Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại Phi Vân điểu

Tiểu thuyết gốc · 2456 chữ

Từ biệt làng chài, cùng với 70 con khỉ mặt đỏ rời đi, rừng rậm liên miên bất tuyệt, hung thú rình rập khắp nơi nhưng đứng trước số lượng đông đảo nhiều loài chọn lẩn tránh, có một số hung thú mạnh mẽ hơn tập kích đoàn người, chúng liền bị hạ gục bằng cách nhanh nhất.

Chẳng mấy chốc cả đoàn đã đến địa phận ba thôn Nhất Sơn, Nhị Sơn, Tam Sơn cũng tương tự như ở làng chài Hoàng Mốc tiến vào báo tình hình cho mọi người biết, đồng thời nhờ dân làng thao tin cho những làng khác lân cận. Người dân ở đây rất tin lời Hoàng Mộc, bắt đầu lên các kế hoạch đối phó hung thú.

Với khả năng luyện kim của làng, Hoàng Mộc nghĩ nơi đây có thể ứng phó với hung thú một đoạn thời gian.

Năm người cùng bầy khỉ đi đến địa phận của đại bàng, nhìn khung cảnh khắp nơi cây cối gãy rạp hẳn là trong mấy tháng này bầy Phi vân điểu quay trở lại gây chiến.

Đại bàng đầu đàn đứng trên cây đại thụ to lớn nhìn bầy khỉ chuyền cành đi tới, nghĩ rằng lũ này đến đây để đánh chiếm địa bàn, nó cất tiếng kêu vang vọng gọi bầy đàn tập hợp.

Thoát ra từ tán lá rậm rạp, Hoàng Mộc đạp phi kiếm bay lên, ở một bên thân thể Minh Nguyệt được quấn một dải lụa xanh cũng lăng không bay đến chỗ đại bàng đầu đàn.

Nhìn thấy hai người bầy đại bàng đang định tấn công liền dừng lại chúng bay lòng vòng trên không rồi đậu xuống cây đại thụ.

Song phương nhìn nhau trong chốc lát, đại bàng với đôi mắt sắc bén nhận thấy từ đối phương toát ra sức mạnh không thể xem thường, khắc hẳn với mấy tháng trước.

Minh Nguyệt không chần chừ liền tập trung linh lực truyền thông tin giao tiếp. Ánh mắt đại bàng rất kinh ngạc giây lát sau mới quen với tình hình.

-Đại bàng ngươi không quên chúng ta chứ?

Thông tin phản hơi rối đại khái là:

-Ta không quên việc các ngươi giúp ta chiếm được địa bàn này.

Minh Nguyệt nhìn những cặp móng vuốt của đại bàng bị cắt đi đã mọc lại, không những thế kích thước cơ thể còn lớn hơn trước, hẳn là nơi đây linh khí nồng đậm giúp chúng gia tăng sức mạnh đáng kể.

-Trong thời gian qua ngươi đã có đột phá?

-Đúng vậy, cây cỏ mọc trên đống quặng kia giúp ích cho chúng ta.

Theo kế hoạch đã bàn trước, Minh Nguyệt ngỏ lời:

-Chúng ta muốn giúp tộc đại bàng đánh bại hoàn toàn bầy Phi vân điểu,ý ngươi sao?

Đại bàng nghe xong không dấu nổi hưng phấn, hai cánh dang rộng, thân hình đung đưa, thù hằn với Phi vân điểu đã kết hàng trăm năm, chỉ muốn nhổ đi cái gai trong mắt.

-Nếu các vị làm được, tộc đại bàng xin bảo hộ các vị.

-Mọi chuyện để sau hãy nói, phiền ngươi đưa chúng ta đến địa bàn Phi vân điểu.

Hồi lâu sau từ cây đại thụ to lớn như toà núi, mấy chục con đại bàng đồng loạt tung cánh bay lên, nếu để ý sẽ thấy trên lưng chúng cõng theo năm nhân loại cùng rất nhiều khỉ mặt đỏ, trên tay mỗi con khỉ cầm sẵn những cây gậy tự chế. Gió mạnh thổi lên mặt chúng, làm cho bộ lông hất ngược về phía sau, cảm giác lần đầu được bay vô cùng phấn khích, cùng nhau hú lên inh ỏi.

Cả bầy bay xuyên qua từng mảnh rừng đến một ngọn núi cao, chân núi bao quanh bởi dòng sông uốn lượn, ngồi ở trên lưng đại bàng nhìn xuống, Hoàng Mộc không khỏi tấm tắc khen:

-Lũ Phi vân điểu này thật biết chọn những nơi non nước hữu tình.

Minh Nguyệt truyền thông điệp của đại bàng đến với tất cả mọi người cùng bầy khỉ:

-Tất cả bám chặt, sắp va chạm tốc độ cao.

Tất cả cùng bám chặt lấy thân hình đại bàng, rồi từ trời cao lao thẳng xuống như thác đổ, bầy khỉ hét toáng lên sợ hãi nhưng âm thanh khi truyền đến bầy Phi vân điểu ở phía dưới lại trở thành lời của hung thần.

Nhanh mạnh như đạn pháo xe tăng chiếc mỏ nhọn hoắt đâm thẳng xuống bầy phi vân điểu phía dưới, ngón đòn tấn công có sẵn trong gen của đại bàng há có thể tầm thường, nhiều phi vân điểu màu xám bị hạ gục. Va chạm làm tốc độ của đại bàng chậm lại, bầy khỉ trên lưng theo sự chỉ huy của Minh Nguyệt nhảy xuống, số lượng đông đảo cứ năm con một tốp cầm gậy tấn công những Phi vân điểu còn sống.

Hoàng Mộc ở trên lưng đại bàng đầu đàn tập kích Phi vân điểu màu vàng, hai thanh sắc ở sống cánh phía trên của nó đã bị gãy không có dấu hiệu mọc lại, trên mỗi cánh chỉ còn một thanh sắc màu vàng.

Thấy đại bàng lao đến với thanh thế khuếch trương, Phi vân điểu liền đưa hai cánh che chắn trước mặt, chiếc mỏ đại bàng đâm thẳng vào, âm thanh sắt thép va chạm vang lên, không trung lóe lên những tia lửa. Phi vân điểu màu vàng bị đẩy xa ra một đoạn rồi nó xoay người sang trái, khéo léo hóa giải đòn tấn công.

Hoàng Mộc căn chỉnh thời gian, trước lúc xảy ra va chạm liền nhảy xuống, thấy Phi vân điểu di chuyển sang trái liền bộc phát tốc độ kinh khủng đến trước quỹ tích của nó, thanh đao màu bạch kim lướt qua, bộ lông màu vàng nơi chân bị cắt đứt, một chân của Phi vân điểu lập tức gãy rời, mất cân bằng thân hình to lớn đổ sầm xuống đất khiến Hoàng Mộc phải nhảy ra một đoạn tránh né

Nhận thấy tình huống vô cùng nguy hiểm nó liền dùng hết sức mình chồm dậy bay lên cao, vừa vặn thoát được nhát đao thứ hai của Hoàng Mộc chém tới.

Phi vân điểu màu vàng cất cánh bay đi, nhìn hướng bay của nó Hoàng Mộc nhận thấy không ổn liền nhảy lên lưng đại bàng, hô to:

-Mau đuổi theo nó.

Trên bầu trời, hai con chim lớn đang truy đuổi nhau, tốc độ vô cùng nhanh, Hoàng Mộc phải dùng dải lụa quấn quanh người đại bàng mới có thể trụ vững nếu không sẽ bị thổi bay. Cả chặng đường dài dù cố hết sức đại bàng vẫn không thể rút ngắn khoảng cách với Phi vân điểu, chẳng mấy chốc đã thấy cây đại thụ to lớn. Phi Vân điểu sà xuống, bất chấp những cành cây ngăn cản, dùng toàn bộ lực lượng lao thẳng đến đám cây xuyên thiết.

Chủ lực của bầy đại bàng đã kéo sang địa bàn phi vân điểu đi giao chiến, ở đây chỉ còn một vài con canh giữ chúng không thể ngăn cản được Phi vân điểu màu vàng.

Mớ cây xuyên thiết bị một thân ảnh lướt qua, như một cơn gió thổi đi lá khô, trên những viên quặng đã không còn bóng dáng cây xuyên thiết đâu. Phi vân điểu nuốt chúng vào bụng, không dừng lại tung cánh bay đi làm cho những cành cây va chạm kêu răng rắc đổ ngã hàng loạt.

Hoàng Mộc đã đoán trước được tình huống chỉ là tốc độ Phi vân điểu quá nhanh không đuổi kịp, song phương vẫn duy tri tình trạng bên đuổi, bên chạy. Hoàng Mộc từ khi bắt đầu truy đuổi đến giờ ở trên lưng đại bàng liên tục tung ra đao mang, gây ra rất nhiều thương tích trên cơ thể Phi vân điểu, nhưng do khoảng cách khá xa cộng với bộ lông cứng cáp nên chưa có vết thương nào chí mạng.

Sau khi ăn xong một đám cây xuyên thiết, thể lực Phi vân điểu như được hồi phục, tốc độ bay nhanh hơn, khoảng cách hai bên thêm giãn cách,trên bộ lông vàng của Phi vân điểu bắt đầu có những chấm màu bạch kim xuất hiện. Màu bạch kim lan ra loang lổ khắp nơi rồi dừng lại, có vẻ dưới tình huống gấp gáp Phi vân điểu chỉ có thể tiến cấp đến trình độ nửa vàng nửa bạch kim, nếu cho nó thêm vài ngày hẳn có thể hoàn toàn lột xác.

Dù tiến nửa cấp nhưng thông qua tốc độ bay của nó có thể nhận thấy sức mạnh gia tăng đáng kể, Phi vân điểu không bỏ chạy nữa mà bay vòng lại,luồng sáng trắng từ bụng dồn lên hai cánh, hai cánh liên tục vung ra hàng loạt dải sáng hình bán nguyệt tấn công.

Dải lụa xanh nhanh chóng vươn ra gấp lại thành hình cái khiên che chắn phía trước, âm thanh va chạm vang lên những tiếng lộp bộp, dải sáng hình bán nguyệt có thể xẻ đá như đậu hũ vậy mà không thể cắt đứt chiếc khiên làm từ dải lụa.

Hoàng Mộc thì thầm vào tai đại bàng sau đó hắn lấy Phi kiếm cổ xưa ở sau lưng đặt xuống chân, bản thân đạp kiếm phi hành còn đại bàng bay sang hướng khác.

Chiếc khiên thu nhỏ lại vừa đủ che chắn toàn thân Hoàng Mộc, rồi cả người và khiên cùng bay tới chỗ Phi vân điểu.

Phi vân điểu hết sức kinh ngạc, công kích của bản thân rất mạnh mẽ mà nhân loại kia có thể chống đỡ, biết không có hiệu quả, nó dồn linh lực vào hai cánh rồi bay tới dùng cơ thể chân chính tấn công Hoàng Mộc.

Phía sau tấm khiên hắn đã nhận ra điều đó, không chậm trễ tấm khiên được giải khai, dải lụa đi đến quấn quanh người hắn tạo thành một chiếc áo xanh, hai tay cầm song đao phi vân, chân đạp cổ kiếm, nghênh đón phi vân điểu.

Phi vân điểu bay tới chìa chiếc mỏ nhọn với hai màu vàng và bạch kim đâm vào Hoàng Mộc, hắn khống chế cổ kiếm bay lên cao tránh né. Sau khi tiến giai trúc cơ, linh lực tiêu hao để đạp kiếm phi hành không đáng là bao, bản thân hắn có thể bay liền mấy ngày, không những thế tốc độ bay còn được tăng cao, đương nhiên vẫn chưa thể so sánh được với đại bàng hay phi vân điểu.

Phi vân điểu thuận thế vòng ngược lại dùng cánh phải tấn công Hoàng Mộc, hắn không còn như xưa, lực lượng cơ thể mạnh mẽ lại còn được trợ lực bởi tấm áo xanh, không cần tránh né, dùng song đao mạnh mẽ đối cứng.

KENNG âm thanh như hai thanh kiếm chém vào nhau, song phương tách ra một đoạn, không ai chiếm được tiện nghi.

Vừa tách ra lại hợp lại, hàng chục đòn chém liên tục tung ra từ cánh của Phi vân điểu, Hoàng Mộc dùng song đao chống đỡ, chỉ một phút trôi qua đã có hàng trăm đòn đánh đến từ hai phía.

Bỗng hai cánh Phi vân điểu đồng loạt tấn công, giống như một người vỗ đôi bàn tay. Hoàng mộc ở giữa đưa song đao sang hai bên chống trả, bất ngờ chiếc mỏ dài mổ tới, song đao Phi vân không thể quay về ứng cứu, còn một mét nữa sẽ chạm đến đầu Hoàng Mộc thì dải lụa ở hai tay dài ra, gấp lại thành một chiếc khiên nhỏ chặn đòn đánh.

Phản lực mạnh mẽ hất Hoàng Mộc văng ra một đoạn, vừa vặn đưa hắn thoát khỏi thế gọng kìm.

Hoàng Mộc ngửa cổ lên nhìn rồi cúi xuống nhếch mép cười:

-Nãy giờ ta chỉ đùa với ngươi thôi, bây giờ mới đánh thật này.

Linh lực vận khởi mạnh mẽ dồn vào song đao Phi vân sau đó lưỡi đao liên tục vung ra, hàng loạt đao mang hướng đến Phi vân điểu công kích, đồng thời bản thân hắn điểu khiển cổ kiếm dưới chân bay vòng tròn quanh Phi vân điểu.

Phi vân điểu cũng phóng ra dải sáng hình bán nguyệt chống trả, không trung liên tục vang lên những tiếng đùng đoàng, âm thanh mạnh mẽ chấn nhiếp khu rừng, có vẻ lực đạo của Hoàng Mộc mạnh hơn , thỉnh thoảng có vài đao mang kích trúng cánh Phi vân điểu làm cho lông chim rơi rụng.

Hoàng Mộc nhận thấy điều kỳ lạ, Phi vân điểu rõ ràng vung cánh phóng xuất linh lực chứ không dùng để bay tại sao nó có thể lơ lửng một chỗ, hắn xem xét một lúc mới nhận ra phía dưới bụng Phi vân điểu linh lực thoát ra tạo thành khí lãng đẩy thân thể lơ lửng.

-Ồ, hóa ra linh lực cũng có thể dùng như thế này, hẳn đây là khả năng thiên phú của loài chim.

Tạm gác chuyện đó sang một bên, toàn tâm bay vòng quanh Phi vân điểu không ngừng công kích, tưởng chừng như hai bên cứ thế cho đến khi kiệt sức thì trên bầu trời trong xanh vời vợi, một tia sét khủng bố giáng xuống

-ĐOÀNG

Ánh nắng mặt trời bị che lấp bởi màu xanh của tia sét, đại bang súc thế đã lâu, lôi điện một kích toàn lực giáng xuống, nãy giờ nó chưa từng dùng lôi điện tấn công vì sợ ảnh hưởng đến Hoàng Mộc ở trên lưng, linh lực cũng vì thế mà chưa từng hao tổn.

Phi vân điểu đang loay hoay chống trả công kích của Hoàng Mộc, đến khi tia sét vang lên nó mới nhận ra, tốc độ của sấm sét nó sao có thể né tránh, tia sét mạnh mẽ giáng trúng, toàn thân nó bị bao trùm trong màu xanh, giây lát qua đi, có thể ngửi thấy mùi khét toát ra.

Phi vân điểu bất tỉnh trong chốc lát, cơ thể nó rơi tự do xuống đất, bỗng hai dải bạch kim lướt qua rồi hợp lại, Hoàng Mộc không chậm trễ lướt tới, hai thanh đao phi vân cắt vào một chỗ trên đầu nó. Máu xanh vọt ra, Phi vân điểu rơi xuống làm cây cối đổ gãy, nó không còn tỉnh lại.

Bạn đang đọc Earth sáng tác bởi Coganglen6789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Coganglen6789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.