Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Thú Đấu Trường

Tiểu thuyết gốc · 3196 chữ

Thời gian thấm thoắt mà qua mau, Trần Vô Hạo sau khi tới chi nhánh Đế Tài Các ở Thương Vũ Đế Quốc mà ngắm nghía quan sát cũng như thuê một căn phòng ở thì đã cùng tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu tiếp tục dao chơi quanh đế quốc này.

Từ khi đó đến nay, cả hai đã cùng trải qua 3 ngày trời thăm thú, hiện tại hắn và tiểu gia hoả khả ái này đang dừng chân ở ngay trước một kiến trúc khổng lồ còn to lớn hơn gấp mấy chục lần chi nhánh Đế Tài Các và cũng phải bằng 4 phần của lâu đài đế quốc.

Nơi này nằm ở phía đầu bên kia của toà lâu đài khổng lồ hay còn được gọi là Thương Vũ Hoàng Cung ngay đối diện với Đế Tài Các, nó được xây dưng theo một hình vòng tròn với kiến trúc đồ sộ khống kém gì toà lâu đài, bởi vì cả hai đều được xây dựng nên từ cùng một loại chất liệu, cùng một số lượng lớn nhân công và người chủ trì xây dựng chính là hoàng tộc!

Địa điểm này có thể nói là được hoàng tộc của mấy vạn năm trước cho thực thi xây dựng làm thú vui không chỉ cho bản thân mà còn cho người dân đất nước và đủ mọi loại tu sĩ từ bên ngoài đến đây hưởng ứng, và nó đã tồn tại từ khi đó đến bây giờ.

RẦM RẦM RẦM

GRÀOOO...

RỐNGGG...

GÁYYY....

"Đánh tiếp đi!"

"Khôngggg! Tiền của ta! Thua hết rồi!!"

"Hay lắm, ta phát tài rồi!!"

"Ngoạ tào! Tên kia mạnh quá vậy?!?!"

"Chiến! Chiến! Chiến!"

"..."

"..."

"..."

Mới chỉ đứng từ phía bên ngoài đã có thể nghe thấy vô số âm thanh đinh tai nhức óc nối liền không dứt, tiếng vỗ tay hò hét, tiếng cổ vũ huyên náo, tiếng mắng chửi vì thua cược,... hỗn tạp đan xen lẫn nhau và âm thanh như chiến đấu và phá huỷ gì đó, còn có cả tiếng của rất nhiều yêu thú khác nhau gầm rú vang vọng liên miên bất tuyệt, phải nói là nơi này còn náo nhiệt hơn gấp nhiều lần so với sự đông đúc tấp nập ở phía Đế Tài Các.

"Nghe ra thì có vẻ như là nơi này đang diễn ra các cuộc chiến đấu với rất nhiều khán giả xem, lại còn hình như có cả đặt cược các kiểu nữa nha? Chắc hẳn đây chính là Nhân Thú Đấu Trường trong lời ngững người ở đây bàn tán rồi." Trần Vô Hạo âm thầm suy nghĩ, nhất thời cảm thấy ngập tràn hứng thú.

Đúng vậy, kiến trúc hình tròn khổng lồ đồ sộ không có mái này có tên gọi là Nhân Thú Đấu Trường, là một trong những đấu trường nổi tiếng nhất của cả Đông Uyên Đại Lục này với các loại hoạt động khiêu chiến, giao đấu giữa người với người, thú với thú, người với thú,... và thậm chí còn có cả sinh tử chiến.

Đương nhiên đúng như Trần Vô Hạo vừa nghe và nghĩ đến, nếu đã là một dạng dịch vụ giải trú thi ở đây sẽ có cả dịch vụ cá cược tiền bạc hoặc tài sản, cược thắng thì ăn lớn mà cược thua thì coi như mất, được ăn cả mà ngã thì về không, một trong những trò chơi giải trí may rủi phổ biến nhất trong tu chân giới này.

Đương nhiên khán giả đến xem đặt cược và được lợi thì kẻ khiêu chiến ở phía dưới nếu mà giành chiến thắng thì cũng sẽ được lợi không ít, thậm chí người khiêu chiến còn có thể tự đặt cược bản thân mình giành chiến thắng để được lợi nhiều hơn nữa nha.

Người khiêu chiến thường sẽ được xếp đối thủ cùng cấp với hắn, còn nếu có kẻ nào tự tin có khả năng chiến vượt cấp thì cũng có thể yêu cầu với phía ban tổ chức và chủ trì, nếu giành chiến thắng thì lợi tức thu lại lại càng tăng cao thêm nữa.

Mà Nhân Thú Đấu Trường này cũng được đông đảo các tu sĩ chọn làm nơi giải quyết ân oán giữa hai bên hoặc là so tài thử sức với kẻ mạnh để tăng kinh nghiệm mà còn có thêm lợi ích nếu chiến thắng.

Tại Nhân Thú Đấu Trường hay bất cứ hình thức giải trí nào tương tự thế này đều mang lại lợi tức cực lớn mà người bình thường buôn bán hay giao dịch đồ hoặc làm các loại nhiệm vụ nhận thưởng cũng không thể làm được...

Và dĩ nhiên là người tham gia được lợi thì phía tổ chức quản lý hay nói chính xác hơn chính là hoàng tộc Thương Vũ Đế Quốc lại càng thu được doanh nhu lớn hơn, và họ đã lợi dụng điều này để xây dựng nên một đế quốc khổng lồ với thứ hạng đạt tới Nhị Cấp Thế Lực!

Không thể không nói đám hoàng tộc này có đầu óc rất biết kinh doanh và phát triển, nếu không thì đã không có một Nhị Cấp Thế Lực mang tên Thương Vũ Đế Quốc đại danh đỉnh đỉnh đứng sừng sững trên Đông Uyên Đại Lục, vang danh Hằng Nguyên Tinh Cầu!

Lại phải trả phí 50 Cực Phẩm Linh Thạch phí vào đấu trường, nhìn hàng trăm vạn ghế ngồi trên khán đài chật kín chỗ mà không làm khó được vô số người đừng xem, tại bên dưới võ trường là rất nhiều sàn đấu riêng biệt, nơi đang diễn ra các cuộc chiến sinh tồn khốc liệt giữa người và thú, người với người hay thú với thú, mồ hôi và máu tươi của hai bên hòa lẫn vào nhau tạo thành mùi vị kích thích khứu giác mãnh liệt.

Trần Vô Hạo đảo mắt quan sát tất cả, hắn thấy có tu sĩ thành công diệt sát yêu thú trong cùng cấp đang được vô số khán giả tung hô hò reo, cũng chứng kiến có nhân loại bị kẻ đồng cấp tàn nhẫn cầm đao chém đứt đôi thành hai nửa ngay tại chỗ, thấy có những co yêu thú bại trận bị đối thủ ăn thịt nhai ngấu nghiến trong ánh mắt hưng phấn của vô số người, hoặc là có những kẻ đang quỳ gối khóc lóc nhận thua bị vô vàn người chế giễu,...

"Quả thực là một hình thức vừa giải trí vừa thu nhập cao một cách nhanh nhất, thú vị a!" Trần Vô Hạo gật đầu cảm thán một câu, càng lúc hắn lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.

Tên này tuy nói là thích nhàn hạ nhưng đôi khi vẫn muốn có chút hình thức giải trí nào đó để giết thời gian tốt nha, bình thường đi săn yêu thú với nấu nướng mãi cũng chán, ở đây cũng là giết yêu thú nhưng còn được chiến đấu với tu sĩ cùng cấp nữa, vừa học hỏi được thêm nhiều thứ kinh nghiệm và kiến thức mới mẻ mà lại vừa có thể thu lợi nếu như chiến thắng, quá tuyệt vời còn gì.

Chỉ có duy nhất cái rủi ro là bị đối thủ "lỡ tay" giết chết trên chiến đài thôi, đến khi đó thì không những mất tài sản mà cũng mất luôn cả cái mạng.

"Chắc ta cũng phải tham gia làm vài trận mới được!" Trần Vô Hạo cười cười nói.

Thật ra hắn cũng muốn cho tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu tham gia, bất quá vẫn có chút lo lắng sẽ có những tên có ý đồ xấu nảy sinh lòng tham muốn ỷ thế cướp Tiểu Bạch quý giá của hắn, đến khi đó thì khó rồi, thế nên trước khi tiến vào Nhân Thú Đấu Trường hắn đã để nó uỷ khuất mà ở lại gian phòng thuê trong Đế Tài Các mà tới đây.

Biết làm sao được, bởi vì riêng yêu thú dạng hồ ly đã hiếm thấy rồi mà đằng này Bạch Thanh Khâu còn là chủng loài hồ ly quý hiếm, lộ ra thì rất khó tránh có kẻ mang ý đồ xấu, chứ không thì Trần Vô Hạo dám cá là nó sẽ đòi tham gia cho xem.

Thế là hắn đã đi tới sảnh chính nơi dành cho các tu sĩ có nhu cầu tham gia khiêu chiến, lại phải trả thêm 10 Cực Phẩm Linh Thạch làm chi phí đăng ký, phương pháp kiếm tiền của đám hoàng tộc thật là biết thừa cơ kiếm lợi nha.

"Ngươi cứ tiến vào trong, thủ tục tham gia khiêu chiến yêu thú hay tu sĩ và cá cược đều do Quản Sự của Nhân Thú Đấu Trường chúng ta quản lý!" Một lão già phụ trách thu phí đăng ký đưa tay ra hiệu đi theo hướng đó rồi nói.

"Đa tạ tiền bối!" Trần Vô Hạo chắp tay nói, theo hướng lão chỉ mà tiến vào...

Không gian bên trong sảnh chờ này được xây sâu dưới lòng đất, mặc dù diện tích rất lớn nhưng bốn phía xung quanh được bao phủ bởi các bức tường gây nên cảm giác khá ngột ngạt.

Nơi này rõ ràng cũng đang có rất nhiều người đang cùng uống rượu hay đánh cờ bạc, có mấy tên tay còn ôm lấy kỹ nữ vuốt ve liên tục trên cơ thể nhơ nhuốc uốn éo của các nàng, nở nui cười rất đáng khinh bỉ.

Hoặc là những tên ẻo lả nhưng trông khá nguy hiểm, có lẽ là dạng thích giấu nghề, hoặc mấy tên cơ bắp cuồn cuộn cực kỳ kiêu ngạo nhưng còn yếu hơn tên ẻo lả, có vẻ là dạng thùng rỗng kêu to.

Trần Vô Hạo tiến vào cũng chẳng gây ra sự chú ý gì mấy, dù sao thì nãy giờ vẫn có rất nhiều kẻ tiến vào, hắn chỉ là một trong số đó thôi.

Nhưng cũng có vài kỹ nữ hai mắt lấp loé nhìn lấy hắn, cũng thấy tên này khá anh tuấn mà bị thu hút...

Hoặc có mấy gã nam nhân nhếch miệng ý vị, hai mắt hiện lên vẻ khinh thường, khi cảm nhận được khí tức của Trần Vô Hạo yếu hơn bọn họ...

"Vị công tử này, có muốn thiếp thân bồi một đêm hay không? Chỉ cần 100 Cực Phẩm Linh Thạch mà thôi nha!" Một nữ nhân tu vi Võ Đạo Lục Phẩm ăn mặc thiếu vải, bộ ngực to tròn như muốn lộ hết ra ngoài tiếp cận hắn, liếm liếm khoé môi lẳng lơ nói.

Mà cái tên gặp qua dạng nữ nhân cao quý tuyệt sắc như Nguyệt Minh Không, Hữu Cầm Thanh Nhã và...mẫu thân hắn thế này, lại vốn đến đây để "chơi" thì đương nhiên sẽ không nhìn mấy nữ nhân "kiểu này" vào nổi nửa con mắt hắn, lạnh lùng lướt qua nàng.

"Hừ!" Nữ nhân lẳng kia lơ không hài lòng hừ một tiếng, tiếp tục đi tìm "túi tiền" khác...

"Vị công tử này có cần tiểu nhân giúp đỡ gì không?" Một thanh niên mặc y sam lịch sự đến khom lưng nói, có vẻ hắn là phục vụ ở đây.

"Tại hạ muốn gặp Quản Sự ở đây để đăng ký khiêu chiến!" Trần Vô Hạo không nhanh không chậm nói.

"Vậy xin hãy đi theo ta!" Thanh niên gật đầu một cái nói, lập tức gật đầu dẫn Trần Vô Hạo tới khu vực phụ trách.

"Người này gọi Cửu tỷ - Cửu Thanh, Quản Sự của Nhân Thú Đấu Trường chúng ta!" Thanh niên phục vụ chỉ vào một nữ tử xinh đẹp tuổi tầm 30 giới thiệu.

"Công tử muốn đăng ký chiến?" Cửu Thanh thân khoác áo có viền lông sói hứng thú nhìn hắn, nàng phóng khoáng ngồi gác chân lên bàn, để lộ cặp chân dài săn chắc trắng như đánh phấm, là một nữ nhân có tu vi Chân Nguyên Trung Kỳ.

"Đúng vậy." Trần Vô Hạo gật đầu xác nhận.

"Vậy được rồi, tu vi của công tử là Siêu Phàm Nhất Trọng, có thể khiêu chiến Siêu Phàm Nhất Trọng yêu thú trở xuống..." Cửu Thanh nói tiếp.

Trần Vô Hạo gật đầu hiểu ý, sau đó Cửu Thanh lấy ra một hợp đồng đưa cho hắn...

Cầm lấy hợp đồng nghiêm túc đọc, bên trên phổ biến một số nội dung như việc người khiêu chiến sinh tử tự chịu, Nhân Thú Đấu Trường sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, hay nếu chiến thắng sẽ nhận được bảy phần linh thạch đặt cược của khán giả, còn lại ba phần thuộc về Nhân Thú Đấu Trường...

Hay đúng hơn chính là cho hoàng tộc, nhưng có lẽ họ sẽ không lấy hết để còn chi phí chi trả cho hoạt động của đấu trường.

Mà trường hợp người khiêu chiến chết trên chiến đài thì toàn bộ mười phần đặt cược của khám giả sẽ thuộc về Nhân Thú Đấu Trường luôn, đây là điều hiển nhiên.

Trần Cổ Dương trầm ngâm, đám hoàng tộc này thủ đoạn có chút cao minh, bản thân chỉ đứng ra làm trung gian cá cược, dù trường hợp nào xảy ra cũng thu về tràn túi tiền...

Bất quá người ta có uy tín, lại có sân chơi, cũng không ép buộc ngươi phải chơi thế nào, đôi bên của ai thì người đấy tự thân tự túc.

Trần Cổ Dương cắn nhẹ đầu ngón tay, tiến hành ấn vào điều khoản hợp đồng bằng máu...

"Không biết công tử muốn khiêu chiến yêu thú hay tu sĩ cấp độ nào?" Thấy hắn hào sảng dứt khoát chấp nhận hợp đồng, Cửu Thanh liếm môi quyến rũ hỏi.

"Vậy thì Siêu Phàm Nhị Trọng yêu thú trước thử xem!" Trần Cổ Dương không nghĩ ngợi chắc nịch nói.

"Ồ, công tử muốn lấy tu vi Siêu Phàm Nhất Trọng khiêu chiến vượt cấp Siêu Phàm Nhị Trọng yêu thú sao? Vậy tiền cược sẽ nhận được nhiều hơn nhỉ?

Cửu Thanh hơi ngạc nhiên với quyết định mạo hiểm của Trần Vô Hạo, bất quá vẫn gật đầu, tu sĩ vượt cấp chiến đấu không phải là chưa từng xuất hiện, nàng cũng không bất ngờ nhiều lắm, chỉ là hy vọng thiếu niên này có thực lực như lòng tin của hắn thôi.

Bốp bốp

Cửu Thanh nhẹ vỗ vỗ bàn tay ngọc, một tên phục vụ mặc tro sắc y phục tiến đến cúi đầu cung kính chờ lệnh.

"Ngươi đi xếp trường đấu số 6 cho vị công tử này, yêu thú Siêu Phàm Nhị Trọng." Cửu Thanh chỉ vào Trần Vô Hạo căn dặn tên phục vụ.

"Tuân lệnh!" Nam nhân mặc tro sắc y phục cung kính chắp tay xoay người rời đi.

"Được rồi, mời công tử nghỉ ngơi chờ đợi, khi trận đấu bắt đầu sẽ có người mời ngươi lên đài!" Cửu Thanh hướng Trần Vô Hạo quyến rũ nói.

Trần Vô Hạo gật đầu, từ đầu đến giờ chẳng hề chớp mắt chúng chiêu quyến rũ của Cử Thanh lấy một cái, nhưng hắn lại chợt hỏi:

"Vậy tại hạ có thể đi đâu để đặt cược?"

"Ồ? Công tử còn muốn tham gia cá cược? Vậy ngươi cứ đi thẳng theo hướng này là tới. Mà không biết là công tử muốn cược ai hay yêu thú nào thế?" Cửu Thanh ồ một tiếng tò mò hỏi, tay ngọc chỉ về một hướng.

"Cũng chẳng phải điều gì không thể nói, ngoài ta ở đây thì còn ai để cược nữa đâu chứ?" Trần Vô Hạo mỉm cười thản nhiên nói.

"Công tử muốn tự cược bản thân chiến thắng sao? Chắc hẳn công tử rất có tự tin nhỉ?" Cửu Thanh lại "hơi" ngạc nhiên thêm một lần nữa, dù cũng có rất nhiều tu sĩ đặt cược bản thân thắng nhưng chưa thấy tên nào cược bản thân khi đấu vượt cấp cả, trừ mấy tên thiên tài hoặc tu vi cao, chứ mới Siêu Phàm Nhất Trọng như hắn thì chưa từng thấy.

"Haha, cứ phải xem vận may của ta thôi. Đa tạ đã chỉ đường, tạm biệt Cửu tỷ!" Trần Vô Hạo cười chắp tay nói rồi rời đi.

"Tiểu tử thú vị a..." Cửu Thanh nhếch môi cảm thán nói, quay người tiếp tục công việc của mình.

Sau khi đặt cược bản thân với 20 vạn Cực Phẩm Linh Thạch, Trần Vô Hạo đã tìm đại một chỗ ngồi trống nào đó để đặt mông xuống mà chờ đợi đến lượt mình.

Hắn không thể đặt cược cao thêm nữa nếu không sẽ gây nên sự chú ý và nghi ngờ khi mà một thanh niên vô danh tu vi chỉ Siêu Phàm Nhất Trọng lại có nhiều tài sản mà đặt cược như vậy.

Chờ đợi và chờ đợi, vì trước hắn có rất nhiều lượt đăng ký nên phải đợi khá lâu làm hắn phải tranh thủ ngồi tu luyện giết thời gian...

Cuối cùng, sau 8 ngày ngồi tu luyện và đợi chờ...

Bên ngoài đấu trường lúc này, mặc kệ âm thanh hỗn tạp ầm vang, một âm thanh thánh thót vang vọng mang theo linh lực gia trì truyền vào tai mỗi khán giả của vị nữ dẫn chương trình cất lên:

"Thưa các vị khán giả, khác quý, trận tiếp theo của trường đấu số 6 sẽ có cuộc khiêu chiến vượt cấp giữa một Siêu Phàm Nhất Trọng tu sĩ và Siêu Phàm Nhị Trọng yêu thú - Phong Nha Hổ! Tỷ lệ đặt cược là một phần 2, ai có nhu cầu đặt cược có thể lập tức vào quầy đăng ký!"

Âm thanh thông báo vang vọng khiến vô số khán giả lập tức hưng phấn hô hào:

"Lại có kèo mới sao? Ngon!"

"Một tu sĩ Siêu Phàm Nhất Trọng? Thú vị thú vị!"

"Lâu rồi mới xuất hiện Siêu Phàm Cảnh vượt cấp khiêu chiến a!"

"Phong Nha Hổ hung tàn vô cùng, dù đối với tu sĩ cùng giai cũng rất áp đảo, trước đó đã chiến thắng bốn trận đồng cấp liên tiếp rồi, không ngờ lần này còn có kẻ muốn vượt cấp khiêu chiến với đối thủ là nó?"

"Hừ, ngựa non háu đá mà thôi!"

"Tên này cũng thật xui xẻo a!"

"..."

"..."

"..."

Các âm thanh nghị luận liên tục vang lên, rất nhiều tu sĩ cau mày không biết đặt cược thế nào...

Mà Trần Vô Hạo lúc này cũng đã mở ra đôi mắt đang khép hờ tu luyện của mình khi có phục vụ đi gọi hắn.

"Đến lượt ta rồi sao?" Trần Vô Hạo thầm nghĩ, khoé môi hơi câu lên nụ cười hưng phấn...

Bắt đầu theo lối thông đạo mà đi ra chiến đài số 6...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.