Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháo đài di động

Tiểu thuyết gốc · 2001 chữ

Một tiếng trôi qua, bản thể cây leo đã chết bị hút sạch, trong cơ thể nó cũng không có hạt giống như Củ Hào. Nhờ lấy được được lượng lớn dinh dưỡng cần thiết Củ Hào lớn rất nhanh đã đạt đến kích thước siêu cấp củ su hào với đường kính khoảng 2m.

Nó ợ một cái như vừa được ăn no, rồi từ vị trí trung tâm một quầng sáng xanh lan tỏa ra toàn thân thể, ngay sau đó hàng loạt dây leo điên cuồng mọc lên, bành trướng khắp mọi phương hướng. Chẳng mấy chốc đã vùi lấp Củ Hào bên trong. Dây leo vươn dài ra thôn phệ những sợi dây leo còn sót lại của cây leo vừa chết.

Phương thức thôn phệ vẫn là cắm sâu vào rồi hút đi dinh dưỡng, tốc độ thôn phệ rất khủng bố, hàng chục vạn dây leo còn tươi tốt bỗng teo tóp đi, đến nỗi chỉ còn trơ ra lớp vỏ xơ xác.

Củ Hào thì ngược lại, dây leo mọc nhiều thêm đến khi đạt kích thước bằng một nửa cây leo vừa chết mới dừng lại. Thông qua ý niệm trao đổi, Hoàng Mộc biết hiện tại có khoảng ba vạn dây leo. Số lượng có ít hơn cây leo thông thường tuy nhiên mỗi dây leo cứng cáp và bền bỉ hơn.

Hoàng Mộc vận khởi tinh thần lực lượng, nhận thấy tâm thức của Củ Hào vẫn rất nhỏ bé so với hắn, có thể dễ dàng áp chế. Gạt đi nghi ngại trong lòng về việc Củ Hảo lớn mạnh sẽ thay đổi vị trí chủ tớ. Hắn ra lệnh kết những sợi dây leo thành bốn chiếc ghế ở phía trên.

Ngay lập tức một bộ phận ở phía trên quần thể dây leo uốn lượn biến thành bốn chiếc ghế, kiểu ghế có phần dựa lưng và chỗ để tay.

-Lên trên ngồi ghế đi các cậu.

Cả nhóm rất phấn khích liền bay lên rồi ngồi trên những chiếc ghế hình thành từ dây leo. Một cảm giác thật thú vị, ai ngờ được cách đây không lâu, những dây leo như này từng muốn ăn thịt mọi người nay đã trở thành thú nuôi thuần phục.

Ý niệm Hoàng Mộc chợt động những sợi dây leo quơ đi, quơ lại trước mặt, hắn phát hiện nhờ vào viếc áp chế, bàn thân có thể trực tiếp khống chế một số dây leo nhất định. Củ Hào cũng không ngăn cản hắn làm điều đó, bởi nó có đến hàng vạn dây leo, trong tình huống bình thường vẫn là dựa vào ý niệm của hung thú cộng sinh để hành động.

Ai đã từng lái xe đạp sẽ muốn được đi xe máy, ai từng đi xe máy lại muốn đi xe hơi, cảm giác lái một chiếc xe hơi nhỏ so với một chiếc xe hơi lớn là khác nhau. Nếu như phương tiện là một tòa nhà cao đến 5 tầng thì sao, cảm tưởng bản thân như hòa cùng một thể với nó, mang đến cho con người ta cảm giác thật lớn lao.

Lúc này bốn người Hoàng Mộc đang có cảm giác đó, cảm giác bản thân là một hung thú to lớn.

-Tiến thẳng về hang Khoai Môn, trên đường gặp con hung thú nào thì diệt con đó.

Hoàng Mộc không truyền bằng ý niệm mà bằng lời nói.

Cả quần thể dây leo to lớn bắt đầu chuyển mình, những sợi dây leo bò lổm ngổm trên mặt đất đưa toàn bộ hệ thống di chuyển. Nhờ vào tính mềm dẻo và linh hoạt của dây leo nên vượt địa hình lồi lõm chẳng có gì khó.

Dây leo bao phủ lên cây cối, gò đất vươn ra xung quanh. Bất kỳ hung thú nào bắt gặp đều bị nó tóm gọn rồi lôi về vùi lấp bên trong quần thể, số phận những hung thú đó ra sao cũng không có gì khó đoán.

Một số hung thú mạnh mẽ hơn, kịch liệt chống trả, Hoàng Mộc ngồi trên ghế liền khống chế dây leo tấn công, hắn công kích rất có bài bản, rào trước, đón sau, dự đoán trước tình huống, nhằm vào chỗ yếu hại, chẳng mấy chốc mà hung thú bị dây leo hóa cứng đâm xuyên. Nhìn qua như một vị vua đang ngồi trên ngai vàng thao túng mọi thứ.

Củ Hào cơ thể to lớn nhưng tốc độ di chuyển không chậm, đại khái khoảng 1 tiếng đã trở lại hang khoai môn.

Dân làng thấy quần thể dây leo đi đến rất hốt hoảng nhưng khi nhìn lên thấy bốn người Hoàng Mộc ngồi trên đầu nó, liền hiểu được tình hình. Ai nấy mặt mày kinh ngạc, liệu đây là sự thực hay là trong mơ, nhiều người còn tự nhéo má mình để xác nhận bản thân còn tỉnh táo.

Một phút kinh ngạc qua đi, dân làng ai nấy nhảy lên reo hò, người trẻ reo hò vì chiến thắng, người suy nghĩ sâu xa reo hò vì thấy tương lai rộng mở. Chỉ có hai kẻ mặt mày vẫn lầm lầm lì lì, chính là Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết, thân là mãnh thú chúng có chút ghen tị với Củ Hào.

Hoàng Mộc kêu gọi mọi người im lặng.

-Chúng ta thế lực đã đủ, hẳn dân làng nên ra ngoài vận động một chút rồi, theo như kế hoạch đã bàn khi sáng, bà con lấy vũ khí và công cụ lao động đi theo ta cùng mở rộng địa bàn.

Nói rồi Hoàng Mộc truyền ý niệm cho Củ Hào dệt những sợi dây leo thành một cái lồng bao quanh cơ thể. Hàng vạn dây leo bắt đầu chuyển động từ giữa thân thể Củ Hào cho đến phía trên đầu, các sợi dây leo uốn éo biến thành một cái lồng, với vị trí chính giữa chiếc lồng là một cây đại thụ to lớn bện từ hàng nghìn dây leo. Từ cây đại thụ đó có nhiều thanh chống vươn ra khắp nơi nối với chiếc lồng bên ngoài, nhằm tạo thêm độ chắc chắn cho chiếc lồng.

Ý tưởng của Hoàng Mộc là một chiếc lồng nhưng khi làm xong, với kích thước khổng lồ của quần thể dây leo, lại trông giống như một tòa pháo đài. Cửa pháo đài mở ra, một chiếc cầu làm từ dây leo hình thành nối liền với mặt đất.

-Bà con chuẩn bị xong chưa, chúng ta cùng xuất phát.

Nghe theo tiếng gọi của Hoàng Mộc, bà con hồ hởi cầm công cụ bước lên cầu thang, đi vào pháo đài.

Bầy khỉ tâm ý đã tương thông với Củ Hào, chúng leo lên quần thể cây leo từ trước, đối với Củ Hào mà nói, bầy khỉ đã thay thế hung thú đen tuyền, biến thành những cặp măt của nó.

Mọi người đã ổn định vị trí, pháo đài bắt đầu di động, đội ngũ hùng hậu bao gồm hàng trăm dân làng cùng bầy khỉ bên trong, đại bàng trên trời, mãnh hổ và mãng xà đi bên cạnh.

Pháo đài đi đến đâu chỗ đó phát ra tiếng kêu la thảm thiết của hung thú. Sĩ khí dân làng tăng vọt khiến mũi tên bắn đi mạnh mẽ hơn, cả cuộc đời họ đã sống trong cảnh nô lệ, chui lủi đây là lần đầu tiên mọi người được sảng khoái một lần, cảm giác nhân loại là chủng tộc đứng đầu trên chuỗi thức ăn đang từ từ trở lại.

Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết vì sợ thất sủng nên ra tay rất mạnh mẽ, khả năng của hai tên này được Hoàng Mộc coi trọng. Nếu chúng có huyết mạch như con người, hắn không ngại đi đến học hỏi kỹ năng của chúng, chỉ là đôi bên kết cấu cơ thể khác nhau.

Thế tiến công mạnh mẽ bắt đầu từ hang khoai môn cho đến Uất hương tiên cảnh, trên đường đi chú trọng những nơi có tài nguyên như quặng sắt, tơ tằm, đất sét …

Hoàng Mộc chỉ mở rộng địa bàn đến Uất hương tiên cảnh rồi dừng lại bởi hắn biết ở các khu vực khác sẽ có hung thú mạnh mẽ tọa trấn. Dù thực lực của toàn thôn khá mạnh nhưng những hung thú đó cũng không phải dạng vừa, sẽ có nhiều loài mạnh mẽ hơn cả Củ Hào.

Mấy ngày sau công việc càn quét vẫn được tiếp tục, các hung thú nguy hiểm trong địa bàn từ hang khoai môn đến Uất hương tiên cảnh đã được xử lý gần hết, người dân có thể lập thành nhóm đi ra ngoài. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là trong nhóm phải có một trong năm người Hoàng Mộc hoặc Tiểu Hắc Bạch, Tiểu Tuyết đi cùng.

Dù hung thú nguy hiểm đã được xử lý nhưng đây là rừng rậm không có hàng rào bảo vệ, hung thú nơi khác vẫn thường xuyên ghé qua, chỉ là nhờ có Củ Hào tọa trấn các loài đặc biệt mạnh mẽ muốn xâm nhập, trước phải bước qua xác nó. Tên Củ Hào này bị ảnh hưởng bởi tính cách của Hoàng Mộc nên rất gần gũi với dân làng, thật đúng như người xưa từng nói: Đi với bụt thì mặc áo cà sao, đi với ma thì mặc áo giấy.

Sau một tuần càn quét, dân làng thu thập được khá nhiều tài nguyên, các nghề nghiệp trước đây đã có thể hoạt động trở lại. Có điều nhìn những công cụ thô sơ này Hoàng Mộc không vừa ý, sắp tới hắn sẽ triển khai áp dụng khoa học công nghệ trong thôn.

Nhưng đó là việc của sắp tới còn hiện tại hắn đang tụ họp với bốn người bạn để bàn kế sách chinh phục Rùa khổng lồ. Nếu xét về tốc độ di chuyển, Củ Hào không thể so sánh với rùa khổng lồ, hơn nữa di chuyển trên mặt đất nguy hiểm hơn rất nhiều so với trên không.

Cả làng không thể ở lại đây quá lâu, bởi một khi triển khai lấy toàn bộ nhện quỷ ra khỏi dân làng thì mọi người buộc phải chuyển nơi cư trú. Nếu không một khi bị Octopieus dò qua, phát hiện một ngôi làng trên dữ liệu đã bị xóa sổ nay vẫn đang sinh sống bình thường, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao.

Hòn đá mà Hoàng Mộc ném trong mai rùa khổng lồ chính là quặng xuyên thiết, hòn đá này hắn cắt ra từ viên quặng đã được Phi vân điểu đánh dấu. Trước cửa hang có sắp đặt một dãy cây xuyên thiết, Phi vân điểu nhiều lần mò đến đánh dấu, nó muốn lén ăn cây xuyên thiết nhưng bị Hoàng Mộc phát hiện. Rồi bị tống ra khỏi hang, ở bên ngoài hung thú tập kích thường xuyên từ hai con ban đầu nay chỉ còn một con sống sót.

Minh Nguyệt thương tình cho nó quay trở lại vào hang trú ngụ, con Phi Vân điểu sống sót này chính là con đầu tiên được lấy sên quỷ ra khỏi não bộ. Từ khi bị Minh Nguyệt thu phục đến giờ, nó tỏ ra rất gần gũi với cô bé.

Quặng xuyên thiết bị Phi vân điểu đánh dấu bằng mùi hương, mùi hương này chỉ bị xóa đi khi dùng nước cỏ hôi lau chùi. Thông qua Minh Nguyệt, Hoàng Mộc biết được đến nay Phi vân điểu vẫn cảm nhận được phương hướng của viên quặng mà hắn ném trong mai rùa. Vị trí vậy mà cách đây không quá xa, có điều mùi hương khi có khi mất rất thất thường.

Bạn đang đọc Earth sáng tác bởi Coganglen6789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Coganglen6789
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.