Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ

Tiểu thuyết gốc · 3722 chữ

RUỲNH RUỲNH ẦM ẦM...

GRÀOOOO

Cuộc truy sát của gia hoả yêu thú Siêu Phàm Tứ Trọng - Kim Uyển Đại Xà vẫn tiếp tục diễn ra, vừa trườn cái thân thể dào cả trăm mét và to hơn một đại thụ không biết bao nhiêu lần kia nó lại vừa gào rống điên cuồng, âm thanh lớn đến đinh tai nhức óc, rung động cả một khu vực Hồng Diệp Lâm.

Mỗi lần nghe thấy tiếng gầm thét vang dội không gian cùng với tiếng tàn phá cây cối khủng khiếp liên miên không dứt ở đằng sau của Kim Uyển Đại Xà là tiểu hồ ly đang gắng gượng sức bỏ chạy thục mạng chủ với thân hình nhỏ bé với bốn chân nhỏ nhắn lại càng lúc càng thấm mệt kia phải giật mình hoảng sợ mà càng thêm cố gắng tẩu thoát hơn.

Bất quá dù cho tiểu hồ ly này có là một yêu thú Siêu Phàm Nhất Trọng thì sức lực của nó cũng chỉ có hạn, mặt đất thì cứ chấn động ầm ầm liên tục khiến cặp đôi chân của nó khi tiếp xúc vào mặt đất với lực mạnh để chạy nhanh hơn lại càng tổn thương nhiều hơn...

Lúc này đây gân cốt noi chân của nó đã run lẩy bẩy liên tục, tựa như có thể rụng rời đứt gãy bất cứ lúc nào vậy, hiện tại mà dừng chân thì nó chắc chắn sẽ ngã khuỵu mất đi toàn bộ sức lực, vô pháp mà chuyển động được nữa!

Đến khi đó thì thứ đón chờ nó chính là cái chết cực kỳ kinh hoàng, nó có thể tưởng tượng ra viễn cảnh mình bị Kim Uyển Đại Xà một đớp nuốt sống, sau đó bị dịch tiêu hoá trong cơ thể nó ăn mòn tiêu hoá từng chút một đầy thống khổ, hoặc là sẽ bị con rắn lớn ấy dùng cái thân hình to dài kia, dùng đuôi một quất nát xác...

Càng tưởng tượng ra nó lại càng thấy rùng mình sợ hãi hơn, lấy đó làm động lực thúc đẩu bản thân để cố gắng sống sót trong tình cảnh sinh tử sẽ bị phán định chỉ trong một tích tắc sơ sảy này.

Yêu thú thông thường ở Yêu Đạo Cảnh cũng chỉ là dạng thú thuộc hàng tinh khôn nhất định và lanh lợi hơn mà thôi, chưa có được linh trí hay khả năng tự chủ suy nghĩ của chúng...

Nhưng khi đột phá đến Siêu Phàm Cảnh, yêu thú sẽ lập tức mở ra linh trí nhất định, khi đó chúng đã có được suy nghĩ tự chủ của riêng mình, nhưng không có quá nhiều.

Ít nhất phải đạt đến Thông Linh Cảnh thì mới thực sự được coi là có linh trí thực sự, có suy nghĩ và ý thức thực sự, lúc đó mới là tự chủ thật sự, mà vượt qua cảnh giới ấy mà đạt đến Linh Hải Cảnh, yêu thú khi đó còn có thể nói chuyện như nhân loại, trí khôn được nâng cao hơn rất nhiều, một số cá thể thậm chí còn có thể thông minh hơn cả nhân loại đồng cảnh giới!

Tạm gác chủ đề này lại cái đã, ngay hiện tại, tiểu hồ ly nhỏ bé đã và đang vô cùng đuối sức rồi, thể lực của nó đã chẳng còn bao nhiêu, sự gắng gượng của nó cũng đã sắp đạt đến giới hạn, tiểu gia hoả này đã như một con diều sắp đứt dây rồi.

RẦM RẦM RẦM RẦM...

RỐNGGGG...

Ở ngay đằng sau lưng chỉ sát nút cách tiểu hồ ly có vài trượng vẫn vừa kêu gào nộ hống vừa đập phá chung quanh, trườn thân dài của mình cực nhanh mà đuổi theo, khoảng cách giữa con mồi và kẻ săn mồi càng lúc càng được rút ngắn lại từng chút từng chút một, tình huống cực kỳ nguy cấp.

Rốt cuộc, lại thêm gần một khắc sau, cảm thấy khoảng cách đã rút ngắn đủ trong khi bản thân đã tức giận đến mức không thể nhẫn nạo thêm một tích tắc nào nữa, Kim Uyển Đại Xà liên ngay lập tức vung lên cái đuôi dài đầy uy lực của mình về đằng trước, phần thân giữa vẫn trườn để giữ khoảng cách với con mồi...

Động tác như thái sơn áp đỉnh, cái đuôi của nó vươn đến đủ tầm ở ngay trên đầu của tiểu hồ ly, vung cái đuôi hữu lực như có thể tàn phá vạn vật của mình thật mạnh xuống mặt đất, muốn dùng một đòn này đập chết kẻ không biết trời cao đất dày dám khiến nó giận giữ đến mức này...

Vút...

Cái đuôi cự đại lấy một tốc độ cực nhanh mà lao thẳng xuống mặt đất ngay vị trí mục tiêu đã nhắm chuẩn...

ĐÙNG

ẦM ẦM ẦM...

RẮC RẮC RẮC...

Một cú quất đuôi khủng bố khiến cho đại địa cây cối của cả một vùng nhỏ của Hồng Diệp Lâm bị đánh nát, đất đai bị xới tung hết cả lên, từng cây đại thụ bị tốc văng cả lên trời, bụi bay mù mịt ra khắp tứ phương bát hướng.

Uy lực của Siêu Phàm Cảnh đạt đến Tứ Trọng quả nhiên hoàn toàn khác biệt so với những yêu thú ở Yêu Đạo Cảnh mà Trần Vô Hạo bắt gặp và săn giết trước đây, phải nói là hoàn toàn không cùng một đẳng cấp...

Hắn di chuyển ở khoảng cách xa an toàn mà đuổi theo suốt chặng đường, thế nhưng cách nhau xa như vậy mà hắn vẫn bị dư ba địa chấn của Kim Uyển Đại Xà gây ra làm cho xém tí thì mất thăng bằng mà ngã mất, rất may kịp phản ứng mà định trụ cơ thể lại mới có thể an toàn đuổi đến.

Tiến lại gần hơn, giữ khoảng cách mà đứng tại một vị trí có thể quan sát an toàn, biểu cảm hơi lo lắng  thử tìm kiếm tung tích tiểu hồ ly khả ái trông có vẻ rất mềm mại kia...

Hắn vốn có ý định ứng cứu đấy, kế hoạch đã soạn sắn phương án tối ưu trong đầu rồi, dù không thể bảo toàn bản thân sẽ an ổn cửu lấy nó mà rời đi, thế nhưng hắn lại quên mất một điều, chính là tốc độ của cả hai yêu thú này quá nhanh, hắn không tài nào đuổi kịp được chứ đừng nói là lao ra ứng cứu a!

Cho đến bây giờ khi mà con Kim Uyển Đại Xà đã giáng một đòn sát thủ chấn động đại địa sâm lâm làm cho cuộc rượt sát phải tạm thời ngừng lại thì Trần Vô Hạo mới có thể đuổi đến kịp sau đó.

Vù...

Sau khi con đại xà thu lại cái đuôi của mình, sau đó nó quất nhẹ đuôi thêm một lần nữa để làm khói bụi tản đi, sau đó cả nó và Trần Vô Hạo đều chăm chú nhìn vào làn cát bụi mù mịt đang tan đi nhanh chóng ấy, chờ đợi cố gắng nhìn xuyên vào lớp bụi che mắt cản trở tầm nhìn đó để quan sát tình hình của con tiểu hồ ly xấu số ấy.

Nhờ vào một cái quất đuôi ấy, rất nhanh cả hai đã chứng kiến được cảnh tượng lẩn khuất trong đó...

Chỉ thấy giữa trung tâm của đống đất đá hổ lốn và cây cối đổ nát kia, nơi mà cái đuôi của Kim Uyển Đại Xà đã vung một đuôi chết chóc ấy xuống...

Chẳng có gì cả...

Không thấy bất cứ vết tích của cái xác bé nhỏ hay một giọt máu của tiểu hồ ly sót lại ở đó!

Đòn công kích kia chắc chắn không thể nào đánh tan xác đến mức không còn lại chút vết tích nào để lại như vậy được, điều này chứng minh một điều rằng tiểu hồ ly kia vẫn còn sống!

Kim Uyển Đại Xà cảm thấy có chút hoang mang và Trần Vô Hạo cũng đồng dạng khỏ hiểu, đôi bên đều cùng vận hết nhãn lực của mình mà ngó nghiêng đầu xung quanh, đôi nhãn cầu liên tục chuyển động khắp nơi tìm kiếm tung tích của tiểu hồ ly ấy, ít nhất cũng phải tìm cho ra một sợi lông của nó!

Soạt...

Đột nhiên có một tiếng động sột soạt kỳ lạ phát ra từ trong đống đổ nát đó, như thể có thứ gì đó bị vùi lấp trong đó mà cố gắng ngọ nguậy thoát khỏi vậy, điều này đã dẫn đến lực chú ý của cả nhân và yêu đều quy tụ tại vị trí phát ra thanh âm ấy...

Chỉ thấy tại một tán cây lá đỏ bị gãy thân bật gốc và bị phủ lên bởi một lớp đất cát sau chấn động lúc nãy ở vị trí ngay sát phía bên ngoài rìa của phạm vi tàn phá mà gia hoả Kim Uyển Đại Xà kia đã gây ra kia, một cái đầu nhỏ nhắn màu trắng xoá có hơi lấm lem bùn đất chợt ngoi lên...

"Phù, chính là cái đầu nhỏ của tiểu hồ ly ấy đây mà, quả nhiên nó vẫn còn sống, đúng là một tiểu gia hoả mạng lớn đấy." Trần Vô Hạo chứng kiến sự xuất hiện của tiểu hồ ly mà âm thầm thở phào một hơi, cảm thán thầm nghĩ, hắn đã cảm thấy nhẹ lòng và yên tâm hơn một chút rồi.

Soạt soạt soạt...

Tiểu hồ ly cố gắng giãy giụa thân mình để thoát ra khỏi đống đất cát và lá cây đè lên mình, cái đầu thì liên tục lắc lắc để phủi đi bùn đất lấm lem làm bẩn mất bộ lông trắng hơn tuyết của nó.

Dù nhìn thì có vẻ tiểu gia hoả này đã sống sót thành công xong đòn đánh ấy là mạng rất lớn nhưng có vẻ như cũng chỉ là kéo dài thời gian thêm mà thôi, bởi vì trông biểu cảm mệt nhọc vô lực và hơi thở dồn dập đến khó mà hô hấp được của nó, lại nhìn vào tình thế trước mắt mà nó sắp phải đối mặt thì cái kết của nó sẽ là thảm hơn bao giờ hết.

Soạt...

"Kiu..." Ngay khi tiểu hồ ly thoát thân được ra khỏi tình cảnh bị mắc két của mình đã lảo đảo loạnh choang thân hình bé nhỏ như cục bông lấm lem mà nghiêng mình ngã xuống, toàn thân run rẩy không ngừng, khuôn mặt hồ ly nhăn nhó vì đau đớn, con mắt lim dim như thể sẽ bấy tỉnh bất cứ lúc nào, bất lực nhìn Kim Uyển Đại Xà đang lần nữa từ từ nâng lên đuôi rắn của nó.

Đại gia hoả phía bên này thì dùng ánh mắt ngoan độc và vẫn tràn đầy giận dữ mà nhìn xuống con mồi bé nhỏ kia, đuôi rắn to dài đã đưa đến đúng vị trí mà nó cần, nó biết rằng con thú này đã không còn khả năng chống cự nữa, vì thế nên dù nóng vội nhưng vẫn thản nhiên lạnh lùng mà hành động chậm đi...

Nó phải khiến cho con hồ ly này chết trong hối hận khi đã chọc giận nó, phải để con hồ ly này tận mắt chứng kiến cái chết của mình được ban xuống như thế nào!

Vút...

Âm thanh của sự chết chóc lại một lần nữa vọng ra trong không khí, tử vong đã rất gần kề tiểu hồ ly rồi, và nó cũng hiểu ngày hôm nay mình sẽ chẳng thể tránh khỏi mà thoát nổi một kiếp này, thế nên nó nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt ngọc của mình, nghênh đón cái chết chỉ trong tích tắc đang giáng xuống thân mình...

ĐÙNG

Động tĩnh khủng bố như muốn chấn thiên động địa ấy lại vang lên, mặt đất và cây cối hoa lá hay thậm chí cả linh dược thảo vốn đã bị đòn tấn công trước đó tàn phá đến khó có thể diễn tả thì nay lại càng bị huỷ diệt khủng khiếp hơn, có thể nói là biến một khu vực này thành vùng đất chết luôn rồi.

Khói bụi đất đá hay các mảnh vụn gỗ bị tốc lên không trung còn lớn hơn so với đợt thứ nhất, khiến cho tầm nhìn của Kim Uyển Đại Xà đã hoàn toàn bị che khuất đi.

Nhưng dĩ nhiên là nó sẽ không cứ vậy mà bỏ đi, dù sao thì sự giận dữ lần này dù có giết con tiểu hồ ly kia cả trăm lần cũng khó mà hả được, nó phải kiểm tra và xác nhận đối phương đã thực sự chết, khi đó nó mới ít nhiều hài lòng hơn mặc cho vẫn cực kỳ tức giận.

Vù...vù...

Nó lại quất nhẹ cái đuôi rắn dài vô cùng của mình hai lần để nhanh chóng gạt hết bụi bặm cản trở tầm nhìn kia đi, cặp mắt rắn mở to ra mà nhìn xuống chằm chằm, nếu với tình trạng thê thảm cùng hứng chịu công kích lớn như thế mà con tiểu yêu thú này vẫn chưa chết thì nó mới sẽ là kẻ tức chết a!

Và...

Nó đã không tức chết!

Chỉ thấy ở giữa của khu vực hoang tàn xấu sổ bị tàn phá là một cái xác bị đập đến nát bét không còn thấy hình dạng, máu me be bét bắn ra tứ tung, ngũ tạng lục phủ bị dập nát lòi hết cả ra ngoài, xương cốt vỡ nát đâm xuyên ra khỏi cơ thây xác, bộ lông trắng xoá nay đã bị nhuộm thuần một màu đỏ tươi của máu,...

Nhưng điều quan trọng để xác nhận xem đó liệu có thực sự là tiểu hồ ly mà nó muốn giết hay không hay chỉ là một con yêu thú xấu số khác tình cờ xuất hiện rồi trở thành kẻ thế mạng thì phải dựa vào khí tức tản mác ra từ cái xác bé tí dẹp lép này...

Đích thực là khí tức của tiểu hồ ly đáng giận đó, cũng chứng minh rằng tiểu hồ ly đã thực sự bị mình giết chết rồi, như vậy mới làm cho Kim Uyển Đại Xà vốn vẫn luôn tức tối cảm thấy hài lòng hơn mà dịu đi một tẹo.

Định thân rắn khổng lồ của mình ở đó một hồi lâu, sau đó Kim Uyển Đại Xà cũng quay đầu lại, trườn tấm thân nặng nề dài ngoằng của mình rời đi, trở về với địa bàn của nó, mang theo một tâm trạng ấm ức không cam tâm vẫn không mấy lắng xuống...

RẮC...RẮC...SOẠT...Soạt...soạt...soạt...

Đè thân thể trên đống đổ nát bị mình tàn phá trên đường đuổi giết này, đấy đai hoa cỏ đã bị vùi dập nay còn thảm hơn, cây cối đã gãy nay lại càng nát thêm, chầm chậm chầm chậm mà dần dần khuất dạng mình tại rừng sâu...

Hồng Diệp Lâm này, hay bất cứ khu rừng lớn nào cũng đều không có đại thụ nào là nhỏ bé đến mức không thể làm khuất dạng một sinh vật to lớn cả trăm trượng như vậy đâu, nếu không thì đã chẳng dưỡng ra được mấy con quái vật khủng khiếp hơn.

Soạt soạt soạt...

Lạch cạch lạch cạch...

Ngay sau khi Kim Uyển Đại Xà rời đi khuất dạng được một lúc, từ phía ngay rìa của khu vực nơi bị nó tàn phá nặng nề nhất để tiêu diệt tiểu hồ ly, dưới lớp đất đá cỏ cây đổ nát kia bất chợt phát ra động tĩnh...

Soạt...

"Phù...phù...phù... Đúng là doạ chết ta, cứ tưởng là sẽ toi mạng luôn rồi chứ..." Từ phía bên dưới đống đổ nát ấy chợt ngoi lên một cánh tay phải, sau đó là chống lên mặt đất mà kéo theo cả một thân ảnh nhân loại đi lên, hắn thở hổn hển suy yếu cùng với bộ dạng tái nhợt căng thẳng vô cùng, mồ hồi mồ kê chảy ra nhễ nhại...

Chẳng phải là Trần Vô Hạo thì còn ai vào đây nữa?

Hắn tiếp tục lết cả thân mình ra khỏi đống đổ nát, tay phải làm trụ chống để di chuyển, còn bên phía tay trái thì lại đang ôm một thứ gì đó xù xù trông như một cục mây bông vậy, chỉ là có chút bụi bẩn bám vào làm mất đi cái hình dáng thực sự của nó...

Thứ nằm gọn trong vòng tay trái của Trần Vô Hạo chính là tiểu hồ ly, nó vậy mà vẫn còn sống!?

Như vậy nghĩa là Trần Vô Hạo đã thành công cứu sống nó?!

Thế nhưng là làm thế nào chứ?

"Phù ha... Tiêu gia hoả nhà ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà để cho một con đại yêu điên cuồng truy sát đến như thế chứ? Nếu không phải vì thích bộ lông vừa đẹp vừa mềm mại của ngươi thì ta còn lâu mới chơi đùa với mạng của mình như vậy đâu nha." Trần Vô Hạo nhu hoà nhìn sinh vật bé nhỏ mà có võ đang nằm bất tỉnh và say ngủ trong lòng mình mà nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ở khoảng cách ngay sát thế này, lại nhìn vào bộ dạng trước đó, Trần Vô Hạo đã nhận ra loài yêu thú của tiều hồ ly này rồi, gia hoả này chính là một con Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ!

Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ là một chủng tộc yêu thú được lược vào trong danh sách vô cùng quý hiếm trong chủng yêu hồ, đây là một cá thể khá đặc biệt với đặc điểm nhận dạng là đôi mắt màu lam ngọc thăm thẳm như những vì sao với tròng mắt hình khuyết nguyệt huyền ảo cùng bộ lông trắng muốt hơn tuyết...

Nhưng mà con Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ trong vong tay hắn lúc này lại chỉ có một bên mắt chứa tròng khuyết nguyệt thay vì cả hai tròng mắt như ghi chép vốn có, chắc hẳn là một dạng cá thể khiếm khuyết nào đó trong giống loài, thực sự là một tiểu gia hoả đặc biệt.

Lúc này, Trần Vô Hạo mang theo tiểu hồ ly đang say ngủ này đến nơi trung tâm của nơi tan hoang này, nhìn vào thi thể nát bét cực độ ghê rợn và khí ức giống hệt tiểu gia hoả trong tay mình, sau đó nhẹ phất cánh tay phải một cái...

Theo sau đó, xung quanh cái xác không toàn thây ấy đột nhiên sáng lên một vòng tròn với từng đường nét trận văn huyền ảo vi diệu, chúng dần dần trở nên mờ nhạt đi, nhanh chóng tiêu biến giữa thiên địa, mà hình ảnh cái xác ấy cũng theo đó mà biến mất theo...

Vị trí này lại như chưa từng có một Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ nào chết banh xác ở đây cả, chưa từng có...

"Không nghĩ tới Sơ Huyễn Trận lại thật sự thành công che mắt được con rắn khổng lồ kia trong khi đẳng cấp chỉ mới Địa Cấp Hạ Phẩm, quả thật là may mắn..." Trần Vô Hạo cười hài lòng, thầm nghĩ trong đầu.

Không sai, đây chính là thủ đoạn của hắn, dùng một ảo trận mà hắn rèn luyện cùng lúc với khi bế quan luyện đan thời gian trước đó để tăng thêm thủ đoạn giữ mạng nếu cần, không ngờ tới lại thực sự phát huy hiệu quả như thế.

Đây là loại trận pháp vừa đơn giản vừa phức tạp, đơn giản là ở chỗ nó có thể nhanh chóng được vẽ ra và phát động, phức tạp là ở trong tình thế vừa rồi thì không có thời gian vẽ trận.

Thế nên hắn buộc phải vẽ ra lòng bàn tay rồi kết thủ ấn kích hoạt vào lúc vừa lao tới ôm tiểu hồ ly đi thì đặt bàn tay đã vẽ trận và kết ấn vào vị trí hắn muốn, tạo dựng nên một ảo ảnh đánh lừa con rắn kia.

Đương nhiệ cũng không lo bị đòn công kích toái địa đó phá trận pháp, bởi vì loại trận pháp này có thể đặt vào giữa không gian, không thể bị phá khi mặt đất bị xới lên hỏng trận văn được, cũng không thể phá trận nhãn khi mà trận nhãn chính là linh lực Trần Vô Hạo dùng để vẽ và kich hoạt, trừ khi đòn tấn công của Kim Uyển Đại Xà chứa linh lực, nếu không chỉ với đòn vật lý đơn thuần ấy là không thể phá!

Kỹ thuật này khó không khác mấy so với khi luyện đan cùng lúc 3 loại đan dược nha, thế nhưng tên này lại thực sự luyện thành, tên này đúng là làm đám "đồng nghiệp" ghen tức ói máu a!

Ban đầu tên này còn định bắt lấy tiểu hồ ly rồi tẩu thoát thục mạng nhân lúc con đại xà kia không để ý, sau đó dựa vào địa hình khuất và tài ẩn nấp mà vận hết tốc lực trốn thoát đấy, bất quá phương án này vẫn không chắc chắn nên hắn đã nghĩ lại...

Thay vì để bị một Siêu Phàm Tứ Trọng truy sát thì dùng phương án dùng Sơ Huyễn Trận chẳng phải tối ưu hơn sao?

Mặc dù vẫn phải đánh cược vào may mắn đại gia hoả kia sẽ không phát hiện hoặc không đập phá tiếp, thế nhưng đây là cách tốt nhất đấy.

"Để ta đưa ngươi về trị thương..." Cúi đầu nhìn tiểu gia hoả trong vòng tay mình, Trần Vô Hạo ôn hoà cười nhẹ một cái mà thì thào...

Sau đó hắn mặc kệ sự mệt mỏi tinh thần và sức lực đang gặp phải mà ôm tiểu hồ ly trở về nơi cắm trại...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.