng lên ánh tử sắc huyền ảo, khác với màu đen thông thường, mái tóc nàng tựa như màn đêm bình lặng thư thái, nhìn thôi mà cảm giác chủ muốn được chạm vào nó mà vuốt ve...

Làn da của nàng trắng muốt như tuyết rơi mùa đông, lại nhìn có vẻ trơn mịn mềm mại, chỉ là do bị bám bụi lên nên không thể miêu tả rõ ràng...

Khuôn mặt phải nói là khuynh quốc khuynh thành, mày liễu mi cong đen óng ánh diễm tuyệt, cặp mắt xinh đẹp dù đang nhắm lại cũng tạo nên một mỹ mạo khó tả chứ đừng nói đến khi đôi mắt ấy mở ra, mùi quỳnh nhỏ xinh hơi cao, bờ môi căng mọng được tô lên son đỏ bóng bẩy lúc này lại hơi tái đi cùng với diện mạo, chứng tỏ thể trạng nàng lúc này đang yếu nhược, khiến người ta chỉ muốn được chở che cho nàng...

Cái cổ thon trắng ngần như thiên nga, dẫn xuống là bờ vai nhỏ nhắn cùng xương quai xanh tinh xảo tạo nên một sự gợi cảm vô hình...

Hai bầu ngực đầy đặn ngạo nghễ vươn cao lên không có dấu hiệu bị xệ xuống vì kích thước của chúng, phần eo thon săn chắc lả lướt uyển chuyển, lại nhìn qua cảm giác mềm mịn như không xương vậy, bên dưới là cặp mông tròn lẳn vô cùng kiêu ngạo cũng rất dụ nhân.

Thân hình tuyệt mỹ ấy được ẩn hiện khuất sau lớp y phục cao quý, chỉ khiến người ta hận tại sao y phục lại tồn tại để được ngắm nhìn toàn bộ sự hoàn mỹ ấy.

Nổi bật không chỉ có thể mà còn nằm ở đôi tay với những ngón tay tinh xảo trắng mịn cùng đôi chân dài miên man kia của nàng...

Để mà sao sánh thì nàng còn cao hơn Trần Vô Hạo hắn một chút, trong khi nhờ sự rèn luyện không ngừng nghỉ trong thời gian qua mà thiếu niên mười sáu cái xuân này đã cao đến mét 8 rồi a!

"Người này có lẽ là một trong số những cường giả vừa chiến đấu đằng kia, sau đó có lẽ là cùng xuất chiêu mạnh nhất hay đại loại vậy để đồng quy vu tận hay gì đó mới tạo ra vụ nổ kia và hất văng cô ấy đến tận đây..." Thoáng đánh giá tình hình thể trạng của nàng, lại nhìn nhận xem xét về cuộc chiến lớn và vụ nổ kinh khủng vừa rồi, Trần Vô Hạo lập tức đưa ra phỏng đoán.

Song, Trần Vô Hạo lại chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy nàng đã cảm thấy thổn thức vô cùng, mà nàng dù sao cũng là cường giả lớn mạnh, có chút thiếu tôn trọng nhưng hắn phải xét đến tuổi tác của nàng ít nhất cũng phải hơn trăm mới đạt đến cảnh giới như vậy...

Đối với tu sĩ thì tuổi tác chẳng có vấn đề nhưng dù sao Trần Vô Hạo cũng là lần đâu gặp nữ nhân tuyệt sắc đến vậy, lại rất cường đại, không khỏi cảm thấy lúng túng, cũng không hiểu sao tim mình đang đập rất nhanh nữa...

Chợt như não thật sự có lẽ không dùng được rồi, thiếu niên lẩm bẩm tự nghị:

"Chẳng lẽ đây là nữ nhân định mệnh của ta a?"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.