Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấn Linh Đằng Thụ

Tiểu thuyết gốc · 3324 chữ

Từ lúc mới leo lên khỏi cái hố nơi có huyết đàm khổng lồ kia cho đến nay đã là 2 tháng rồi.

Thật may là xuyên suốt thời gian qua không có gặp phải trường hợp bất trắc nào ngoài săn giết yêu thú hay là thu thập linh hoa kỳ thảo trên đường đi.

Có chăng chỉ là vài cuộc đụng độ với mấy con yêu thú cấp cao và bị truy đuổi chạy trối chết mà thôi, tất nhiên là dựa vào kỹ năng và kinh nghiệm vô số trước đây nên vẫn có thể thoát được, chật vật bị thương thì là điều không thể tránh khỏi.

Nhớ lại cái thời điểm lúc mới rời khỏi hang hố huyết đàm ấy, Trần Vô Hạo đã phải đi xa ra tận mấy trăm dặm thỉ mới thả được Bạch Thanh Khâu ra nếu không thì tiểu gia hoả này cũng sẽ ở lỳ trong đó không thèm luôn.

Một tiểu yêu ham chơi thích chạy nhảy bên ngoài như nó mà lại không muốn rời khỏi Càn Khôn Kính, quả là một điều hiếm có nha...

Mà nguyên nhân đơn giản là bởi vì khứu giác của Bạch Thanh Khâu quá mức nhạy bén, chừng nào không rời đi, cách xa khỏi cái khu vực có huyết hương lệ khí của huyết đàm đó thì nó vẫn sẽ ngửi thấy được, vả lại còn rất rõ ràng.

Nên biết rằng mùi máu nồng nặc của cái hồ máu ấy ngay cả là người có khứu giác kém hơn và có khả năng thích ứng chịu đựng tốt như Trần Vô Hạo cũng phải nhăn mày khó chịu chứ đừng nói là tiểu hồ ly ấy.

Vậy nên việc nó cần phải cách xa hàng trăm dặm mới dám ra ngoài được là điều có thể hiểu, và hắn đương nhiên cũng không muốn ở lại nơi đó quá lâu không thì dù có linh lực họp thể hắn cũng thấy khó chịu vì hoàn cảnh âm u lệ khí ở đó.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là phải để cho Bạch Thanh Khâu ra ngoài hít thở được không khí trong lành của thiên nhiên, vì thế mà thay vì thong dong chậm rãi không vội ngư mọi khi thì Trần Vô Hạo đã toàn lực vận Tam Phong Thất Ảnh Bộ rời khỏi.

Sau đấy thì chính là quãng thời gian và các sự kiện thường biết ở bất kể là trong hay ngoài Bí Cảnh của hai người như đã quen thuộc...

...

Trung Cấp Bí Cảnh này quả thực là rất lớn, không gian rộng mênh mông không hề thấy được điểm cuối...

Nhưng đương nhiên lý thuyết cơ bản thường thức nhất mà ai cũng phải biết về các Bí Cảnh là chúng chỉ là những mảnh thiên địa chứ không phải là một thế giới.

Vì vậy nên kích cỡ tối đa nhất của một Thượng Cấp Bí Cảnh cũng chỉ lớn hơn một đại lục mà thôi, mà Trung Cấp Bí Cảnh này phỏng chừng cũng chỉ bằng khoảng một phần ba so với Đông Uyên Đại Lục.

Đó là lý do vì sao mà chỉ vỏn vẹn 2 tháng mà Trần Vô Hạo cùng Bạch Thanh Khâu đã đi được tầm một phần tư tới một phần ba khoảng cách giữa phía Đông và phía Bắc của Bí Cảnh này rồi.

Nghe thì vừa có vẻ gần và cũng thật là xa, nhưng sự thật là rất xa đấy, quãng đường từ chỗ huyết đàm phía Đông cho tới bị trí hiện tại của hai người cũng phải tầm nửa vạn dặm.

Riêng cái khoảng cách như vậy thôi đã đủ để hạn chế tầm nhìn của một tu sĩ cấp cao rồi chứ đừng nói là một tên cấp thấp có con mắt nhanh nhạy tinh tường hơn một chút như Trần Vô Hạo.

Trước đó còn chưa nhìn thấy rõ gì chứ hiện tại thì đã thấy rõ rồi, ở trước mắt hắn và Bạch Thanh Khâu vài trăm mét là bóng dáng của một cái cây cổ thụ cao lớn bất thường, phải gấp mấy lần các đại thụ cao nhất của khu rừng.

Tán cây phải rộng hàng mấy dặm, thân cây to như một toà lầu các cỡ trung, bao bọc lấy cổ thụ là lớp quang mang huyền diệu nào đó như có như không, lại mang đến cho người khác cảm giác thoải mái tinh thần, tâm hồn thư giãn lạ kỳ.

Vừa nhìn thấy nó, Trần Vô Hạo lại ngựa quen đường cũ, đầu não luân chuyển rất nhiều suy đoán về thứ to lớn sừng sững ấy trong khi vẫn luôn biết rõ là chỉ cần tiếp cận nơi đó là xong chẳng cần phải đoán già đoán non làm gì.

"Tăng tốc thôi Tiểu Bạch, cổ thụ đó có thể là cơ duyên của ngươi đấy!" Trần Vô Hạo chỉ về phía ấy mà nói với Bạch Thanh Khâu, trong lòng thì tò mò muốn chết.

Tất nhiên ý muốn muốn đẩy nhanh tốc độ để tới đó và xác thực phán đoán của hắn rằng cổ thụ ấy sẽ mang tới lợi ích lớn cho tiểu hồ ly này là thật, thế nhưng trong đó vẫn còn ẩn tình khác...

Mà đơn giản là nếu như đã thấy một thứ gì đó khiến tên này vô cùng hứng thú thì hắn chỉ muốn nhanh nhanh được diện kiến và thoả mãn nghi hoặc trong lòng chứ đời nào hắn sẽ dửng dưng được đâu.

Càng tò mò thì Trần Vô Hạo sẽ càng khó nhịn được muốn khám phá, sao có thể để yên mà thong dong như ban đầu được chứ, nếu không trong hắn sẽ ngứa ngáy lắm a!

"Ngao!" Bạch Thanh Khâu gật mạnh đầu, tiểu gia hoả ham chơi này cũng gần như có cùng suy nghĩ với hắn.

Thế là cả hai liền tăng tốc độ di chuyển, thay vì cuốc bộ thư thả thì lại vận cả thân pháp băng qua các cành cây lớn, tốc độ nhanh hơn trước phải gấp gần chục lần.

Cả hai người đang rất mong chờ đấy...

...

"Đây là..."

Chỉ mất có vài ngày, nhất nhân nhất thú đã tiếp cận được mục tiêu mình muốn đến.

Mặc dù đứng từ xa đã có thể loáng thoáng thấy được cổ thụ này rất lớn, rất tráng lệ, nhưng mà phải khi đứng ở khoảng cách gần đến mức đứng từ dưới chân cây quan sát thế này mới nhận ra rằng, khi trước bản thân vẫn còn đánh giá thấp nó.

Quá khủng bố, quá hoành tráng, quá mỹ lệ...

Đây là nhưng từ ngữ được nảy ra trong đầu của Trần Vô Hạo vào khoảnh khắc mà hắn dừng chân ở nơi này.

Rễ cây to lớn phải gấp đôi, gấp ba lần một người bình thường, lại chằng chịt hàng ngàn cái găm sâu vào trong đất. Chúng mọc không theo chút quy luật nào nên có cái còn trồi ra từ mặt đất rồi lại uốn éo chút mà cắm lại xuống đất.

Toàn thân, rễ và cành cây là lớp vỏ gỗ màu nâu đậm vô cùng sần sùi cùng cứng cáp, lại được phủ lên trên bởi một lớp rêu xanh nơi có nơi không...

Đặc biệt là ở phần chân của cây, tức là cái đám rễ cao tới mấy mét tình từ thân xuống mặt đất ấy được bao phủ bởi rất nhiều rêu và đất tạo thành một chỗ trông như là cái đồi nhỏ ấy, bên trên là cỏ và hoa tươi tốt xinh đẹp.

Có rất nhiều thứ trông như các cái cây từ mới nhú đến khá trưởng thành mọc lên ở trên cái đồi ấy, nhưng thực chất chúng là vô số những cái rễ nhỏ tách ra từ các rễ lớn mọc lên.

Nhìn lên trên thân lớn của cổ thụ, cành cây của nó thậm chí còn nhiều hơn cả rễ cây, dĩ nhiên là chúng cũng sẽ to hơn mấy lầm so với rễ cây nữa, đặc biệt là các cành chính mọc ra từ thân...

Cành cây có to có nhỏ, cành nhỏ mọc ra từ cành lớn hơn, rồi cành nhỏ hơn nó lại mọc ra từ mấy cái cành nhỏ ấy, càng lúc càng phân chia nhiều thêm và lan rộng ra...

Rồi trên mỗi cành cây lại là hàng trăm, hàng ngàn cho đến hàng vạn chiếc lá to như lòng bàn tay màu lục bích, ở dưới ánh mặt trời chiếu vàng càng khiến chúng bóng sáng lên như thể được đúc ra từ ngọc thạch vậy...

Từ đó mà tạo thành một tán cây trải rộng ra vài dặm cực kỳ mỹ lệ và đáng kinh ngạc.

Không chỉ như thế, trên các càng cây còn mọc ra râu rễ dây leo màu lục đậm và bền dai chằng chịt thả tự do xuống dưới, cái ngắn cái dài, cũng có to có nhỏ, nhưng đều chưa đến mức chạm hẳn xuống mặt đất.

Từ những hình ảnh trên có thể chừng minh rằng cổ thụ này đã tồn tại rất lâu rồi, có thể nói khả năng cao nó chính là một trong những cái cây đầu tiên mọc lên trên mảnh thiên địa này, rồi về sau mới có các mầm chồi non tạo thành rừng như ngày nay.

Khí tức mà nó lan toả ra đầy tang thương và cổ lão, là một vật chứng lịch sử hiếm có còn tồn tại của Bí Cảnh này, trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu sự kiện xảy ra mà vẫn còn nguyên vẹn như vậy.

Ngắm nghía cổ thụ một hồi lâu, Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu lúc này mới để ý thấy là xung quanh gốc cổ thụ này có tầm vài trăm người đang ngồi thiền đả toạ tu luyện, có già, trẻ, nam, nữ...

Toàn thân của họ được bao bọc bởi một lớp màng trong suốt vô hình, tu sĩ thông thường sẽ không thể nhìn thấy được chúng mà chỉ có thể cảm nhận được thông qua giác quan và đặc biệt là trực giác.

Điều kiện để có thể tận mắt nhìn được nó như cái cách tu sĩ bình thường nhìn thấy linh lực chính là, người đó phải là Hồn Tu!

Đúng như thế, hàng mấy trăm người đang ngồi tu luyện dưới gốc cổ thụ này, tất cả bọn họ đều là Hồn Tu hàng thật giá thật.

Trần Vô Hạo rất kinh ngạc, hắn không ngờ được là có thể gặp được nhiều Hồn Tu tới như vậy tụ tập ở chung một chỗ thế này.

Phải biết là Hồn Tu cực kỳ hiếm gặp, không chỉ bởi vì ít người lựa chọn con đường này mà còn là bởi vì điều kiện để tu luyện nó quá mức khó khăn dẫn đến tu sĩ không dám tu.

Tài nguyên tu hồn rất hiếm có khoa tìm, pháp bảo và vật phẩm thích hợp cho Hồn Tu sử dụng cũng chẳng kém cạng và đắt đỏ, nguy cơ trong quá trình tu hành lại ẩn chứa rất nhiều và khó nắm bắt,...

Bởi thế nên đây mới được mệnh danh là nột trong những con đường tu hành khó đi nhất và cũng được khuyên là nếu như còn thấy khó khăn trong việc đáp ứng đủ điều kiện để đột phá mà trở thành Hồn Tu thì tốt nhất đừng tu làm gì.

Trên cả một đại lục rộng lớn Hồn Tu cũng chỉ vượt quá con số mấy vạn người trên tổng số hàng bao nhiêu tỷ người sinh sống trên đó chứ đừng nói đến chỉ một khu vực thuộc một phương của đại lục thế này.

Vậy mà chỉ trong hơn 1 năm qua đã thu hút nhiều tu sĩ như thế, để mà tạo nên tình cảnh nhiều Hồn Tu tụ hội một chỗ như hiện tại.

Để ý kỹ hơn, linh hồn lực xung quanh cơ thể bọn họ đang kết nối với một luồng hồn lực huyền bí nào đó hưởng thẳng lên trên, nhìn men theo sẽ thấy chúng đến từ các dây leo của cổ thụ này truyền xuống.

Lực lượng linh hồn của những Hồn Tu này theo đó mà ngày một gia tăng, tu vi càng mạnh mẽ hơn và có thể đột phá nhanh chóng hơn, chỉ cần luyện hoá và hấp thu hồn lực từ cổ thụ này là được.

Trải qua quan sát các đặc điểm của đại thụ cổ này suốt từ nãy tời giờ, Trần Vô Hạo đã có thể nắm chắc phán đoán của mình về danh tính của nó tới tám phần, đã thế còn làm cho hắn khá phấn khởi...

"Tấn Linh Đằng Thụ! Đúng, chắc chắn đây chính là loại cây cực kỳ trân quý ấy!" Trần Vô Hạo lẩm bẩm xác nhận, miệng vô thức cười đến không giấu được, toàn thân hơi run lên vì phấn khích.

Tấn Linh Đằng Thụ, đây có thể xem là một thiên tài địa bảo quý hiếm hơn nhiều so với một loại tài nguyên tu hồn quý hiếm thường được biết tới.

Điều kiện sinh ra một Tấn Linh Đằng Thụ là cực kỳ khó khăn, nhiều lúc người ta còn nghĩ loài cây này chỉ có trong truyền thuyết, hay cũng có các Hồn Tu dành cả đời để tìm kiếm cũng không ra...

Đây là kỳ vật quý hiếm trong quý hiếm!

Chỉ là nghe nói chứ khá khó để xác nhận điều kiện sinh trưởng của nó, chỉ biết là trước tiên phải là một đại thụ có niên đại từ 1 vạn năm trở lên, môi trường quanh bán kính vạn dặm phải là mười phần thiên nhiên hoang dã chưa từng bị khai thác hay phá hoại bất kể yêu thú hay tu sĩ làm...

Và quan trọng nhất chính là phải có thật nhiều sinh mệnh chết đi ở trong phạm vi này trong vòng trăm năm sau khi nó đã đủ điều kiện trưởng thành vừa nói trên, để những linh hồn của sinh vật chết đi kia đều bị nó vô tình hấp thu tất cả, dần dần uân dưỡng bên trong nó.

Có thể xem như muốn một Tấn Linh Đằng Thụ được sinh ra theo phương pháp nhân tạo mà không phải tự nhiên thì phải hiến tế vô số sinh mạng, rất cực đoan và tà đạo.

Sử sách cũng có ghi chép về một sự kiên tà tông tu hồn nào đó đã lên kế hoạch thực hiện phương pháp này mà trong thời gian ngắn suy giảm mất một phần một trăm dân số một đại lục và có vẻ đã thành công nhưng sau đó đã bị tiêu diệt vì hành động đó.

Cơ mà điều đó có đúng không thì chịu, nó xảy ra vào mấy trăm vạn năm trước, sao có thể biết chắc được đâu.

Được biết hiện tại hình như Hằng Nguyên Giới có tồn tại vài cây, nhưng hoặc là thuộc về đại thế lực, không thì bị giấu đi không ai lần ra, rốt cuộc tin chuẩn không cũng chịu nốt.

Giờ đây lại có thể gặp được một cây ở trong Bí Cảnh này, đúng là đại cơ duyên của Hồn Tu a!

Thật tiếc thay cho những kẻ không tham gia tầm duyên trong đây...

"Tiểu Bạch, cơ hội của ngươi cuối cùng cũng đến rồi!" Trần Vô Hạo quay sang nhìn tiểu hồ ly, ánh mắt mở lớn vui mừng nói.

"Ngao ngao kiu kiu!" Bạch Thanh Khâu tuy không biết rõ cái cây lớn này như hắn, nhưng nó có thể hiểu rằng đây thật sự là tạo hoá thích hợp nhất cho hoàn cảnh hiện tại của mình, cũng vui vẻ kêu lên.

Lần này nếu như hành động thuận lợi, vậy thì Bạch Thanh Khâu chắc chắn sẽ trở thành Hồn Tu, mà tu vi sẽ nhảy vọt vượt bậc nhờ số tích luỹ cũng như thiên phú của mình!

Trần Vô Hạo hắn có khi sẽ một lần nữa tấn cảnh, đạt tới Đỉnh Phong của Tam Trọng Hồn Tu. Tới khi ấy mà tiểu yêu này còn chưa xong để hắn dành thêm thời gian...

Biết đâu lại trực tiếp bước chân luôn vào Tứ Trọng Hồn Tu thì sao đây?

Bất quá hắn cũng không phải loại tham lam ham hố cơ duyên gì, được tới đâu hay tới đó, dục tốc bất đạt, tham thì thâm,... đấy là phương châm tu hành của hắn.

"Trước tiên cần phải tìm một chỗ thích hợp để tu luyện đã." Trần Vô Hạo bắt đầu duy chuyển quanh gốc Tấn Linh Đằng Thụ, hắn cần tìm một chỗ vắng vẻ ít người ngồi nhất để Bạch Thanh Khâu có thể an toàn đôt phá.

Dù ở đâu thì yêu thú hiếm như hồ ly đều luôn là món hàng đầy giá trị tranh đoạt, mà ở một nơi toàn Hồn Tu này, thiên phú chủng tộc của nó sẽ càng tăng giá trị ấy lên gấp nhiều lần.

Nhưng không ở quanh đây tu luyện thì không được, cơ duyên này rất lớn, trăm năm chưa chắc sẽ gặp được nổi bóng dáng của nó, thế nên dù có nguy hiểm thì vẫn không thể bỏ qua được.

Cuối cùng sau khi tìm hiểm một hồi, hai người đã dừng chân tại ngay sát gốc rễ của Tấn Linh Đằng Thụ này, một nơi khá khuất và ít tu sĩ ngồi đả toạ nhất, lại thêm có hai cái dây leo khá lớn tương đương với hồn lực trong đó nhiều hơn đa số cái khác.

Bây giờ ngồi tại đây đột phá tạo động tĩnh cũng sẽ ít ảnh hưởng đến xung quanh khi mà cả khu vực này đều nồng đậm linh hồn chi lực, xung kích hồn lực sẽ bị triệt tiêu nữa.

Hoàn cảnh quá thích hợp rồi...

Chỉ mong là sẽ không có tên nào rảnh rỗi đi lần mò ngóc ngách của cổ thụ thôi, nếu không sẽ tìm ra hai người mất, không chỉ phá đám mà còn sẽ xảy ra xung đột nữa.

Cùng nhau ngồi xuống tại ngay dưới đầu thụ đằng, bắt đầu nhắm mắt vận công, tiến nhập tráng thái tu luyện...

Nhưng trước tiên Trần Vô Hạo phải kích thích linh hồn của Bạch Thanh Khâu đã, nó chưa phải là Hồn Tu nên chưa thể điều động hồn lực kết nối với dây leo được...

Hắn truyền hồn lực của mình thành hai hướng theo hai cánh tay của mình, một bên chỉ vào thân ảnh cục bông tuyết mềm mại ấy, tay còn lại thì hướng tới dây leo trên đầu nó...

Sau đó là từng chút một dẫn dắt hồn lực từ dây leo xuống rồi hoà vào với hồn lực đã sớm bao bọc và thẩm thấu vào tâm linh tiểu hồ ly của mình, thành công giúp nó kích thích linh hồm bắt đầu tu luyện.

Làm xong tất cả thì mới đến lượt hắn, chỉ cần điều động hồn lực vây lây thân thể là hồn lực trên dây leo sẽ tự động bị thu hút tới rồi bị hắn từng chút một thôn phệ...

Hồn lực của hắn đang từng chút một gia tăng gần chạm đến ngưỡng đột phá rồi.

Còn Bạch Thanh Khâu thì cần phải làm quen được với hồn lực một chút, sau đó mới có thể giải phóng tích luỹ bấy lâu này của mình.

Cơ duyên này sẽ để hai người thu hoạch được sự đột phá tu vi cùng nhau một lần nữa...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.