Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Diệp Lâm - Vận động một chút

Tiểu thuyết gốc · 3282 chữ

Bế quan dài đằng đẵng gần bốn mươi năm rốt cuộc cũng đã đến hồi kết, Trần Vô Hạo hắn lúc này cũng đã bỗng chốc mà trở thành một "thanh niên" 77 tuổi rồi.

Bảy mươi bảy, đối với đa số phàm nhân thì chắc là ở độ tuổi này còn sống được đã được coi như khá thọ rồi, già nua yếu ớt sống qua ngày, hưởng thụ cuộc sống cho đến khi hồi kết của sinh mệnh mình cạn kiệt mà viên tịch, hoặc không thì là đã sớm chết đi từ trước khi đạt đến cái độ tuổi này...

Còn đối với tu sĩ, như đã nói từ trước đó vài lần, tuổi tác ở cái con số hàng chục như thế này đối với giới tu hành bình thường chắc chỉ như một đứa trẻ 7 tuổi, mà đối với các cường giả hay đại năng với lão quái vật thì có lẽ là một đứa trẻ sơ sinh 7 tháng tuổi, thậm chí 7 tuần, 7 ngày tuổi!

Trần Vô Hạo dù hiểu cái cuộc sống của tu chân giả vốn chính là như vậy, thế nhưng hắn vẫn không thể không thôi âm thầm cảm thán nhân sinh a!

"Dù tu sĩ thì sẽ không bị dính bẩn khi mà có linh lực tẩy rửa rồi, nhưng tốt nhất vẫn nên tắm một bữa cho thoải mái thân thể và đầu óc chứ nhỉ?" Thu lại các loại đan dược luyện được cùng với Linh Liên Đỉnh vào Nhẫn Trữ Vật, giải trừ đi Tụ Linh Trận, dọn dẹp thoáng qua phòng một chút, Trần Vô Hạo lúc này mới ngả ra giường mà nghỉ ngơi, tiện thể suy nghĩ dự định tiếp theo.

Đế Tài Các thù cũng có dịch vụ nhà tắm đấy, bất quá cũng phải mất chút tẹo phí bằng vài chục viên Hạ Phẩm Linh Thạch mà hưởng dụng dịch vụ nhà tắm xịn xò...

Nhưng mà với một người đến một viên Hạ Phẩm Linh Thạch còn thấy tiếc, vả lại trong bế quan đã tiêu hao của hắn cả một lượng Cực Phẩm Linh Thạch không nhỉ rồi, dĩ nhiên hắn sẽ không muốn chi trả thêm cho mấy việc không thực sự quan trọng cần thiết.

Vả lại bản thân hắn cũng không muốn tắm như vậy, hắn vẫn muốn làm theo phương thức cũ hơn cơ, chính là ra ngoài sông ở trong rừng mà tắm!

Tắm ở sông nước rất trong veo và mát mẻ, sảng khoái vô cùng, cảnh sắc và bầu không khí núi từng thiên nhiên đối với người thoải mái tự tại như Trần Vô Hạo là không thể chê vào đâu được.

Mặc dù đây coi như là một dáng tắm lộ thiên, có chút nguy hiểm khi mà có thể đụng phải ai đó thì nguy, những lần trước đó là do địa hình rừng rậm rạp lại thuộc khu vực khá hẻo lánh ít dấu hiệu của người hay tu sĩ lui tới nên Trần Vô Hạo mới yên tâm mà tắm...

Tất nhiên để cho an toàn thì hắn vẫn mặc nội khố để tránh trường hợp đột ngột bất trắc.

Lần này muốn đi tìm một nơi lý tưởng như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là phi một đoạn rồi tìm thấy sông liền nhảy ào xuống tắm đâu, mà mất công đi xa hơn chỉ để tìm chỗ thích hợp mà tắm rồi trở lại thì hiển nhiên là không đáng chút nào.

Trừ khi...

Hắn bây giờ sửa soạn rồi lên đường tiếp tục cuộc hành trình luôn, rồi trên đường đi thì tìm kiếm một con sông tốt lại vắng người mà tắm, như vậy là thuận tiện nhất rồi!

Cũng thật là buồn cười khi mà lý do để Trần Vô Hạo khởi hành sớm hơn dự định lại chỉ vì nhu cầu cơ bản là muốn được tắm thật thoải mái...

Chứ ban đầu hắn định sau khi kết thúc bế quan sẽ ở lại hưởng thụ và nghỉ ngơi chừng 1 tuần rồi mới xuất phát cơ đấy...

Dù sao thì cũng cần phải tìm một nơi yên tĩnh và thoải mái để bắt tay vào luyện chế ra Trúc Cơ Đan, rồi lại tìm tiếp một địa điểm bí mật và thích hợp để từ đó lại tiếp tục bế quan một đoạn thời gian ngắn để tấn thăng Siêu Phàm Cảnh nha.

Tích luỹ trong quá trình luyện đan với lập trận suốt mấy chục năm qua đã khiến cảnh giới của hắn "bị" củng cố vững chắc như đinh đóng cột rồi, năng lượng mà hắn đang đè ép xuống lúc này nếu như không cẩn thận sơ sảy bị tác động gây thừa năng lượng thì sẽ không cẩn thận mà đột phá luôn đấy.

Vừa tu luyện lại vừa cưỡng ép cảnh giới không được đột phá thật sự là một trải nghiệm khá tốn công tốn sức đấy, nhưng ngờ thế mà căn cơ của hắn được rèn giũa cực tốt...

Cơ mà vì vậy nên đột phá cũng sẽ trở nên khó khăn hơn, căn cơ càng vững, tư chất ngộ tính và sức mạnh nắm giữ càng cao thì càng khó đột phá, đây như thể là một thử thách của Thiên Đạo dành cho các tu sĩ vậy.

Kẻ mạnh thì cần phải có khảo nghiệm tương ứng với điều đó, và rồi khi thành công vượt qua mà đột phá thì sức mạnh cũng sẽ tỉ lệ thuận với những gì bản thân nắm giữ mà càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Yếu thì đột phá dễ dàng mà thăng tiến, nhưng cũng chỉ mạnh lên theo cách yếu thôi, mà mạnh thì đột phá sẽ tăng thêm độ khó lên, từ đó lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, đây chính là tính công bằng đấy.

Mà trong khi đó, Trần Vô Hạo tên này nhấn mạnh lại lần nữa chính là Linh - Hồn - Thể Tam Tu, là Đan - Trận Đồng Tu, là Kiếm Tu!

Điều đó đại diện cho một điều chắc chắn, rằng lần đột phá Siêu Phàm Cảnh này của hắn sẽ không dễ dàng và nhanh chóng đâu, thế nên hắn cần phải chuẩn bị cho tốt.

Hiện tại muốn đột phá lên Bát Đẳng Luyện Đan Sư để luyện chế được đan dược Thiên Cấp tăng tỉ lệ đột phá lại quá mất thời gian, sự đè nén cảnh giới của Trần Vô Hạo không thể chờ đợi được cho tới lúc đó đâu.

Hắn đạt thành tựu Cửu Đẳng Mãn Giai song chức nghiệp mà còn vẫn cưỡng chế không đột phá được đã gọi là may mắn rồi đấy, giờ mà tiếp tục luyện thêm thì thật khó để khống chế sự đột phá cho hắn.

Vì vậy nên cách thức tốt nhất hiện tại có thể làm chỉ có chuẩn bị tâm lý thật kỹ và tinh thần vững vàng, rồi còn luyện ra đan dược Địa Cấp Cực Phẩm - Trúc Cơ Đan tốt nhất có thể, sau cùng việc tấn thăng đột phá còn lại chính là phải dựa hết vào bản thân mình rồi.

Nghĩ đến đây, Trần Vô Hạo cố gắng nằm nghỉ ngơi thêm một chút rồi cũng đứng lên đẩy cửa ròi khỏi phòng, đi xuống đại sảnh đông đúc không chút thay đổi mà đến quầy lễ tân trả phòng và thanh toán tiền thuê phòng, tên này một lần nữa bị "đả kích" mà trả tiền phòng, đúng là cay đắng trong lòng a!

Khổ thậ cái tên hay tiếc tiền như hắn...

Trước khi rời đi hắn đã ghé qua vài trà quán và vài tiệm đồ ăn để mua mấy loại trà thưởng thức trên đường đi, lại có tí đồ ăn vặt để mà bỏ miệng cho đỡ chán mồm.

Sau đó mới hưởng tới cổng ra vào phía đầu đối diễn với hướng hắn đã đi vào toà Giang Tây Thành này mà rời đi...

Thẳng tiến vào trong Hồng Diệp Lâm!

...

Hồng Diệp Lâm, cái tên nói lên ý nghĩa của nó, đây là một khu rừng rộng lớn với đặc điểm cực kỳ đặc biệt khi mà tất cả các đại thụ trong đó đều có lá cây màu đỏ hồng hết sức bắt mắt.

Nếu như đứng từ độ cao vượt khỏi các tầng mây nhìn xuống có thể thấy, giữa vô tận một màu xanh lá tươi đẹp của các khu từng rậm tự nhiên sẽ có một khoảng chỉ độc nhất vô nhị xuất hiện một màu đỏ hồng nổi bật vô cùng.

Chẳng ai có thể nghiên cứu và hiểu được tại sao những cây cối tại đây mọc lên lại đều cho ra lá màu đỏ cả, chỉ biết là trong quá khứ xa xưa đã xác định được một loài cây chiếm đa số Hồng Diệp Lâm và có vẻ được cho là gốc rễ của cái tên Hồng Diệp Lâm, được đặt tên là Hồng Diệp Thụ...

Nhưng tìm hiểu thêm như thử trồng tách biệt hay trồng chung các kiểu phương án thì lại kết luận là cây này không hề có loại hiệu quả làm cho các loại cây khác cũng cho ra lá đỏ giống nó, thế nên cuối cùng vẫn chẳng xác định được đáp án là gì.

Sau cùng, vì suốt nhiều năm và nhiều thế hệ vẫn không tìm ra kết quả nên chủ đề này cũng dần dầm lắng xuống, cho đến nay có lẽ đã chẳng còn ai bận tâm đến nữa mà cứ cho đây là một điều hiển nhiên đặc biệt của khu rừng này, có gắng nghiên cứu thêm cũng không thu được kết quả gì mà cũng làm phí công sức thời gian.

Để mà ước tính diện tích của nó thì khu rừng này cũng phải rộng bằng hơn hai phần ba của Bạch Ngàn Lâm, thật quả là một kích cỡ không hề khiêm tốn chút nào, nhưng chính điểm này lại càng giúp nó chứng minh sự hiện hữu của mình ở trên Đông Uyên Đại Lục này.

Tất nhiên là là cây mà đỏ ở đây chỉ là các đại thụ là loại chiếm gần chín phần khu rừng, còn lại như cỏ dại bụi rậm trên mặt đất, tài nguyên dược thảo hay linh hoa,... các loại thì vẫn giữ nguyên màu sắc của chúng, chủ yếu vẫn chính là màu xanh lá cây quen thuộc.

Chứ nếu như đến ngay cả tài nguyên thiên địa củng bị chuyển sang đúng một màu đỏ giống nhau thì người khác nhìn vào có khi không nhận ra mà tưởng là cây thường, hoặc là đi rêu rao với thiên hạ rằng đấy là một loại tài nguyên mới luôn đấy,...

Đến khi đó thực sự sẽ chẳng khác nào gây nên một làn sóng dư luận lớn, có thể sẽ thành một trận thiên hạ đại loạn a!

Dù sao thì thông tin kỳ quái như thiên địa tài bảo thông thường đột nhiên lại thành đúng một màu đỏ thật sự là một điều chấn động của giới tu chân.

Có rừng thì đương nhiên cũng có núi, mà những ngọn núi ở Hồng Diệp Lâm thực ra cũng không quá cao đến chọc trời hay quá to lớn như đại sơn, cũng chỉ cỡ trung như kiểu đồi là cùng, và tất nhiên là những gốc cây mọc trên núi cũng đều ra lá màu đỏ rồi.

Và các con sông dòng suối lớn nhỏ trong Hồng Diệp Lâm vốn rất trong vắt sạch đẹp, thế nên mặt nước sẽ phản chiếu màu đỏ của các hàng câu lá đỏ ở bên bờ xung quanh, nếu dùng mắt nhìn chủ quan mà đánh giá có khi còn tưởng là một dòng sông máu luôn ấy chứ.

Nhưng nếu như nghiêm túc quan sát và đánh giá thì có thể thấy, khung cảnh này là vô cùng sống động nổi bật, cực kỳ kích thích thị giác người nhìn.

Lại nhìn cảnh tượng khi đứng tại dưới tán cây, ánh sáng mặt trời chiếu len lỏi qua từng kẽ lá mà chạm đến mặt cỏ xanh, mà gập ghềnh phản chiếu trên mặt nước mát mẻ của sông suối, từ đó tạo nên một cảnh vật như bức tranh hữu tình thơ mộng tưởng như chỉ có ở trong truyện cổ tích, chỉ nằm trong trí tưởng tượng phong phú...

Có khi còn tưởng cảnh tượng này là huyễn cảnh mà bản thân bị kẹt vào lúc nào chẳng hay, thật sự là một bức tranh tả cảnh hoàn mỹ, Trần Vô Hạo phải công nhận điều này.

Trải qua 3 tháng rong ruổi dạo chơi thăm thú ở trong Hông Diệp Lâm, Trần Vô Hạo đã được mở mang tầm mắt thêm không ít về sự huyền mỹ và hùng vĩ của thiên địa, của tự nhiên, khiến tên này lập tức quyết định luôn khi luyện Trúc Cơ Đan hay là đột phá Siêu Phàm Cảnh buộc là phải ở trong khu rừng đẹp đẽ này!

Vốn hắn chỉ nghĩ là cứ du hành rồi đến thời điểm cần thì sẽ ngó một địa điểm hợp lý mà dừng chân thực hiện, chứ còn chưa có chắc chắn sẽ là một nơi cụ thể nào...

Nhưng ngay khi chứng kiến từng cảnh đẹp của Hồng Diệp Lâm này, cái tuỳ ý đấy đã được thay thế ngay bằng suy nghĩ chắc chắn nơi chốn cụ thể, như vậy đủ thấy hắn đánh giá cao khu rừng này đến thế nào.

Trần Vô Hạo tất nhiên tự biết thân mình tầm nhìn vẫn còn rất hạn hẹp, bất quá quan trọng chính là hiện tại tầm nhìn của hắn chỉ đến thế, và hắn hắn thấy khung cảnh ở đây là đẹp nhất mà hắn nhận biết, thì hắn sẽ chọn nó, không quan trọng ngoài kia còn vô số địa điểm còn đẹp hơn thậm chí gấp nhiều lần...

Dù sao thì dù cho những nơi đó có tồn tại đi nữa thì Trần Vô Hạo cũng đâu có biết đến đâu, cũng nhất thời chẳng thế tìm đến được, vậy thì quyết định chủ quan của hắn là chẳng hề sai chút nào.

Ào ào ào...

Róc rách róc rách...

Sau vài ngày thăm thú tiếp theo, Trần Vô Hạo rốt cuộc tìm ra một nơi để tăm táp lý tưởng, cũng là nơi đặc biệt nhất trong số những dòng sông kênh suối mà hắn từng phát hiện ra trên đường đi.

Hiện tại Trần Vô Hạo đang đứng ở ngay dưới một chân thác nước khổng lồ hùng vĩ với dòng nước đổ từ trên một đồi núi khác cao chảy ào xuống một cái hồ nước có hình tương đối tròn trịa và khá là rộng lớn khi mà từ đầu bên này đến đầu bên kia của bờ hồ ước chừng cũng phải 4 dặm...

Xung quanh hồ chính là từng hàng cây đỏ tươi già nua, từng hàng thân cây còn đang ngả mình xuống mặt hồ như để cho hàng trăm, hàng ngàn sợi râu rễ trên các cành cây chạm xuống mặt nước trong veo phản chiếu màu đỏ bắt mắt của lá cây như để uống nước vậy...

Quanh bờ hồ là thế, còn tại khoảng lớn giữa hồ thì vì phá rộng nên tất nhiên không thể phản chiếu hết màu đỏ tươi đẹp kia mà mặt hồ sẽ lấp lánh phản chiếu ánh sáng của mặt trời của buổi trưa đang chiếu gần như thẳng xuống...

Mà tại vị trí thác nước khổng lồ lao ào ào xuống hồ ấy làm cho mặt hồ không hề phẳng lặng trong suốt phạm vi cả dặm, từng làn sóng nước ở gần thì lớn mà càng ra xa lại nhẹ đi, cuối cùng chính là một mặt phẳng lặng yên tĩnh...

Nơi chân thác, làn thuỷ vụ trắng xoá được sinh ra từ sự va chạm của khối lượng dòng nước từ trên cao chảy xuống mặt hồ rất lớn mà tạo nên, đám sương khói hơi nước ấy khá đậm đặc và bốc lên cùng lan toả ra xung quanh tận vài chục mét, đứng ở trên bờ gần đó cũng cảm thấy sự lạnh buốt vô cùng của không khí xung quanh đó, nhất là khi khí hậu hiện tại còn đang là của mùa Thu nha, không cần phải nói cũng biết là rất lạnh rồi.

Vì thế nên tất nhiên là Trần Vô Hạo hắn sẽ không thích chọn khu vực này làm chỗ để tắm nha, dù là tu sĩ và cũng kiêm là một Thể Tu mà nhiệt độ này chẳng là gì với hắn nhưng làm việc gì thì cũng phải đàng hoàng tử tế, kể cả là giải quyết nhu cầu không cần thiết như ý thích bất chợt muốn kiếm chỗ tắm tự nhiên của tên này.

Vậy nên hắn đã chọn đoạn ở phía vuông góc với cái thác nước về phía bên phải của nó, cũng là nơi mà Trần Vô Hạo từ trong rừng đi ra mà bắt gặp được địa điểm cắm trại thích hợp này.

Nơi này tuy rất rộng lớn và dễ gây chú ý nhưng vì nằm sâu ở trong Hồng Diệp Lâm giữa nhiều dãy đồi núi non, nằm ở một vị trí mà phàm nhân đi qua hay tu sĩ phi hành cũng khó mà sẽ tình cờ đi qua, thế nên nơi này đặc biệt vắng vẻ hiếm có người, cũng lắm chỉ có yêu thú đến uống nước tại đây mà thôi.

Trước tiên Trần Vô Hạo đi kiếm các cành cây ngắn hay lá khô với sỏi đã để chuẩn bị dựng trại đốt lửa, rồi lại nối buộc các cành cây dài để làm một cái giàn phơi chút nữa hắn muốn giặt giũ y trang sau khi tắm, đã rất lâu rồi hắn không có thay nha, dù không hôi hám bẩn thỉu gì vì là cơ thể tu sĩ nhưng vẫn bị bám bụi bặm bình thường.

Chuẩn bị xong xuôi thì cởi bỏ lớp y phục ra để bên bờ, đương nhiên là vẫn giữ lại nội khố thay sau cùng, sau đó thì đi xuống lòng hồ mà ngâm mình trong dòng nước mát lạnh mà rửa sạch bụi bặm thôi.

Ngâm chừng 3 khắc thì đi giặt quần áo và cẩn thận ngó ngang xung quanh một lúc mới cởi nội khổ để lộ ra hàng nóng mà giặt, sau đó đem phơi trên giàn gỗ đã làm sẵn, còn bản thân thì lấy ra một bộ hắc y phục và nội khố khác mà thay vào, thế là đã thoả mãn rồi.

"Giờ mà muốn cắm trại ở đây một thời gian ngắn thì nên làm những gì đây nhỉ?" Trần Vô Hạo ngồi bên trại chưa đốt lửa lẩm bẩm suy nghĩ dự định.

"Mà, đằng nào cũng đang rảnh, cần phải vận động một chút gân cốt mấy chục năm nay ru rú trong một căn phòng mới được." Trần Vô Hạo tiếp tục lẩm bẩm nói, dù sao thì tiến bộ thì có tiến bộ đấy, thành tựu tu hành cũng có tăng lên đấy, thế nhưng không có mấy kinh nghiệm thì cũng vứt đi nha.

Nghĩ xong, hắn nhếch môi nở một nụ cười thản nhiên, mở miệng tự kỷ tiếp:

"Vẫn cách cũ, săn yêu thú thôi!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.