Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về quê

Tiểu thuyết gốc · 1156 chữ

Buổi sáng ở thành phố Hoa Cương thật náo nhiệt, hàng ngàn người qua lại tạo nên cảnh tượng hỗn loạn trên đường phố. Thời tiết mùa hè nơi này cũng thật là nóng bức, mới bảy giờ sáng mà ánh nắng mặt trời đã chiếu khắp ngóc ngách khu phố nhỏ.

Trên chiếc giường lớn được đặt sát bên cửa sổ, nơi có ánh sáng chiếu vào gay gắt nhất của một căn biệt thự, có một cô gái nhỏ nằm ngủ nghiêng mặt đối diện với bức tường, bàn tay trắng với làn da mịn màng đang ôm chiếc chăn che phủ kín đầu.

Cộc! Cộc! Cộc!

Bỗng cửa phòng vang lên ba tiếng gõ, rồi im lặng một lúc, vậy mà không thấy trong phòng có động tĩnh. Người ngoài cửa kiên nhẫn gõ lại lần nữa vẫn không có bất cứ phản ứng gì xảy ra. Lúc này, người đứng ngoài đã mất hết đi sự nhẫn nại cuối cùng, nắm lấy vịn tay mở cửa ra. Một người phụ nữ tầm ngoài ba mươi tuổi đã có một vài nếp nhăn trên mặt nhưng không thể che dấu được khí chất cao quý của một nữ nhân quyền lực trong gia đình bước vào. Nhìn thấy người trước mắt vẫn còn nằm im bất động, người phụ nữ nhíu mày, lẩm bẩm vài câu trách móc. Sau đó, bước lên, kéo chiếc chăn ra khỏi người Tiểu Miêu xuống. Đôi lông mày lá liễu càng ngày càng nhíu lại, lộ ra cả nếp nhăn mờ nhạt của tuổi ba mươi, đôi môi không ngừng mấp máy lớn tiếng quát:

- Dậy! Có dậy không thì bảo.

Tiểu Miêu trên giường lúc này mới có động tĩnh, rướn người một cái rồi quay sang phía đối diện, co người lại như kiểu dáng em bé nằm trong bụng mẹ, trong khi đó, đôi mắt vẫn nhắm chặt, cái miệng nhỏ chỉ ậm ừ nói lại vài tiếng bằng giọng ngái ngủ:

- Umh. Mẹ cho con ngủ một lát nữa đi, vẫn sớm a~aa.

Chỉ thấy cơ mặt người mẹ giật lên mấy cái, bày tỏ sự bất lực và tức giận đã lên đến đỉnh điểm. Sau đó, bà bước lên mép giường, bỏ dép xuống, kéo chiếc quần ống rộng lên trên đùi, để lộ ra đôi chân trắng mịn. Chuẩn bị lực xong xuôi, bấy giờ, bà mới nhấc chân lên đạp một phát khiến cô lăn mạnh vào trong, đập đầu vào tường. Cảm giác đau đớn truyền đến bất ngờ, cô mới buộc lòng mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhó, một ta ôm bụng, một tay xoa chán, miệng nhỏ vừa xuýt xoa vừa nhỏ giọng oán trách:

- Aiza! Đau quá, mới sáng sớm mẹ đã làm như vậy, con tổn thọ mất thôi. Cuộc sống này thật là sóng gió quá đi mà.

Nghe đến đây, người làm mẹ như bà không thể nhin được quăng cho con gái một ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ, tiện tay cầm đống tất được chất đống ở cuối giường ném lên người Tiểu Miêu, sau đó để lại vài câu cằn nhằn rồi bước ra khỏi phòng:

- Con gái con lứa, lề mề lôi thôi, sau này có cún nó thèm yêu. Nhanh giặt đống này đi, xong mà còn sắp đồ về quê ngoại. Mày mà lề mề là bà đây cho mày ở nhà cả hè đấy.

Nghe mẹ ra chiếu chỉ, não như bị nhúng nước, cô đứng vài giây, sau khi não bộ đã load xong, trả về thông tin, Hà Tiểu Miêu mới giật mình hồi lại, miệng ngoác ra cười lớn, lấy đồ mang đi giặt, vừa đi vừa hát lại như gào suốt quãng đường, suýt thì bị em gái cầm chiếc gioi mây huyền thoại của bố ra đánh.

Đến giờ xuất phát, cả nhà kéo mỗi người một cái vali đi ra xe. Hôm nay, Hà Tiểu Miêu mặc một bộ đồ đen, theo phong cách đường phố, có phần bụi bặm, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai, đi thêm đôi giày cao cổ màu đen làm tôn lên làn da trằng hồng của cô. Đang trong tâm trạng vui vẻ, Tiểu Miêu bước đi với một phong thái rất chi là ngông cuồng, không thèm nhìn trước nhìn sau, lại còn vừa đi vừa gào toáng lên, khiến mấy người đi đường quay lại nhìn xem có chuyện gì xảy ra hay không nữa.

Thấy cảnh này, người bố nhịn không được lên tiếng răn đe:

- Con gái con lứa ăn mặc kiểu gì mà đen từ đầu đến chân như con quạ đen thế kia, xong lại cái tướng đi như kiểu ếch bị gãy chân này của mày có ngày ngã sấp mặt nha con.

Hà Tiểu Miêu giơ tay lên trời, xua xua ra hiệu không sao đâu. Nhưng trời không phụ lòng người, làm mệt nhọc lòng người khác quá sẽ có ngày gặp nghiệp quả không sai. Chả hiểu sao hòn đá to như vậy nằm ngay bên vệ đường mà Tiểu Miêu lại có thể vấp ngã được, đúng lúc này xe buýt vừa đến, bao nhiêu người bên cạnh cửa sổ quay ra nhìn.

Nhìn thấy một màn này xảy ra với con gái, hai ông bà bước nhanh đến bên cạnh, đỡ cô dậy, vừa xuổi bui bẩn, vừa hỏi:

- Có sao không con?

Hà Tiểu Miêu lúc này, trong lòng thật là cảm động, đưa đôi mắt lóng lánh ngước lên nhìn cha mẹ lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng trong lòng có suy nghĩ rằng, ngày thường bố mẹ chỉ hơi nặng tay với hai chị em tí thôi chứ thực ra bố mẹ thương hai chị em cô nhiều lắm, đại biểu như lúc này đây.

Thấy con gái không bị thương tổn gì, bậc cha mẹ như hai ông bà đây cũng không nén cười nữa, tiếng cười thanh thúy của hai người vang cả vào trong ô tô. Hai ông bà buông tay ra khỏi người Tiểu Miêu, lớn tiếng nói:

- Ôi sao tôi lại có đứa con đầy ngu muội thế này, tí lên xe đừng nhận chúng ta là cha mẹ nhá, xấu hổ quá đi à.

Sau khi nói xong, bà Hà nép vào người ông Hà, tỏ ra mình thật sự rất xấu hổ, sau đó ông Hà cười lớn, ôm vai bà Hà cùng nhau bước lên xe.

Từ đằng sau, Hà Mẫn Thư bước đến bên cạnh chị mình, vỗ vai hai cái rồi thở dài theo chân hai bậc phụ huynh lên xe, để lại Tiểu Miêu một mình đứng ngẩn người ra. Phải đến khi, bác tài xế gọi một tiếng nhắc nhở, cô mới hồi thần, phụng phịu đáng thương đi đến

ThậtThật sự là không có ai thương mình mà~à.

Bạn đang đọc Duyên Trời Đã Định Trốn Sao Kịp sáng tác bởi Diênvĩhằng

Truyện Duyên Trời Đã Định Trốn Sao Kịp tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Diênvĩhằng
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.