Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh cổng đá

Tiểu thuyết gốc · 3279 chữ

"Hướng đó có thứ khá đặc biệt đấy." Hoa Vô Khuyết bất chợt truyền âm nói.

Vốn Trần Vô Hạo còn đang muốn tiếp cận mấy nhóm người kia một cách gần nhất mà không để bị phát hiện để nghe ngóng xem có thông tin gì đặc sắc không mà nguyên nhân gì lại để cho tất cả tụ tập về một phía như vậy...

Nhưng vừa nghe thấy lời của nàng nói là hắn đã lập tức dừng lại mọi động tác của mình, chuyển sự tập trung sang nữ đại năng này.

Dù sao thì so với nghe lén hội thoại của hàng trăm tên tu sĩ kết bè lập phái kia nói về mục tiêu của bản thân thì nghe một đại cường giả nói về thứ làm người như nàng phải cảm thấy đặc biệt sẽ tốt hơn nhiều.

"Hoa tiền bối, hướng đó rốt cuộc có thứ gì, vậy mà lại thu hút nhiều người đến đó như vậy?" Trần Vô Hạo hiếu kỳ hỏi.

"Tiểu tử ngươi cứ làm việc của mình đi, sau khi đến nơi đó và chứng kiến được hiện trường thì lúc ấy ta mới thuận tiện giải thích cho ngươi." Hoa Vô Khuyết lại nói năng thần thần bí bí, khiến cho nội tâm của hắn một lần nữa vô thức hưng phấn hẳn lên.

Tất nhiên tên này vì vốn đang rất hiếu kỳ rồi, tự dưng lại bị nàng cắt ngang làm cho tâm trạng ngứa ngáy không thôi, chỉ hận thời gian không thể đẩy nhanh hơn đến khi tiến tới cái nơi mà bản thân còn chẳng biết ấy.

Thấy nàng không nói gì thêm, có lẽ là đang chờ đợi, vậy là Trần Vô Hạo lại tiếp tục hành động trước đó, nhanh chân tiếp cận đám người trong thầm lặng...

"Xin lỗi, đành phải uỷ khuất Tiểu Bạch ngươi lánh đi một chút, nếu không hành động sẽ có nguy cơ bị bại lộ..." Trần Vô Hạo sau khi đã tìm được lộ trình bám đuôi thích hợp, vạch một bên ngực áo ra bất đắc dĩ nói.

Ở khoảng cách này hắn mới phát giác ra được, trong số hàng chục nhóm người gộp lại lên tói cả trăm kẻ có nam có nữ kia...

Dường như ít nhất có một Tiên Thiên Cảnh, vài Chân Nguyên Cảnh và hơn chục Linh Hải Cảnh, còn lại toàn là Thông Linh Cảnh trở xuống!

Số lượng tu sĩ như vậy có thể tương đương với lực lượng sở hữu sức mạnh đủ để san bằng một Ngũ Cấp Thế Lực tầm trung luôn rồi.

Đại đa số toàn là cường giả với tu vi mạnh mẽ hơn hắn, nếu như lúc này mà sở sảy dù chỉ một chút thôi, đảm bảo là mọi thủ đoạn lẩn trốn của hắn sẽ hoàn toàn trở nên vô hiệu, khi ấy trường hợp tệ nhất sẽ ập tới...

Bởi vì đối phương không chủ động dò xét nên cho tới giờ hắn mới chưa bị phát hiện, không thì đã sớm bị tóm từ trước khi kịp phát hiện ra đoàn người bọn hắn đấy.

Cũng may là hắn chỉ mới phóng ra một lớp linh thức yếu ớt thôi nên ở trong một Bí Cảnh tràn trề thiên địa linh khí thế này sẽ chỉ như dao động linh lực của một sự việc nào đó xảy ra trong Bí Cảnh lan tới tận đây chứ không bị nghi nhờ là có người theo dõi.

Với trực giác nhạy cảm của tầng thứ tu sĩ như thế thì việc phát giác ra có kẻ dò xét là rất đơn giản, Trần Vô Hạo đây là may mắn không sao cả.

Hoặc có chăng thì là đối phương đã sớm biết nhưng nhận ra là một con kiến yếu đuối chỉ lỡ hành động dại dột nên mới đại nhân không chấp tiểu nhân mà mặc kệ hắn.

Tốt nhất là như vậy...

"Nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, kiểu gì thì kiểu rồi vẫn sẽ bị phát hiện, khả năng này là rất cao đối với nhân lực như thế..." Trần Vô Hạo vừa âm thầm bám theo đám người vừa suy nghĩ.

Quả thật là như thế, nếu chỉ mới một thời gian ngắn thì còn không sao, chứ càng lâu dài thì đối với thực lực hiện tại của hắn sẽ sớm bị chú ý thôi.

"Muốn thăm dò, tốt nhất không phải là ở ngoài quan sát mà phải đích thâm thâm nhập vào trong đó." Hắn bắt đầu có một ý tưởng hơi táo bạo một chút.

Thay vì vô ý trở thành địch nhân với người ta, chi bằng kết giao một chút còn tốt hơn...

Đối với kẻ mạnh hơn mình, không phải là cứ ngu xuẩn cường ngạnh lao đầu vào mạo hiểm với thứ mình muốn mà là phải biết nhún nhường trước để từng bước đạt được điều mình cần.

Tuy quả thật hai phươnh án nguy hiểm chẳng kém gì nhau nhưng vế thứ hai vẫn còn hiệu quả hơn vế thứ nhất.

Điều thứ hai mang tính mạo hiểm cao nhưng hiệu quả không tồi, còn cái đầu tiên thì nguy cơ không nhẹ mà hiểu quả không tốt cho lắm nha.

"Hừm, tốt hơn hết vẫn suy tính thêm một chút để đề phòng tình huống xấu nhất, muốn mạo hiểm mà không có kế hoạch thì rồi cũng sẽ sớm thất bại." Trần Vô Hạo như đã có quyết định, tiếp theo hắn cần phải có chút chuẩn bị trước khi làm.

Yếu đuối không phải là vấn đề nếu như biết cách vận dụng bộ não của bản thân...

...

Sau khi dành hẳn 1 ngày trời, Trần Vô Hạo rốt cuộc đã giải trừ ẩn thân, chỉ có dung mạo thì vẫn vận dụng Huyễn Hình Thuật để đề phòng mặc dù biết là trong trường hợp này nó sẽ không có bao nhiêu hiệu quả.

Tính toán tỉ mỉ đã xong, cũng đã soạn lại vài lần, đưa ra không biết bao nhiêu phương án khác nhau, rồi trong đó lại phân ra nhiều phương án nhỏ dự phòng nữa, chỉ nhớ lại toàn bộ thôi là cái đầu của người thường cũng như muốn nổ tung rồi.

Đoàn người kia đã sớm đi được một đoạn đường khá xa, dựa theo phạm vi linh thức tối đa của Trần Vô Hạo so với vị trí hiện tại của họ, chắc là cách hắn tầm hơn 400 dặm gì đấy.

Với lượng người đông như thế, nhưng dù là tốc độ đi bộ không thôi cũng đã nhanh hơn người phàm đi phải gấp đôi rồi, mà đấy chỉ là tốc độ trung bình chứ chẳng phải là cố ý tăng tốc hay gì.

Do là tu sĩ nên thể chất rất cao, cử động trở nên linh hoạt hơn nhiều nên tốc độ mới vô thức tăng lên như vậy, ngay cả là Trần Vô Hạo hắn cũng chẳng kém quá nhiều so với họ.

Bởi vì đa số trong đám đều hầu như chưa thể phi hành không cần tiêu hao mấy nên mới phải chọn cách đi bộ.

Chứ không thì có Tiên Thiên Cảnh, Chân Nguyên Cảnh với Linh Hải Cảnh ở đó mà lại chọn cuốc bộ thay vì phi hành thì thật lạ đấy.

Tất nhiên là họ có thể chọn cách vận linh lực đưa mấy tên đó bay theo cũng được, bất quá vì đề phòng bất trắc đột ngột xảy ra trong quá trình di chuyển nên đã không làm thế.

Dù sao thì làm thế sẽ bi tiêu hao linh lực từng chút một, có thể là không đáng kể nhưng vẫn cần tính đến các trường hợp khác nữa...

Ví dụ bị tập kích đột ngột thì trong cái hoàn cảnh đang ở giữa không trung như vậy hoàn toàn là một thế bất lợi và nhanh chóng suy yếu.

Hay là cũng sẽ làm lộ vị trí của mình với các đoàn đội khác đang đồng thời nhắm hướng "kia" mà đi giống mình, điều này càng khiến tỉ lệ xung đột tăng cao, từ đó mà dẫn tới điều vừa nói trên.

Đây là lý do chính mà không chỉ mỗi trường hợp lần này mà cả xuyên suốt thời gian kể từ lúc Bí Cảnh mới mở ra cho đến giờ hầu như có rất ít trường hợp có kẻ phi hành tự nhiên ở đây.

Chủ yếu những người dám làm vậy hoặc là kẻ ngu đần, hoặc là những cường giả có tu vi cao cấp nhất trong Bí Cảnh này có thể dung chứa, không thì là người có thân phận và bối cảnh khiến ai ai cũng phải kiêng kỵ.

Trường hợp khác thì chính là khi có xung đột diễn ra dẫn tới một trận chiến không thể tránh khỏi giữa cường giả với nhau, thế thì tốt nhất nên lên trời mà đánh...

Đánh dưới mặt đất với sức mạnh của họ có thể sẽ gây ảnh hưởng đến những người xung quanh ở gần đó, chẳng may đụng phải người không nên đụng thì có lẽ hôm đó sẽ là tử kỳ của ngươi rồi.

Trừ khi may mắn gặp được trường hợp đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân thì còn có cơ hội sống...

Mà đánh trên không cũng cố mà tém tém lại chút, nếu như phạm vi quá lớn thì trường hợp đã nói sẽ được nhắc lại lần nữa đấy.

Trần Vô Hạo không nhanh không chậm thẳng tiến hướng Tây Nam đằng đó mà đi, trông cứ như lúc đầu khi tên này chỉ có ý định đi một chuyến về mấy hướng chưa đi này để thử vận may thôi vậy.

Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, cố bám theo sau chính là phương án đầu tiên bị loài trừ bởi sự nguy hiểm của nó, nhưng cả cách mạo hiểm là kết giao và trà trộn vào đó để nghe ngóng thông tin vẫn có rủi ro không hề nhẹ....

Sau đó nghĩ thoáng lên, rằng bản thân căn bản chỉ là tò mò nên muốn đi một chuyến xem thử thôi, chứ với tình hình mà vô số nhóm người từ các loại thế lực cho tới tán tu và cường giả đều có dấu hiệu đổ dồn về hướng ấy như vậy, một thân kiến hôi như hắn không có tư cách xen vào và tốt nhất không nên đi sâu vào đó.

Thế nên sau cùng tên này đã quyết định là, đã biết hướng đi của bọn họ, vậy thì chỉ việc theo phía đó mà đi, đi cho đến khi nào tới được nơi mà có vẻ chính là đích đến mình cần thì thôi.

Đến lúc ấy thì chỉ việc nhờ cậy đến Hoa Vô Khuyết kiểm tra và giảng giải cho mình, cần quái gì cái đám người cũng vì nghe tin chưa chứng kiến thực hư ra sao và thậm chí kiến thức chưa chắc bằng nữ đại năng của hắn nói cho mình chứ?

Thà kiên nhẫn để đạt được nước đi an toàn và hữu dụng nhất còn hơn là lao đầu vào lòng đối thủ, lại còn là đối thủ mà mình không có khả năng chống lại nữa.

Mặc dù tính cách của Trần Vô Hạo đôi khi luôn rất liều lĩnh như muốn chơi đùa mạng sống của mình với tử thần vậy, nhưng hắn có lòng tin trong trận đánh cược ấy thì mới dám làm.

Chứ nếu lần này mà mạo hiểm, tuy vẫn có niềm tin thoát khỏi cục diện khó nhằn nhất nhưng hậu hoạn để lại về sau thì hắn không biết phái gánh vác ra sao a!

Đối phương có rất nhiều tu sĩ có tu vi cao hơn mình, diện mạo dễ dàng bại lộ, khí tức cũng có thể bị ghi nhớ, thậm chí có khả năng lưu lại ấn ký trên người mình mà không có cách xoá,...

Đợi tới lúc mọi chuyện đã rồi thì hết cách cứu vãn, Hoa Vô Khuyết dù là có tinh thần cùng lực lượng linh hồn cường đại của một đại năng khi còn sống vẫn sẽ phải tiêu hao nếu muốn loại bỏ mấy thủ đoạn khó chịu ấy.

Đại năng thì cũng vẫn có giới hạn của đại năng, đặc biệt là trong trường hợp bị hạn chế hầu hết khả năng của bản thân như nữ đại cường giả như nàng thì lại càng bị tiêu hao tổn thương nhiều.

Lần duy nhất nàng ra tay khi làm theo kế hoạch giả hổ hù doạ heo của hắn cũng chỉ là bộc phát tu vi từ linh hồn - một trong những cốt lõi chủ chốt hình thành nên khí tức của một con người nên chỉ bị tiêu hao hồn lực, để Ngũ Thải Liên Hoa bồi bổ chút là xong.

Còn lại thì gần như nàng không còn cách thức tương tác nào với thế giới vật chất này khi mà đang trong một thể phi vật chất ấy, cưỡng ép thì hiển nhiên tổn hại sẽ lớn.

Trần Vô Hạo cũng sớm nhiều lần tự dặn với lòng sẽ không dựa dẫm vào nàng, trừ trường hợp bất đắc dĩ nhất khi lâm vào sinh tử bất cam nhất thì mới cắn răng mở miệng thôi.

Cái chết do bản thân tự tạo nên hắn sẽ không hối hận, nhưng nếu như là đến từ kẻ thù khiến tâm khảm hắn thực sự không cam lòng thì tất nhiên nếu có thể cứu vãn thì hắn dẽ không muốn giữ lại nữa.

Vòng vo một hồi, Trần Vô Hạo đã đi được 3 ngày, vượt qua hàng ngàn dặm đường...

Càng đi lại càng phát hiện thêm nhiều khí tức của sinh mệnh, tức là đang càng lúc càng có nhiều tu sĩ hơn đang đổ dồn về phía Tây Nam này.

Trong số đấy có mấy lần xuất hiện vài nhân vật xem như là có máu mặt trên thế giới hắn có nhận biết qua tìm tòi học hỏi khi mà họ đã ngang nhiên phi hành, chẳng sợ có người đối địch.

Chẳng cần phải nghe lén, không cần thiết phải lần mò, có sẵn "phương tiện dẫn đường" thế này thì còn cần gì nữa, đến nơi rồi thì cũng đã có cuốn sách đa tri thức khó khai thác hết là Hoa Vô Khuyết ở bên giải đáp...

Xem như là tên này chẳng có điều gì cần phải đắn đo suy nghĩ cả, đúng như suy tính từ trước đấy.

Chỉ là với tình hình có đông đảo tu sĩ thế này nên từ đầu Trần Vô Hạo đã không thể thả Bạch Thanh Khâu ra để đi cùng, thật đáng tiếc.

Cũng may mắn là chính vì số lượng tu chân giả vốn đã nhiều may lại xuất hiện ngày một nhiều và cùng một mục tiêu thế này dẫn tới tất cả đều kiêng kỵ lẫn nhau dù chỉ là những kẻ yếu như hắn cũng không động thủ.

Bằng không sẽ phải gặp mấy tên thích ỷ mạnh hiếp yếu đóng vai đạo tặc với hắn thì khốn a...

Thời gian này tất cả chỉ tập trung vào đường đi nước bước và điểm đến của mình, nếu xảy ra chiến đấu ở đây rất dễ gặp nguy hiểm, ngư ông đắc lợi.

Ba ngày nữa lại trôi qua, Trần Vô Hạo rốt cuộc đã băng qua rừng cây xanh rậm rạp, đi tới một vùng đất hoang vắng chỉ toàn đá với đá, không hề thấy dấu hiệu của thực vật sinh trưởng.

Cả mảnh đại địa hoàn toàn là đá này thật ra cũng có nhiều kiểu sinh vật đặc biệt thích nghi được với môi trường kiểu này, cơ mà có vẻ là đã bị những tu sĩ tiên phong đến trước dẹp sạch rồi.

Để ý kỹ sẽ thấy trên mặt đá có rất nhiều vết máu loang lổ đã khô được vài ngày, tứ phía thạch địa đều có cả.

Ở địa hình đất bằng không có gì cản trở mấy ngoài các gai đá lớn nhỏ mọc nham nhở trên mặt đất ra nên đã có thể thấy bóng dáng các đoàn người đang đổ về đây...

Chủ yếu bọn họ đều ăn mặc kín đáo để che giấu thân phận tránh rêu rao, không thì tuy kín nhưng đồng phục trên thân lại nói rõ họ tới từ thế lực nào, chỉ có cường giả hàng đầu ở đây thì ngạo nghễ chẳng cần giấu nên có không ít lời bàn tán.

Trần Bô Hạp không tiếp tục để ý, một đường tiến thẳng, băng qua các chướng ngại chông đá cũng phải bỏ ra cả một ngày trời mới thấy lấp ló gì đó phía trước...

Tới gần hơn lại thấy cái gì đó ấy đang nằm giữa một bãi đá bằng phẳng với hàng mấy ngàn người đã tụ hội ở đấy từ bao giờ.

Phải thêm hẳn nửa ngày nữa mới chính thức đến nơi, nhanh chóng hoà mình vào dòng người đông một cách khó tin đối với một Bí Cảnh.

Trần Vô Hạo cố gắng le lén chen chúc qua để tiếp cận với cái thứ nằm ở trung tâm kia hơn, cuồi cùng phát hiện đây là một cái khung bằng đá trông như cánh cổng vậy.

Xung quanh nó là một vòm trận pháp kiên cố với vô số trận văn màu thanh lam ảo diệu khảm nảm, vừa nhìn qua đã biết đây là một đại trận phòng vệ cực kỳ cao cấp.

Dưới chân của vòm trận pháp nhỏ mà có võ ấy là hàng trăm tên tu sĩ đang hành động như đang quan sát hay nghiên cứu, hắn đoán đó là các Trận Pháp Sư muốn tìm hiểu cùng phá trận.

Cách đó một đoạn ở góc riếng thì có mộtđám người khác, có bè nhóm, cúng có riêng lẻ đang không ngừng sử dụng các loại thủ đoạn công kích đánh vào lớp trận pháp, bất quả không tạo nên ảnh hưởng gì.

Chuyển ánh mắt đến khung cổng hình chữ nhật trông chỉ như mấy khối đá tạp nham dài và lớn xếp với nhau mà thành ấy, trong cánh cổng hoàn toàn là chống rỗng không thấy gì cả.

Cứ như đấy chỉ là cái khung không hơn không kém, mà nếu để ý kỹ hơn lại thấy dường như có một lớp màng trong suốt ảo diệu tại đó, không gian còn có chút vặn vẹo khó thấy.

Hiển nhiên đây thật sự là một cánh cổng dẫn tới đâu đó, lại nhìn tình cảnh náo nhiệt bây giờ nữa thì có lẽ thứ này hẳn phải có lợi ích rất lớn thu hút như thế.

Cơ mà trường hợp này thì Trần Vô Hạo hắn đành chịu, trong quá trình đọc sách tìm hiểu, vì không đọc quá nhiều mà chỉ đọc để bổ sung kiến thức nên hắn không rõ chuyện này cho lắm.

Những lúc thế này chính là thời điểm để nữ đại năng của hắn lên tiếng rồi, lập tức câu trông với thức hải mà truyền âm với thân ảnh lười biếng luôn khép hờ mắt chờ đợi ấy:

"Hoa tiền bối, ta đã đến nơi, hiện tại xin được nhờ người giải đáp rồi!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.