Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Cha Con Đoàn Tụ II

Tiểu thuyết gốc · 2610 chữ

Tin động trời đến quá đột ngột, cả hội quán không kịp trở tay. Hội có bao nhiêu người là có bấy nhiêu tiếng hét kinh ngạc. Các thành viên xôn xao bàn tán qua lại.

Makarov trực tiếp phun sạch rượu trong mồm. Dù có ngàn nghĩ vạn đoán, ông cũng chẳng thể ngờ được đứa trẻ trước mắt mình này lại là con gái của Gildarts.

Bởi hai người nhìn chẳng giống nhau chút nào!

“Gildarts có con gái? Không thể tin được!”

“Có gì mà không thể tin được? Cornelia xinh đẹp như thế, cưới về không-“

Nhân vật quần chúng nào đó lập tức ngậm miệng trước cái lườm đầy sát khí của God Serena.

“Đầu đuôi mọi chuyện là vậy.” God Serena quay đầu lại về phía Makarov, một lần nữa hỏi: “Gildarts đang ở chỗ khỉ ho cò gáy nào thế?”

“Cậu ta. . .” Makarov vuốt vuốt bộ râu của mình, chẹp miệng: “Cậu ta đang đi làm nhiệm vụ, cũng không biết là khi nào mới về nữa.”

“Vẫn chưa bồi thường xong!?” Lần này tới lượt God Serena kinh ngạc.

Gildarts mạnh tới cỡ nào không ai hiểu rõ hơn hắn. Mà pháp sư thực lực càng mạnh thì khả năng kiếm thu nhập càng cao. Từ sự cố Screven tới giờ cũng phải sáu tháng rồi mà vẫn chưa đền bù xong xuôi, chẳng lẽ Gildarts bị giở trò công phu ngoạm sư tử, hay lại là tiêu xài hoang phí, mải mê với tửu sắc nên lơ là?

“Không, trả xong rồi. Chỉ là-“

“Mọi người ơi! Tôi về rồi đây!”

Một giọng nói thân quen bất ngờ vang lên từ cửa chính.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Tóc nâu đỏ, áo choàng đen, túi vải vắt sau lưng, còn ai khác ngoài Gildarts nữa!

“Ối chà, sao bữa nay hội im ắng thế.” Gildarts vừa mới trở về nên còn chưa nắm bắt được tình hình, anh theo bản năng quan sát xung quanh thì chợt trông thấy một hình bóng quen thuộc.

Sau đó, khuôn mặt anh lập tức cắt không còn giọt máu.

Gildarts vội vã chạy đến quầy rượu.

Một cánh tay choàng lên cổ God Serena.

“Dạo này khoẻ không Serena, lâu lắm chúng ta không gặp, hay là để tôi mời cậu một cốc nhé!”

Gildarts lo đến toát mồ hôi hột trong lòng.

Hội Đồng phát hiện ra rồi? Nhưng sao có thể nhanh đến thế được? Bỏ đi bỏ đi, nhanh hay muộn cũng như nhau cả thôi. Trọng điểm là lần này mình toang thật rồi!

Chỉ còn nước cầu xin Serena giúp đỡ thôi!

God Serena không phản hồi, hắn đưa mắt nhìn sang Cana.

Y hệt như trong nguyên tác, đôi mắt to tròn dại ra, sốc tới mức đứng hình.

. . .

Makarov im lặng, Wakaba im lặng, Macao im lặng, mọi người im lặng.

Không nhìn thấy nước mắt chảy ra không có nghĩa là họ không thể nhìn thấy sự kinh ngạc đầy đau đớn của Cana khi chứng kiến người cha mà bản thân luôn mong mỏi được gặp bấy lâu nay lại không nhận ra mình.

Tuy nhiên, không một ai lên tiếng, nói với Gildarts rằng anh có một đứa con gái, và con bé đang ở ngay kế bên anh.

Phải chăng là vì họ cũng bị bất ngờ tới nỗi không thể nói nên lời, hay là vì cái bầu không khí quỷ dị mới hình thành còn chưa được 10 giây này ngăn không cho lưỡi họ nhúc nhích?

“Rượu thì thôi, giờ không phải thời điểm thích hợp để uống.” Bằng một giọng điệu giễu cợt, God Serena nói: “Dạo này tôi khá tệ, đâu được vui vẻ như cái người vô trách nhiệm nào đó suốt ngày mải mê nhiệm vụ, vắng nhà quanh năm khiến vợ hiền không chịu được mà bỏ đi không lời từ biệt.”

Nghe những lời đó xong, khuôn mặt tươi cười của Gildarts đanh lại.

Sự ra đi của Cornelia vẫn luôn là nỗi ân hận, day dứt, dằn vặt, áy náy của Gildarts. Không phải lúc nào anh cũng nhớ về nó, nhưng một khi đã nhớ lại thì anh chỉ biết dùng cơn say để khoả lấp ưu phiền, để tạm quên nó đi.

Gildarts không ngạc nhiên khi God Serena biết được chuyện giữa anh và Cornelia, nó vốn cũng chẳng phải bí mật gì, anh đã từng kể chuyện này với vài người, Makarov, Macao, Wakaba . . . chẳng phải vì để kể khổ, mà chỉ vì lúc đó, anh muốn được người khác lắng nghe, có lẽ làm thế sẽ khuây khoả đi nỗi đau khi đó trong lòng anh phần nào.

Hẳn là Serena đã nghe kể lại từ các thành viên trong hội.

Đôi mắt đang híp của Gildarts mở ra, nụ cười rời khỏi môi, thứ cảm xúc hiện tại là giận dữ: “Tôi biết mình không có quyền nói câu này trong khi bản thân là người sai. Cậu thích trách móc tôi kiểu gì cũng được, nhưng tuyệt đối đừng có mà lôi chuyện giữa tôi và cô ấy vào.”

Gildarts biết cơn giận của mình là vô lý, thế nhưng anh không thể ngăn cản bản thân không tức giận được, chuyện Cornelina rời đi, nó giống như vảy ngược của anh vậy.

“Xem cái người nặng việc nhẹ vợ nói kìa. Biết mình sai mà vẫn mạnh miệng quá ha.” God Serena châm chọc, mặc kệ những lời lẽ của hắn sẽ xát muối vào vết thương lòng của Gildarts: “Tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”

Tuy cảm thấy cực kì khó chịu nhưng Gildarts vẫn giữ được bình tĩnh, đủ để có thể ngồi xuống bên cạnh God Serena.

Vẫn chưa để ý đến Cana.

Tâm trạng vốn đã không được tốt vì những lời trước đó của God Serena. Với cái logic đã xấu thì xấu cho chót đi rồi tốt cả thể, Gildarts quyết định chọn vế sau: “Tin xấu trước đi.”

“Vợ của anh, Cornelia mất rồi.”

Cạch.

Cốc rượu Gildarts vừa mới cầm lên rơi xuống đất. Anh lập tức đứng bật dậy, lực tác động làm đổ cả ghế. Hai tay nắm lấy cổ áo của God Serena, dùng sức vặn đến nhàu nát, Gildarts trừng mắt gằn giọng: “Cậu nói cái gì cơ!?”

God Serena thản nhiên lặp lại: “Vợ anh mất rồi.”

Gildarts siết chặt hơn.

Trông thấy tình hình không ổn, nếu phải so sánh, thì chính là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. Các thành viên của Fairy Tail bao gồm cả Cana định xen vào can ngăn, nhưng một giọng nói chợt vang lên trong đầu họ, cản họ lại.

“Đừng can thiệp.”

Nhận ra đây là Thần Giao Cách Cảm của God Serena, Makarov hỏi: “Serena, cậu tính làm gì vậy? Sao tự nhiên lại đi chọc giận Gildarts lên như thế?”

Tuy những gì God Serena nói là sự thật và Makarov cũng biết là hắn chắc chắn sẽ nói với Gildarts về chuyện Cornelia qua đời. Bằng chứng rõ ràng nhất là hắn đã đưa Cana đến đây để đoàn tụ với Gildarts. Chỉ là ông không ngờ rằng God Serena lại lựa chọn phương thức thẳng thừng đến vậy.

Đứng từ trên mọi góc độ, đáng ra Makarov sẽ cảm thấy tức giận vì có người dám chọc ngoáy vào nỗi đau của một thành viên trong gia đình ông. Nhưng, dù thời gian quen biết chưa dài, ngần đó cũng là đủ để ông kết luận God Serena là một người tốt, dù trời có sập thì hắn cũng sẽ không bao giờ làm những chuyện gây tổn thương đến người khác. Thế mà tại sao . . . ?

“Để dạy cho người làm cha một bài học.”

Trả lời xong, God Serena ngắt liên lạc, không giải thích gì thêm. Hắn tin chắc với EQ và kinh nghiệm hàng chục năm làm bậc cha mẹ, Makarov sẽ lý giải được ý nghĩa trong hành động và lời nói của hắn thôi.

Quay trở lại, God Serena nói với Gildarts: “Vài tháng trước, Cornelia đã qua đời vì một căn bệnh lạ.“

Gildarts ra sức phủ nhận, hy vọng tất cả chỉ là God Serena đột nhiên giở chứng nên buông lời bịa đặt: “Nếu đây là một trò đùa, vậy thì nó không buồn cười tí nào!”

Nhưng khi Gildarts nhìn vào đôi mắt kiên định, không chút lay chuyển của God Serena, ngữ điệu không tự chủ được mà run rẩy, đôi bàn tay cũng bất giác mà buông lỏng ra.

“Đùa? Trông tôi có giống người lấy cái chết của người khác để đùa không?” God Serena cười mỉa mai: “Đối với người đã từng là vợ lại hời hợt chẳng quan tâm để ý tin tức, mất hay không còn không biết. Chẳng trách cô ấy lại bỏ anh.”

Chỉ là một câu nói, nhưng đối với Gildarts thì nó không khác gì một chiếc búa, một đôi bàn tay. Một chiếc búa đập vỡ tan tành niềm hy vọng mong manh của anh, một đôi bàn tay nhấn chìm anh xuống biển tội lỗi mà anh đã luôn trốn chạy.

Gildarts buông tay, chân bước về sau, thân thể loạng choạng không vững.

Chưa bao giờ anh cảm thấy hít thở khó như bây giờ, cảm giác tội lỗi bóp nghẹt lấy cổ của anh, trái tim anh, khiến anh không thở nổi.

Hối hận, thống khổ, bi thương, đủ loại cảm xúc hiện lên trong đầu anh.

Sau đó, Gildarts xoay người lại, chạy về phía cửa chính.

God Serena thấy thế liền nhặt cốc rượu dưới đất lên, ném vào đầu Gildarts.

Gildarts ngã lăn ra đất.

“Đi đâu đấy, còn chưa nghe tin tốt cơ mà.”

“Tầm này còn tin gì tốt được nữa!? Tôi phải đi gặp Cornelia!” Gildarts quay đầu lại gào to.

“Gặp? Cornelia đã bỏ đi mà không nói một lời về nơi mà cô ấy muốn đến. Anh có biết cô ấy ở đâu không? Fiore rộng cỡ này muốn tìm ở đâu? Tìm tới khi nào!?”

“Tôi biết cô ấy ở đâu!” Gildarts tiếp tục gào to nhưng rồi anh chợt cúi đầu, nhỏ giọng rền rĩ: “Tôi biết cô ấy ở đâu.”

Dưới con mắt của toàn bộ mọi người, Gildarts nói ra quá khứ của mình, nói ra những suy nghĩ mà anh chôn giấu thật sâu trong lòng chưa từng kể với ai.

Đó là một buổi chiều mưa xuân mịt mờ, bên bóng cây anh đào rũ xuống, dưới mái hiên cũ nát. Gildarts lúc này đã có chút danh tiếng, gặp được thiếu nữ tóc nâu đang trú mưa.

Tài tử giai nhân, vừa gặp đã yêu, thổ lộ hết tâm sự, tự định chung thân. Nhưng khi đó Gildarts nào có biết, đi cùng với tình yêu là một loại xiềng xích mang tên "trách nhiệm".

Trước sau như một, bản tính của Gildarts là tự do tự tại, không chịu ước thúc. Trong lòng anh chứa một ngọn lửa hừng hực. Ngọn lửa này chính là khát vọng trời sinh với thế giới và bản tính chinh phục của một người đàn ông.

Giữa khát vọng và tình cảm, giữa tự do và trách nhiệm. Cuối cùng, Gildarts đã vô thức chọn cái trước, từ bỏ cái sau. Đánh dấu cho sự khởi đầu của nỗi ân hận vô cùng tận.

"Năm đó, bởi vì tôi quá mải mê công việc mà khiến Cornelia rời đi. Lúc trở về biết được chuyện đó, việc đầu tiên tôi muốn làm chính là đến gặp cô ấy, nói lời xin lỗi, mong cô ấy tha thứ, cầu xin cô ấy quay lại.”

“Ý định ban đầu là vậy, nhưng sau khi tôi nhìn thấy khuôn mặt Cornelia ở thị trấn mà cô ấy sinh sống.”

“Tôi mới tỉnh táo lại. . .”

“Kết hôn xong không lo toan chuyện gia đình, ngược lại lại suốt ngày lang thang bên ngoài. Cornelia nhất định là rất oán hận tôi, oán hận tôi là một gã tệ bạc nên mới rời đi không lời từ biệt để bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi khác.

“Tôi có mặt mũi gì mà gặp cô ấy? Chẳng lẽ lại nói: “Quay lại đi, anh đã biết lỗi của mình, từ nay về sau hứa sẽ không như thế nữa?”.”

Mang theo nỗi phiền muộn vô tận, Gildarts càng nói càng gấp, mồ hôi ứa ra trên trán: “Tôi nhiều lần nghĩ gặp lại cô ấy, nhưng mỗi lần như thế, tôi lại nghĩ đến những điều thiệt thòi mà tôi đã làm với cô ấy, do đó đánh mất can đảm để hành động.”

“Cứ mãi do dự không quyết, cuối cùng tôi lại hèn nhát trốn tránh thay vì làm điều mà một thằng đàn ông, một người chồng nên làm.”

Gildarts nghẹn ngào, sau đó rên rỉ.

“Tôi thực sự . . . có tư cách yêu thương cô ấy sao?”

Nói xong, Gildarts mất hết sức lực chống đỡ cơ thể, ngã xuống đất.

Anh giống như một con chó già, lại giống như một con tôm hư thối, co rút cơ thể, nức nở trên sàn nhà lạnh lẽo.

Nước mắt nước mũi trộn lẫn cùng một chỗ chảy xuống gương mặt của anh.

Rõ ràng là con át chủ bài của Fairy Tail, rõ ràng là một pháp sư thực lực cao cường, rõ ràng là ông chú trung niên 33 tuổi, nhưng Gildarts giờ khắc này lại khóc đến bủn rủn tay chân, tựa như là đứa trẻ làm đổ bình hoa, không dám đối mặt với sự quở trách của phụ huynh.

Hội quán lâm vào trầm mặc.

Cảnh tượng nhất thời yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gió thổi tới, còn có tiếng khóc ròng của Gildarts.

Biểu hiện của Gildarts khiến mọi người thổn thức không thôi.

Trên thế gian này, chúng ta thường xem nhẹ giá trị của rất nhiều thứ.

Chúng ta chìm đắm rượt đuổi những cảm xúc nhất thời, đến lúc ngoái đầu nhìn lại, nhận ra mình đã đánh mất mặt trăng trong khi mải mê kiếm tìm những vì sao thì đã muộn rồi.

P/s: Đây là cái chương khó viết nhất từ trước tới giờ, tôi ngâm nó từ 2023 tới 2024 mới xong, thật sự là đặt bút viết lại cảm thấy nản chí hoặc không vừa ý, viết được một hồi đọc lại cảm thấy rất rác rất tệ mà không biết rác tệ ở chỗ nào, cuối cùng còn bị vướng nhiều việc thành ra không cách nào tập trung để viết xong chương này.

Suy đi xét lại, vẫn là cảm thấy bản thân quá yếu kém, chỉ mong khi rảnh lại có thể viết tiếp, hoàn thiện bút lực của mình hơn.

Cuộc đời tôi tuyệt nhiên không chỉ có viết, viết, viết và viết mà còn nhiều màu sắc khác tôi muốn được nhìn thấy, nhiều hương vị khác tôi muốn được nếm qua.

Hiện tại, điều quan trọng trước mắt là học, có học thì mới có tương lai, kính xin chư vị đừng vì tốc độ ra chuyện chậm như rùa bò mà chửi bới.

Cuối cùng, tôi xin phép được nói câu nói này:

“Vị Nan Nhiêu Chí Khí, Vô Giáo Hồng Trần Vực Kiên Tâm.

Nay Thân Tạm Tê Cỏ Linh Lăng, Ngày Ấy Cuồng Ca Toái Giang Sơn.”

Bạn đang đọc Fairy Tail: Bát Long Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi yy83128495
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy83128495
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.