Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Lục Thiên Tinh?

Tiểu thuyết gốc · 1893 chữ

Thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, các thế lực cứ đua nhau tranh quyền đoạt lợi khiến cho người người oán than, nhà nhà bi thương, chiến tranh kéo dài liên miên làm khổ bá tánh, dân tị nạn ngày một tăng, nạn chết đói hoành hành khắp nơi, kinh thành ngày càng loạn lạc. Giữa hoàn cảnh như thế, khắp nơi đều là xác người chết vì đói, vì tranh giành nhau đạp lên nhau mà sống, lòng cảm ngộ dấy lên trong lòng của một người hành khất đi ngang qua cứu người chữa bệnh, không màng danh lợi; người đại phu nhân từ ấy được khắp nơi ca tụng là thần y - Hy Khuynh Vũ. Vốn xuất thân trong một gia đình nghề y, nhưng vì chiến tranh triền miên dẫn đến nhà tan cửa nát, y đành phải rời bỏ quê hương, xuất môn hành y cứu người khắp nhân gian.

Để đổi lấy chén cơm manh áo cho từng người, y không màng bản thân thế nào chỉ mong có thể chăm lo cho họ có một cuộc sống tốt hơn đối với y đã là quý giá hơn ngàn vàng rồi. Tái thế cứu người, lòng không mưu cầu nhưng không phải vì lẽ đó mà hầu hết tất cả sẽ ngưỡng mộ, kính phục y, họ về mặt bằng lòng nhưng tâm thì không dù cho có cùng chung ngành nghề đi nữa, có lẽ vì y đã vô tình chiếm đi chén cơm lo cho gia đình của họ, y hiểu vì y cũng không muốn như vậy. Hạnh phúc không phải ngẫu nhiên được tạo ra cho nên không phải ai được hạnh phúc cũng đều vui vẻ, có những vui vẻ sẽ tạo ra những vết thương khó chữa hơn bất cứ điều gì. Cho dù là người tốt hay kẻ xấu, họ đều có những sự lựa chọn của riêng mình, y không trách họ, cớ sự hiện tại đã nói lên tất cả, vì chiến tranh, hoàng triều đã hy sinh quá nhiều sinh mạng vô tội, không phải cứ vì an cư lạc nghiệp thiên hạ thái bình thì có thể tùy tiện hi sinh đi người khác, dù cho là bất đắc dĩ nhưng bá tánh không có tội, bá tánh hiền lương đơn thuần không mưu mô hay tranh đấu gì cả. Muốn thiên hạ thái bình quốc thái dân an hay không còn không phải phải nhờ vào tài trị nước của đấng đế vương thích hợp nhất hay sao?

Cứu thiên hạ, bình sinh không hại người, nhưng người lại hại ta, rắp tâm hại một người vì vạn người. Thần y cứu người khắp nơi đều biết, nhưng lại vì một vụ án, mà trong vụ án ấy y lại chẳng có lấy một nhân chứng chứng minh sự trong sạch của y, bị hàm oan nhưng y không oán y chỉ khó hiểu vì cớ sự gì người ta phải nhẫn tâm hại y cho bằng được, không lẽ cứu không đúng người cũng có tội mà cứu nhiều người cũng có tội. Thiên lao không mắt, chết oan vì thiên hạ.. y không can tâm vì trong thâm tâm y vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, vẫn còn rất nhiều thứ chưa thực hiện được, hàm oan mà chết nghe thực nực cười nhưng lại là sự thật.

Chết rồi, y chết rồi nhưng sao lại có cảm giác khó chịu thế này? Không phải y đã chết rồi sao, sao vẫn còn cảm giác đau đớn khắp người, y biến sắc nghĩ ngợi rất nhiều, từ từ khẽ mở mắt nhìn lên:

"Không phải trong thiên lao hoàng thành sao, sao lại biến thành căn nhà hoang tàn thế này? Nhưng đây là đâu?"

Khó hiểu làm y tò mò, cố nhích người đến trước một chiếc gương nhỏ bị vỡ, y trơn tròn mắt không thể tin vì đây không phải y, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm nhưng lại bị một vết độc tố làm cho xấu đi, đầu tóc bù xù, đây.. là y sao? Nhắm mắt khẽ thở dài, đột nhiên một tràn kí ức không phải của y hiện lên khiến y khó chịu nhăn mày, đây là kí ức của thân thể này. Thì ra y đã xuyên không đến một nơi được gọi là Đại Lục Thiên Tinh, Đại Lục Thiên Tinh này được chia làm bốn vùng, mỗi vùng sẽ có một đế sư ngự trì (tựa như một trưởng thôn) ; bốn vùng này lần lượt là: Huyền Bắc, Lục Nam, Tinh Đông, Hoàng Tây. Giữa trung tâm của Đại Lục là hoàng thành cũng là chỗ của hoàng đế, trung tâm bao gồm Ngũ tỉnh, mỗi tỉnh sẽ có một hoàng tử hoặc một vương gia cai quản, bao gồm: Dư Hoàng (do hoàng đế ở cũng là nơi duy nhất chỉ có một mình hoàng đế được vào),  Niên Tinh (do Đại hoàng tử cai quản),  Thiên Cấp (đây là nơi ở cũng là phủ Vương duy nhất trong Đại Lục là nơi ở của Thiên Minh vương gia),  Bảo Linh (do Ngũ hoàng tử cai quản),  Hoàng Đỉnh (do Tam hoàng tử cai quản).

Nơi y xuyên không nhập xác là ở vùng Lục Nam, nơi đây gần với Thiên Cấp nơi vương gia Thiên Minh ở, người mà y mượn xác xuyên vào tên là An Khuynh Vũ, một thiếu gia bị thất sủng trong An phủ, có một tỷ tỷ song sinh nhưng bản thân lại bị bắt mặc đồ nữ nhi từ nhỏ nên chẳng ai biết y là nam. Bị người phụ thân ghét bỏ, ba vị tỷ tỷ lại đem y ra làm trò cười, các gia đinh, nô tỳ trong phủ xem thường; sống tách biệt với thế giới bên ngoài, thu mình lại trong một biệt viện nhỏ phía sau An phủ, gọi là biệt viện nhưng nhìn nó giống như là cái chuồng ngựa hơn vì ngoài hình dáng giống một căn nhà ra thì bên trong chẳng có lấy một thứ được xem như đồ vật bình thường, chỉ toàn là bụi bẩn, mùi ẩm mốc lâu ngày không được quét dọn sạch sẽ, thức ăn hàng ngày cũng chả thấm vào bụng là bao nhiêu, tiền sinh hoạt phí cũng không có, thật thảm hại, y cảm thấy tên này ngoài cái tên giống y ra thì tính cách lại trái ngược hoàn toàn, vì lúc nào cũng bị xem thường, bị mắng nhiếc từ năm này qua tháng nọ đã hình thành trong người một thói quen là im lặng, im lặng trước tất cả, trái tim không có cảm giác của người này không được sưởi ấm bằng tình thương mà chỉ là sự cô đơn trống trải. Y khó khăn lắc đầu cho tỉnh táo lại, rồi một lượt nhìn lại khuôn mặt này, y là đại phu một đại phu không có gì là không trị được với loại độc trên khuôn mặt này nhìn sơ qua là biết do bị hạ lâu năm mà thành, muốn giải cũng không khó tuy nhiên cần thời gian, không biết bao lâu nhưng chữa khỏi cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của người này "từ nay y sẽ lấy tên An Khuynh Vũ sống phần đời còn lại thay cho ngươi" thầm nói trong lòng xem như bớt đi chút gánh nặng nhẹ. Chỉ là nhìn bản thân phải mặc đồ nữ nhi này có chút không quen, lại còn là đồ của a hoàn nữa, bảo sao cả phủ không ghét bỏ cho được.

An phủ tuy không tốt nhưng cũng không phải là xấu, vì ở đây họ cũng xuất thân nghề y, phụ thân y cũng là thái y trong triều, đứng đầu Thái Y viện nên cũng xem như đây là chuyện tốt, bất quá y cũng không cần phải lặn lội trốn ra ngoài hái thuốc trị độc nữa vì trong phủ thảo dược rất nhiều. Nghĩ rồi y lặng lẽ từ biệt viện lén lút đến phòng thảo dược, nơi đây quả thực rất nhiều loại thảo dược trân quý cũng như quý hiếm, y tìm cho bản thân các loại thảo dược thích hợp để giải độc thì lặng lẽ về biệt viện bào chế thuốc giải. Quả nhiên là dược liệu quý, vừa làm xong y đã giải được độc, ngắm kĩ lại thì y giật mình..

"Thật xinh đẹp, đây là mình sao? Khuôn mặt này thật giống với ta ở kiếp trước"

Y không hiểu, nếu đã giấu y trước bàn dân thiên hạ thì tại sao phải hạ độc hủy đi dung mạo này của y? Có nguyên nhân gì sâu xa chăng, lồng ngực đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu, y nhắm mắt lại điều khí thì lại bất ngờ biết được một bí mật không hề nhỏ về cổ thân thể này. Thì ra y là con của một thiếp thất bị thất sủng, nhưng không quan trọng cái quan trọng là y nhìn thấy một con phượng hoàng trước mặt y, đây không phải là mệnh phượng hoàng trong truyền thuyết sao, thân thể này có mệnh phượng hoàng, vậy thì không lẽ thân thể này chưa được nhục thân*?

(*nhục thân: Kiểm chứng số mệnh thông qua thuật tiên tri, mỗi đứa trẻ khi vừa chào đời sẽ được một người có thuật tiên tri cao cấp đến để tiên tri về số mệnh của đứa trẻ đó xem sau khi trưởng thành sẽ đem lại phúc hay họa)

Tương truyền, người có mệnh phượng hoàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, nắm trong tay vận mệnh của một quốc gia, vì thế người có mệnh phượng hoàng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện vì nó chỉ là truyền thuyết được đồn thổi trong nhân gian mà thôi nhưng không ngờ lại có thật lại còn xảy ra trên thân thể của thiếu gia bị thất sủng này nữa chứ. Xem ra mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị hơn rồi.

Nói là phụ thân ghét bỏ cũng không đúng mà cũng chẳng sai, vì trừ cho y học chữ ra thì không có gì khác, cho nên cũng không ai để ý đến y có dung mạo thế nào, chỉ là lấy cớ rồi tìm y trút giận thôi. Mọi việc lớn bé trong phủ đều một mình y làm, các a hoàn gia đinh khác không thích y nên toàn đưa tất cả công việc của họ cho y, bảo y làm hết. Y im lặng cũng làm theo, dù sao có chỗ ăn, chỗ ở là tốt rồi. Bất quá sống khổ một chút cũng chẳng sao, mẫu thân không thương cũng được, y cũng chịu thôi. Y bây giờ cũng sắp đến tuổi thành thân rồi nhưng bản thân y thế này thì ai mà chịu lấy chứ. Thân là nam tử nhưng lại bị nuôi dưỡng như một nữ nhi, chẳng hiểu nổi mẫu thân nghĩ gì nếu đã sinh ra y, biết y là nam nhưng vẫn bắt y mặc đồ nữ, há chẳng phải là làm nhục y vì y không phải nữ nhân hay không?

Bạn đang đọc Ép Ngươi Trở Thành Tỳ Thiếp, Cứu Người Trở Thành Đế Vương sáng tác bởi Tieunhu98

Truyện Ép Ngươi Trở Thành Tỳ Thiếp, Cứu Người Trở Thành Đế Vương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieunhu98
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.