Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dễ dàng diệt sát

Tiểu thuyết gốc · 3369 chữ

KENG KENG KENG...

ẦM ẦM ẦM...

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

Từ cái lúc Trần Vô Hạo xông ra ngăn chặn và chiến đấu với đám người nội môn đệ tử của Linh Đạo Sơn cho đến nay đã cầm cự chống đỡ được 3 ngày 3 đêm rồi.

Lúc thì đánh bên bờ hồ, lúc thì đánh ra giữa hồ nước, lúc thì lao cả xuống dưới nước mà đánh, lúc thì đánh thẳng vào trong rừng nhưng vãn giữ khoảng cách gần thác nước àm đánh, lúc thì đánh cả lên sườn vách núi của thác nước, đánh khắp nơi trong phạm vi bán kính gần 1 dặm.

Nhờ có trận chiến này mà sự linh hoạt cùng kinh nghiệm trong chiến đấu của Trần Vô Hạo đã được cải thiện và gia tăng lên không ít, bất quá song song với đó hắn cũng bị tiêu hao rất nhiều linh lực và sức lực khi phải một mình chiến đấu với 3 tên Siêu Phàm Cảnh, trong đó có đến hai tên tu vi cao hơn mình, là Nhị Trọng và Tam Trọng.

Chỉ là do căn cơ của Trần Vô Hạo đã được hắn rèn giũa rất kỹ càng và vững chắc, lại được tích luỹ đến cực hạn mới đột phá, thế nên đan điền của hắn chứa nhiều linh lực hơn tu sĩ đồng cảnh giới không ít, chắc cũng phải ngang với Siêu Phàm Nhị Trọng ấy chứ, nhờ thế mà hắn mới có thể trụ được đến tận bây giờ chứ không thì tên này đã sớm đi đời rồi...

Mà trong chiến đấu dù là tung ra toàn lực nhưng hắn biết tính toán linh hoạt nên mới tránh phải tiêu hao lớn, nhờ đó mà tiết kiệm được sức lực và linh lực, chứ đánh bừa đánh bạ thì sẽ cực kỳ bất lợi.

Bên phía đối phương, tên Siêu Phàm Nhất Trọng và Siêu Phàm Nhị Trọng cũng đồng dạng không mấy khả quan khi cũng bị hao tổn sức lực cùng linh lực khá tương đương hắn...

Tên Siêu Phàm Nhất Trọng thì coi như là đã cạn kiệt linh lực luôn rồi và đứng ngoài cuộc vận chuyển công pháp để bổ sung linh lực, thỉnh thoáng cứ đến một mức độ nào đó mà nhìn ra sơ hở của Trần Vô Hạo là hắn lại dừng khôi phục và xông lên tung ra một đòn và lại tiêu hao sạch bản thân, tiếp tục bổ sung lại...

Và cứ thế cứ thế, dù không thể tham chiến được bao nhiêu nhưng tên này cũng đã tạo ra không ít lợi thế cho hai vị sự huynh của mình, làm cho Trần Vô Hạo dù có tiết kiệm vẫn bị hao mòn linh lực và thể lực nhiều hơn lượng tiết kiệm.

Mà tên Siêu Phàm Nhị Trọng thì tình trạng ngang bằng với Trần Vô Hạo luôn, bị hao tổn đến 7 phần linh lực, nhưng vết thương của hắn cùng tên Siêu Phàm Nhất Trọng nhiều hơn, tên Siêu Phàm Tam Trọng thì khó chơi hơn nên không bị thương nhiều.

Dù chiến đấu cũng có tổ chức phết đấy nhưng mấy tên này chỉ biết lao đầu vào đánh thôi chứ kỹ năng chiến đấu có phần nào còn thua kém cả Trần Vô Hạo, mà bên này hắn thì vừa chiến vừa tận dụng lợi thế "có não" nên cũng có chút chiếm ưu thế.

Chỉ là cái ưu thế ấy đã chẳng còn có thể trụ được bao lâu nữa rồi, bởi vì bên phe kẻ địch có vị sư huynh Siêu Phàm Tam Trọng đó, dù cũng khá bị tiêu hao đấy nhưng mà là tiêu hao gần một nửa mà thôi, thừa sức mà đánh thêm mấy ngày nữa!

Trong khi ấy, Trần Vô Hạo cùng lắm cũng chỉ có thể cố trụ được thêm một ngày một đêm nữa thôi là hết sức rồi, đến khi đó thì hắn chắc chắn tất bại!

Bây giờ hắn chủ có trông chờ và đặt hi vọng cũng như đánh cược vào quá trình đột phá của tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu trong một ngày nữa sẽ kết thúc và ứng cứu, nếu không thì hắn chết chắc.

Trần Vô Hạo đương nhiên sẽ không bỏ bạn chạy lấy người rồi, đó là người bạn đồng hành quý giá của hắn, hắn cũng chẳng phải thể loại người sẽ làm ra hành động như vậy, nếu như Bạch Thanh Khâu không đột phá kịp thời thì hắn chỉ đành bỏ mạng ở đây rồi...

Nhưng hắn không có hối hận vì đã liều mạng bảo vệ vị đồng đội này, vị "bằng hữu" này của hắn.

Cuộc chiến giữa hắn Trần Vô Hạo và lũ người Linh Đạo Sơn này đúng như dự liệu của bản thân hắn là đã làm ra động tĩnh gây nên dự chú ý và e ngại của đám yêu thú bén mảng tới gần đây không dám manh động gì.

Dù thông qua linh thức cảm nhận có thể thấy trong đám yêu thú này có cả những con Siêu Phàm Cảnh cấp độ cao hơn không ít nhưng có vẻ lũ này định đợi trận chiến đến hồi kết khi mà đôi bên đều bị thương và tổn thất rồi ngư ông đắc lợi, vừa làm thịt được 4 tên tu sĩ nhân loại lại vừa chiếm bảo vật...

Cả hai đều là "nguyên liệu" tốt để gia tăng tu vi của đám yêu thú bọn chúng đấy.

Có chút là lạ ở chỗ hắn chẳng thấy có chút tung tích khí tức hay sự hiện diện nào của yêu thú trên Siêu Phàm Cảnh xuất hiện ở gần đây cả.

Có thể là chúng ở xa hơn, nằm ngoài phạm vị cảm nhận được bằng linh thức của Trần Vô Hạo nên hắn không thấy được, hoặc có thể là động tĩnh của "bảo vật" này chỉ gây nên ham muốn tranh đoạt của đám yêu thú Siêu Phàm Cảnh trở cuống mà thôi, còn cao hơn thì bọn chúng lại chẳng quan tâm nên đã không mò đến đây rình rập thậm chí cường thế xông ra cướp luôn.

RẦM RẦM RẦM...

KENG KENG KENG...

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

Trận chiến vẫn cứ thế căng thẳng mà diễn ra, không bên nào nhượng bộ bên nào, hoàn toàn dùng hết sức mà đánh...

...

ĐÙNG

KENG

"Phụt... Ha...ha...ha..." Trần Vô Hạo trại qua thêm một ngày sau, tình trạng bây giờ đã suy kiệt đi rất nhiều, hơi thỏ nặng nhọc, vết thương chằng chịt máu me, thổ huyết nhiều lần đến rát cả họng, tình cảnh đang cực kỳ nguy thảm...

Hắn đã chẳng còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa rồi.

"Đến đây là kết thúc rồi tên khốn kiếp! Linh Huyền Quyền!" Tên Siêu Phàm Tam Trọng gào rống vang vọng, xông ra phía sau tung ra một quyền toàn lực như để xả hết mọi giận giữ của mình nhắm thẳng vào lưng của Tràn Vô Hạo mà đấm thẳng tới...

Suốt 4 ngày 4 đêm qua bọn hắn cứ liên tục bị tên khốn kiếp này giữ chân ở đây, bọn hắn đã toàn lực vây đáng mà vẫn để cho tên đó chiến ngang tay với phía bên mình, liên tục bị cầm chân ở đây trong khi bảo vật thì gần ngay trước mắt khiến hắn muốn phát điên.

Lúc này chứng kiến Trần Vô Hạo đang một lần nữa bị hai vị sư đệ của mình kiềm hãm mà lộ ra sơ hở, lại dở tay dở chân không cách nào để phòng thủ nên đã lợi dụng lợi thế mà hai tên sư đệ của mình đã "khổ công" tạo ra này mà xuất ra toàn bộ sức mạnh có thể của mình mà đánh tới.

Trần Vô Hạo vốn đã rất đuối sức rồi, linh lực trong đan điền chẳng còn đủ nổi 1 thành, vết thương chỗ nông chỗ sâu làm hắn mất không ít máu khiến tên này đầu óc càng lúc càng khó suy nghĩ thông suốt hơn, chẳng còn sức mà phản ứng mà né tránh hay chống đỡ một quyền kinh khủng kia nữa...

ĐÙNG

Rắc...

"Khục...phụt!" Trần Vô Hạo bị đấm trực tiếp vào lưng khiến hắn bị đánh bay ra xa cả chục mét, tiếng xương cốt gãy vang lên nghe mà thảm, miệng khô khốc và rát cả họng nay lại phải thổ huyết thêm lần nữa càng khiến hắn đau đớn hơn, chẳng biết lúc này mở miệng hắn có nói được chữ nào không nữa.

Hắn cố gắng gượng dậy, dùng thanh kiếm của mình làm điểm chống để khuỵu chân đứng lên, nhưng hắn đã mất quá nhiều sức, lại vừa lĩnh thêm một đòn kinh khủng vừa rồi, đã chẳng còn có thể đứng lên nổi nữa, chỉ có thể giữ nguyên tư thế đứng chống một chân như vậy.

Ba tên phía đối địch chứng kiến thảm cảnh của Trần Vô Hạo mà không khỏi nhếch mép nở một nụ cười gằn đắc thắng và khoái ý, dù chúng cũng bị thương không nhẹ nhưng ưu thế số đông khiến họ không bị gặp phải thảm cảnh như hắn.

Bọn họ từng bước chậm rãi mà tiến lại gần Trần Vô Hạo bao vây Trần Vô Hạo lại để đề phòng cho trường hợp kẻ vô danh này vẫn còn bản lĩnh và thủ đoạn nào đó chưa tung ra.

"Sao nào? Trước đó bị đánh ngã vẫn thấy tiểu tử ngươi còn sung sức lắm, nhất quyết đòi liều mạng cản đường bọn ta cơ mà, sao không thấy ngươi đứng lên chiến tiếp nữa?" Tên Siêu Phàm Nhất Trọng bết bát nhất trong đám cực kỳ thích thú nhìn kẻ đã khiến hắn thành ra tình trạng hiện tại thảm hại như vậy, đùa cợt nói.

"Đây chính là cái giá phải trả khi dám ngu xuẩn đắc tội với Linh Đạo Sơn chúng ta, để ta xem xem ngươi còn có thể làm gì với thảm trạng như hiện tại!" Tên Siêu Phàm Nhị Trọng tâm trạng cũng chẳng khác vị sư đệ của mình, hài hước tóm lấy khuôn mặt đầy máu và tái nhợt của Trần Vô Hạo dí sát lại gần hắn mà nói.

"Chơi đùa thế đủ rồi, chúng ta còn phải đi lấy bảo vật, không còn thời gian để chơi với ngươi nữa đâu, chuẩn bị chịu chết đi!" Sư huynh của hai kẻ nói trên là tên Siêu Phàm Tam Trọng khoanh tay đứng sừng sững trước mặt Trần Vô Hạo mà trầm giọng lại đầy ý cười mà nói...

Hắn hiển nhiên là người ít bị thương và tiêu hao ít nhất ở đây, trận chiến chủ làm hắn hao hụt một nửa lực lượng mà thôi.

"Cứ để chúng ta cho ngươi một cái chết thảm nhất mà cũng ít đau đớn nhất!" Tên Siêu Phàm Tam Trọng nói tiếp, sau đó liếc mắt ra hiệu cho hai tên sư đệ của mình.

Cả hai tên đều lập tức hiểu ý, nụ cười trên mặt bọn chúng lại càng thêm ngoan độc hơn...

Trong lúc bước đến và nói nói mấy câu, mấy tên này đã khôi phục được chút linh lực nhờ viên đan dược hồi phục cuối cùng chúng có, đẳng cấp cũng thấp nên không hồi phục được bao nhiêu, dù sao thì dù là đệ tử nội môn nhưng cũng phân đãi ngộ đệ tử tuỳ cảnh giới, mà bọn hắn là tầng thứ thấp nhất.

Ba kẻ này đồng loạt sử dụng đến sở trường của mình, tên Siêu Phàm Tam Trọng thì vung nắm đấm cuồn cuộn cơ bắp của mình lên, tên Siêu Phàm Nhị Trọng thì nâng cao lên thanh kiếm trong tay mình và tên Siêu Phàm Nhất Trọng thì nhấc một bên chân của mình lên...

Mỗi kẻ chọn một mục tiêu trên thân thể của Trần Vô Hạo mà công đến, quyền vào đầu, kiếm vào cổ và chân vào bụng, 3 tên cùng đồng loạt hét to tên chiêu thức của mình mà xuất thủ động cước...

"Linh Huyền Quyền!"

"Linh Huyền Cước!"

"Địa Lực Toái Phá Trảm!"

Vù vù vù...

Lần này để cho hả giận mà bọn họ đều dốc ra toàn lực, vận hết sức lực mà bản thân có thể để "bắt nạt" một tiểu tốt Siêu Phàm Nhất Trọng.

Chỉ là tên tiểu tốt này có thực lực bất phàm đến mức một lúc vượt cấp chống đỡ cân cả ba người bọn hắn suốt mấy ngày mấy đêm trời "mà thôi".

Vào cái khoảng khắc mà quyền sắp đấm nát đầu, kiếm sắp chạm cổ mà chém phăng đi và cước sắp đá thủng người, thì hết sức bất ngờ...

Dị biến dột ngột phát sinh....

ẦMMMM

Một âm thanh chấn động đại địa thiên không, mây trên trời bị tản đi, mặt đất bị rung chấn, hồ nước bị dao động đến dậy sóng, thác nước bị cắt mất một đoạn bởi một làn sóng xung kích xuất phát từ bên trong thác nước ra rồi lại chảy tiếp, rừng cây thì cũng bị làn sóng xung kích khủng khiếp đó làm cho chúng nghiêng ngả lao xao...

Grào...! Rống...! Gáy...! Hú...! Ngao...!

RẦM RẦM RẦM...

Phành phạch phành phạch...

Loạt soạt loạt soạt...

Cơ chấn động kinh khủng này cũng làm kinh động vô số yêu thú vốn đang rùng rập gần đây ở bên trong rừng, khiến cho chúng vô cùng hoảng loạn mà điên cuồng gầm rú thi nhau bỏ chạy, cảnh tượng trong rừng lúc này náo loạn vô cùng.

Động tĩnh này tạo ra một luồng khí tức mạnh đến mức đến cả đám yêu thú Siêu Phàm Cửu Trọng thậm chí có những tên chỉ còn một bước là đột phá Thông Linh Cảnh đang kiếm cơ duyên đột phá mà tìm đến đây cũng phải kinh hoảng sợ hãi mà không ngoại lệ bỏ chạy theo...

Những điều nói trên này chứng minh rằng tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu đã đột phá hoàn tất rồi, mau sau khi đột phá chính là Siêu Phàm Bát Trọng nhưng sức mạnh của nó dường như còn mạnh hơn cả cảnh giới của nó nữa...

Hẳn là sẽ chiến được một trận với Thông Linh Cảnh đi?

Cái này có khả năng phần nào đó là nhờ vào huyết mạch chủng tộc Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ của nó, giúp cho tiểu hồ ly có tư chất và sở hữu sức mạnh hơn bình thường...

Điều này cũng sẽ lý giải được tại sao từ khi mới là Siêu Phàm Nhất Trọng mà tốc độ của nó đã có thể sánh ngang với Siêu Phàm Tứ Trọng mà chạy trốn được dưới sự truy sát của con Kim Uyển Đại Xà cảnh giới Siêu Phàm Tứ Trọng kia.

Mà nhờ có động tĩnh này cũng khiến cho ba tên nội môn đệ tử của Linh Đạo Sơn trong thời khắc sắp sửa đắc thủ thì liền hoảng hốt mà khựng lại đòn công kích của mình, dồn hết lực chú ý vốn tụ tập trên thân Trần Vô Hạo sang phía thác nước, nhờ vậy mà hắn nới thoát được một kiếp.

"Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bảo vật xuất thế này còn tự động thăng cấp hay gì?!" Tên Siêu Phàm Nhất Trọng không nhịn được nêu ra thắc mắc của mình, ánh mắt hắn từ đầy ý cười trở thành vô tận tham lam.

"Hoặc cũng có thể là thêm một bảo vật khác lớn mạnh hơn xuất thế cùng một chỗ với món bảo vật trước đó." Tên Siêu Phàm Nhị Trọng thì thử nói ra suy đoán khác với vị sư đệ của mình, sự tham lam hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.

"Đến tận nơi xem thì chẳng phải liền biết rồi sao? Tên này mất quá nhiều máu, cũng chỉ còn lại chút hơi tàn mà thôi, cứ vứt ở đây một lúc để hắn chết dần chết mòn, chúng ta bây giờ đi lấy bảo vật!" Tên Siêu Phàm Tam Trọng nhe răng nhếch mép cười cười nói.

"Haha, được!" Hai tên sư đệ của hắn cùng lúc gật đầu nhất trí, liếc mắt nhìn Trần Vô Hạo một cái rồi quay đic chuẩn bị theo bước của sư huynh mà đi...

"Đi!" Tên sư huynh của cả bọn ra hiệu lệnh, đang chuẩn bị bước ra một bước chân đầu tiên...

ẦM

Cực kỳ đột ngột, một luồng uy áp bá đạo bất chợt giáng thẳng xuống đầu của cả ba kẻ đó, khiến chúng không kịp trở tay trở chân gì mà nằm bẹp dí ôm thảm cỏ xanh dưới mặt đất, cố gắng ra sao vẫn hoàn toàn không thể cử động được nổi, trong khi đó Trần Vô Hạo vẫn đứng một chân như vậy, chẳng hề bị ảnh hưởng gì.

"Ư...ư ư... Lại chuyện gì...xảy ra nữa vậy?!" Tên Siêu Phàm Nhất Trọng chịu phải ảnh hượng nặng nhất trong cả đám vì tu vi thấp nhất, nhưng hắn vẫn nhanh nhảu cái miệng của mình mà kinh dị hỏi.

"Ư... Ngươi hỏi bằng thừa...có trời mới biết được...!" Tên Siêu Phàm Nhị Trọng bị ảnh hưởng ít hơn nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu, gượng giọng mà nói.

"Uy áp bậc này...cũng phải Siêu Phàm Bát Trọng đến...Cửu Trọng, thậm chí...là Thông Linh Cảnh!" Tên Siêu Phàm Tam Trọng run giọng phán đoán nói.

Trần Vô Hạo trông thấy cảnh tượng đám người này bị như vậy, lại dựa vào động tĩnh khi nãy thì dù có đang bị thương nặng và hơi mơ hồ thần trí thì vẫn có thể phán đoán được...

"Là ngươi sao, Tiểu Bạch?" Hắn khàn khàn giọng mà mấp máy nói không ra tiếng, miệng hắn run run mà nhếch lên một nụ cười nhu hoà mà yếu ớt.

Xoẹt...

BÙM

Mà ngay sau đó, trong khi mà ba kẻ kia vẫn còn đang hoang mang chưa hiểu rõ được chuyện gì xảy thì ba cái thủ cấp đã đứt lìa khỏi cổ mà văng lên không trung, sau đó chẳng biết nguyên nhân hay lực lượng gì mà đồng loạt nổ tung thành huyết vụ, uy áp khủng khiếp theo sau đó cũng kết thúc.

Chênh lệch cảnh giới chính là đáng sợ như vậy, có thể dễ dàng diệt sát kẻ có tu vi thấp hơn mà chẳng thể thấy rõ động tác, gần như vô thanh vô tức cứ thế mà để đối phương chết mà chẳng hề hay biết tại sao mình chết.

Trần Vô Hạo run run cái đầu mà ngẩng lên, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp màu trắng xoá hơn cả tuyết mùa đông, lại trông có vẻ đáng yêu nhưng toát lên một chút khí chất cao quý thanh thoát nào đó...

Thân ảnh kiều tiểu trước đó của Bạch Thanh Khâu nay đã lớn hơn một chút, nhưng vẫn trông như một cục bông mà dường như còn mềm mại hơn khi mà cái đuôi hồ ly trắng xoá ấy vốn là nơi mềm mại mượt mà nhất nay nó lại càng hơn thế, khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng muốn ôm lấy mà tận hưởng.

Đây chính là hiệu quả sau khi đột phá đến Siêu Phàm Bát Trọng - Thoát Thai, đúng với cái tên gọi, là tu sĩ hay yêu thú sau khi đạt đến cảnh giới này sẽ như được lột xác hoàn toàn vậy.

Nhìn sự mềm mại trước mắt, chỉ có thể tiếc hận là, Trần Vô Hạo nay đã tàn tạ quá rồi, chẳng còn sức mà giang tay ra ôm lấy tiểu hồ ly nữa, chỉ có thể mỉm cười gắng nói cho ra tiếng và trơn tru nhất có thể:

"Chúc mừng ngươi đã đột phá thành công..."

Phịch...

Nói xong, hắn cũng kiệt sức mà bất tỉnh ngã ra đất...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.