Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mưu

Tiểu thuyết gốc · 3062 chữ

"Có chút thú vị..."

Sau khi Bạch Thanh Khâu đột phá thành công Tam Trọng Hồn Tu và đang bắt đầu ổn định lại cảnh giới, Hoa Vô Khuyết lúc này bất chợt rời khỏi thức hải của Trần Vô Hạo, đôi môi lẩm bẩm nói.

"Hoa tiền bối? Người ra đây có chuyện gì à?" Trần Vô Hạo hiếu kỳ hướng thân ảnh mờ ảo thấp thoáng mà diễm lệ ấy ngạc nhiên hỏi.

Hoa Vô Khuyết im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng khoanh tay ở đó dùng ánh mắt đánh giá quan sát chăm chú Thực Linh Đằng Thụ trước mắt, tròng mắt quét qua lại.

Một lát sau nàng mới ngừng lại, chuyển dời ánh mắt liếc qua Bạch Thanh Khâu ở một bên một chút, tiếp đến mới nhìn tới Trần Vô Hạo đang thể hiện sự tò mò rõ nét trên gương mặt.

"Cái cây này có vẻ như không đơn giản. Ta lờ mờ cảm nhận được một dòng chảy linh hồn lực từ dưới đáy gốc của nó truyền dẫn đi đâu đó." Nàng hơi trầm giọng nói, ánh mắt của nàng loáng thoáng có thể thấy được sự nghiêm nghị.

"Thật sao?" Trần Vô Hạo ngạc nhiên, nếu lời của Hoa Vô Khuyết nói là thật thì thật sự không bình thường chút nào.

Vốn loại tài nguyên như Thực Linh Đằng Thụ này sẽ chỉ có khả năng hấp thu và thôn phệ lực lượng linh hồn, sẽ thật khó tin khi mà bản thân nó lại có ở đâu ra một nguồn dòng chảy hồn lực truyền năng lượng của mình đi đâu đó.

Ngay cả là bậc đại năng như nàng còn cảm thấy điều này là kỳ quái thay vì là có thể hiểu được thì chứng tỏ đây là một điều bất thường rồi.

"Vậy tiền bối có biết tại sao lại có chuyện này và nguồn chảy ấy được truyền đến đâu hay không?" Hắn vội vàng hỏi, càng là một chuyện đại sự thì tên này càng khó kiềm chế được những cơn tò mò của mình.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Hoa Vô Khuyết biểu tình vô thức thả lỏng ra một chút, lại bất đắc dĩ lắc nhẹ đầu nghiêm túc nói: "Ta không biết, dường như có một loại rào cản nào đó ngăn chặn sự dò xét từ thần thức của ta, vậy nên dù có lần theo dòng chảy hồn lực vẫn không tìm ra mục tiêu."

"Cái gì?! Lại có thứ gì ở trong Bí Cảnh này đủ khả năng thoát khỏi sự dò xét bằng thần thức của tiền bối?" Trần Vô Hạo tâm tình chấn động, kinh ngạc không thôi thốt lên.

Thấy nàng gật đầu xác nhận, trong lòng hắn càng dâng lên một cảm giác nguy cơ thâm trầm nào đó, trực giác cũng mách bảo cho hắn sự tình rất không đơn giản và không nên đào sâu thêm nếu không muốn bỏ mạng tại đây.

Đương nhiên là Trần Vô Hạo cũng không phải kẻ ngu đến mức sẽ cố chấp lao đầu vào vũng nước đục chết người này chỉ để thoả mãn cái tính tò mò và tâm trạng ngứa ngáy vô vàn hiện tại của hắn.

Vì vậy nên tạm thời cứ biết đến vậy đã, không nên tìm cách để lấn sâu vào chuyện không cần thiết này làm gì cả, nếu trong chuyến này có tình cờ biết được thêm thì cũng hết cách.

Vụ việc Thực Linh Đằng Thụ chẳng biết tình cờ hay có ai đó cố ý sắp xếp tạo một nguồn dẫn hồn lực của nó đi đâu đó trong Bí Cảnh này đã làm hắn liên tưởng đến sự kiện trước đấy...

Chính là cái huyết đàm mà Trần Vô Hạo từng đến để luyện thể, thu thập tài nguyên và gặp gỡ kết giao với Ngưu Đại Lăng.

Rõ ràng là một cái hồ chứa máu của không biết bao nhiêu cường giả hay thậm chí là đại năng từ nhân loại cho tới yêu tộc của vô số năm tháng về trước, thế nhưng đến một chút dấu vết của thi cốt được để lại cũng chẳng có.

"Quá bất thường, hẳn phải có một âm mưu nào đó..." Trần Vô Hạo không nhịn được phải cảm khái một tiếng, những thế cục từ trước đến giờ như chỉ tình cờ mà lại như đã sắp đặt sẵn một cách kỳ quái thế này khiến hắn thật khó có thể không liên tưởng đến việc chúng không có liên hệ gì với nhau.

"Ta cũng thấy vậy." Hoa Vô Khuyết cũng đồng tình bồi thêm một câu, biểu cảm trên gương mặt tuyệt sắc ấy đã trở nên nghiêm nghị hơn trước không ít, hiển nhiên là cũng có suy nghĩ giống hắn.

"Trước mắt cứ mặc kệ chuyện này đi, năng lực của bản thân mình có hạn, không nên can dự vào sự việc cấp bậc vượt trội như thế. Chỉ cần chuyên tâm vào những thứ cần làm trong thời gian Bí Cảnh này còn mở là được rồi." Trần Vô Hạo đã sớm nghĩ, giờ chỉ thuận tiện nói ra với Hoa Vô Khuyết.

"Đến ta còn chưa biết bản thân khi còn sống có đủ khả năng để nhúng tay vào chuyện này hay không đây chứ đứng nói là ngươi a." Nàng thở ra một hơi cảm khái nói, hài lòng với quyết định không bị thiếu não của hắn.

Nhân Yêu Chi Chiến, cấp bậc toàn cường giả đỉnh tiêm cho đến đại năng bá đạo, số lượng còn mới dự kiến lên tới hàng đơn vị là vạn, thi cốt để lại chắc chắn có thể trở thành bảo vật kinh khủng, máu huyết truyền thừa tồn đọng cũng sẽ dẫn đến một trận máu chảy thành sông...

Quá rõ ràng là chỉ một mình Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ như Hoa Vô Khuyết sẽ không tài nào đủ khả năng hay tư cách mà dấn thân vào sự kiên huyền bí kinh thiên này chứ nào có đến lượt một kẻ còn không có tư cách gọi là kiến khi đứng trước những tồn tại như thế đây?

Vốn dĩ suy đoám này đã vô cùng chấn động rồi, thế nhưng các vụ việc đang dần xuất hiện một mối liên hệ nào đó mày lại càng rúng động hơn nữa...

Rốt cuộc liệu có hắc thủ tại hậu nào ở đây và bày bố thế cục như vậy không hay là chỉ đơn thuần là một trận thế xuất hiện sẵn từ trước trong cái gọi là đại chiến song chủng tộc rồi tồn tại được đến ngày nay?

Hoa Vô Khuyết không biết, Trần Vô Hạo càng không biết, và vô số tu sĩ khác ở đây cũng sẽ chẳng biết.

Trên đường từ khu vực huyết đàm tới cánh rừng có Thực Linh Đằng Thụ này, hắn đã không quên nghe ngóng thêm càng nhiều tin tức càng tốt.

Vô cùng đáng kinh ngạc khi mà truyền thừa đỉnh cao như của hai vị tu sĩ nhất nam nhất nữ trước đó đã gặp ở chỗ bia đá chứa kiếm ý có không chỉ là một con số!

Đã có rất nhiều tu sĩ thiên tài của các đại tông môn, đại gia tộc hay thậm chí có cả các nhân vật đến từ những đại lục khác đã hay tin ở đây có Bí Cảnh và tiến đến, cuối cùng là vượt qua các khảo nghiệm bẫy trở và đạt được truyền thừa không tưởng cực kỳ mạnh mẽ.

Và đương nhiên là đại đa số trong đó đều lựa chọn phương thức giống như hai người tiên phong kia đã làm, lập tức vận dụng Di Tẩu Lệnh mà truyền tống thẳng về thế lực của mình...

Có số ít còn lại thì vốn thực lực đã thuộc hàng gần như mạnh nhất mà giới hạn của Bí Cảnh cho phép, không thì là thiên tài sở hữu pháp bảo cao cấp giúp thoát khỏi cục diện bị truy lùng nhắm đến và tiếp tục hành tẩu tầm mịch cơ duyên trong nơi đây.

Một hành động tuy cực kỳ mạo hiểm nhưng không hề cho thấy mấy tên đó ngu xuẩn mà chỉ càng chứng minh cho thấy năng lực của bọn họ vượt trội ra sao mà thôi.

Kết luận lại, nếu như đã có nhiều truyền thừa đỉnh cấp được lưu lại như thế thì chính là minh chứng cho thấy rằng suy đoán nơi đây từng có rất nhiều cường giả đại năng của hắn.

Tiếp đến còn có bóng gió về khá nhiều những khoảng bãi đất khổng lồ đã hoá thành tro tàn đến mức qua vô vàn năm tháng cũng không thấy khôi phục, đã vậy đất cát còn là màu nâu đỏ với bầu không khí rất quỷ dị.

Vậy là cái suy đoán phiến thiên địa này từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa cũng đã phần nào được xác thực rồi.

Trần Vô Hạo dám cá là trong số hàng bao nhiêu vạn tu sĩ tiến vào Bí Cảnh này, trải qua quãng thời gian tương đối ấy cũng bao nhiêu tin tức chấn động khó giấu giếm này thì cũng đã lờ mờ suy đoán ra giống hắn rồi ấy chứ.

Tu chân giả ở đây đa phần toàn tu sĩ mạnh mẽ đã sống mấy trăm đến mấy ngàn năm, hiển nhiên sẽ không phải kẻ ngu mà không nhận ra được.

Nhưng mà đám người đó có ý định đào bới tìm hiểu và cản thiệp thêm hay không thì hắn không biết, cũng chẳng thèm biết để làm gì, đâu có liên quan gì đến hắn đâu.

"Haizzz, bất quá trong lòng ta vẫn thấy có chút không yên tâm lắm..." Trần Vô Hạo vuốt cằm vừa nghĩ vừa nói.

Nếu như thật sự bố cục này là một âm mưu, vậy thì chẳng phải là sự việc không gian mảnh đất trời này được liên thông với Hằng Nguyên Giới và mở ra cánh cổng dẫn các tu sĩ bước qua đây có khác nào vừa mới bật "công tắc" hay không?

Đáng ra mọi chuyện ở đây sẽ chỉ diễn ra trong thầm lặng giữa vô tận tinh không mà thôi, có khi sẽ còn thiếu điều kiện nào đó để hoàn thiện nếu không dã chẳng có chuyện đã bao nhiêu tuế nguyệt trôi qua rồi mà Bí Cảnh này vẫn im hơi lặng tiếng đến vậy.

Mà khi "may mắn" liên kết không gian với một thế giới bất kỳ khác, ở đây được nói đến là Hằng Nguyên Tinh Cầu, để sinh linh bên đó băng qua đây tìm kiếm cơ duyên sẽ đóng vai trò như một "chất xúc tác"...

Chất đó có thể là bất cứ cái gì, máu, thể xác, xương cốt, tu vi, vật phẩm, linh hồn,... để thực hiện nốt điều kiện còn thiếu ấy, và rồi hắc thủ sau màn sẽ đạt thành một ý nguyện nào đấy ấp ủ bấy lâu.

Nếu thế thì cái nơi vốn đã không an toàn này lại càng chết chóc hơn bao giờ hết a!

"Ai da... Cái đầu óc của mình suốt ngày nghĩ nhiều, suy diễn cầu kỳ làm trọng đại hoá hết cả vấn đề, đáng ghét a!" Trần Vô Hạo đập đập đầu mình mấy cáu thầm trách, nhưng thâm tâm vẫn thầm mong thật sự chỉ là bản thân nghĩ nhiều.

"Tuy suy diễn nhiều cũng tốt, rất có tính cẩn trọng. Nhưng cái kiểu thái quá ấy của ngươi thật sự toàn điềm gở, tốt nhất nên hạn chế lại đi." Hoa Vô Khuyết hơi lắc lắc đầu than thở nói.

Nàng đã đọc hết cuộc đời hắn rồi, biết hết suy nghĩ của hắn trước đây ra sao, thế nên nhìn cái biểu hiện nhăn nhó này là hiểu ngay tên này lại bắt đầu phức tạp hoá hoan cái vấn đề vốn đã phức tạp này rồi.

Đã thế bao nhiêu suy đoá của hắn gần như luôn luôn là đúng và sẽ thành hiện thực nữa chứ, còn toàn là mấy điều tiêu cực cần tránh nhất có thể...

Điều đó mặc dù đã đáp ứng ý muốn của nàng khi quyết định đi theo tên này là không còn bị nhàm chán nữa nhưng thế này thì thà nàng ngủ say trong Hàn Thiên Sơn thêm chục vạn năm nữa rồi thức tỉnh còn hơn a...

"Bỏ đi bỏ đi! Không nghĩ về chủ đề này thêm nữa, chúng ra nói chuyện khác đi!" Trần Vô Hạo lắc mạnh đầu mấy cái để gạt bỏ suy nghĩ, hướng mỹ lão sư nói.

"Ừm, ta đang chán đây." Hoa Vô Khuyết nhàn nhạt nói, nhưng mà không hiểu sao hắn lại cảm giác có nghe ra cả ý vui thú của nàng trong câu nha?

Hai người có rất nhiều chuyện có thể nói, ngôn từ không thiếu...

...

"Thời điểm ấy... Ồ, Tiểu Bạch của ngươi tỉnh rồi kìa." Hoa Vô Khuyết đang vẫn còn đang cùng Trần Vô Hạo nói chuyện dở dang, đột nhiêm cảm nhận được tu luyện của Bạch Thanh Khâu đã kết thúc liền nhắc nhở một tiếng.

"Hơn 1 tháng rồi, không ngờ chỉ nói chuyện và thỉnh giáo một chút thôi mà lại nhanh đến thế." Hắn cảm thán nói, có hơi luyến tiếc nhìn lấy nàng. Tiểu hồ ly đã tỉnh, hành trình trong Bí Cảnh này phải tiếp tục khi mà thời gian chỉ có hạn, vậy là cuộc đối thoại với nàng phải tạm dừng rồi.

"Ngươi không cần cảm thấy áy náy, một tháng qua đối với ta phải như 10 năm vậy. Lâu lắm rồi ta mới mở miệng nói nhiều đến thế, ta phải cảm ơn ngươi đấy." Hoa Vô Khuyết nhìn điệu bộ ấy cười cười nói, lời này là thật tâm nàng thấy vậy.

"Hoa tiền bối khách sáo rồi, là tiểu tử phải cảm ơn người mới đúng, 1 tháng qua đàm thoại phải hơn đọc cả thư viện, khiến ta mở mang ra rất nhiều." Trần Vô Hạo khiếm tốn đáp lại.

"Thôi, các ngươi cũng nên làm việc của mình rồi, ta trở về đây." Nàng không nói gì thêm, trở lại thức hải của hắn, thu mình vào giấc ngủ say, không quan sát nữa, nàng hiện tại đã thấy đủ rồi.

"Ngao ngao ngao!" Chưa kịp làm gì, Trần Vô Hạo đã nghe thấy thanh âm quen thuộc, khoé môi bất giác nhếch lên cười vui vẻ.

"Tiểu Bạch, chúc mừng ngươi thuận lợi thành công đột phá!" Hắn ôm lây thân ảnh nhỏ nhắn ấy vào trong lòng, xoa đầu vuốt ve chúc mừng.

"Kiu kiu!" Tiểu yêu hồ cực kỳ tận hưởng cái cảm giác hiện tại, đã mấy tháng rồi nó mới được cảm nhận lại xúc cảm này, lười biếng thả lỏng.

Trần Vô Hạo phát hiện trong tiếng kêu của Bạch Thanh Khâu hình như có chút khác lạ, linh hồn hắn có chút thư giản hơn, lại như cảm thấy mê man...

Đây là loại cảm giác khi linh hồn đạt đến trạng thái thả lỏng và thoải mái nhất, không nghĩ đến sau khi tiểu gia hoả này trở thành Tam Trọng Hồn Tu, vậy mà lại có thể thực hiện được điều này chỉ với âm thanh.

Có vẻ đó là một phần của thiên phú chủng tộc nên mới như vậy, vì thế nên dù ngạc nhiên nhưng rất nhanh hắn đã bình ổn lại và hiểu rằng đây là chuyện tất nhiên không cần phải bất ngờ gì.

Thêm một cái nữa là Trần Vô Hạo nhận ra ở quanh gốc Thực Linh Đằng Thụ bị tưởng là Tấn Linh Đằng Thụ này đã tăng thêm mấy chục Hồn Tu nữa đang tu luyện, đồng thời cũng có mấy chục kẻ đã không còn chút sinh cơ nào, chết không ai hay.

Trạng thái nhập định tu luyện là một trạng thái ngăn cách toàn bộ linh giác đối cới thế giới bên ngoài để đạt được khả năng tu luyện nhanh nhất và hiệu quả nhất, bởi thế nên suốt thời gian qua không tên nào phát giác.

Mà những kẻ mới đến sau thì chỉ chú tâm vào cơ duyên tuyệ vời trước mắt, nào có thời gian thăm dò nữa đây...

Cái này cũng kệ nốt, không can hệ gì tới hắn, hắn vốn chẳng phải quân tử anh hùng muốn ra tay cứu người hoạn nạn, cũng không rảnh cứu người lạ không cần thiết.

Ở đó ngủ nghỉ tầm 3 ngày liền rồi cả hai người mới tỉnh dậy, bản thân còn chẳng biết là mình thiếp đi từ lúc nào, chắc do gần đây tu luyện nhiều và căng thẳng tinh thần nên vậy.

Kế đến thì nói làm gì cho thừa, cả hai liền lên đường rời đi khu vực này, muốn tìm kiếm một cơ duyên nào đó khác.

Hiện giờ thăng tiến tới thế là đủ, nhưng mà Bạch Thanh Khâu vẫn còn muốn được phiêu lưu nhiều hơn, Trần Vô Hão cũng là như thế.

Bên cạnh đó thì hắn đã có cơ duyên cho cả 4 loại tu luyện khác nhau bao gồm tu vi kiếm đạo, cảnh giới, nhục thân, linh hồn rồi...

Hắn thấy bấy lâu nay đã bỏ bê tu luyện chức nghiệp không ít, thậy ra là vì chênh lệch giữa cảnh giới tu hành và cảnh giới chức nghiệp đã gần chạm giới hạn thăng tiến rồi mới vậy.

Muốn tu luyện đột phá tốt hơn thì Trần Vô Hạo cần tấn thăng Thông Linh Cảnh cái đã, và điều ấy thì có Đà Lân Phiên Chi lo liệu.

Thế nên là giờ hắn muốn thử tìm kiếm xem xem ở đây có loại truyền thừa nào liên quan đến chúng hay không để chuẩn bị sẵn sàng cho lần bế quan thăng tiến chức nghiệp tiếp theo.

Thời hạn đến khi Bí Cảnh khép lại chỉ còn 3 năm 2 tháng...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.