Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3512 chữ

Ta sinh ra và lớn lên ở thảo nguyên. Năm 18 tuổi ta được phong làm thống soái nắm giữ đội quân chủ chốt của thảo nguyên. Suốt hai năm qua ta luôn giữ sự bình yên vốn có của nơi đây không một kẻ địch nào có thể xâm lấn.

Năm 20 tuổi, đại khả hãn lệnh cho ta cầm quân xâm chiếm Đại Mạc. Trong lòng có chút không muốn nhưng lệnh của ngài ta không thể khước từ. Hôm đó cánh quân của ta tập kích khiến Đại Mạc trở tay không kịp đành rơi vào thế bị động. Quân ta tràn vào tàn sát toàn thành Đại Mạc, quân vương đành hai tay dâng thành cho ta. Hắn bảo ta tha cho con dân bách tính, ta nhận lời với hắn nhưng đại khả hãn nhất định sẽ không bỏ qua. Ta tuy nhận lệnh hành sự nhưng suy cho cùng họ cũng là những người vô tội, bấy nhiêu đây đã quá đủ rồi. Màu máu tươi đã nhuốm đầy cả bầu trời Đại Mạc, ta chẳng khác gì loài dã thú giết người không gớm tay, thân người hôi tanh toàn mùi máu. Ta không giết bọn họ nữa nhưng bắt tộc nhân của họ đem về làm nô lệ cho thảo nguyên xem như đã giữ lời hứa cũng không phụ lòng khả hãn.

Người của ta lần lượt dẫn những hoàng tộc Đại Mạc đem về thảo nguyên. Ta đứng giám sát bọn họ, từng người từng người một. Họ đi ngang đều nhìn ta bằng ánh mắt căm phẫn hận không thể đem ta phanh thây từng mảnh một. Ta biết tội ác của mình không thể dung tha nhưng ta không thể làm gì khác, ta liền mặc kệ bọn họ. Duy chỉ có một ánh mắt xuyên thẳng vào từng tất thịt tế bào làm ta không khỏi phát giác. Ánh mắt của nàng rất sâu lại hài hoà với vẻ đẹp mị vực của mình. Nàng cũng như họ, nàng rất hận ta. Nàng lướt qua ta rất nhanh nhưng cũng đủ để thấy ánh mắt thù hận của nàng. Ta nhìn theo bóng lưng của nàng khuất dần phía sau đám quân binh.

Ngày ta chiến thắng trở về, đại khả hãn mở tiệc ăn mừng và trọng thưởng rất nhiều cho ta. Những thứ đó ta không thiếu ta chỉ xin ngài ban nàng cho ta. Ta đem nàng về lều trại của mình, cởi trói cho nàng.

“Hiện tại, muốn chém muốn giết tuỳ ngươi”. Nàng không nhìn đến ta chỉ buông vài câu tuyệt vọng.

“Nếu ta muốn giết ngươi hiện tại ngươi đã không thể nói những lời này”. Ta cười nhạt với nàng.

Ta nâng mặt nàng lên để nàng nhìn ta. Nàng thật xinh đẹp. Nàng hất mặt ra khỏi tay ta, lại cúi đầu xuống. Ta cũng không ép nàng nữa chỉ bảo nàng ăn uống còn mình đi ra khỏi lều. Ta đứng ở một góc nhìn mọi người vui chơi tiệc tùng, ai nấy đều say khất còn mình vẫn cứ cô độc tịch mịch. Ta lại nhớ tới cảnh những bách tính vô tội kia đã chết dưới tay ta thế nào, nghĩ tới thôi đã không thể vui nổi nữa. Lại thấy những ngôi sao trên kia giống như sinh mệnh của những người đã chết dưới tay ta, chúng càng sáng rực bao nhiêu lòng ta lại ân hận bấy nhiêu. Suốt ngần ấy năm, ta chưa bao giờ được sống là chính mình. Ta như một con rối của thảo nguyên mặc người khác sai khiến, nghĩ lại chỉ biết tự cười bản thân mình.Tự do là gì, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu được.

Ta quay trở về lều lại thấy nàng đã nằm gục trên bàn, những mẫu bánh vụn vặt rơi rãi trên bàn, sữa cũng đã uống cạn. Nàng đã rất đói rồi lại còn cố tỏ ra ngoan cường như thế. Đáng yêu thì có tất nhưng đáng thương lại còn nhiều hơn. Ta lấy chiếc chăn lông đắp nhẹ nhàng lên người nàng để tránh làm nàng thức giấc. Ta muốn đối xử tốt để bù đắp cho nàng và cũng vì một ít tư lợi riêng của ta. Nhưng liệu nàng sẽ đồng ý sao? Đối với kẻ thù đã làm nước mất nhà tan, giữa hai chúng ta liệu có tồn tại được tình yêu sao?

“Tỉnh rồi sao? Ta có chuẩn bị thức ăn cho ngươi, ăn mau cho nóng”. Ta nói với nàng nhưng vẫn giữ vẻ mặt không quan tâm. Rồi ta lại rời lều vì ta biết nếu còn ở đó nhất định nàng sẽ không chịu ăn. Thật bướng bỉnh.

Ta và nàng cứ như thế, vẫn cứ giữ khoảng cách chủ tớ ngày qua ngày. "Tiểu Di" đây là tên của nàng cũng là lần đầu tiên nàng trả lời ta. Sau đó nàng cũng không nói với ta câu nào nữa. Ta vẫn mong một ngày nào đó nàng có thể bỏ xuống mối thù hận trong lòng. Nàng có thể gần ta hơn nữa để ta yêu thương nàng. Nàng hiện tại hận ta, ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc cố tỏ ra lạnh nhạt với nàng. Ta sợ phải đối tốt với nàng rồi nhận lại sự kinh bỉ của nàng. Ta đối với nàng là thật lòng thật dạ làm thế nào nàng mới có thể hiểu đây?

Thảo nguyên đã lập đông, ta theo khả hãn cùng các huynh đệ đi săn. Hôm đó ta săn được nhiều thú đem về làm nhiều món ngon cho nàng. Nàng có vẻ giống như một tiểu công chúa thích ăn nhỉ. Chỉ cần không có ta ở đấy nàng sẽ ăn hết, hôm nay cũng không ngoại lệ. Ta lại đứng ở ngoài lều.

"Ngươi không ăn sao?". Giọng nói quen thuộc nhưng cũng xa lạ vạn phần vang bên tai ta. Hóa ra là nàng, nàng chịu nói chuyện với ta rồi sao. Ta ngạc nhiên nhưng vui mừng lại nhiều hơn.

"Ta đã ăn cùng bọn họ rồi.". Ta xoay qua nói với nàng.

Một thân ngoài trời lạnh lẽo như vậy, nàng lại mặc đồ nô lệ không đủ ấm, ta bèn khoát áo choàng lông của mình cho nàng. Nàng từ chối, ta cũng đoán trước được nhưng ta vẫn một mực muốn nàng nhận nó.

"Ngươi tên gì?". Nàng rút người trong chiếc áo choàng hỏi ta. Đây là nàng chủ động hỏi ta, ta cũng không đoán được lúc này nàng đang nghĩ gì.

"A Nhĩ Đinh Chân, cứ gọi ta là A Chân". Ta đáp

Từ sau lần đó dường như khoảng cách của ta và nàng gần hơn. Nàng đã thông suốt rồi sao, chịu tha thứ cho ta rồi sao? Ta cũng không biết. Nhưng dù cho nàng muốn thế nào thì ta vẫn muốn bù đắp cho nàng. Ngày qua ta đối xử tốt với nàng như mọi khi, nàng đã không còn khước từ ta nữa. Nhưng để gọi là tình yêu thì vẫn còn thiếu rất nhiều.

Cũng đã một năm kể từ khi cuộc thảm sát Đại Mạc diễn ra. Đại khả hãn lại triệu kiến ta, ngài lệnh cho ta xâm chiếm các bộ lạc khác, khiến cho ta thật khó xử. Sở dĩ ngài muốn bọn chúng phục tùng thảo nguyên làm công cụ để để đánh xuống trung nguyên. Dã tâm của khả hãn rất lớn, ta đã nhìn ra từ lâu nhưng không ngờ lại đến sớm như thế. Ta không đồng ý với ngài, ngài nổi trận lôi đình với ta, bảo ta lui về lều để tự suy nghĩ.

Quả thật năm 10 tuổi ta đã được khả hãn chú ý đến. Năm đó ngài đón ta về chăm sóc dạy võ công cho ta. Ta lại được tin phụ thân và nương đã qua đời vì bệnh nặng. Đến cả nhìn mặt người lần cuối ta cũng không có cơ hội. Từ đó ta dốc công tập luyện để cống hiến cho thảo nguyên, làm cánh tay đắc lực của khả hãn tùy ngài sai khiến. Dân chúng trong thiên hạ chết dưới tay ta nhiều vô số, cho dù có nhảy xuống dòng Lăng giang cũng không rửa sạch tội. Nhưng giờ đây duyên số cho ta gặp được nàng, kể từ lúc thành Đại Mạc tan hoang đến nay, trong lòng ta lại trỗi dậy sự ân hận. Ta không muốn chiến tranh chém giết xảy ra nữa nhưng cũng không muốn phụ lòng của khả hãn. Đầu ta từng cơn đau nhói, chi bằng ta từ bỏ tất cả làm một con dân bình thường chu du tự tại ở thảo nguyên. Ta cũng không cần gánh trên vai trách nhiệm chết chóc này nữa.

Sau khi đã nghĩ thông suốt ta đến tìm khả hãn. Ta xin ngài cho ta từ chức nhưng ngài vẫn không đồng ý. Lần này ta đã hạ quyết tâm phải khiến ngài chấp nhận yêu cầu này. Khả hãn nhìn ta, vẻ mặt như đã biết tất cả nguyên nhân.

“Vì ả nô lệ đó sao?”

Ta bất ngờ khi ngài hỏi như vậy, làm sao ngài lại biết ta có tư tình với nàng. Ta thẩn người chưa kịp trả lời thì khả hãn đã lên tiếng tiếp.

“Xem như đây là việc cuối cùng ngươi làm cho ta, ta sẽ cho ngươi và ả toại nguyện sống bên nhau. Nếu không thì...Ngươi nên nhớ mạng của họ chính là do ta quyết định”.

Ta phải làm sao mới phải đây, đại khả hãn nếu chiếm được binh quyền của các bộ lạc khác nhất định sớm muộn sẽ đánh xuống trung nguyên. Đến lúc đó lại không tránh khỏi đau thương chém giết, máu nhuộm cả chiến trường. Nếu như trận này ta bại, cả nhà của nàng cũng sẽ không thoát khỏi cái chết. Ta nắm chặt bàn tay đành gật đầu đồng ý với khả hãn. Mọi chuyện sau này cứ để cho số phận. Nếu như nàng biết liệu nàng có lại nhìn ta bằng đôi mắt khinh bỉ như ngày xưa không, nàng có xem ta như một kẻ đồ sát không gớm tay không? Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, ta không thể giấu nàng mãi được.

“Phải đi sao?”. Nàng nhìn ta bằng đôi mắt tuyệt vọng, trách móc lại có chút thù hận.

“Phải. Lệnh đã ban xuống ta không thể không nhận.”. Ta đội lên chiếc mũ sắt của dũng sĩ thảo nguyên, chuẩn bị ra trận.

“Được, từ nay Mạn Mạn Tiểu Di và A Nhĩ Đinh Chân ân đoạn nghĩa tuyệt.”. Âm thanh của nàng nhấn mạnh từng câu từng chữ khiến lòng ta không khỏi đau đớn. Cũng tốt nếu như để nàng biết khả hãn đe doạ gia đình nàng chỉ sợ nàng lại làm chuyện dại dột. Ta đành xoay lưng để mặc nàng ở đó.

Xin lỗi, Tiểu Di.

Chỉ trong ba ngày đội quân của ta đã rất nhanh chiếm đóng căn cứ quân của địch buộc các bộ lạc khác phải quy phục thảo nguyên. Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng ta không tài nào vui nổi, ta lại nhớ đến nàng. Ta ngồi chắp tay dưới cằm suy tư, lại nghe những tên thám thính lần lượt về báo tin vui. Phía sau cuộc đại thắng đã có biết bao nhiêu người đổ máu, lòng ta dâng lên cảm giác tội lỗi, ta cũng không dám nghĩ đến nữa. Ta làm những điều này là đều vì nàng, vì gia đình nàng nhưng giờ đây ta giải thích nàng có chịu tin ta lần nữa không?

Nhiệm vụ cũng đã xong, ta trở về bộ lạc của mình. Nhưng vừa đến nơi ta lại nghe tin cả gia đình nàng đều bị giết sạch và nàng cũng không tránh khỏi. Ta cố nén nước mắt lắc đầu không tin sự thật. Nàng chưa chết, bọn họ đều lừa ta có đúng không. Không kịp nữa rồi, ta không bảo vệ được nàng. Ta cảm giác được cỗ vị mặn chát nơi khoé môi, càng lúc càng nhiều những giọt nước mắt lăn xuống hai bên gò má. Lần thứ nhất ta khóc vì mất gia đình nhưng khi ấy ta vẫn còn là một tiểu hài tử cũng không đau đớn như thế này. Nhưng lần này như có ai đó bóp nát trái tim ta ra thành từng mảnh. Ta thà để nàng cự tuyệt chỉ cần cả đời nàng bình an là đủ rồi nhưng bây giờ không thể nữa rồi. Rốt cuộc là kẻ nào đã làm ra những chuyện như vậy, ta hận hắn thấu xương, nhất định ta sẽ băm hắn thành trăm mảnh. Ta chạy ngay đến chỗ khả hãn để hỏi rõ mọi chuyện. Ngài bảo cả nhà nàng có ý định chạy trốn nên đã bị bọn thuộc hạ đánh đập hành hạ đến chết, ngay cả xác cũng đem cho sói ăn. Trùng hợp đến vậy sao, ngay lúc ta không có ở đây sao. Khả hãn an ủi ta bảo đây là chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không thể làm gì khác ngoài chấp nhận nhưng trong lòng lại có chút hoài nghi.

Tối hôm đó ta liên tục nghĩ đến nàng không cách nào ngủ được. Bỗng có một tên thuộc hạ vào cấp báo cho ta. Khả hãn bị ám sát nhưng không thành, tên thích khách đã bị bắt. Ta tức tốc chạy đến chỗ khả hãn, mọi thứ vẫn ổn nhưng tên thích khách đó chẳng phải Tiểu Di sao. Nàng còn sống lòng ta không khỏi vui mừng nhưng ta phải giấu đi vẻ phấn khích ấy. Bọn chúng định giết nàng nhưng cũng may ta đến kịp lúc nhưng tội hành thích khả hãn nên nàng bị giam vào đại lao. Ta tạm thời án binh bất động tuỳ theo tình thế mà hành động. Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc. Ta đến thăm nàng thì lại thấy một tên lính đem cơm vào cho nàng rồi định ra tay giết nàng. Ta liền lao vào đánh hắn, hắn không chạy thoát khỏi ta nên đã cắt cổ tự vẫn. Nàng đã làm gì hết lần này đến lần khác đều bị người ta muốn lấy mạng.

“Ngươi không cần ở đây giả nhân giả nghĩa. Các người các ngươi đều cùng một loại. Cút!”. Nàng giận dữ quát lại nhìn ta bằng đôi mắt thù hận đó. Ta còn chưa hiểu ra được sự tình thì nàng cứ luôn miệng bảo ta cút đi. Ta bước đến gần nàng, bắt lấy hai bả vai đã rung lên vì giận, ta tha thiết cầu xin nàng nói cho ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng đáp lại ta bằng nụ cười kinh miệt. Ta mặc kệ nàng đối xử với ta như thế nào, ta vẫn dùng sự chân thành này cầu xin nàng.

“Được thôi, đi mà hỏi đại khả hãn cao cao tại thượng của ngươi đấy!”. Từng âm thanh nàng phát ra đều có ý mỉa mai. Nàng hất tay ta ra, đi xuống một góc tường ngồi phệt xuống. Trông nàng có vẻ mệt mỏi, nàng đã chịu thiệt thòi nhiều rồi. Đại khả hãn đã làm gì nàng, ta bán tính bán nghi đành hỏi lại nàng để xác nhận. Nàng kể ta nghe đầy vẻ oán hận. Thù hận trong lòng nàng giờ đây khó mà buông bỏ xuống.

Tối hôm đó, nàng vừa chợt mắt thì một tên sát thủ lao vào giương kiếm lấy mạng nàng. Nàng may mắn tránh được bèn chạy ra ngoài nhưng vẫn không chạy kịp với hắn. Hắn đâm sau lưng nàng một nhát, nàng ngất đi. Hắn tưởng nàng đã chết nên đã mang nàng cùng với người nhà nàng ra ngoài bờ cho sói ăn. Nàng trong cơn mơ màng loáng thoáng nghe thấy được chúng nhắc đến khả hãn. Đợi bọn chúng đi nàng gượng người ngồi dậy thấy những cái xác xung quanh đều là người nhà của mình. Không nói ta cũng biết lòng nàng lúc ấy đau lòng nhường nào. Nàng không thể đem bọn họ chôn cất đàng hoàng được đành một mình bước đi. Cũng may mũi kiếm đâm lệch tim một chút nên nàng thoát chết trong gang tấc. Nàng đi được mấy bước đã ngã quỵ xuống đất khi tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi khác. Nàng được một lão bà bà cứu về. Hoá ra mọi chuyện đều do khả hãn ở phía sau sắp đặt, hắn ra tay thật tàn độc nhưng vì điều gì, vì ta sao?

“Những kẻ đáng thương cũng không phải chỉ mỗi gia đình ta. Ta nghe bọn chúng nói 10 năm trước hắn cũng đã ra tay tàn độc như vậy.”. Nàng dựa đầu vào tường, ánh mắt vô hồn nói tiếp.

10 năm trước, vừa đúng lúc năm đó phụ thân và nương đều qua đời, chẳng lẽ chẳng lẽ… Hắn giết cả nhà nàng nếu như năm đó hắn cũng là người giết cả nhà ta thì tội đáng chết. Suốt ngần ấy năm qua ta vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện đáng hận, để tuỳ ý hắn sai khiến như một kẻ ngốc. Dù năm ấy hắn có giết họ hay không thì giết nàng và gia đình nàng đều không thể tha thứ.

"Lần này nàng hãy tin ta, trước giờ ta chưa bao giờ lừa nàng. Mọi chuyện hãy để ta giải quyết, ta sẽ trả thù cho nàng.". Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm giọng. Nàng gật đầu đồng ý. Thật vui vì nàng đồng ý tin ta lần nữa. Nhưng lần này ám sát thất bại nhất định sẽ có lần sau nên ta đã sắp xếp cho nàng giả chết. Khả hãn cũng không có nghi ngờ gì. Ta xin hắn cho ta côn cất nàng tử tế hắn cũng thành toàn cho ta. Ta đưa nàng tạm thời cư trú ở một nơi ít người biết đến còn mình cứ theo mọi chuyện mà tiến hành.

Ta biết rõ tính của khả hãn rất hiếu thắng, nhất định sớm muộn sẽ đánh xuống trung nguyên. Hiện tại ta trước mặt hắn buông bỏ hết mọi chuyện giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Năm xưa hắn giết gia đình ta vì muốn ta một lòng hướng về hắn, hôm nay lại giết nàng cũng vì muốn ta nên ta theo ý hắn mà làm. Lần này đích thân hắn sẽ cùng ta xuất chinh nên ta đã lén báo tin cho Đại Đường. Đại Đường nhiều người tài nên nhất định sẽ hiểu chủ ý của ta. Ta hi vọng bọn họ tin ta, đây là cơ hội để ta báo thù, chỉ được thành công không được thất bại. Đúng theo dự định, ngày khả hãn xuất binh liền bị quân Đường mai phục. Hắn một phen bấn loạn rút quân về. Ta ở bên này chặt đứt đường lui về của hắn. Đại quân của hắn thất bại hoàn toàn, không còn một ai sống sót. Ta tức tốc quay về báo tin đại khả hãn đã bại trận bị địch giết tại trận.

Thời gian qua ta đã trả đủ thâm tình dưỡng dục của hắn, trước giờ hắn chưa từng yêu thương ta mà chỉ xem ta là công cụ chém giết. Bây giờ là lúc hắn phải trả giá. Ta đón nàng về lại thảo nguyên nhưng nàng lại từ chối. Nàng muốn rời đi.

"Nàng định đi đâu?". Ta có chút luyến tiếc hỏi nàng

"Đại Mạc. Cho dù Đại Mạc hiện tại có ra sao thì đó cũng là quê hương của ta. Ta cần thời gian để bình ổn. Yên tâm ta sẽ lại tìm ngươi, A Chân.". Nàng cười với ta. Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười tươi như thế.

"Ta đi với nàng".

"Không cần. Ta muốn một mình."

"Được. Ta đợi nàng.". Ta gật đầu cười với nàng.

Từ sau câu đó, nàng xoay gót bước lên lưng ngựa, ta đứng nhìn phía sau mãi cho đến khi chỉ còn tiếng vó ngựa vang phía xa. Ngoài kia tiếng gió cũng lao xao như thay lời tạm biệt. Khả hãn cũng đã chết, mọi người đặt niềm tin vào ta, đưa ta làm khả hãn mới thống lĩnh thảo nguyên. Ta trả lại chủ quyền cho Đại Mạc và các bộ lạc đã bị xâm chiếm. Nàng nghe được tin này chắc hẳn rất vui.

Ta không biết phải đợi nàng đến khi nào nhưng nếu nàng chưa kịp đến ta nhất định không rời đi.

Bạn đang đọc Duyên trời đưa nàng đến thảo nguyên sáng tác bởi duyetnguyen_16
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duyetnguyen_16
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.