Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Không bao lâu, cửa toilet mở ra.

Tô Duyệt ánh mắt lơ đãng dừng ở thảm chùi chân, chỉ thấy đối phương một đôi chân trần trụi dẫm ở trên thảm màu xám, cô ngạc nhiên mà ngẩng đầu. Thấy một màn trước mặt thì hít hà một hơi.

Cái người đàn ông chết tiệt này!

Anh ta khẳng định là cố ý.

Chỉ thấy Giang Từ nửa người trên trần trụi, mà bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, bọt nước chưa được lau hết dọc theo đường cong cở thể chyar xuống, sau đó hoàn toàn thấm vào khăn tắm.

Tô Duyệt xem đến gương mặt nóng bừng.

Cô cùng đã cùng nhiều nam minh tinh hợp tác qua, gặp qua không ít người lộ cơ bụng nhưng không có ai có dáng người đẹp giống Giang Từ cả.

Giang Từ đi tới mép giường ngồi xuống, hắn cau mày, đoi mắt không có tiêu cự gì nhìn về phía Tô Duyệt, thanh âm trầm thấp lại mang theo lười biếng, “Như thế nào, cô thích nhìn tôi lõa thể lắm à?”

“Cái gì?” Tô Duyệt ngơ ngác.

“Còn không thay tôi tìm quần áo đi?” vết sẹo trên mặt bên trái không biết có phải hay không bởi vì dính nước mà trở nên trắng bệch, vẫn như cũ xấu xí ghê tởm, them một đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy phụ trợ, dưới ánh đèn mờ nhạt, cả người Giang Từ có vẻ hết sức âm trầm.

Tô Duyệt nhớ tới buổi tối ngày đầu tiên khi nhìn thấy anh ta, chỉ cảm thấy người này rất nguy hiểm, lúc ấy cả người cô lạnh lẽo, đáy lòng thì tràn ngập sợ hãi. Mà lúc này, xô ngược lại không sợ, bởi vì cô có thể biết được Giang Từ có phải là thật sự tức giận hay không.

“Anh đây là đang thỉnh cầu tôi hỗ trợ sao?” Tô Duyệt hỏi hắn.

tay Giang Từ chống ở trên giường, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, một đôi chân dài tùy ý mà duỗi, “Mặc kệ cô có giúp tôi hay không, bất quá khi ngủ tôi không thích quấn mấy thứ không thoải mái như này......” Ngón tay thon dài bắt đầu lôi kéo chiếc khăn tắm lung lay sắp rớt. Anh thờ ơ mà nhếch khóe miệng, “ Cô hẳn là sẽ không để ý tôi ngủ khỏa thân chứ.”

“Chờ một chút.” Tô Duyệt mang theo một tia tức giận, cô trừng mắt nhìn Giang Từ, bất đắc dĩ nói: “ Để tôi giúp anh tìm.” Thật là so da mặt ai dày hơn ai, ai không biết xấu hổ thì hiển nhiên Giang Từ là cái đồ không biết xấu hổ đến cực điểm.

Tô Duyệt đi đến mở tủ quần áo, bên trong treo đầy các kiểu tây trang, còn có một loạt quần áo màu đen. Cô tùy ý vơ đại một bộ quần áo.

“ Của anh đây.” Tô Duyệt đi tới trước mặt Giang Từ sau đó đem áo ngủ ném tới trước mặt anh ta, sau đó trở về phía sô pha.

Giang Từ cởi bỏ khăn tắm trên người.

“Quần lót đâu?”

tay Tô Duyệt đang cầm di động run lên, cũng may hiện tại da cô đen nên không thể thấy được vệt đỏ ửng trên mặt.

“Chờ một chút.” cô thấp giọng đáp.

Tô Duyệt lại đi đến phía tủ quần áo mở ngăn kéo, quả nhiên thấy một rừng quần lót màu đen. Tùy tay cầm lấy một cái rồi đi đến mép giường, đôi mắt cô vẫn luôn nhìn trần nhà, không nhìn linh tinh.

thanh âm truyền đến mặc quần áo, đang lúc Tô Duyệt thở phào nhẹ nhõm thì Giang Từ lại nói, “Giúp tôi sấy tóc.”

“Anh đừng đòi hỏi nhiều quá, rõ ràng hôm nay anh mới nói không cần tôi chiếu cố xong.” Hiện tại lại lật lọng sao?

Giang Từ mặc áo ngủ tơ tằm màu đen bóng loáng, càng làm nổi bật lên màu da tái nhợt không có huyết sắc, nhiều thêm vài phần suy nhược âm trầm. Anh nhếch môi mỏng, “ Tôi thỉnh cầu cô hỗ trợ.”

Tô Duyệt hít sâu một hơi, “trước đó đều là cô hộ công kia giúp anh sấy tóc?”

“Không phải.” Giang Từ cười như không cười, thanh âm nhàn nhạt, “ Cô là vợ tôi nên mới có quyền lợi như vậy.”

hô hấp Tô Duyệt cứng lại, cô có cảm giác đã tự bê đá đập chân mình rồi.

Tô Duyệt giúp Giang Từ dựa vào đầu giường, cô đứng ở bên cạnh bắt đầu sấy tóc.

Màn đêm lạnh lẽo, mặt trăng lộ ra sau những đám mây dày, ánh trăng soi sáng hoa viên một mảnh hỗn độn hậu, yên lặng lại sâu thẳm.

Trong phòng, chỉ có âm thanh từ máy sấy liên tục phát ra.

Đầu ngón tay xuyên qua tóc ngắn màu đen mềm mại, sợi tóc quấn quýt lấy lòng bàn tay Tô khiến tay cô khẽ ngứa. mới đầu cô cho rằng tóc Giang Từ cùng bản thân anh giống nhau, cứng đơ đơ, không nghĩ tới lại hoàn toàn tương phản, tóc mềm mại không thể tưởng tượng.

Giang Từ nhắm mắt lại, trừ bỏ mùi hương dầu gội trong không khí, anh còn ngửi thấy được mùi sữa nhàn nhạt.

Cũng không biết qua bao lâu, tóc đã khô, Tô Duyệt tắt máy sấy.

“Tóc khô rồi.” Tô Duyệt khẽ nói.

Giang Từ không có bất luận phản ứng gì, Tô Duyệt cúi người về phía trước mới phát hiện anh đax ngủ từ khi nào, mặt mày trong sáng, hình dáng rõ ràng, rất là đẹp.

Tô Duyệt vỗ vỗ hắn, “Giang Từ?”

“Ân.” Giang Từ lên tiếng, sau đó cả người nằm xuống giường tiếp tục ngáy o o.

Tô Duyệt đem máy sấy cất đi liền trở về phía sô pha.

cô nghiêng người nằm trên sô pha, hâm mộ mà liếc nhìn giường lớn một cái.

Bạn đang đọc Em không ngại anh vừa xấu lại mù (Dịch) của Mỹ Nhân Vô Sương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi grasss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.