Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ phụ giới giải trí (1)

Phiên bản Dịch · 1666 chữ

Minh Ca hốt hoảng trợn mắt, phát hiện chính mình hẳn là nằm ở trên một cái bàn, trên bàn đều là đồ ăn canh thừa, ở trước mặt nàng chỉ thấy một ít chén dĩa đều đã bị dẹp sang một bên, mà nam nhân khiến cho thân thể nàng cảm thấy khác thường, một tay cố định vòng eo của nàng, một tay nhéo mông nàng, ở phía sau vận động.

Làm một vị công chúa cả đời được người ta kính ngưỡng, loại vận động này cũng cùng Phò mã gia đã từng làm qua vô số lần.

Chính là, chính là dùng loại tư thế quỳ bò như vậy, còn bị người coi như ngựa mà vỗ mông là chưa bao giờ xảy ra.

Âm thanh vang giòn vừa mới rồi, quả thực giống như tát vào mặt Minh Ca một cái.

Chuyện gì đang phát sinh vậy?

Rất nhiều năm trôi qua dường như quên đi những điều thô tục này, bây giờ lại bị kích phát trở lại!

Minh Ca nội tâm cơ hồ phát điên, đáy lòng nhất hốt hoảng kêu gọi cái thanh âm kia.

"Bảo bối, ngươi thế nhưng không tập trung?" Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai.

Nam nhân phía sau bất mãn, hắn đột nhiên rút ra, sau đó dùng sức tiến vào, như vậy dùng lực tiến công lập tức khiến cho người dưới thân cơ hồ đã không có chống đỡ nổi.

Chiếc bàn bị nàng bám ở phía trước cũng bắt đầu lay động.

Trên bàn chén bát cùng muỗng thìa va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy.

Nguyên bộ chén dĩa Sứ Thanh Hoa cùng da thịt tuyết trắng trơn bóng của nữ nhân liền tạo thành hình ảnh đối lập, nữ nhân nửa người trên vừa muốn ngẩng, lại bị đợt tiến công tiếp theo của nam nhân nháy mắt khụy xuống, bộ ngực sữa đong đưa đè ép trên tấm khăn trải bàn có chút biến dạng.

Như vậy hỗn độn, lại ngoài ý muốn mê hoặc người khác.

Nhìn chằm chằm trên bàn nước canh văng khắp nơi, nam nhân hô hấp càng thêm dồn dập, tiết tấu công kích nàng cũng nhanh hơn, va chạm điên cuồng không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, khiến cho tấm lưng tuyết trắng trên bàn kia vốn có độ cong tuyệt đẹp cũng dường như lấm tấm mồ hôi, những đợt lắc lư những giọt hôi như tạo thành một đoàn tuyết thủy!

Minh Ca hô lớn, đôi tay nàng gắt gao bám chặt trên bàn.

Phát giác chính mình phát ra thanh âm xa lạ giống như ca kỹ trong miệng phát ra cái loại âm thanh làm người ta nhộn nhạo, nàng lập tức liền cắn chặt răng không cho chính mình phát ra âm thanh.

Nàng cùng Phò mã hai người trước kia đều là bộ dạng "tương kính như tân", ở phương diện này cũng khá giữ lễ, đều là dựa theo quy cũ ngày mùng một và ngày mười lăm, Phò mã cùng nàng dù tính làm loại sự tình này đều là văn nhã, tiến lùi có chừng mực, đối với việc bị người tùy ý bị lăng nhục này Minh Ca chưa bao giờ trải qua, đến lúc nàng phát giác trạng thái của chính thân thể này khoái cảm mười phần nhưng lại cảm thấy như là bị lặng nhục.

Này chẳng lẽ là một thân thể của người thích chịu ngược?

Minh Ca đầu như cũ có chút đau, nàng giờ phút này đại não loạn thành một đoàn, nhưng thân thể này một chút cũng không bị trì hoãn trầm luân trong cảm giác vui thích, giống như uống vào một ly rượu hoa đào cảm giác như tiến vào cõi không trung, việc này rõ ràng bị ức hiếp bừa bãi, nhưng thân thể này lại chìm đắm trong một loại choáng váng tê dại.

Một chút cũng không có tiền đồ, bị người ngược đãi thành như vậy thế nhưng còn cảm thấy sung sướng, Minh Ca nội tâm thực phẫn nộ, tuy rằng biết chính mình đã không phải là công chúa, nhưng giờ phút này nàng vẫn là có loại xúc động muốn đem người phía sau băm vằm làm trăm mảnh.

Hai chân cơ hồ không có cách nào đặt xuống đất, giờ phút này tuy rằng muốn thoát khỏi hoàn cảnh này, nhưng nhất thời không chỗ mượn lực.

"Bảo bối, ngoan, kêu lên.."

Thanh âm buồn nôn vang lên. Minh Ca trên mặt nháy mắt hắc tuyến vô số, thân thể theo bản năng lại là căng thẳng.

Nam nhân đột nhiên bị kẹp chặt nháy mắt bắn ra.

"Ngươi đồ lẳng lơ này, như vậy làm ta ra sớm ai tới thỏa mãn ngươi!" Nam nhân bất mãn duỗi tay xoa bóp mông Minh Ca!

Cũng dám mắng nàng đồ lẳng lơ?

Minh Ca chau mày, trên mặt đằng đằng sát khí, liền nhân lúc nam nhân ôm eo muốn đem nàng lật ngược lại đặt ở trên mặt bàn, Minh Ca bắt lấy cơ hội này, đôi tay đè lại bả vai của nam nhân, hai chân bám trụ eo nam nhân, sau đó dồn sức vào chân hướng đến mặt nam nhân, đánh tới một đòn móc chân..

Không thể không nói, tại thời điểm Minh Ca quét mắt nhìn qua mặt nam nhân, ngoài ý muốn phát hiện, người này lớn lên thật không tồi, nhìn bề ngoài không giống nam nhân lừa đảo.

Đáng tiếc khuôn mặt này!

Một quyền đi lên, nam nhân bị đau kêu lên một tiếng, Minh Ca thuận thế đẩy nam nhân ra, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, xiêu vẹo chân liền ngã xuống trên mặt đất.

Trên chân này mang giày, đôi giày chỉ dựa vào một khúc gỗ chống đỡ có thể kêu giày sao?

Vốn đang tưởng cho nam nhân một cái đá chân Minh Ca kinh ngạc trừng mắt trên chân giày.

Bất quá lập tức, khiến nàng càng kinh ngạc hơn chính là trên người rõ ràng y phục lộn xộn không thể che đậy được cơ thể.

Quần áo này so với những ca kỹ bồi rượu còn muốn khủng bố hơn!

"Bảo bối, ngươi quá phận, ngày mai ta còn có đi tuyên truyền, hôm nay cũng không thể bồi ngươi chơi loại trò chơi tình thú này!" Rõ ràng là lời nói có ý trách tội, nhưng thanh âm hắn trầm ấm từ tính, ôn nhu lại lộ ra một chút bất đắc dĩ, khiến người cảm thấy hắn vô cùng sủng nịch người phạm sai lầm.

Bất quá rõ ràng Minh Ca còn thể cảm nhận được nam nhân này không đến mức quá sủng ái thân thể này.

Thanh âm nam nhân đem suy nghĩ của Minh Ca kéo về hiện thực.

Cái gì kêu bồi nàng chơi trò chơi tình thú?

"Nhanh, tự thu thập tốt bản thân mình, đi ra phía trước sân khấu tìm giúp ta đá để lăn mặt, Cửu ca nếu mà nhìn đến đấu vết này trên mặt ta, đoán chừng về sau đều sẽ không giúp ngươi nói đỡ nữa." Nam nhân liếc mắt một cái Minh Ca vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, cho rằng Minh Ca là chưa đã thèm, hắn đôi mắt hẹp dài híp lại, "Bảo bối, còn muốn tiếp tục?"

Tuy rằng mắt cá chân chỗ đau đớn không tiếng động lên án Minh Ca, tuy nhiên nghe được ý tứ của nam nhân này, Minh Ca vội đứng lên sửa sang lại quần áo trên thân.

Kia một chỗ giống như có vệt nước chảy ra, Minh Ca phi thường cảm thấy quẫn bách nhìn khắp nơi xung quanh, phía dưới nàng dường như không có mặc quần lót, hơn nữa y phục không thể che được hết thân thể cũng thôi, trên quần áo còn dính các loại đồ ăn, ăn mặc lôi thôi lếch thếch như vậy làm sao có thể bước ra ngoài.

Dường như nhìn ra Minh Ca khó xử, nam nhân vẻ mặt hài hước nói, "Đem áo lông vũ mặc lên, ai có thể biết ngươi bên trong là như vậy một bộ dáng gì?"

Thật tốt, Minh Ca liền oán hận ghi lại một bút, dám như thế nhục mạ nàng, nếu không phải mắt cá chân đau, nàng nhất định lại cho hắn con mắt còn lại cũng sưng, dạy dỗ cho hắn biết có mắt mà không không tròng* là kết cục thế nào.

*Nguyên văn là có mắt mà không thấy Thái Sơn

Hiện giờ tình thế không rõ, Minh Ca không tính toán cùng nam nhân miệng chó nói lời thô tục so đo, nàng theo ánh mắt nam nhân nhìn lại, trên giá treo đồ cạnh cửa có một bộ áo lông vũ màu đen.

Những từ xuất hiện ở trong đầu nàng khiến nàng hoang mang, rõ ràng trước nay chưa từng nghe qua từ ngữ này, nàng thế nhưng đang xem đến liền nghĩ ra kia đồ vật kia gọi là gì, sử dụng thế nào, có lẽ chính là ký ức của ký chú ảnh hưởng nàng.

Quả nhiên cái áo lông vũ kia dài qua đầu gối nàng, tuy rằng không thể toàn bộ che kín, nhưng tốt xấu cũng đỡ hơn bộ quần áo kinh tởm trên người.

Đem cổ áo lông vũ kéo lên đem chính mình nửa cái mặt đều che khuất, Minh Ca vội vàng hướng ra ngoài đi đến.

"Cục cưng ngươi đem khóa kéo cao như vậy, chẳng lẽ còn cảm thấy sẽ có người nhận ra ngươi?"

Địa phương đáng chết này, nàng một chút cũng không ngốc nổi, tiếng nói của nam nhân phía sau bị nàng một tiếng mở cửa phòng ngăn cách.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Dịch) của Bổn Cung Vi Bàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.