Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ phụ giới giải trí (3)

Phiên bản Dịch · 1654 chữ

Lư Minh Ca cuối cùng bị gán tội danh hút ma túy mà phải vào tù, cũng là ở trong tù, nàng mới biết được cha mẹ của mình tại một trăm trước đã cùng nhau tự sát, thi thể hư thối ở trong nhà cũng chưa người nhặt xác.

Tuy rằng là phòng giam dành cho nữ tử, nhưng là bất kỳ ai ở bên trong đều là những nữ nhân có một chút độc ác và không có nhân tính.

Bị đánh chịu đói là chuyện thường ngày, bị "chơi" càng là thường xuyên phát sinh.

Ra tù Lư Minh Ca tuy răng chưa đến hai mươi lăm tuổi, nhưng nàng đúng ra ở độ tuổi nở rộ này lại giống như một bà lão đã gần đất xa trời.

An Hữu Lam cùng Tạ Ngọc ngồi xe tới trước cửa trại giam đón nàng, ngồi ở ghế sau, An Hữu Lam bị một nam nhân khác ôm, ôn nhu cùng thương hại áy náy đối Lư Minh Ca nói: Nàng dù sao cũng từng là người yêu của chồng mình, nên sẽ giúp nàng thuê phòng ở và tìm một nơi có thể công tác.

Bị An Hữu Lam hại thành như vậy, Lư Minh Ca làm sao có thể chịu tiếp thu bộ mặt dối trá giả dạng thánh mẫu của nàng, liền lập tức muốn đi lên cùng An Hữu Lam liều mạng, lại bị một nam nhân lạ mặt ở bên cửa xe khác xuống đạp ngã trên mặt đất, thời điểm Lư Minh Ca ngẩng đầu thấy được ngồi ở vị trí điều khiển là Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc thờ ơ lạnh nhạt, trên mặt không có nửa điểm động dung.

Nhìn nam nhân nào đó là đạo diễn nổi danh đem An Hữu Lam ôm vào trong ngực, cùng với một ca sĩ trẻ tuổi vì An Hữu Lam xuất đầu, nhìn lại vị trí điều khiển là Tạ Ngọc, Lư Minh Ca đột nhiên cảm thấy buồn cười, chân chính kỹ nữ dâm đãng rõ ràng ngồi ở chỗ này, nàng cười lớn hướng An Hữu Lam phun ra một ngụm nước miếng, lớn tiếng mắng nàng ta là kỹ nữ không biết liêm sỉ.

Lư Minh Ca là bị một người áo đen hạ lệnh, làm cho thủ hạ của hắn thủ hạ đưa đi bệnh viện tâm thần.

Người áo đen này vẫn luôn đều bảo hộ bên người An Hữu Lam.

Tuổi già Lư Minh Ca bị bắt ép uống các loại thuốc về bệnh tâm thần, thân thể của nàng đều vẫn luôn bị người tra tấn!

Nàng chết không nhắm mắt!

Tiếp thu ký ức của ký chủ, Minh Ca cảm thấy oán hận của ký chủ đang trói chặt tim nàng, khiến nàng thở không thông.

Thân thể càng là không có biện pháp ức chế phát run, nước mắt chảy đầy mặt.

Minh Ca xoa huyệt thái dương, cắn chặt hàm răng, thật lâu sau mới ngăn chặn được oán khí của ký chủ, lúc này mới một lần nữa tự hỏi.

Tâm nguyện của ký chủ rời xa Tạ Ngọc, dựa vào năng lực của chính mình ở giới giải trí hô mưa gọi gió, làm cha mẹ bởi vì nàng mà kiêu ngạo tự hào.

Đại khái ký chủ cũng biết An Hữu Lam cùng với hậu cung của nàng đều quá cường đại, không thể trêu vào, ký chủ cũng không có đưa ra yêu cầu báo thù.

Hoàn thiện ý nghĩ, Minh Ca âm thầm thở dài, đây là một cô gái ngốc nghếch, không thể không nói ngay từ đầu Lư Minh Ca là không tự lượng sức mình mới có thể rơi vào kết cục như vậy.

Tuy nhiên đây cũng là người đáng thương, dù tính nàng có sai, nhưng tội của nàng không đến mức phải nhận lấy kết cục thê thảm này!

Mắt cá chân như cũ có chút đau, Minh Ca cúi đầu nhìn, phát giác vị trí mắt cá chân sưng to và đau đớn đến lợi hại.

Ánh mắt quét đến bên chân đôi giày cao gót, Minh Ca thở dài, thời đại này giống như là lưu hành loại giày này.

Thế giới này, rõ ràng cùng với cổ đại trước kia bất đồng, tuy rằng dung hợp ký ức của ký chủ, Minh Ca đối với mọi thứ đều vô cùng tò mò.

Nàng mang lại giày cao gót, chân dẫm lên nắp bồn cầu, khom lưng xoa mắt cá chân đã bị sưng đỏ.

Sau khi tiếp thu ký ức của ký chủ, nàng đã rõ ràng người nam nhân vừa rồi có can đảm như vậy nhục nhã nàng chính là Tạ Ngọc, nếu đúng theo kịch tình sáng ngày mai chính là Tạ Ngọc muốn cùng ký chủ chia tay.

Nam nhân nay tuy rằng bề ngoài đẹp, nhưng bản chất quá xấu, không đáng để thưởng thức.

Minh Ca thời điểm đẩy ra cửa WC, hơi hơi ngẩn người.

Phía trước mặt nàng là một vật hình thù kỳ dị tựa như cái ao, có một người nam nhân đứng ở nơi đó, tuy rằng đưa lưng về phía nàng, nhưng từ thanh âm xôn xao nàng có thể phán đoán được nam nhân này đang đi tiểu!

Đây là tình huống gì?

Chẳng lẽ hiện đại nhà vệ sinh nam nữ dùng chung?

Từ ký ức của ký chủ phán đoán, thời đại này chính xác muốn so với thời đại trước kia của nàng thực mới mẻ, bất quá trong trí nhớ của ký chủ dường như cũng không có hình ảnh nam nữ dùng chung nhà vệ sinh như thế này.

Tuy nhiên, nàng mặc kệ tới đâu hay tới đó, nàng dùng sao cũng đường đường là công chúa, sóng to gió lớn nào mà chưa bình tĩnh đi qua.

Nàng công chúa nào đó đang tỏ ra bình tĩnh nhấc chân bước xuống cầu thang.

Nhưng bởi vì đối với độ cao quá lớn của giày cao làm cho nàng không các nào khống chế được bước chân, cổ chân nàng lại đang rất đau, chân trước chân sau lảo đảo liền muồn té.

Tại thời khắc nguy hiểm theo bản năng nàng liền với tay bắt đến vật gì có thể ổn định bản thân.

Minh Ca bắt được eo của một nam nhân, không, chính xác là ôm lấy eo của am nhân.

Minh Ca rốt cuộc có thể ổn định thân thể, không đến mức mất hình tượng mà té lăn trên đất, đôi tay nàng trên eo nam nhân hơi dùng sức bấu vào quần áo để kéo người đứng lên.

Đương nhiên, trong lúc đó cũng là vô tình nhìn về phía nam nhân đang bị mình bám vào có chút đang giằng lại, bởi vì lúc ấy, nam nhân này còn chưa có kéo khóa quần..

Làm một vị công chúa có thói quen khống chế cục diện, Minh Ca luôn tuân thủ nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, đem "cái đó" của nam nhân xem nhẹ, đem ánh mắt như thiêu đốt của nam nhân cũng xem nhẹ, nàng đạm nhiên đứng dậy, sau đó hơi hơi cúi đầu, giúp nam nhân bị nàng bám vào làm nhăn nhúm tây trang vuốt phẳng, "Xin lỗi, chân trượt!"

Đại công chúa nào đó bị trợt chân cảm thấy tình huống này thật mất mặt, cũng may hiện tại không ai biết nàng là công chúa.

Nam nhân cao hơn 1m8, đối với Minh Ca chỉ có một mét sáu mà nói chỉ cần nàng không ngửa đầu, nàng sẽ không nhìn tới vẻ mặt của nam nhân này, tự cho rằng nam nhân trầm mặc đại biểu việc tiếp nhận nàng xin lỗi, tuy rằng tại thời điểm chính mình cúi đầu đã cố gắng tận lực tránh nhìn vào "cái đó" của nam nhâ, nhưng dư quang vẫn có thể ngó đến.

Người này vì sao còn không đem quần áo mặc chỉnh tề? Chẳng lẽ là người thích "thoát y"?

Nàng quyết đoán lui một bước xoay người, nhanh chóng hướng đến cái gương treo đi tới.

Một mô hình như búp bê đựng dung dịch rửa tay dịch treo ở trên vách tường, toàn bộ dịch rửa tay đều ở bên dưới hình nhân búp bê, thói đời ngày sau nha, cũng may nàng là một nàng công chúa có thể tiếp thu cái mới mẻ, tác phong mặt không đổi sắc của nàng trước sau như một.

Minh Ca đem búp bê cả người đều ấn xong rồi, dịch rửa tay vẫn không chảy ra.

Minh Ca không cảm thấy rằng kiến thức của chính mình hạn hẹp, lại có người khác ở đây, nàng không hề tiếp tục nghiên cứu, tự nhiên mà thu hồi tay, nàng đi đến trên vị trí cái ao lúc nãy hình như cái này gọi là vòi nước.

Chính là, nước vẫn không chảy?

Má nó sao lại thế này? Không đúng, giống như cũng không thể cảm ứng?

Đem tay đặt ở vòi nước phía, như cũ không có phản ứng?

Nam nhân lạnh lùng kia giống như lại đi tiểu một lúc, sau đó thong thả ung dung đi tới một cái bồn nước bên cạnh nàng, giơ tay, nước ào ạt chảy ra!

Tại sao nam nhân này đến nước lại chảy?

Minh Ca trừng mắt, từ trong gương trước mặt nhìn đến nam nhân vòng qua nàng, ở búp bê đựng nước rửa tay ấn vào sau đó đưa tay đến chỗ tiếp nước rửa tay, nước rửa tay bình tĩnh chảy xuống!

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ đồ vật hiện đại này còn có thể tự động cảm ứng được người cổ đại cùng người hiện đại mà đối đã khác nhau?

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Dịch) của Bổn Cung Vi Bàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.